Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam

Chương 87

Cá Nhỏ hôm đó nói muốn uốn tóc không phải là hứng lên nhất thời, mà thật sự đã quyết định. Hơn nữa còn cùng nhà tạo mẫu của Lâm Chất bàn bạc một hồi để lựa chọn kiểu tóc phù hợp với mình.

Sáng sớm cuối tuần Nhiếp Chính Quân ôm vợ yêu trong lòng, hiếm khi không phải dậy sớm. Sáng sớm mát mẻ như thế thật thích hợp để nằm yên, tĩnh lặng cảm nhận thời gian trôi qua.

“Baba!” Giọng nói trong trẻo vang lên bên ngoài, kèm theo tiếng đập cửa dồn dập.

Nhiếp Chính Quân đưa tay lấy quần áo cho Lâm Chất mặc, cô mềm mại như bông nằm cuộn trong chăn, đôi mắt vẫn khép chặt.

Anh mở cửa, bắt gặp đôi mắt sáng rực tràn đầy chờ đợi: “Baba ơi, con muốn nói chuyện với ba!”

Nhiếp Chính Quân nhướng mày: “Chờ ba năm phút.”

“Được ạ!” Con bé ôm quyển sách gật đầu rất nghiêm túc, đứng thẳng ngoài cửa chờ đúng năm phút.

Nhiếp Chính Quân đánh răng, rửa mặt, thay quần áo xong, cuối cùng còn hôn một cái lên môi Lâm Chất, rồi kéo chăn lên che đầu cho cô.

Anh khẽ cười, cảm thấy mỹ mãn, rồi đi cùng con gái “hội đàm”.

Nhiếp Chính Quân luôn là người cha rất coi trọng ý tưởng của con. Đã nói chuyện thì nghiêm túc như nói chuyện thật. Thư phòng là nơi thích hợp nhất, quản gia mang cho anh một tách trà xanh, còn Cá Nhỏ thì một ly sữa.

“Cảm ơn ông ạ!” Con bé cười tươi nói.

Quản gia bị chọc cười, lại mang thêm cho con bé một đĩa xoài ngàn lớp, món cô bé thích nhất.

“Ông ra ngoài đi.” Nhiếp Chính Quân bảo.

Quản gia mỉm cười lui xuống, còn chu đáo đóng cửa lại cho hai cha con.

Cá Nhỏ ngồi đối diện ba trên ghế sofa, đôi chân ngắn chưa chạm đất cứ đong đưa lơ lửng, một tay bưng sữa, một tay cầm bánh ngọt. Mặc váy bồng bềnh xinh xắn, cả người giống hệt một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.

“Con muốn nói gì nào?” Nhiếp Chính Quân mỉm cười hỏi.

“Con muốn uốn tóc, con thích kiểu tóc đó lắm!” Con bé nuốt miếng bánh, vỗ tay, rồi dùng khăn giấy lau miệng, nhìn ra là có thói quen rất tốt.

“Trẻ con không được uốn tóc, thuốc uốn sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của con.”

“Chú Andy nói là không sao, ngay cả phụ nữ mang thai cũng có thể dùng được cơ mà!”

Nhiếp Chính Quân gật đầu: “Vậy thì để cho chú ấy dùng cho thai phụ đi.”

“Baba!” Cá Nhỏ lập tức nhảy khỏi sofa chạy tới leo lên gối ba, động tác thuần thục chẳng kém gì mẹ cô nhóc.

Con bé ôm cổ ba, bắt đầu làm nũng: “Con thích tóc xoăn lắm mà ba ~”

“Ừ, thích thì được, nhưng không nhất thiết phải làm ngay.” Nhiếp Chính Quân đỡ lưng con, dáng vẻ cưng chiều hết mực.

Cá Nhỏ dụi đầu vào ngực anh, bắt đầu làm ầm: “Ba không thương con ~”

Nhiếp Chính Quân ôm chặt con: “Sao ba lại không thương con được? Con là người ba thương nhất mà.”

“Thế còn mẹ thì sao?” Con bé ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn anh đầy chờ mong.

Nhiếp Chính Quân nói: “Mẹ là số một, Cá Nhỏ là số hai.”

Con bé mím môi, suýt khóc.

“Các bạn khác ba mẹ đều nói thương con nhất. Tại sao ba mẹ con lại không thế?”

Nhiếp Chính Quân lau nước mắt cho bé: “Mẹ là người phụ nữ ba yêu nhất, còn con là cô con gái ba thương nhất. Như vậy có gì không tốt đâu?”

“Phụ nữ thì có nhiều, nhưng con gái thì chỉ có một thôi mà...” Cá Nhỏ bật khóc. Con bé biết toán, hiểu rằng phụ nữ thì hàng ngàn hàng vạn, ba chỉ yêu mẹ nghĩa câu nói ấy giá trị rất lớn. Nhưng con thì là con gái duy nhất, chắc chắn cũng là người ba thương nhất chứ...

Nhiếp Chính Quân cười, con gái thông minh không dễ dỗ chút nào. Anh xoa đầu con: “Thật sự muốn uốn tóc đến thế sao?”

“Muốn...” Con bé sụt sịt, tỏ vẻ đáng thương.

“Nếu con đồng ý với baba ba điều kiện, thì ba cho phép.”

Con Cá Nhỏ gật đầu lia lịa, ôm lấy tay ba: “Ba nói mau đi!”

“Thứ nhất, sau này không được đổi ý.”

“Con sẽ không đổi ý.”

“Thứ hai, không được nhắc đến chú Trình trước mặt ba và mẹ nữa.”

“Tại sao ạ?” Miệng con bé há tròn thành chữ O. “Con rất thích chú Trình, vì chú ấy chơi với con nhiều trò, còn giỏi hơn cả anh trai nữa.”

Nhiếp Chính Quân mặt không đổi sắc: “Bởi vì nếu con cứ nhắc nhiều, chúng ta sẽ tưởng con muốn làm con gái chú Trình.”

Cá Nhỏ bừng tỉnh, gật gù: “À… hai người ghen tị! Được thôi, con không nhắc nữa!”

Nhiếp Chính Quân: “.........”

“Còn điều thứ ba thì sao, baba?” Con bé quỳ gối trên đùi anh, vội vàng hỏi.

“Điều thứ ba là không được lừa mẹ nữa.”

“Con đâu có lừa mẹ mà...” Cá Nhỏ ra vẻ vô tội cắn ngón tay, trong mắt thoáng chút lo sợ.

“Hưm?”

Gừng càng già càng cay, con bé lập tức giơ tay bảo đảm: “Con sẽ không bao giờ cố ý lừa mẹ, con hứa luôn!”

“Không được đánh tráo khái niệm.”

“Đánh tráo khái niệm là gì ạ?”

Ngay cả mấy thứ như “đánh tráo khái niệm” cũng học xong rồi, lại còn giả vờ hỏi. Nhiếp Chính Quân lần đầu tiên vì con gái quá thông minh mà thấy hơi lo.

“Bất kể là cố ý hay không đều không được phép lừa mẹ, hiểu chưa?”

Cá Nhỏ trịnh trọng gật đầu, rồi ngước nhìn nét mặt của ba: “Vậy con được uốn tóc rồi chứ?”

“Ừ, xuống lầu kêu anh con đưa đi.”

“Thế còn baba?” Con bé trượt xuống khỏi đầu gối anh, nắm tay kéo đi.

Baba... con cứ việc đi, để ba ở lại giải thích với mẹ đây, đồ ngốc.

Lâm Chất vẫn đang ngủ, làn da trắng mịn lộ ra, bên trên chấm điểm vài dấu đỏ nhàn nhạt.

Nhiếp Chính Quân ngồi bên giường, cúi xuống, hơi thở nóng hổi phả lên gương mặt cô.

Lâm Chất trở mình, tránh luồng khí nóng. Anh lại áp sát, cằm gác lên cổ vợ, khẽ hỏi: “Mệt đến vậy sao?”

Từ thứ Hai đến thứ Sáu phải đi làm nên cả hai kiềm chế rất nhiều. Nhưng cứ tới tối thứ Sáu, cái “kiềm chế” ấy sẽ lập tức bị phá vỡ. Đôi lúc Lâm Chất còn cảm giác mình sẽ chết trên chiếc giường này, dĩ nhiên Nhiếp Chính Quân luôn chỉnh lại: đó gọi là “dục sinh dục tử”...

Cô mệt mỏi mở mắt, tròng mắt đỏ ngầu, hằn cả tơ máu: “Mấy giờ rồi?”

Vừa cất giọng, cô phát hiện thanh âm khàn hẳn như thể bị cảm.

Nhiếp Chính Quân kéo cô ngồi dậy, áo tuột khỏi vai, ánh mắt anh sáng lên, cúi xuống cắn nhẹ một cái.

Lâm Chất gục đầu vào vai, nheo mắt, mặc cho anh nghịch ngợm.

Anh không quá đáng, sau khi cắn thì chu đáo kéo áo lên lại, che đi cảnh xuân vừa hé.

“Chín giờ rồi, nên dậy thôi.” Anh nói.

Cô dựa vào vai anh, chẳng còn chút sức lực, nhưng vẫn nhớ để hỏi: “Vừa nãy em nghe con gõ cửa, nó nói gì vậy?”

“Nó đòi uốn tóc, anh bảo Hành Hành đưa đi rồi.”

“Cái gì?” Lâm Chất lập tức tỉnh táo, đẩy anh ra.

“Ngủ thêm chút đi.” Hương thơm mềm mại trong lòng, làm sao dễ dàng buông? Anh ôm chặt, kéo đầu cô tựa lên vai mình.

“Anh vừa nói gì?”

“Anh đồng ý cho nó uốn tóc rồi, thế thôi.”

Lâm Chất hít sâu: “Anh biết trẻ con không được uốn tóc chứ?”

“Không nghiêm trọng lắm đâu, hơn nữa đâu phải nhuộm.”

Sắc mặt cô đầy uất ức, ánh mắt như b*n r* tia lửa.

“Nó muốn thử, anh thấy cũng tốt. So với bạn cùng tuổi con bé thật đặc biệt, em không thấy sao?” Người cha si mê bắt đầu rơi vào vòng “Con gái anh chính là hoàn mỹ” mà tự thôi miên.

Lâm Chất giận đến lấy gối ném vào mặt anh: “Không phải đặc biệt, mà là bướng bỉnh!”

Anh cười lớn, ôm cả gối lẫn vợ vào lòng: “Có nhiều việc chúng ta muốn làm nhưng phải kiêng dè. Con còn nhỏ, chiều nó một lần cũng chẳng sao.”

Anh kiên nhẫn giải thích: “Khi em còn bé chẳng phải cũng có những thứ rất muốn, rất khát khao sao? Chúng ta hiểu cảm giác đó. Giúp con thực hiện chẳng khác nào bù lại giấc mơ thời thơ ấu của em. Hơn nữa Andy có chừng mực, yên tâm đi.”

Lâm Chất rầu rĩ: “Nhưng hồi nhỏ em đâu có đòi uốn tóc...”

Anh bật cười, bẻ mặt vợ lại hôn lên trán: “Tin anh đi, lúc bé em có những ý tưởng còn đáng sợ hơn con nhiều.”

Lâm Chất: “..........”

_____

Cá Nhỏ ngồi vắt vẻo trên ghế nôn nao chờ Andy chuẩn bị thuốc uốn. Bé liếc nhìn anh trai đang ngồi trên sofa đằng sau, cúi đầu bấm điện thoại không ngừng.

“Anh ơi, có phải anh đang nhắn với bạn gái không?” Cô bé kéo dây buộc quanh cổ, thấy hơi ngứa.

Thiếu niên mười lăm tuổi ngẩng đầu, gương mặt tuấn tú, khí chất lạnh nhạt, ngồi đó như bức tượng tỏa ra khí thế “người thường chớ tới gần”. Chung quanh là ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn gái lén lút hướng về. Cậu thừa hưởng gen của Nhiếp Chính Quân, trời sinh đã mang hương vị cao ngạo khó chạm tới.

Nhưng vừa mở miệng...

“Tiểu nha đầu, em định gài bẫy anh à?” Anh cười nhếch môi. “Anh không có bạn gái, đừng tò mò.”

Cá Nhỏ bĩu môi: “Nhưng lúc nãy anh nhìn điện thoại cười.”

“Lướt Weibo thấy truyện cười thôi.” Cậu cất điện thoại, cúi xuống xoa đầu em gái.

Cá Nhỏ ngẩng đầu: “Truyện cười là gì ạ?”

“Nói sao em cũng không hiểu, lớn lên sẽ biết.”

Con bé u oán: “Vậy thế nào mới gọi là lớn lên?”

“Ừm...” Thiếu niên xoa cằm, “Mười tuổi đi, đặt cho mình một mục tiêu nhỏ.”

Đúng lúc này Andy mang thuốc tới, chuẩn bị bắt đầu.

“Con đợi không nổi nữa rồi!” Con Cá Nhỏ lắc lắc mông, phấn khích đan tay vào nhau.

Hành Hành bật cười: “Những câu này em học từ đâu thế?”

“Các anh chứ ai!” Cô bé hất tóc, đắc ý trả lời.

Anh chậc lưỡi: “Có vẻ sau này em còn học giỏi hơn anh đấy.”

“Đương nhiên!” Con bé ưỡn ngực, đầy tự tin.

Trong khi Hành Hành nghĩ em gái nhỏ tuổi đã giỏi tư duy logic thế này, sau này văn hay toán đều có tương lai. Còn Cá Nhỏ thì lại nghĩ: anh trai năm nào cũng đội sổ, bị ba mắng không biết bao lần... May mà mình thì khác, luôn luôn được khen ngợi!

_________

Lâm Chất nhìn mái tóc xoăn mới của con, cơn tức xông lên đến tận đầu. Nhiếp Chính Quân từ phía sau ôm lấy eo cô, không cho bước tới.

Thực ra cô không đến mức nóng nảy như vậy, chỉ là nhớ con bé ngày xưa: tay nhỏ xíu nắm tay mẹ không chịu buông, miệng lúc nào cũng “mẹ ơi mẹ ơi”, đáng yêu biết bao, đâu như bây giờ...

“Mẹ...” Cá Nhỏ run run vuốt tóc mới, sợ hãi nhìn.

Lâm Chất cố nén cảm xúc, đi tới ngồi xổm trước mặt con, thấy đôi mắt chờ mong được công nhận, lòng cô mềm xuống...

Cô dịu dàng hôn lên má con, nhìn đôi mắt sáng bừng lên, khẽ nói: “Xinh lắm, rất có cá tính...”

Cá Nhỏ không hiểu “cá tính” là gì, chỉ biết “xinh đẹp” nghĩa là tốt. Bé dang tay nhào vào lòng mẹ, sung sướng kể lể đủ thứ.

“Mẹ ơi, con nói cho mẹ nghe, chú Andy…. ...” Lời tuôn ra như súng liên thanh.

Hành Hành bước tới ôm vai Lâm Chất, thấp giọng hỏi: “Con bé hăng như vậy mà ở nhà trẻ cô giáo không phê bình sao ạ?”

“Không, thậm chí còn khuyến khích đấy.” Lâm Chất đáp.

Cậu bóp vai cô, cười: “Dì thật sự giận đó hả?”

Cô bất đắc dĩ: “Ba con quá chiều nó.”

Anh cười: “Công chúa nhỏ nhà mình vừa đáng yêu vừa thông minh, ai mà chẳng chiều chứ?”

Ngay cả ông bà cũng xem cô bé như báu vật trong tay. Vì bé, họ đã giảm bớt khó dễ với Lâm Chất, thậm chí đôi khi còn thủ thỉ chuyện nhà với cô.

Cá Nhỏ thấy mẹ với anh trai trò chuyện, hừ một tiếng rồi quàng cổ Nhiếp Chính Quân, ghé tai thì thầm.

Lâm Chất quay sang hỏi Hành Hành: “Kỳ thi giữa kỳ thế nào rồi? Có tiến bộ không?”

Cậu gãi đầu: “Haha.....”

“Cười gì? Lại rớt hạng hửm?”

“Khụ, có buổi họp phụ huynh, dì đi nhé.”

“Không phải buổi phê bình chứ?”

“Không, chỉ là họp bình thường thôi.” Cậu vội đảm bảo.

“Vậy ba con đi, từ trước giờ anh ấy chưa từng đi.”

Cậu lập tức nắm tay mẹ, cầu khẩn: “Ngàn lần đừng! Tính khí ba dì biết rồi, nếu giao cho ba thì con tiêu mất.”

Lâm Chất nhướng mày. Cậu vội nói tiếp: “Cuối kỳ con đảm bảo lọt top 20.”

“Chắc không?”

“Cam đoan chắc chắn.”

“Đổi cách bảo đảm đi.”

“Đổi gì?”

“Lấy thẻ tín dụng của ba con mà thề. Nếu không đạt thì tịch thu.”

“... Được rồi.” Ủ rũ nhưng vẫn đành chịu.

Nhiếp Chính Quân nhìn con trai cùng vợ nói cười thoải mái, khác hẳn khi ở cạnh mình. Anh không nhịn được hôn lên trán con gái, may mà con bé gan lớn hơn nhiều so với anh trai.

“Baba?” Con gái đang thao thao bất tuyệt thì dừng lại, thắc mắc.

“Ừ, bảo bối nói tiếp đi.” Anh bế bé lên, dịu dàng dỗ.

Trên bàn ăn đã bày biện xong. Anh đặt con lên ghế, Hành Hành ôm dì đi tới.

Cả nhà bốn người ngồi lại, dưới ánh đèn ấm áp họ chuyện trò nho nhỏ, kể những điều thú vị trong ngày. Người hào hứng nhất là Cá Nhỏ, vừa ăn vừa kể lại chuyện tóc xoăn, còn tiết lộ cả việc anh trai “hình như có bạn gái”.

Lâm Chất liếc sang: “Con có bạn gái thật à?”

Hành Hành đang ăn cá suýt nghẹn.

Ánh mắt Nhiếp Chính Quân quét qua đầy cảnh cáo.

“Hoàn toàn không có!” Anh vội vàng thanh minh.

“Có cũng không sao, chỉ cần con biết chừng mực thôi.” Lâm Chất dịu dàng cười.

Nhiếp Chính Quân chen vào: “Thật thế sao?”

Cô nói: “Tuổi này thích một cô bé cũng bình thường thôi mà.”

Hành Hành liếc mẹ với ánh mắt thương cảm…….

“Thế em thì sao? Tuổi này em từng thích ai nào?” Anh thản nhiên hỏi.

Quả nhiên... Hành Hành ở bên cạnh chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.

Cá Nhỏ đảo mắt nhìn ba rồi nhìn mẹ, chẳng hiểu rốt cuộc họ đang nói gì.

Lâm Chất chuyển chủ đề: “Hôm nay có cá này ngon này.”

Bình Luận (0)
Comment