Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam

Chương 90

Mặc dù bà cụ Nhiếp không hoàn toàn tán thành việc Nhiếp Chính Quân cưới Lâm Chất, nhưng sự đã rồi, huống hồ lại có cô cháu gái xinh xắn đáng yêu quấn quýt bên cạnh, vậy nên việc phản đối cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Người nhà Nhiếp một khi đã muốn chinh phục lòng người thì rất có bản lĩnh. Họ không phô trương, chẳng tỏ ra thấp kém hay cao ngạo, nhưng lại có thể lặng lẽ khiến người ta cảm động, như mưa thấm đẫm mà không cần tiếng động.

Ví như cụ Nhiếp tự tay viết thư hôn ước cho hai người, phảng phất như văn bản thời Dân Quốc. Biết Lâm Chất yêu thích thiết kế thiệp mời, bà cụ nghĩ hẳn cô cũng sẽ rất trân quý một lá thư hôn ước như thế. Chữ thư pháp của bà cụ tự nhiên vượt xa cô, từng nét bút trôi chảy, mạch lạc. Vì là văn bản trang trọng, chữ viết gọn gàng, mỗi chữ đều cố gắng đều đặn, cân đối.

Từ phải sang trái, lá thư viết: “Lưỡng tính liên nhân, nhất đường ký ước, lương duyên vĩnh kết, xứng lứa vừa đôi. Xem hôm nay đào hoa rực rỡ, nghi gia nghi thất, bặc năm nào dưa điệt kéo dài, cẩn lấy đầu bạc chi ước, thư hướng hồng tiên, hảo đem hồng diệp chi uyên, chiến minh uyên phổ, này chứng.”

Có vài chữ phồn thể phức tạp, Hành Hành cầm tờ giấy ngắm nghía hồi lâu cũng không nhận ra. Vì không có dấu câu nên cậu càng chẳng biết chấm câu thế nào.

“Sao đọc không hiểu gì hết vậy!” Hành Hành nghi hoặc thốt lên.

Lâm Chất lại như nhặt được báu vật, sai người hầu lấy khung ảnh, đóng khung tờ giấy cẩn thận định treo lên tường.

Cá Nhỏ nép trên vai ba, miệng phì phò cười...

Váy cưới đã được mang đến, treo trên giá áo trong phòng khách. Người hầu trông nom cẩn thận như thể bảo vệ báu vật, cứ cách một lúc lại đi phủi bụi, dù thực ra chẳng có hạt bụi nào.

Thiệu Kỳ ngồi xổm ở sân trời giúp Lâm Chất bó hoa cầm tay. Hoa hồng thì quá sặc sỡ, bách hợp lại kiêu kỳ, cúc và sen tuy thanh cao nhưng lỗi thời. Cuối cùng, cô chọn những bông hoa trắng nhỏ không tên hái từ vườn sau, điểm xuyết lá xanh mướt, trông thanh thoát mà tinh tế rất hợp với khí chất của Lâm Chất.

Ngày mai là hôn lễ rồi, vậy mà cô dâu vẫn quấn lấy chú rể bắt anh giúp viết thiệp chỗ ngồi.

“Phu nhân, cái này được chưa ạ?” Chú Lâm dẫn người khiêng một cây khô xanh trắng vào, trưng bày trước mặt Lâm Chất.

“Ừm, thế này rất đẹp.” Lâm Chất cười gật đầu. “Mọi người vất vả rồi.”

“Không vất vả, cô vui là được.” Chú Lâm cười tít mắt đáp.

Nhiếp Chính Quân cầm bút lông, chấm mực vàng, hỏi: “Danh sách ở đâu em?”

Lâm Chất dâng danh sách bằng hai tay, đồng thời đẩy hộp đựng lá xanh đến trước mặt anh. “Viết ngay ngắn chút nhé, để mọi người nhìn là nhận ra ngay.”

Nhiệp Chính Quân lắc đầu, cam chịu làm “thư ký”.

Nhiếp Chính Khôn chỉ định ghé qua đưa Thiệu Kỳ về, ai ngờ cũng bị Lâm Chất “túm” làm việc.

“Hoa trên cầu thang chưa trang trí xong đâu, anh hai giúp em buộc chút đi, nhanh thôi!” Cô cười, khoác tay Nhiếp Chính Khôn, nụ cười dịu dàng thân thiết.

Nhiếp Chính Quân bên cạnh ho khan một tiếng. Nhiếp Chính Khôn gỡ tay cô xuống, nói: “Em gọi anh là anh hai, anh gọi em là chị dâu, cách xưng hô này hơi loạn rồi.”

Lâm Chất liếc nhìn Nhiếp Chính Quân đang cúi đầu viết chữ, rồi quay sang nói: “Anh gọi em, em gọi anh, phức tạp thì đơn giản hóa đi.”

Nhiếp Chính Khôn xắn tay áo, đáp: “Được rồi, chị dâu, em muốn anh làm gì đây?”

Lâm Chất chỉ vào đám người hầu đang bận rộn trên cầu thang. “Giúp họ chút đi, có anh tham gia chắc chắn sẽ nhanh hơn.”

“Đám cưới này đúng là tự tay làm hết nhỉ.” Nhìn cảnh cả nhà cùng chung sức, anh không khỏi cảm thán.

Thiệu Kỳ ôm bó hoa từ sân trời bước vào, nói tiếp: “Chứ còn gì, vai trò của con lớn lắm nhé, nhìn đây này!”

Lâm Chất cười bước tới. Thiệu Kỳ đưa bó hoa cho cô. “Nhìn đi, cô dâu có vừa ý không?”

Lâm Chất nâng bó hoa, cúi đầu ngửi, hương thơm nhẹ nhàng, thanh tao.

Nhiếp Chính Quân nhìn dáng vẻ say mê của cô, lòng như ngập trong vại mật. Dù đêm nay có viết đến mỏi tay, ngày mai anh nhất định sẽ cưới cô về.

Cảnh ngoài bãi cỏ đã được trang trí xong. Những bông hoa đủ màu sắc bao quanh toàn bộ khu vực lễ cưới, có hoa cắm, có chậu hoa, cao thấp đan xen, đầy thú vị, đủ để chứng minh gu thẩm mỹ của nữ chủ nhân.

Theo lệ, cô dâu chú rể không được gặp nhau trước lễ cưới. Quá sáu giờ tối, người hầu đưa Lâm Chất về phòng ngủ chính, khóa cửa lại.

“Đây là ý của lão phu nhân, cô thông cảm.” Dì Lý cười, bưng cơm lên cho cô.

Lâm Chất gật đầu hiểu ý. “Cá Nhỏ đâu?”

“Tiểu thiếu gia đang giúp cô bé thử quần áo mới cho ngày mai, chắc là ầm ĩ lắm.”

Lâm Chất mỉm cười. “Mọi người nghỉ sớm đi, tôi không ra ngoài đâu.”

“Cô cũng nghỉ ngơi cho khỏe, cô dâu phải thật xinh đẹp mới được.” Dì Lý cười tít mắt, đóng cửa lại.

Lâm Chất ngồi trước bàn trang điểm, sờ mặt mình. Xinh đẹp ư?

Nghĩ ngợi một hồi cô chẳng muốn ăn cơm, đi tắm rửa gội đầu, rồi ngồi trên sofa đắp mặt nạ. Nhìn chiếc váy cưới được chuyển vào phòng ngủ, cô không kìm được bước tới chạm vào.

Sau khi được nhà thiết kế chỉnh sửa tỉ mỉ, chiếc váy cưới toát lên vẻ sang trọng, thanh lịch, đơn giản mà phóng khoáng, chất vải mượt mà, cảm giác chân thực. Cô chạm vào mà lòng dâng lên cảm giác không thật, như đang trong mơ.

Cô thấy tim mình rạo rực như ngày cưới đầu tiên, như mối tình đầu, lại như tình yêu cuồng nhiệt.

“Keng keng keng!” Điện thoại reo. Là anh.

“Alo?” Lâm Chất ngập ngừng nhấc máy.

“Không được gặp mặt nhưng đâu có cấm nói chuyện, em cẩn thận thế làm gì.” Nhiếp Chính Quân trêu cô.

Lâm Chất thở phào, mặt nạ khiến cô nói chuyện hơi khó khăn. “Anh muốn làm gì?”

“Em đang làm gì? Không lẽ ngủ thật rồi?”

“Chưa.” Cô ngại nói mình đang đắp mặt nạ, cũng ngượng nói đang ngắm váy cưới, bèn ậm ờ cho qua.

Nhiếp Chính Quân nằm trên giường trong phòng khách, ngửa đầu nhìn đèn pha lê. “Anh quen có em nằm bên cạnh rồi, đêm nay chắc khó ngủ đây.”

Lâm Chất không kìm được nụ cười. “Ngủ ngoan đi, mai anh phải làm chú rể đẹp trai nhất.”

“Đẹp trai nhất? Hừ, có khi là chú rể già nhất.”

“Càng già càng dẻo dai.” Lâm Chất đùa theo.

Nhiếp Chính Quân không hài lòng. “Em thật sự thấy anh già hả? Muốn bị xử không?”

Lâm Chất ngồi lại sofa, ánh mắt ánh lên sự dịu dàng mà chính cô cũng không nhận ra. “Anh không già, rất hợp với em…”

“Thức thời đấy.” Anh hừ nhẹ, lòng thỏa mãn không nói nên lời.

“Ngủ ngon.” Cô lưu luyến nói.

“Ngủ ngon.” Anh nhẹ nhàng hôn lên màn hình điện thoại. Hành động ngốc nghếch ấy, qua anh, lại toát lên vẻ gợi cảm khó cưỡng. Tiếc là cô không ở đó để thấy.

Hôn nhân là thế nào? Sau những chuyện của cha mẹ, Lâm Chất vẫn tin tưởng cô và Nhiếp Chính Quân có thể nắm tay đi hết đời. Có lẽ điều này là nhờ vào anh, một người đã cho cô thời thiếu nữ thật trọn vẹn.

Lâm Chất trằn trọc trên giường, nghe hơi thở anh còn vương cảm giác như lục bình trôi trên mặt nước. Anh là nước, nhẹ nhàng chở cô đi, dù đến đâu cô cũng vui sướng đến tột cùng.

Sáng hôm sau cô bật dậy lúc năm giờ sáng, khi mọi thứ còn mờ mịt trong sương sớm. Lắng nghe, cô nhận ra dưới lầu người hầu đã bắt đầu bận rộn. Qua một đêm sương, hoa và chậu hoa ngoài sân ướt át, như hút lấy linh khí trời đất, nở rộ rực rỡ.

Lâm Chất đứng trên ban công, hít sâu mọt hơi, cơn buồn ngủ tan biến, thay bằng sự mong chờ.

“Lâm Chất!” Lưu Ly đứng trên bãi cỏ, vẫy tay.

Lâm Chất cười, tựa vào lan can. “Sớm thế?”

Lưu Ly dẫn theo chuyên viên trang điểm, mỉm cười thân thiện, bước lên lầu.

Rửa mặt, buộc tóc, mở cửa, Lưu Ly và chuyên viên trang điểm đứng ngoài, cười rạng rỡ.

“Mời vào.”

Lưu Ly lần đầu vào phòng ngủ của họ, nhìn quanh, ngắm nghía hồi lâu mới nói: “Tưởng phòng ngủ của sếp phải lộng lẫy lắm, ai ngờ giản dị thế này?”

“Anh ấy không thích kiểu hào nhoáng, anh ấy khá khiêm tốn.” Lâm Chất ngồi trước bàn trang điểm, cười đáp.

Lưu Ly gật đầu đồng tình. Với gia thế của sếp, dù sống trong căn phòng dát vàng cũng chẳng lạ.

“Căng thẳng không?” Lưu Ly đứng sau cô.

“Có chút.”

Lưu Ly bóp vai cô. “Thả lỏng, cứ theo mình.”

Lưu Ly là MC của hôn lễ, từng tỏa sáng thời học sinh chủ trì nhiều sự kiện lớn. Một hôn lễ nhỏ thế này cô ấy tự tin xử lý được, chỉ cần chuẩn bị tinh thần tốt hơn, vì khách mời toàn là những nhân vật có tiếng.

Đôi tay chuyên viên trang điểm như có ma thuật, chỉ vài nét đã tôn lên nét đẹp, che đi khuyết điểm. Dĩ nhiên gương mặt Lâm Chất chẳng có gì cần che, nên công việc rất đơn giản: trang điểm nhẹ, môi đỏ, thế là một cô dâu quyến rũ ra đời.

“Đẹp thật.” Lưu Ly khen từ tận đáy lòng.

Lâm Chất sờ má mình, cũng rất hài lòng với vẻ ngoài giản dị này.

Người giúp việc mang váy cưới vào, giúp cô thay trong phòng để quần áo. Cô không quen phô bày trước người khác, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt nên cô đành chấp nhận sự giúp đỡ.

Những chiếc váy cưới xòe to không tệ, nhưng cô luôn cảm thấy không thuộc về mình. Chỉ riêng chiếc này, khi mặc vào ai cũng khen ngợi. Nó được thiết kế riêng cho cô, vải lụa mượt mà ôm sát đường cong, hở vai nhẹ nhàng, thanh lịch và đậm chất Á Đông.

“Khăn voan đâu?” Lưu Ly tìm khắp nơi.

Thiệu Kỳ đẩy cửa vào, mang theo khăn voan và bó hoa. Nhìn Lâm Chất, cô ấy không kìm được bước tới. “Cô dâu xinh đẹp ơi, chụp ảnh với cháu nhé!”

Lâm Chất gật đầu. “Lại đây.”

Cô ấy đưa máy Polaroid cho người giúp việc, kéo Lưu Ly và chuyên viên trang điểm chụp cùng. Lâm Chất được vây quanh như ngôi sao sáng giữa bầu trời.

Lưu Ly lắc tấm ảnh vài cái, hình hiện lên rõ ràng. Cô dâu trong ảnh cười e ấp, cảm xúc kiềm chế hiện rõ, chỉ đôi mắt sáng long lanh như muốn nói điều gì.

“Tấm này cháu không treo lên cây ảnh đâu, cháu giữ riêng!” Thiệu Kỳ nhét tấm ảnh vào túi, nhanh như chớp.

Cây ảnh là thứ chú Lâm và mọi người làm hôm qua, để treo ảnh chụp trong lễ cưới. Khách có thể lấy làm kỷ niệm khi ra về.

Phải nói, Lâm Chất rất dụng tâm tổ chức hôn lễ, tinh tế và ấm áp đúng như nghi thức cô từng mơ ước.

Mặt trời dần lên, khách khứa lục tục đến. Người hầu ôm Cá Nhỏ đã trang điểm xinh xắn vào phòng. Lưu Ly nhanh tay bế tiểu công chúa lên.

Cá Nhỏ mặc váy trắng đồng bộ với mẹ, chân mang giày da xanh phấn, đùi quấn tất trắng, đầu thắt nơ hồng phấn, trông đáng yêu vô cùng. Người đến xem cô dâu ùa tới, khiến cô bé cướp hết ánh hào quang của mẹ.

Lâm Chất cúi đầu cười nhẹ, ôm bó hoa, ngồi yên tĩnh, xung quanh ồn ào, chỉ mình cô chìm trong ký ức đẹp đẽ.

Lão phu nhân chống gậy, được người hầu dìu vào. Mọi người thu lại tiếng cười, mỉm cười chào bà.

Lâm Chất đứng dậy, hơi lo lắng.

Lão phu nhân bước từng bước, gậy gõ xuống sàn, vang âm trầm.

“Ngồi đi.” Bà phất tay.

Lâm Chất đỡ bà ngồi, hỏi: “Bà đến sớm thế? Uống trà không ạ?”

“Uống dưới lầu rồi, cháu đừng căng thẳng.” Lão phu nhân bình thản, không có vẻ gì khó xử cô.

Người hầu mời mọi người xuống sảnh uống trà ăn điểm tâm, tiện thể ngắm cô tiểu thư đáng yêu. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu, người ngoài không nên xen vào. Mọi người cười nói, đi xuống sảnh.

Phòng đột nhiên yên tĩnh. Lâm Chất đan tay, bất an.

“Đừng sợ, nếu ta đã chấp nhận con thì sẽ không làm khó con nữa.” Lão phu nhân cười nhẹ.

Lâm Chất áy náy. “Con hiểu tâm trạng của bà. Trước đây là con đã làm sai, bà dạy dỗ là đúng.”

“Vậy sao?” Bà nhướng mày.

Lâm Chất gật đầu. “Con đã phụ lòng nuôi dạy của nhà Nhiếp, làm điều tổn hại lợi ích gia đình, con biết sai.”

Lão phu nhân đặt tay lên đôi tay đan chặt của cô. Trong tiết trời tháng chín ấy khiến tay bà lạnh giá.

“Sinh Cá Nhỏ vất vả lắm, đúng không?” Bà cười hỏi.

Lâm Chất hơi bất ngờ, nhưng đáp nghiêm túc: “Cũng ổn, con bé ngoan nên con chỉ đau lúc sinh thôi.”

Lão phu nhân nói: “Con từ nhỏ cơ thể đã yếu, sinh con sao không khổ được? Từ nay con là dâu nhà Nhiếp, phải giữ gìn sức khỏe, đừng để mọi người lo.”

Lâm Chất xúc động, gật đầu. “Con sẽ không làm phiền anh ấy, bà yên tâm.”

“Vẫn gọi là anh ấy?” Lão phu nhân trêu.

Lâm Chất đỏ mặt, cúi đầu. “Bà đừng trêu con…”

Lão phu nhâni vỗ tay cô. “Đứa con dâu ta mong hai mươi mấy năm, vốn không phải kiểu như con. Con tốt, nhưng quá trầm lặng, không khéo giao tiếp. Có lúc nhìn con ta lại nghĩ, người đàn ông nào mới có thể cưới con, rồi che chở cả đời? Ta từng lo lắng muốn tìm cho con một nhà chồng giàu có…”

“Con xin lỗi vì phụ ý tốt của bà…”

Lão phu nhân lắc đầu. “Chuyện này không trách con, chủ yếu là lỗi của Chính Quân. Nó lớn hơn con nhiều vậy, nếu nó không động lòng thì làm sao con bị nó giữ chân? Ta nghĩ nhiều rồi, nếu hai đứa đã chọn nhau, vậy ta và ông nhà cũng không thể nói thêm gì nữa.”

Lâm Chất ngẩng lên, mắt khẩn thiết. “Cảm ơn bà đã chấp nhận…”

Lão phu nhân cười. “Ngốc quá, từ nay là mẹ chồng rồi, vậy mà con chưa gọi ta tiếng mẹ nào.”

Lâm Chất mím môi, nhẹ nhàng gọi: “Mẹ…”

“Ừ.”

______

Lão phu nhân vừa rời đi, Lưu Ly không biết từ đâu chui ra.

“Không bị dọa chứ?”

Lâm Chất lau khóe mắt, ngăn nước mắt. “Nói bậy gì thế.”

“Đừng khóc, lát nữa làm hỏng lớp trang điểm.” Lưu Ly rút khăn giấy đưa cho cô.

“Lão phu nhân là người mình cảm thấy có lỗi nhất…” Lâm Chất nói, giọng nghẹn ngào.

Lưu Ly ngồi xổm trước mặt cô, hỏi: “Cậu nghĩ một người mẹ chồng muốn thấy gì nhất?”

“Hiếu thuận, nghe lời?”

“Con cháu đầy nhà.” Lưu Ly cười hì hì. “Cậu sinh thêm vài đứa, đảm bảo bà ấy quý cậu còn không kịp.”

Lâm Chất bật cười. “Nói linh tinh!”

“Thật đấy! Mẹ Lâm Phong trước đây đối với mình cũng tốt, nhưng từ khi sinh cậu nhóc xong đúng là khác một trời một vực!” Lưu Ly ra vẻ người từng trải, chép miệng. “Chậc chậc, suýt nữa cưng mình lên trời.”

“Thế không tốt sao?”

“Tốt gì mà tốt! Mình đâu phải máy đẻ!” Lưu Ly bực bội.

Lâm Chất cười. “Vậy sao còn khuyên mình sinh?”

Lưu Ly bĩu môi. “Cậu là trường hợp đặc biệt, chiêu này chẳng phải đơn giản nhất sao?”

Thiệu Kỳ thò đầu qua cửa. “Cô dâu sẵn sàng chưa? Lễ sắp bắt đầu rồi!”

Lưu Ly đỡ Lâm Chất đứng dậy. Thiệu Kỳ bước tới, giúp cô chỉnh khăn voan và váy áo.

“Đẹp mê hồn!”

Trên bãi cỏ, khung cảnh lộ thiên như một vườn hoa, chậu hoa cao thấp đan xen đầy thú vị, tách biệt lối đi và khu khách mời. Mái che trắng phía trên che ánh mặt trời, làn gió thu mát lành thổi qua, mang theo hương hoa thấm đẫm lòng người. Cô dâu nắm tay chú mình, bước ra.

Dịch Thành cầm tay cô, hỏi: “Sợ không?”

Lâm Chất mỉm cười nhẹ, qua lớp khăn voan, ánh mắt cô đặt trên bóng dáng phía xa. “Cháu rất mong chờ.”

Dịch Thành không nhịn được cười. Cháu gái chẳng chút e dè nào, anh trai anh rốt cuộc có gen gì thế này?

Cô dâu bước vào, mọi người đứng dậy. Dưới bao ánh mắt chăm chú, cô không chút sợ hãi. Phía trước là chồng, bên cạnh là thân nhân, sau lưng có Hành Hành và con gái, cô tiến bước không chút do dự.

Hôn lễ trong mơ của cô chính là thế này: bạn bè, người thân chân thành chúc phúc, vỗ tay cho họ; người cô yêu nắm tay cô; bạn thân làm MC; và là anh ấy………

Lâm Chất thấy Trình Tiềm trong đám khách. Cô khẽ mỉm cười, anh nhướng mày đáp lại. Sự ăn ý, chỉ như thế thôi.

Nhiếp Chính Quân cũng thấy, nhưng hôm nay tâm trạng anh tốt nên chẳng muốn so đo.

Khăn voan được vén lên, anh không kìm lòng, hôn lên môi cô.

Lưu Ly trở tay không kịp, hét lớn: “Chú rể kiềm chế chút đi!”

Cả hội trường cười vang, tiếng cười thiện ý vang lên, họ hoàn thành nụ hôn đầu tiên của vợ chồng.

Phù dâu Thiệu Kỳ đưa nhẫn lên. Lâm Chất đeo nhẫn cho Nhiếp Chính Quân. Nhẫn cưới giản dị mà sang trọng, đặc biệt chiếc của Lâm Chất viền kim cương nhỏ lấp lánh. Hành Hành là phù rể nhỏ, đưa nhẫn cho ba, nhìn ba trịnh trọng đeo vào ngón áp út của Lâm Chất.

Nhẫn trượt vào ngón tay, anh nắm tay cô rồi kéo cô vào lòng, hôn xuống. Lâm Chất đặt tay lên hông anh, ngửa đầu đáp lại.

Lưu Ly: “…” Vậy ra họ chẳng cần MC sao?

Đêm buông, cô dâu chú rể mở màn điệu nhảy đầu tiên. Trên sàn nhảy, bóng dáng yểu điệu hòa theo gió đêm, đôi tình nhân thả hồn theo bản năng.

Đứng trước cửa sổ kính lớn, anh vươn tay ôm cô từ phía sau.

“Mệt không?” Anh khẽ hỏi.

Lâm Chất lắc đầu, khóe miệng vẫn giữ nụ cười. “Thiệu Kỳ nói chuẩn bị bất ngờ, cô ấy đâu rồi?”

Dưới ánh đèn mờ ảo trên bãi cỏ, chị em nhà họ Nhiếp đang lén lút sắp xếp gì đó.

“Này, đặt cái đó bên kia!” Thiệu Kỳ vẫy tay.

Hành Hành cúi người, xách tới. “Để đâu?”

“Đây, đây.”

Nhiếp Chính Quân hỏi: “Sáng nay mẹ nói gì với em?”

“Bí mật.” Lâm Chất nhăn mũi, cười tinh nghịch.

Nhiếp Chính Quân cúi xuống, cắn nhẹ vành tai cô. Cô giật mình. “Nói không?”

“Nói…” Hơi thở anh phả vào tai cô, khiến cô mềm nhũn, chân run run.

“Mẹ bảo em giữ sức khỏe…”

“Hử?”

“Và hỏi sinh Cá Nhỏ có đau lắm không…”

Nhiệp Chính Quân nhướng mày. “Mẹ muốn gì?”

Lâm Chất nghiêng đầu nhìn anh. “Mẹ muốn chúng ta sinh thêm đứa nữa, đúng không?”

Bùm! Qua bức tường lớn, pháo hoa bùng nổ trên bầu trời đối diện.

Những người đang nhảy dừng lại, bị cảnh tượng cuốn hút. Từng chùm pháo hoa nở rộ như bức tranh trên màn đêm, lúc rực rỡ, lúc trầm lắng như một vở kịch câm, mở màn náo nhiệt. Dù có chút uể oải, bất lực, nhưng lao mình lên trời là bản chất của chúng.

Trước mắt là khung cảnh rực rỡ, sau lưng là người đàn ông cô yêu nhất đời. Lâm Chất cảm thấy mình may mắn vô cùng.

“Chính Quân…” Cô quay lại gọi.

Nhiệp Chính Quân cúi người, để cô nửa nằm trong vòng tay, nói: “Vợ, anh yêu em.”

Lâm Chất chưa kịp đáp, nụ hôn của anh đã rơi xuống như mưa rào.

“Ôi!” Đằng sau là đám đông ồn ào.

Lâm Chất nhắm mắt, ôm cổ anh. Cô chẳng bận tâm ánh mắt người khác, chỉ đắm mình đáp lại, muốn cùng anh tận hưởng đêm tuyệt đẹp này…

Nụ hôn của cô dâu chú rể thắp lên ngọn lửa nồng nhiệt nhất giữa sân. Những đôi tình nhân tâm ý tương thông noi gương họ, bày tỏ lòng mình. Lưu Ly quấn chân quanh eo Lâm Phong, để anh bế mình, cúi xuống ôm mặt anh, hôn đầy khí thế.

“Vợ, váy em…” Lâm Phong tốt bụng nhắc.

“Kệ đi!”

Trình Tiềm cầm ly rượu, nhìn đôi nam nữ bên pháo hoa, nhấp ngụm rượu chua ngọt, lặng lẽ trải qua khoảnh khắc của riêng mình.

“Anh đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người đứng trên lầu lại ngắm anh. Trăng sáng trang trí khung cửa sổ, còn anh trang trí giấc mơ của người khác.”

Thiệu Kỳ đứng cách anh năm bước, lặng lẽ nhìn từ xa. Cô vốn chẳng thích đọc sách, vậy mà cũng hiểu nỗi chua xót và bất lực trong câu thơ này. Ngửa đầu uống cạn ly rượu mạnh, cô muốn quên người đàn ông đã có người trong lòng kia.

Trên đời này có nhiều tiếc nuối và cô đơn, nếu không, làm sao thấy được niềm vui và sự náo nhiệt quý giá đến nhường nào? Có một đôi nam nữ đã nên duyên vợ chồng, dù tương lai cuộc sống bình lặng hay phiền muộn, họ đã sẵn sàng nắm tay nhau đi tiếp.

Pháo hoa khép lại, tiếng nhạc trong phòng càng thêm rõ ràng.

Trăng rằm bao giờ có,

Nâng chén hỏi trời xanh.

Chẳng biết cung quế trên cao,

Đêm nay là năm nào.

Ta muốn cưỡi gió bay về,

Lại sợ lầu quỳnh ngọc vũ,

Nơi cao lạnh lẽo khôn lường.

Nhảy múa cùng bóng trăng,

Chốn nào tựa nhân gian…

Bình Luận (0)
Comment