Dạ Yến

Chương 62

.Thứ đồ chơi trong tay Thẩm Quan Lan kia gọi là máy ảnh, thật ra Từ Yến Thanh cũng đã từng nhìn thấy.Trước khi được gả vào Thẩm phủ, y đã từng được chụp ảnh lên báo vài lần. Lần đầu tiên chụp ảnh, y mặc trang phục diễn kịch, trang điểm thành đào hát, tạo dáng cho thợ chụp trong tiệm ảnh.

Nhưng chiếc máy ảnh của người thợ đó rất lớn, không nhỏ gọn tinh xảo như đồ vật Thẩm Quan Lan đang nắm trong tay.

Trông thấy người kia đang tò mò quan sát, hắn liền dạy cho y cách sử dụng, kết quả lại thực sự gợi nên hứng thú trong Từ Yến Thanh, sau khi ăn uống xong liền cùng Thẩm Quan Lan ra ngoài.

Giang Phong vẫn đỗ ở vị trí cách đó không xa như cũ, Từ Lạc Ninh hôm nay có việc đột xuất không đến được, nên đã đưa hạt giống mua được nhờ anh ta chuyển cho Từ Yến Thanh.

Sau khi lên xe, Thẩm Quan Lan lại bảo anh bạn của mình lái xe đến bệnh viện, đưa Từ Yến Thanh đi tái kiểm tra trước đã.

Bác sĩ kiểm tra cho y xong, cũng kết luận là không còn gì đáng lo ngại nữa nhưng cơ thể của Từ Yến Thanh vẫn còn hơi yếu, vì vậy vẫn dặn dò y phải uống thuốc bổ đều đặn không được ngừng lại.

Ra khỏi bệnh viện, Thẩm Quan Lan lại bảo Giang Phong lái xe đến chợ, nói là mình muốn mua một ít các nhu yếu phẩm cần thiết hàng ngày để mang lên núi.

Giang Phong hôm nay đảm nhiệm vị trí tài xế toàn tập cho hai người họ, khi đến nơi liền tắt máy nằm trong xe ngủ bù, hôm qua anh ta đã không ngủ cả đêm, bây giờ thì đã buồn ngủ không chịu nổi nữa rồi.

Thẩm Quan Lan cũng để mặc anh ta, khiêng túi lớn túi nhỏ lên vai rồi đi vào trong nhà, sau đó cầm lấy máy ảnh cùng Từ Yến Thanh đi dạo trong núi.

Chiếc máy ảnh này hắn đã mua lúc còn ở nước Anh, sau đó đi chụp thì hơi bị lỗi nên đã gửi đi sửa, sáng sớm nay mới được chuyển về từ bên đó. Từ Yến Thanh cũng rất muốn thử cảm giác chụp phong cảnh, vì vậy hai người liền đi vào sâu bên trong cánh rừng.

Ngọn núi này không có bóng người, nhưng khắp nơi đều có dấu vết của con người để lại, vì thế đi lại cũng không tốn sức lắm.

Thẩm Quan Lan dặn dò Từ Yến Thanh phải chú ý dưới chân, không tới nửa giờ đã đi đến đoạn cuối của rừng trúc, sau khi đi vòng qua một tảng đá cao lớn hơn cả đầu người thì trước mặt liền xuất hiện một hang động sáng sủa rộng rãi.

Từ Yến Thanh chớp mắt nhìn qua, bốn phía đều là những ngọn núi xanh mướt nhấp nhô, như được đắm mình dưới bầu trời trong xanh, cây cối um tùm xanh mượt còn có thể nhìn thấy cả diều hầu đang sải cánh bay lượn.

Cảnh đẹp gió mát bày ra trước mặt khiến tâm tình khoan khoái, Từ Yến Thanh không kiềm được mà khóe miệng cũng cong lên, y bước lên vài viên đá thấp thấp ở phía trước.

Y chỉ mải thưởng thức phong cảnh, mà không chú ý đến người ở phía sau mình đang làm gì. Thẩm Quan Lan lùi về sau vài bước, bật máy ảnh lên, điều chỉnh lại góc độ rồi gọi người kia một tiếng.

Từ Yến Thanh quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt hắn liền ấn nút chụp tách tách.

Gió núi đìu hiu khẽ thổi vào tóc mai của Từ Yến Thanh, thời điểm y quay đầu lại vừa khéo đang giơ tay lên vén tóc, khoảnh khắc này đã được máy ảnh ghi lại. Thẩm Quan Lan cười với y, dáng vẻ kia như là vừa thực hiện được một mưu đồ gì đó, hai hàm rắng trắng bóc còn sáng lóa hơn cả ánh nắng mặt trời trên đỉnh đầu.

Từ Yến Thanh phải mất một chút thời giạn mới kịp phản ứng lại là có chuyện gì, y cũng không giận gì hơn nữa còn duỗi tay về phía Thẩm Quan Lan.

Nơi y đứng là một tảng đá bằng phẳng, cao bằng nửa cẳng chân. Thẩm Quan Lan nắm chặt tay Từ Yến Thanh, cùng y đứng chung một chỗ, cúi đầu xuống dưới là có thể nhìn thấy một dòng suối trong xanh chảy ra từ khe núi.

Dòng suối kia trong suốt nhìn thấy tận xuống đáy, như một chiếc dây lưng màu bạc lóng lánh uốn quanh giữa các dãy núi, ở bên bờ có không ít những viên đá cuội màu trắng xám. Từ Yến Thanh chỉ vào khe suối kia hỏi: “Ở xa như vậy có thể chụp rõ được không?”

“Đương nhiên là được, tôi mua cái máy này là mẫu mới nhất đó.” Thẩm Quan Lan điều chỉnh lại tiêu cự rồi chụp một bức, thấy Từ Yến Thanh tò mò quan sát, hắn liền đeo máy ảnh vào cổ y, chỉ cho Từ Yến Thanh tay thì nên đặt ở đâu làm sao mới chụp được ảnh.

Thẩm Quan Lan đứng ở phía sau Từ Yến Thanh, cả người y đều được hắn ôm vào trong lòng, tư thế này cực kỳ mập mờ. Thế nhưng Từ Yến Thanh lại không hề chú ý đến, mà chỉ tập trung vào chiếc máy ảnh kia. Vật này quả thật là hết sức mới mẻ, xuyên qua kính ngắm màu đen trắng có thể khiến y thấy được rõ ràng phong cảnh ở phía xa.

Thẩm Quan Lan nắm ngón tay Từ Yến Thanh chuyển động ống kính, nói cho y nghe một vài kỹ xảo lấy cảnh, y vừa nghe đã nhớ kỹ, sau khi hắn buông tay ra liền tự thử chụp một tấm.

Hắn hỏi Từ Yến Thanh cảm thấy thế nào, thì y cũng chẳng biết là chụp đẹp hay xấu. Thẩm Quan Lan liền nói không sao cả, sẽ để cho y luyện tập nhiều hơn một chút, bức ảnh kia chờ rửa ra xong là biết thôi.

Lúc ra khỏi nhà, Thẩm Quan Lan còn mang nhiều thêm hai cuộn phim, một cuộn dùng để chụp Từ Yến Thanh còn hai cuộn còn lại thì để cho người này luyện tập.

Từ Yến Thanh chưa từng được tiếp xúc với nhiều thứ mới mẻ như vậy, nhưng năng lực lĩnh hội của y lại không thua chút nào người từng đi đu du học như Thẩm Quan Lan. Mỗi khi có điểm nào không hiểu, Từ Yến Thanh sẽ hỏi một cách rất rõ ràng, rồi rất nhanh cũng tìm được cảm giác, giữa hai hàng lông mày xuất hiện thần sắc rõ ràng mà trước nay Thẩm Quan Lan chưa từng thấy qua.

Trông thấy y vui vẻ như vậy, Thẩm Quan Lan cũng thả lỏng, chỉ đi sau người kia giúp y để ý con đường dưới chân. Hai cuộn phim là tám mươi bức ảnh, không đến một tiếng đã được Từ Yến Thanh chụp hết.

Thẩm Quan Lan liếc nhìn đồng hồ, không biết từ lúc nào đã là hai giờ chiều, hắn liến lấy lại máy ảnh đổi sang cuộn phim còn lại rồi chụp ảnh cho Từ Yến Thanh.

Thế nhưng những bức hình này lại có phần hơi cứng, người kia khi quay mặt đứng trước máy ảnh lại có vẻ mất tự nhiên, cho dù mỗi tư thế đều rất cố gắng nhưng vẫn giống hệt như người gỗ.

Trông thấy Từ Yến Thanh thật sự không thích ứng được, Thẩm Quan Lan liền kéo y trở về, lúc quay lại ngôi nhà kia mới phát hiện ra là Giang Phong đã đánh xe đi. Anh ta để lại tờ giấy trên mặt bàn, nói là vì đói bụng nên đã xuống núi đi ăn gì đó lát nữa sẽ quay lại.

Hai người đi dạo cả nửa ngày cũng đều đói cả, Thẩm Quan Lan muốn ăn mỳ vì thế Từ Yến Thanh liền cầm nguyên liệu nấu ăn đang đặt trên bàn lên đi vào gian bếp luộc mỳ.

Thẩm Quan Lan đứng bên cạnh phụ giúp cho y, ban đầu Từ Yến Thanh còn tưởng hắn là một thiếu gia cái gì cũng không biết làm, mà không nghĩ đến người này từ rửa rau đánh trứng đến thái thịt đều rất quen tay.

Lúc Từ Yến Thanh đổ dầu vào chảo, Thẩm Quan Lan sợ y bị nóng còn đẩy người sang một bên để tự hắn làm, cuối cùng quanh đi quẩn lại thành ra lại là Thẩm Quan Lan nấu nướng, Từ Yến Thanh ở bên cạnh làm mấy việc linh tinh.

Nhìn động tác xào nấu thành thục của hắn, Từ Yến Thanh không khỏi ngạc nhiên, hỏi: “Sao cậu lại biết làm những việc này?”

Thẩm Quan Lan đổ nước đã lấy sẵn ra đổ vào nồi, sau đó là bỏ thêm ba vắt mỳ vào, vừa dùng đũa quấy đều vừa cười nói: “Sao thế? Anh tưởng là tôi chỉ biết có ăn thôi hả? Mấy năm đi học xa nhà đó, cho dù có cô giúp việc chăm lo nhưng cũng có lúc tôi sẽ tự mình động tay vào.”

Từ Yến Thanh không biết nhiều về những chuyện trước đây của Thẩm Quan Lan, bây giờ nghe thấy hắn nói như vậy, thần sắc lại có hơi ảm đạm.

Thẩm Quan Lan không nghe thấy y trả lời, bèn quay đầu lại, thấy nét mặt người kia có hơi mất mát, liền đặt đũa xuống quay ra ôm người vào lòng, hỏi han: “Sao thế này? Sao tự nhiên lại không vui vậy?”

Từ Yến Thanh lắc đầu, chỉnh lại mái tóc có hơi loạn của Thẩm Quan Lan, rồi mới nói: “Không phải không vui, chỉ là nhớ đến những ngày tháng trước đây của cậu, bỗng nhiên lại cảm thấy…”

“Cảm thấy cái gì?” Thẩm Quan Lan chăm chú nhìn vào y.

“Không biết nên nói thế nào…” Từ Yến Thanh lại một lần nữa muốn nói nhưng vẫn là ngừng lại, nỗi bất an dâng lên trong đôi mắt trong trẻo, y cúi thấp đầu xuống.

Ngày hôm qua lúc hai người thân mật, Thẩm Quan Lan cũng không ép Từ Yến Thanh phải nói ra những lời ở tận đáy lòng, trước mắt cảm thấy đây là một thời cơ tốt, liền ôm y đi đến bàn ăn ở phía sau, để Từ Yến Thanh ngồi xuống còn không cho phép y nhúc nhích.

Đối thành trước đây, Từ Yến Thanh nhất định sẽ không chịu nhưng lần này y lại không phản kháng, chỉ cúi đầu xuống mà không nói tiếng nào.

“Yến Thanh, hôm qua chúng ta đến đây anh cũng có lời còn chưa nói hết, sau đó tôi hỏi lại nhưng anh cũng không chịu nói, anh có biết tôi vì chuyện này mà đau đầu đến thế nào không? Con người anh đã quen với việc cái gì cũng để trong lòng, tôi cũng hiểu đó là do hoàn cảnh cuộc sống dẫn đến thói quen, anh rất khó mở rộng lòng mình với người khác, không có cách nào nói ra hết tất cả, có đúng không?”

Thẩm Quan Lan nắm lấy cằm của y, để người kia ngẩng đầu lên nhìn vào mình. Từ Yến Thanh không chịu nổi ánh mắt cố chấp và thẳng thắn như vậy của người này, trong lòng y bỗng nhiên trào lên cảm xúc kích động.

Loại kích động này khiến y nhớ đến ngày hôm qua, nhớ lại lúc hai người thân mật, Thẩm Quan Lan nói với y, con người có dục vọng mới là bình thường.

Thẩm Quan Lan không đợi được câu trả lời của y, chỉ là thấy tầm mắt của người kia cũng không tránh né mình, nên vẫn tiếp tục nói: “Anh đã từng nói không có ai để ý đến suy nghĩ của mình, nhưng đó là trước đây, từ nay về sau anh ở bên tôi, suy nghĩ của anh đối với tôi mà nói là điều quan trọng nhất, bất kể là anh muốn cái gì hay là hy vọng tôi đưa cho anh cái gì, tôi đều rất mong có thể được nghe thấy những lời đó từ chính miệng của anh.”

“Hôm qua Giang Phong thấy tôi đau đầu quá, nên mới đưa cho tôi mấy thứ đó. Cậu ta nói, có thể dùng chúng vào lúc hai chúng ta làm chuyện đó, để buộc anh phải nói ra, nếu không chịu sẽ không để cho anh phát tiết. Nhưng là tôi không nỡ, Yến Thanh, tôi không chịu nổi nhìn thấy anh bị khó chịu cho dù chỉ là một chút, vì vậy anh có thể hiểu cho những tâm tình lo lắng của tôi không?”

Thẩm Quan Lan chăm chú nhìn vào người này, đôi mắt thâm tình khẩn thiết như một chậu than nóng rực, nướng cháy trái tim của Từ Yến Thanh. Ngón tay của y cuộn tròn lại, vùi mặt vào lồng ngực của Thẩm Quan Lan, viền mắt cũng dần đỏ lên.

Không phải y cố ý không nói ra, chỉ là y… Chỉ là chưa từng có ai chân chính để ý đến cảm nhận của Từ Yến Thanh như vậy, y không thể thay đổi ngay trong một chốc một lát. Cũng sợ sệt sau khi sửa lại, ngộ nhỡ như Thẩm Quan Lan không thích mình nữa, không muốn đối xử tốt với mình nữa thì y phải làm thế nào?

Từ Yến Thanh không dám nói với Thẩm Quan Lan, y gần đây thường mơ đến Thẩm Quan Lan bị bắt ép rời xa mình, mơ đến chuyện Thẩm Quan Lan sẽ lấy vợ sinh con. Mơ thấy chuyện tình này thật ra đều là giả, chỉ là giấc mộng giữa ban ngày của bản thân mà thôi.

Nỗi sợ hãi trong lòng một khi bị phóng thích ra bên ngoài, cảm xúc liền mất không chế.

Từ Yến Thanh túm chặt lấy cổ áo của Thẩm Quan Lan, nức nở nói: “Tôi sợ lắm…”

“Anh sợ cái gì?” Thẩm Quan Lan lập tức hỏi.

Nhưng Từ Yến Thanh lại không trả lời ngay.

Y chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào người đã cứu vớt mình khỏi vực sâu tăm tối, nhìn vào đôi mắt tràn ngập yêu thương chưa bao giờ biết che dấu của người này, lại chỉ cảm thấy trong cổ họng chua xót, không có cách gì ngăn mình mở miệng: “Sợ đến một ngày cậu chán ngấy tôi, sợ tương lai cậu sẽ hối hận, sợ cậu thật ra không yêu thương tôi nhiều như bản thân đã từng nghĩ…”

Thẩm Quan Lan chạm nhẹ vào khóe mắt hồng hồng của Từ Yến Thanh, cảm giác thất bại chưa từng có từ trước đến nay tràn ra trong lòng hắn. Hắn thở dài, nói: “Yến Thanh, rốt cuộc anh muốn tôi phải làm thế nào mới tin rằng tôi thật sự yêu anh? Có phải anh muốn tôi giống như nhân vật nam chính trong vở kịch, móc trái tim mình ra cho anh xem mới được có phải không?”

Từ Yến Thanh lập tức lắc đầu: “Không phải! Tôi không có ý này.”

“Tôi biết giữa chúng ta còn có nhiều ngăn trở, cũng biết tình cảnh trước mắt không có khả năng để anh an tâm, cho nên tôi có nói nhiều hơn nữa cũng đều vô dụng. Anh đợi tôi nhé, đợi tôi giải quyết xong chuyện này, đợi chúng ta đến Bắc Bình sinh sống thì anh sẽ biết được cuộc đời tôi cần có anh như thế nào.” Thẩm Quan Lan nâng khuôn mặt của người kia lên, trịnh trọng nói ra từng câu từng chữ, nỗi khổ sở trong đôi mắt thoáng liếc qua là đã thấy rõ mồn một kia, toàn bộ đều rơi vào trong mắt của Từ Yến Thanh.

Y kinh ngạc nhìn vào Thẩm Quan Lan, sống mũi cay lên, cuối cùng nước mắt cũng không nhịn được nữa mà rơi xuống lòng bàn tay của hắn.

Hắn hôn vào đôi môi Từ Yến Thanh, nỉ non gọi tên y.

Từ Yến Thanh cũng ôm lấy hắn thật chặt, để mặc cho nụ hôn này đoạt đi toàn bộ nhịp tim mãnh liệt cùng hô hấp của mình.

Chặt đứt đi những bất an cùng sợ hãi về tương lai của y, tùy theo Thẩm Quan Lan đặt mình nằm xuống gối, lại một lần nữa lấp đầy y.

Trận hoan ái đột ngột này, đến vào lúc tâm tình cả hai đều bất an nhưng sau đó là từ từ trở nên điên cuồng.

Thẩm Quan Lan đến cửa cũng không hề đóng lại, vừa cởi quần ra đã vùi đầu xuống ngậm lấy Từ Yến Thanh, một chút khoảng trống để y thở dốc cũng không có. Mãi đến khi y sắp bắn ra mới chịu dừng lại, dùng ngón tay lấp đầy cái miệng nhỏ đầy nhạy cảm kia.

Một khắc trước khi dục vọng trào ra khỏi cơ thể, Từ Yến Thanh cực kỳ khó chịu, nhấc chân lên muốn đá vào người Thẩm Quan Lan. Kết quả lại bị hắn nâng mông lên, một lát sau ở nơi khó nói kia cũng truyền đến xúc cảm ướt át âm ấm.

Y túm chặt vào gối, ngẩng cổ lên phát ra tiếng kêu mất khống chế.

Thẩm Quan Lan liếm vào mặt sau của y để nơi đó mềm ra, dưới tình huống không được bôi trơn ba ngón tay miễn cưỡng mới có thể nới rộng được chỗ đó, sau đó liền đặt thứ của mình ở cửa động.

“Bảo bối, gắng nhịn một chút.” Thẩm Quan Lan nói không rõ lời, mồ hôi chảy thành giọt lăn xuống hầu kết, nơi đó như là được Từ Yến Thanh liếm qua để lại vết tích ướt nhẹp.

Từ Yến Thanh mở mắt ra nhìn hắn, yêu thương cùng dục vọng lan tỏa đến mọi ngõc ngách trong lòng y, đôi chân chủ động quấn chặt vào eo Thẩm Quan Lan, không sợ đau đớn chỉ muốn lập tức được người này chiếm hữu.

Thời khắc bị đâm vào kia, Từ Yến Thanh khóc nấc lên gọi tên Thẩm Quan Lan. Bị đâm vào trong tình trạng khô khốc là cơn đau đớn khó thể tưởng tượng nổi, không ngừng khiến y run lên lẩy bẩy, Thẩm Quan Lan cũng đau đến phải ngừng lại.

Hắn cúi người xuống ôm lấy Từ Yến Thanh, hôn môi y, cởi nút áo liếm vào đầu ngực hồng hồng. Mãi đến tận khi y thả lỏng ra, thích ứng dần với cơn đau đớn kia, Thẩm Quan Lan mới tiếp tục rút ra cắm vào.

Hiện tại đã là cuối tháng Chín, nhiệt độ trong núi so với trong thành càng thấp hơn, nhưng cả hai bọn họ lại nóng đến đổ mồ hôi. Khuôn mặt của Từ Yến Thanh như được phủ lên một lớp yên chi đã tan chảy, xuân tình nơi đuôi mắt rực rỡ động lòng người, mỗi khi đến cao trào đều kẹp chặt Thẩm Quan Lan khiến hắn căn bản không ngừng lại được, trên chiếc giường mới này hắn đã yêu thương người này ba lần, khiến cho Từ Yến Thanh ngất đi mới có thể dừng lại.

Thẩm Quan Lan cũng mệt bở hơi tai, nằm nhoài trên người Từ Yến Thanh nghỉ ngơi một lúc mới ngửi thấy mùi khét.

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, trông thấy khói đen bốc lên từ trong nồi, lúc này mới nhớ ra bọn họ còn chưa tắt lửa, đành phải miễn cưỡng ngồi dậy.

Không ăn được mỳ nữa rồi, hắn liền đi khóa cửa lại rồi nằm xuống bên cạnh Từ Yến Thanh, ôm lấy y rồi cùng nhau ngủ thẳng đến chạng vạng.

Đợi đến lúc có tiếng gõ cửa của Giang Phong vang lên, thì hoàng hôn cũng đã buông xuống.

Thẩm Quan Lan vội vàng dọn dẹp một chút, Từ Yến Thanh vẫn còn ngủ, hắn đành phải ôm người vào xe dưới ánh mắt trêu đùa của Giang Phong.

Sau khi trở lại Thẩm phủ, hắn liền tắm rửa sạch sẽ cho Từ Yến Thanh, lúc tắm xong thì y cũng đã tỉnh, hai người lại ở trong phòng ăn cơm rồi đến lương đình dưới vòm cây Ngọc lan ngồi uống trà.

Thẩm Quan Lan kể cho y nghe rất nhiều câu chuyện hài hước lúc đi du học, cũng hỏi đến những chuyện trước đây của Từ Yến Thanh lúc ở gánh hát. Có lẽ vì hắn chủ động nhắc đến chuyện của mình, Từ Yến Thanh cũng nói nhiều hơn, y kể cho hắn nghe trước đây mình học hát phải rèn luyện cực khổ thế nào, Thẩm Quan Lan nghe thấy thế thì cực kỳ đau lòng, còn ôm lấy y càng hỏi nhiều hơn, mãi đến tận nửa đêm sau khi thấy người kia cứ liên tục ngáp, hai người họ mới trở lại phòng ngủ.

Giữa trưa hôm sau, Giang Phong lại đến đón hai người họ lên núi, lúc này trên xe còn có thêm cả Từ Lạc Ninh. Suốt cả ngày cậu ta cứ lẽo đẽo đi theo Từ Yến Thanh, gieo hạt bón phân cuốc đất. Thẩm Quan Lan mấy lần muốn giúp đỡ đều bị Từ Lạc Ninh ghét bỏ đẩy ra, cũng may mảnh đất này cũng không lớn, chỉ cần dựa vào hai người họ cũng có thể thu xếp ổn thỏa.

Những ngày kế tiếp lại càng an nhàn hơn, Từ Yến Thanh mỗi ngày đều đến nơi này, tưới nước bón phân, đại đa số thời gian bên cạnh y cũng chỉ có một mình Thẩm Quan Lan, hai người họ đã trở nên quen thuộc với ngọn núi này, ngay cả dòng suối trong veo dưới chân núi kia cũng đã đến mấy lần.

Thẩm Quan Lan chụp được không ít những bức ảnh sinh động của Từ Yến Thanh, kỹ thuật chụp ảnh của y cũng càng ngày càng tiến bộ, mỗi lần rửa ảnh ra xem cũng đều khiến hắn thán phục.

Đợi đến thời điểm lá phong đều rụng hết, Thẩm Tế Nhật ở Thượng Hải cuối cùng cũng gọi về báo là bọn họ ngày kia sẽ trở lại Nghi Châu.

Thẩm Kim Linh là người nghe điện thoại, mới vừa đặt ống nghe xuống thì Tư Niệm đã đến báo lại rằng Nhị thiếu gia cùng mợ Tư đã về.

Tư Niệm là nha hoàn thân cận bên cạnh Thẩm Kim Linh, đương nhiên cũng giống như Tuyên Chỉ và Ly Nhi đều biết chuyện của Thẩm Quan Lan và Từ Yến Thanh.

Thẩm Kim Linh khép vở bài tập trước mặt lại, mang theo sắc mặt nặng nề đi gặp hai người kia, mới vừa bước vào cửa Tây sương đã nghe thấy tiếng cười từ xa truyền đến.

Tiếng cười kia thật trong trẻo, cực kỳ dễ nghe. Cô chưa bao giờ nghe thấy tiếng cười nào mà lại hay như vậy, nhưng cũng lập tức nhận ra được đó không phải là tiếng cười của Nhị ca mình.

Thẩm Kim Linh đi trên dãy hành lang, cánh cửa thư phòng bên kia cũng không đóng lại. Thẩm Quan Lan cùng Từ Yến Thanh đang ở trong đó, cùng nhau xem những bức ảnh mới được rửa ra. Không biết nhìn thấy cái gì, mà Thẩm Quan Lan lại khẽ cù vào người Từ Yến Thanh khiến y buồn hết cả người, ở trong lồng ngực của hắn không dừng cười được.

Thẩm Kim Linh bám vào cột trụ, nhìn cảnh tượng ở nơi xa xa kia, trong lòng cô chậm rãi nổi lên một nỗi xót xa.

Cô nhớ tới chuyện Đại ca nói là cha đã khỏe rồi, tuy rằng vẫn còn phải nằm trên giường nhưng ý thức đã thanh tỉnh.

Đợi sau khi cha trở về, Nhị ca sẽ nói thẳng với ông chuyện của bọn họ ư? Đến lúc đó cái nhà này rồi sẽ thành ra thế nào đây? Đến lúc đó… mẹ Tư còn có thể được cười như vậy nữa không?

Bình Luận (0)
Comment