Dạ Yến

Chương 59

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ Yến Thanh và Thẩm Quan Lan cùng lên một chiếc xe đã chờ sẵn ở bên ngoài cửa, lúc ngồi vào trong y mới nhận ra tài xế là Giang  Phong.

Y cùng Giang Phong chào hỏi nhau đôi câu, sau đó cậu ta liền khởi động xe chạy một mạch về phía Nam.

Từ Yến Thanh nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, bên khóe miệng vẫn luôn mang theo  ý cười nhàn nhạt. Lúc này đây, y đang được mặc quần áo của chính mình cũng không cần phải lo lắng sẽ bị người trong nhà phát hiện.

Cho dù Thẩm Quan Lan không nói cho y biết là sẽ đi đâu, nhưng nhìn vào bộ dáng thoải mái kia của hắn, Từ Yến Thanh không hiểu sao lại cảm thấy yên tâm.

“Ngồi như vậy có khó chịu không?” Chiếc xe vừa mới chạy ra khỏi cửa thành, Thẩm Quan Lan đã tiến đến, hỏi nhỏ vào tai y.

Từ Yến Thanh ngẩn ra, cảm nhận được bàn tay của Thẩm Quan Lan đang luồn qua từ đằng sau, ấn vào bên hông của mình. Y lập tức nhìn về phía người lái xe, Giang Phong hình như cũng không phát hiện ra điều gì vẫn đang chăm chú nhìn phía trước mặt. Khuôn mặt của Từ Yến Thanh đỏ lên, đẩy tay của Thẩm Quan Lan ra, lườm tên lưu manh kia một cái: “Đừng lộn xộn.”

Ánh mắt này tuy là có ý nhắc nhở, nhưng vẫn mang theo vài phần e thẹn. Thế nên không thể khiến tâm tư Thẩm Quan Lan bình tĩnh được, trái lại còn hấp dẫn Nhị thiếu gia mới vừa rồi còn chưa được thỏa mãn hơn.

Thẩm Quan Lan khẽ cắn vào môi Từ Yến Thanh một cái, không đợi đến khi người này tiếp tục uy hiếp đã nghiêng người qua, gối lên đùi y, chọn cho mình một tư thế nằm thoải mái.

Từ Yế Thanh cực kỳ lúng túng, thấp giọng giục hắn ngồi dậy, rồi lại liếc trộm đến anh bạn lái xe bất đắc dĩ ngồi ở đằng trước. Giang Phong từ lâu đã biết đằng sau đang diễn cái gì, chỉ là coi như không nghe không thấy gì cả còn ngâm nga một bài hát.

Thẩm Quan Lan nắm lấy hai bàn tay của Từ Yến Thanh, những ngón tay chậm rãi đan vào nhau. Lúc này xe đang rẽ sang đường, cơn gió từ bên ngoài cửa sổ lùa vào thổi bay tóc mai của y chạm vào một bên mắt. Có lẽ là vì ngứa, Từ Yến Thanh liền chớp mắt một cái, đang muốn rút tay ra dụi thì Thẩm Quan Lan đã đi trước một bước giúp y vén tóc ra rồi.

Từ Yến Thanh nhìn xuống người đang gối trên chân mình, người kia cũng nhìn vào y, tình cảm dịu dàng trong đôi mắt như cơn gió thỉnh thoảng khẽ thổi qua ở bên ngoài, cuốn đi những chiếc lá phong đỏ rực như lửa rơi rụng trên mặt đường, gợi nên sắc Thu mê hoặc lòng người.

Trái tim của Từ Yến Thanh bỗng nhiên lại đập loạn lên, y cắn chặt vào môi mình nhưng cũng không cản được những cảm giác kỳ lạ trong lồng ngực, nụ cười như cơn sóng khẽ gợn lên trong hồ kia được Thẩm Quan Lan thu hết vào trong đôi mắt.

Hắn nhìn người trước mắt một cách mê đắm, vừa mới gọi lên một tiếng “Yến Thanh” đã trông thấy y quay mặt đi chỗ khác, nhìn ra ngoài.

Thẩm Quan Lan khẽ giật dải tua rua trước ngực Từ Yến Thanh, nhưng y không cúi đầu xuống, hắn lại giật thêm hai cái, Từ Yến Thanh không chịu nổi dùng khoé mắt liếc nhìn.

Khoé miệng Thẩm Quan Lan giương lên, kéo tay Từ Yến Thanh đặt ở dưới mũi hít hà một hơi. Y đang muốn rụt tay lại, thì lại thấy hắn há miệng ra cắn vào ngón trỏ của mình.

Thân thể Từ Yến Thanh cứng đờ, không thể tin được chuyện mà Thẩm Quan Lan đang làm.

Hắn nhìn vào y chăm chú chẳng hề chớp mắt, ở nơi đó tràn đầy ý tứ trêu chọc, giống như cảm thấy làm như vậy không có vấn đề gì cả ngược lại còn cảm thấy hứng khởi hơn.

Từ Yến Thanh vì căng thẳng mà hai vai đều run lên, y rất muốn nhìn đi chỗ khác, rất muốn rụt tay lại. Nhưng động tác này của Thẩm Quan Lan lại giống như giăng một chiếc lưới lên khắp người Từ Yến Thanh, khiến cho sức lực của y đều bị nhốt chặt.

Thân thể của y tê dại, ngoại trừ nhiệt độ không ngừng tán loạn khắp sống lưng và nhiều hơn cả là những ký ức càng lúc càng rõ ràng. Từ Yến Thanh nhớ đến những chuyện bí mật mà kịch liệt kia giữa hai người, nhớ đến những cảm giác mà Thẩm Quan Lan mang lại cho mình mà chưa từng một ai có thể mang lại, nhớ đến những vui vẻ càng lúc càng khiến người không thể chống cự lại được.

Huyết dịch phảng phất men theo dòng ký ức xộc lên đầu óc của y, đến hô hấp cũng dần trở nên nóng hổi, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì nơi nào đó không thể để người khác nhìn thấy sẽ bị nhận ra mất. Từ Yến Thanh chỉ có thể tỏ ra tức giận, quyết tâm đẩy người kia ra.

Thẩm Quan Lan cũng không chấp nhất với động tác vừa nãy của y, sau khi thuận thế ngồi dậy lại gác cằm lên vai Từ Yến Thanh, nói nhỏ: “Yến Thanh, lúc anh đỏ mặt đẹp thật đấy, tôi nhìn thế nào cũng thấy không đủ. Cứ muốn được thấy như vậy cả đời này…”

Khi hắn nói chuyện, hơi thở nóng ẩm lại vờn quanh tai Từ Yến Thanh, khiến người cảm thấy ngứa ngáy. Y lại nhìn qua ghế tài xế, Giang Phong vẫn như trước vừa ngâm nga hát vừa lái xe. Y đành phải lườm Thẩm Quan Lan lần nữa, bảo hắn không được tùy tiện khi đang ở bên ngoài.

Thẩm Quan Lan biết điều không tiếp tục gây chuyện, rốt cuộc cũng yên lặng cùng y ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, cho đến khi Giang Phong dừng xe lại mới nắm tay Từ Yến Thanh xuống xe.

Từ Yến Thanh tò mò quan sát bốn phía xunh quanh.

Chiếc xe vừa nãy mới lái lên giữa sườn núi, rẽ qua mấy lối rồi mới dừng lại ở rừng trúc xanh tươi trước mắt này.

Giữa rừng trúc có một con đường nhỏ lát đá uốn lượn, dọc theo sườn núi đi thẳng vào trong. Ánh năng xuyên qua lá trúc lưa thưa chiếu xuống những phiến đá, trải dài hai bên là những mảng rêu xanh rì, vừa nhìn đã biết nơi đây hiếm khi có người qua lại.

Giang Phong đi trước dẫn đường, Thẩm Quan Lan nắm tay Từ Yến Thanh đi ở đằng sau, thỉnh thoảng lại nhắc y nhớ chú ý dưới chân, đi được khoảng mười phút thì đến nơi.

Từ Yến Thanh khom người xuống, mới vừa từ phía sau Thẩm Quan Lan bước ra liền ngây cả người.

Nơi này có một bên mặt dựa vào núi, có một mảnh đất mới được đào lên, trước vách núi có xây một ngôi nhà bằng đá trên mái lợp đầy cỏ lau. Cửa sổ đều được mở ra, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy được chiếc giường và bàn ghế được bày biện bên trong.

Cửa sổ đều được mở ra lic mắt một cái là có thể nhìn thấy được chic giường và bàn gh được bày biện bên trong

Một bên của ngôi nhà đá này là một gian bếp giản dị, trên mặt bàn đầy đủ những đồ vật dùng để nấu cơm. Ở một bên khác lại là một thân cây tùng cao lớn, dưới tàng cây là giếng nước, trên đất còn đặt một chiếc thùng gỗ với tay cầm được buộc chặt với một sợi dây thừng, đi qua thêm một chút là một vườn hoa được quây lại bằng hàng rao tre.

Hoa nguyệt quế (*) trắng như tuyết đung đưa trong gió Thu, giống như từng viên cầu tuyết đang lăn lộn. Có một người đang ngồi xổm ở giữa vườn, đeo găng tay bằng cao su bắt sâu. Lúc nghe thấy có tiếng bước chân liền quay mặt lại, phấn khởi vẫy tay với Từ Yến Thanh: “Sư huynh, cuối cùng cũng đợi được huynh rồi!”

(*)= còn có tên hoa hồng tàu, tên khoa học: Rosa chinensis Jacq., thuộc họ hoa hồng (Rosaceae). Bộ phận dùng làm thuốc là hoa phơi hay sấy khô. Có thể thu hái quanh năm, nhưng chủ yếu thu hái vào mùa hạ và thu, lấy những bông hoa đã nở được một nửa, phơi hay sấy khô

Từ Lạc Ninh đặt chic xẻng nhỏ trong tay xuống đất rồi đứng lên cẩn thận bước ra khỏi mảnh vườn cũng không để ý đn trên người mình còn vương một thân bùn đất mà đã nhào lên muốn ôm lấy Từ Yn Thanh kt quả là lại bị Thẩm Quan Lan chen lên một

Từ Lạc Ninh đặt chiếc xẻng nhỏ trong tay xuống đất rồi đứng lên, cẩn thận bước ra khỏi mảnh vườn, cũng không để ý đến trên người mình còn vương một thân bùn đất, mà đã nhào lên muốn ôm lấy Từ Yến Thanh, kết quả là lại bị Thẩm Quan Lan chen lên một bước đứng ngăn ở giữa.

Từ Lạc Ninh bất mãn lườm hắn, nói: “Tránh ra!”

Người bị quát đương nhiên sẽ không chịu làm thế, Giang Phong sợ hai người này cứ hở cái là cãi nhau nên liền nhanh chóng làm hòa: “Nhìn xem người em bẩn hết rồi này, để tôi đưa em đi rửa sạch đã rồi quay lại sau nhé?”

Từ Lạc Ninh mới “Này” một tiếng đã bị Giang Phong kéo đi, Từ Yến Thanh từ phía sau lưng Thẩm Quan Lan ló đầu ra, nhìn theo bóng lưng hai người kia bước vào trong nhà, cuối cùng cũng cất tiếng hỏi: “Nơi này rốt cuộc là nơi nào? Tại sao Lạc Ninh cũng ở đây?”

“Trước đây không phải tôi đã nói, đợi đến khi vết thương của anh lành rồi chúng ta sẽ đi khỏi ngôi nhà đó sao?” Thẩm Quan Lan quay người lại nhìn y, nói.

Từ Yến Thanh khựng lại một chút, sắc mặt có hơi khó nhìn. Cả một tháng nay hai người họ cũng không nhắc đến chuyện sẽ ra đi này, thứ nhất là vết thương của y còn chưa lành hẳn, thứ hai là vì bệnh của Thẩm Chính Hoàng cũng nghiêm trọng hơn, bây giờ nếu như hai người họ mà bỏ đi quả thật không thích hợp cho lắm.

Y cho rằng Thẩm Quan Lan cũng nghĩ giống mình, liền nói: “Bệnh của lão gia chúng ta không phải cũng không biết, nếu như bây giờ mà đi, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra chúng ta không gánh nổi đâu.”

Thẩm Quan Lan nắm chặt hai bàn tay của Từ Yến Thanh trong lòng bàn tay mình, đáp lại: “Yến Thanh, tôi không sợ phải gánh trách nhiệm. Chỉ là bây giờ nếu mang anh đi thì cho dù cuộc sống sau này có được tự do tự tại, thì anh cũng sẽ vẫn giữ lại trong lòng những gánh nặng, để rồi không có cách nào có thể thản nhiên đối diện với tôi được cả, đúng không?”

Mi mắt Từ Yến Thanh rũ xuống, im lặng một lúc lâu mới gật đầu.

“Vì thế Giang Phong đề nghị tìm một nơi cho anh ở đã. Nếu như cha tôi khỏe lại, tôi sẽ nói chuyện thẳng thắn với ông. Đến lúc đó cho dù không nhận được sự đồng ý, thì việc tôi đưa anh đi cũng không hẳn là lén la lén lút nữa, anh cũng không cần phải có áp lực lớn đến như thế. Yến Thanh cảm thấy làm như vậy có được không?”

Từ Yến Thanh ngẩng đầu lên, thần sắc trở nên bất an: “Cậu muốn nói chuyện thẳng thắn với lão gia sao? Vậy thì lão gia dù có thế nào cũng đều sẽ không đồng ý đâu, ngộ nhỡ ông ấy…”

“Xuỵt…” Thẩm Quan Lan giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt một ngón tay trên môi Từ Yến Thanh, chặn lại những lời y còn chưa nói hết: “Ông ấy chắc chắn là không đồng ý, vì thế mới muốn anh dọn ra ngoài ở trước. Nơi này là do Giang Phong tìm được, trước đây vốn dĩ chỉ là một mảnh đất hoang cho nên sẽ không có ai phát hiện ra đâu.

Đợi đến khi Đại ca báo lại là cha sắp trở về, anh và Ly Nhi sẽ dọn qua đây. Chỉ cần Yến Thanh không còn ở trong ngôi nhà kia, thì sẽ không phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa, tôi cũng có thể yên tâm giải quyết chuyện này.”

“Nếu như lão gia nổi giận nhốt cậu lại thì phải làm sao bây giờ?” Từ Yến Thanh lo lắng nói.

“Chỉ cần anh không còn ở đó, cha tôi cũng không có cách nào thật sự nhốt tôi lại được cả.”

“Tại sao cậu…” Từ Yến Thanh vốn muốn hỏi Thẩm Quan Lan tại sao lại vì mình mà phải tính toán đến mức thế này, nhưng lời đã đến bên miệng lại không có cách nào nói ra được.

Y bỗng nhiên cảm thấy lo sợ.

Nếu như hỏi rồi, Thẩm Quan Lan lại đột nhiên tỉnh ngộ, vì một người như y mà bị bạn bè người thân xa lánh, vì một người như y mà phải từ bỏ đi thân phận thiếu gia tôn quý cũng thật không đáng, đến lúc đó rồi người này sẽ buông y ra thì phải làm sao?

Cảm xúc sợ hãi này không biết vì sao lại xông tới, lại tựa như con rết trăm chân, quấn chặt trong lòng y.

Từ Yến Thanh theo bản năng nắm chặt tay lại, dùng sức nắm lấy những ngón tay của người trước mặt trong lòng bàn tay mình, giống như có thể thật sự lưu lại được gì đó vậy.

Thẩm Quan Lan vẫn luôn chăm chú nhìn vào y, không hề bỏ qua lo lắng hiện lên dưới hàng lông mi run rẩy, liền hỏi: “Yến Thanh, anh muốn hỏi cái gì thì cứ nói ra đi, mối quan hệ của chúng ta đã thân mật đến thế này rồi, tôi thật sự không hy vọng anh có điều gì đó muốn nói mà không nói được với tôi đâu, còn có suy nghĩ gì muốn giấu tôi thế?”

Từ Yến Thanh lắc đầu môt cái, để nụ cười của mình tiếp tục xuất hiện trên gương mặt: “Cứ làm như mọi việc như Quan Lan nói đi.”
Bình Luận (0)
Comment