Dạ Yến

Chương 8

Từ Yến Thanh không ở trong phòng.

Cảnh đêm hôm nay rất đẹp, mây mù tựa như dải lụa mỏng phủ lấy chân trời, một vài ngôi sao lấp loáng sau ánh trăng, khi mờ khi tỏ.

Gió nhẹ thi thoảng thổi phớt qua đôi gò má, có tiếng ve kêu râm ran. Một đêm trăng thanh tịnh như vậy, thật thích hợp đối ẩm thưởng trăng (uống rượu ngắm trăng).

Đáng tiếc cổ họng của y không thể uống rượu, đến trà đặc cũng không thể động vào, bình thường chỉ uống nhiều nhất là nước trắng và trà tốt cho họng. Đêm nay y ngồi ở trong lương đình (đình hóng mát), trong tay cũng chỉ có một cốc nước trắng.

Từ Yến Thanh ở chỗ lão phu nhân ăn cơm tối, chỉ có điều bị Thẩm Quan Lan làm phiền nên ăn cũng không biết mùi vị gì, vì vậy cũng không ăn được bao nhiêu.

Đợi đến rạng sáng không ngủ được, mới phát giác là vì hơi đói bụng, nên mới để Ly Nhi đi nấu mì.

Thẩm Quan Lan bưng theo hai cái bát cùng một bình rượu, từ xa đã nhìn thấy thân ảnh trong lương đình.

Từ Yến Thanh mặc tẩm y kiểu Trung, dưới ánh trăng tơ lụa thuần trắng càng thêm sáng rõ, như một bóng mờ lúc ẩn lúc hiện, khiến Thẩm Quan Lan nhớ lại thời điểm lần đầu tiên hắn gặp y.

Đó là bộ y phục đỏ thuộc về tân nương, đầu đầy châu ngọc chói mắt, là sự diêm dúa hoàn toàn không hợp với xung quanh.

Giống hệt như Từ Thanh Lam trong kịch ngày thành thân bị quẳng xuống vách đá, một bước không cẩn thận liền ngã vào trong thế giới của hắn.

Thẩm Quan Lan đứng bên cạnh tường nhìn trong thoáng chốc, rồi mới đi đến.

Tầm mắt của Từ Yến Thanh đang chăm chú nhìn về phía trước, không biết là đang suy nghĩ đến điều gì, ngay cả khi Thẩm Quan Lan đi đến bên cạnh cũng không có phản ứng. Thẩm Quan Lan đặt bình rượu xuống, trộn lại bát mỳ rồi đưa đến trước mặt y.

Cũng không biết có phải là bị hấp dẫn bởi mùi hương của bát mỳ trộn, hay là do nhìn thấy cái bát, Từ Yến Thanh vừa quay đầu lại liền ngơ ngác, vì y nhìn thấy một người không ngờ đến.

Thẩm Quan Lan khom người xuống, tầm mắt ngang bằng với y, cười híp mắt lại nhìn Từ Yến Thanh: “Đói bụng lắm rồi phải không, mau ăn đi.”

Từ Yến Thanh đôi mắt chầm chậm trợn to lên, bóng người với lúm đồng xu xuất hiện rõ ràng trên võng mạc, khiến ngũ quan anh tuấn ôn nhu đi không ít, còn mang theo chút tinh thần bất kham.

Người kia thấy y cũng không có phản ứng gì, chỉ gắp lên một đũa mỳ, đưa tới bên miệng.

“A —— “

Thẩm Quan Lan nhìn Từ Yến Thanh giống như là lại bị bỏng nước sôi, đột nhiên đứng dậy né tránh hắn. Dáng dấp kia giống như đang trốn chạy khỏi tai hoạ ghê gớm vậy, hắn đành bất đắc dĩ đặt bát xuống, nói: “Anh không cần đề phòng tôi như thế, tôi không có ác ý với anh.”

Từ Yến Thanh nói không ra lời.

Đêm hôm khuya khoắt, mặc dù bọn họ đều là đàn ông, nhưng y dù sao cũng là mẹ Tư của hắn, vào lúc này Thẩm Quan Lan tuyệt đối không thích hợp xuất hiện trong hậu viện của y.

“Vừa nãy ở phòng bếp tôi có gặp Ly Nhi nói là anh đói bụng, vừa khéo tôi cũng đói ngủ không được mới nhờ cô ấy nấu thêm cho mình một bát, thuận tiện đến tìm anh nói chuyện.”

Thẩm Quan Lan không đến gần y, chỉ ngồi trên băng đá, cầm lấy bát mỳ của mình bắt đầu ăn.

Hắn ăn hai miếng, rồi cầm cốc nước trắng của Từ Yến Thanh lên ngửi một cái, tiện tay đổ sạch, lại rót rượu vào nhấp một hớp.

Từ Yến Thanh lại trừng mắt, lồng ngực đập phập phồng, vẫn là nín nhịn không nói ra một chữ nhưng trên mặt y viết rất rõ ràng: hành động của cậu quá vô lễ!

Thẩm Quan Lan đại khái cũng thăm dò được tính tình của y, hắn thấy như vậy liền không nhịn cười được. Hắn cảm thấy Từ Yến Thanh như vậy so với mẹ Hai mẹ Ba đáng yêu hơn nhiều, khó trách cha hắn cho dù thanh danh có bị huỷ cũng phải cưới được người về phủ. Một người thú vị như vậy, đổi lại là hắn cũng sẽ…

Thẩm Quan Lan đang nghĩ ngợi lung tung, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng chó sủa.

Đó là chó giữ cửa Thẩm phủ nuôi, không biết làm sao mà hơn nửa đêm đột nhiên lại sủa lên vài tiếng. Nhưng cũng chỉ sủa vài tiếng rồi yên tĩnh trở lại, Thẩm Quan Lan quay đầu đi, phát hiện Từ Yến Thanh trốn ở đằng sau cột đình, dường như rất sợ hãi mà nhìn về phía cửa.

Thẩm Quan Lan ngây ra một chút, nói: “Anh sợ chó?”

Trước đây khi còn là con hát, Từ Yến Thanh từng bị chó nhà một quan gia nuôi vồ vào người.

Đầu con chó đó vừa to lại dữ, cao bằng nửa thân người, Từ Yến Thanh bị nó vồ vào ngã xuống đất, thấy nó há mồm muốn cắn đến liền bị doạ đến bay mất hồn vía

Mà khi đó Từ Yến Thanh còn chưa có tiếng, mấy gia đinh không những không giúp y giải vây, trái lại còn đứng túm lại với nhau cười nhạo y.

Cuối cùng tuy y không bị chó cắn, nhưng cũng để lại tâm lý ám ảnh nghiêm trọng. Cho nên sau đó bất kể là nghe thấy tiếng chó sủa từ xa thế nào đi chăng nữa, chỉ cần nghe hơi dữ một chút y đều sẽ cảm thấy sợ hãi.

Từ Yến Thanh cố gắng tự trấn định mình, trả lời: “Không có.”

Nhìn y rõ ràng là sợ nhưng lại ra bộ không có chuyện gì, Thẩm Quan Lan than thở: “Nhưng tôi sợ chó, cực sợ đó. Ngày mai tôi sẽ bảo mẹ đưa Lai Vượng đi.”

Lai Vượng chính là tên của con chó giữ cửa kia, Từ Yến Thanh ngẩn ra, không khỏi nói: “Cậu sợ chó?”

“Đúng vậy.” Thẩm Quan Lan cây ngay không sợ chết đứng nói, cũng chẳng cảm thấy mất mặt chút nào, hắn vẫy vẫy tay với Từ Yến Thanh: “Tôi kể cho anh nghe, trước đây tôi từng bị chó doạ cho khóc nhè luôn đấy, chỉ là cha tôi nói nam tử hán đại trượng phu không thể sợ chó tôi mới nhẫn nhịn thôi. Nhưng mà mẹ nó nam tử hán đại trượng phu cái gì, ai quy định là như thế thì không thể sợ chó?”

Hắn cứ hùng hổ bóc mẽ Thẩm Chính Hoành như thế, nói một chuyện rõ ràng mất mặt thành như là chuyện đương nhiên phải như thế. Từ Yến Thanh không khỏi cong khóe miệng lên, cười khẽ một tiếng.

Thấy y thế mà lại cười lên, Thẩm Quan Lan nhất thời hăng say, tiếp tục luyên thuyên: “Còn có nhé, thật ra đại ca tôi cũng sợ chó lắm. Nhưng anh cũng biết anh ấy là người cứng nhắc, lại rất sĩ diện, nhất định phải để Lai Vượng ở cửa lớn mới chịu, khiến tôi cũng phải chịu theo, đúng thật là.”

Từ Yến Thanh đã không còn lo lắng như lúc đầu nữa, Thẩm Quan Lan lại đúng lúc chỉ chỉ vào bát mỳ kia của y nói: “Còn không ăn nữa mỳ sẽ trương lên đó. Đừng lãng phí đồ ăn, thời đại này có rất nhiều người ăn cơm không đủ no đâu.”

Từ Yến Thanh do dự trong chốc lát, dưới sự chú ý của hắn trở lại bên cạnh bàn ngồi xuống, bưng bát mỳ lên ăn một miếng, nói: “Cậu nên trở về rồi.”

“Tại sao?” Thẩm Quan Lan thản nhiên hỏi.

Từ Yến Thanh nhíu mày: “Quá muộn rồi, Nhị thiếu gia.”

Y đặc biệt nói ra ba chữ “Nhị thiếu gia”, chính là muốn khiến Thẩm Quan Lan nhớ ra thân phận của chính mình. Không nghĩ tới Thẩm Quan Lan lại vô vị nhấp một hớp rượu, nói: “Nếu anh đã không thích tôi gọi anh là mẹ Tư, vậy thì đừng lúc nào cũng nhắc đến danh xưng Nhị thiếu gia này.”

Mi mắt Từ Yến Thanh rũ xuống, hàng lông mi nhỏ dài dưới ánh trăng kéo ra một bóng mờ, khiến người không thấy rõ cảm xúc nơi đáy mắt của y.

Từ Yến Thanh lắc đầu một cái: “Điều này không hợp quy củ.”

Lại là “Không hợp quy củ”.

Thẩm Quan Lan không thể làm gì bèn đặt đũa xuống, hai tay đan lại với nhau chống trên mặt bàn, nhìn Từ Yến Thanh nói: “Mẹ Tư, anh cảm thấy quy củ quan trọng hơn hay là mạng người quan trọng hơn?”

Từ Yến Thanh không biết tại sao hắn lại hỏi vấn đề thế này, nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc của Thẩm Quan Lan, y đành phải trả lời: “Đương nhiên là mạng người.”

“Vậy thì được rồi. Ngày tôi trở về ấy, không chỉ một người đã nói với tôi mấy chữ “không hợp quy củ” này đâu. Nhưng là tôi không hợp quy củ cứu anh, hay không hợp quy củ tới thăm anh, cũng không phải là chẳng có chuyện gì sao? Thật ra là do các người quá bảo thủ, bị tư tưởng phong kiến bao vây, bị nhốt chặt trong một ngôi nhà, người đều trở nên ngốc nghếch cả.”

Thẩm Quan Lan vừa mở miệng ra nói chính là ngôn luận tư tưởng tiên tiến, khiến Từ Yến Thanh nghe thấy mà có chút sửng sốt. Há miệng hồi lâu, mà không biết nên nói cái gì.

Thẩm Quan Lan nhân cơ hội lấy túi kẹo sữa trong lồng ngực ra, đưa cho y nói: “Ly Nhi nói anh thích ăn đồ ngọt, nên vừa nãy tôi mới trở về phòng lấy. Đây là quà tôi mua trước khi về nước, vốn là muốn tặng cho em gái của bạn bè, nhưng bây giờ thì tiện cho anh luôn. Nếm thử xem, mùi vị ngon lắm đó.”

Từ Yến Thanh ngơ ngác nhìn túi kẹo sữa đóng gói tinh mỹ trong tay mình kia, trên bề mặt viết những dòng chữ rồng bay phượng múa y đọc không hiểu, còn vẽ một con bò sữa và một cô bé.

Thấy y nhìn hồi lâu cũng không động đậy, Thẩm Quan Lan liền lấy lại xé túi kẹo ra, bóc một viên kẹo đưa tới bên miệng y, rồi “A ——” một tiếng.

Cái này thật ra không phải Thẩm Quan Lan muốn lợi dụng gì y, mà đây là chiêu trò hắn hay dùng với các bạn nhỏ lúc khám bệnh mà thôi.

Thì Tây y không phải đều dỗ trẻ con như vậy sao.

Chỉ là Từ Yến Thanh dẫu sao cũng không phải trẻ con, mà là một người trưởng thành mang tư tưởng bảo thủ. Y ghi nhớ thân phận của chính mình, cho nên đối với vị Nhị thiếu gia vốn không xem những hành động khác người có gì là to tát này, thật sự là ứng phó có chút mệt bở hơi tai.

Y nghiêng đầu đi, đôi gò má trắng nõn dưới ánh trăng có thêm màu sắc khác.

Thẩm Quan Lan nghe thấy y lại nói câu “Xin Nhị thiếu gia tự trọng”, rốt cuộc không nhịn được nữa, vứt viên kẹo kia lên bàn, rồi đứng lên nói: “Mẹ Tư cũng thật biết tuân thủ quy củ. Chẳng lẽ so với ở chung cùng người tùy hứng tự tại như tôi, thì mẹ Tư càng thích kiểu cưỡng ép không nói đạo lý của cha tôi hay sao?”

Từ Yến Thanh kinh ngạc nhìn hắn, bầu không khí thoải mái vừa mới tràn ngập giữa hai người liền bị câu nói này quét đi sạch sành sanh.

Y không hiểu Thẩm Quan Lan, chỉ là đối với gương mặt đã mất đi nhẫn nại của hắn kia, y nghe hiểu trong những lời này còn có cả ý tứ nhục nhã.

Từ Yến Thanh chậm rãi đứng lên, giữa mi mắt lại xuất hiện thần thái tránh xa người ngàn dặm. Thấy y không nói một lời quay người lại, giống như là muốn trở về, trong lòng Thẩm Quan Lan lại càng không thoải mái, đi vài bước chặn lại đằng trước, ngăn cản y nói: “Mẹ Tư vì sao không phản bác?”

Nhìn người trẻ tuổi cao hơn mình cả một cái đầu đang toả ra cảm giác bức bách, sắc mặt Từ Yến Thanh không thay đổi nói: “Xin cậu hãy tránh ra.”

“Nếu tôi không tránh thì sao?”

Từ Yến Thanh nắm chặt tay áo, lộ ra nụ cười ảm đạm: “Vậy để tôi tránh ra.” Nói xong y liền dịch ra một chút, xượt qua cánh tay Thẩm Quan Lan bước xuống khỏi lương đình.

Thẩm Quan Lan nhìn y đi xa dần, mãi đến tận khi y rẽ vào bình phong chắn ở cổng sau, mới phiền muộn quay lại ghế ngồi.

Đêm nay không phải hắn muốn tìm Từ Yến Thanh nói chuyện tử tế sao? Tại sao lại thành ra như vậy?

Hắn nản lòng nhìn hai bát mỳ đều ăn chưa xong trước mặt kia, bởi vì để quá lâu mỳ cũng đã kết lại thành một khối. Hương vị nhạt nhẽo, rốt cuộc không còn hấp dẫn được người như lúc mới vừa bưng đến nữa.

Hắn bất đắc dĩ thở dài, suy nghĩ lại một chút những câu mới vừa nói kia. Hắn biết Từ Yến Thanh tại sao lại nổi giận, là tại hắn đã nói quá đáng. Nhưng hắn cũng không hiểu nổi tại sao lại nói ra những lời đó, hắn rõ ràng là giỏi giao tiếp lại còn rất được lòng phái nữ.

Thẩm Quan Lan cầm cốc lên, một hơi cạn sạch chỗ rượu còn lại. Lúc đặt xuống bỗng nhiên mới có phản ứng, hắn thật sự giống như ngay từ khi mới bắt đầu đã quá đáng rồi, đây là cốc của Từ Yến Thanh uống qua cơ mà…
Bình Luận (0)
Comment