Đặc Công Hàn Phi

Chương 117

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm khuya thanh vắng, tĩnh lặng như nước, tối tăm như mực, gió thổi lồng lộng, trong phòng hai khối thân thể đàn dây dưa với nhau, phát ra những thanh âm rên rỉ, phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm, ngoài hành lang hai bóng người đang trầm mặc đứng đó, không khí như bị đóng băng, vô cùng xấu hổ.

Thương Hàn Phong vốn dĩ đang đi sát bên cạnh nàng, không biết khi nào đã bị lạc lại phía sau, hành lang không có ánh đèn chiếu sáng nên cả người hắn chìm vào trong bóng tối. Xuyên qua bóng đêm, Bạch Tử Linh chỉ thấy được thân thể cao lớn của hắn cứng đờ, sắc mặt tối tăm, để lộ đôi mắt sáng quắc như con thú săn mồi trong đêm, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo, so với tiết trời bên ngoài còn muốn lạnh hơn khiến người bên cạnh không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, nàng vốn dĩ muốn kêu hắn nhanh chóng rời khỏi nơi này nhưng nhìn đến bộ dạng này của hắn nhất thời không nói nên lời.

Trí nhớ kiếp trước vẫn còn đó, Bạch Tử Linh tự nhiên không phải thiếu nữ ngây thơ chưa trải sự đời, ngược lại nàng đã trải qua rất nhiều chuyện, vui có buồn có, thậm chí sinh ly tử biệt nàng đều đã trải qua, mỗi một chuyện mà con người trải qua ít nhất một lần nàng đều đã thử, nhưng có một thứ cho đến khi nàng chết đi nàng vẫn chưa trải qua chính là tình yêu và nhục dục.

Thật sự mà nói Bạch Tử Linh không phải chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày bản thân sẽ giống như những người khác, sẽ bắt đầu một mối quan hệ với một ai đó, chỉ là thực tế lại khác xa với suy nghĩ, công việc của nàng không cho phép nàng động tâm với bất kì ai, đồng thời lời nói của sư phụ như cứ in sâu trong tâm trí nàng, nhắc nhở nàng không được động lòng với bất kì nam nhân nào. Di nguyện của người đã mất, Bạch Tử Linh tất nhiên là tôn trọng, dù tận đáy lòng nàng cảm thấy không phải nam nhân nào cũng giống như nhau, đều là kẻ xấu xa, ít nhất thì cũng sẽ có người tốt tồn tại ở đâu đó trên thế giới này, sau đó nàng phát hiện, nàng rất khó để động tâm với ai đó, cho dù là người nam nhân nàng cảm thấy tốt nhất hay tuấn tú nhất, đứng trước mặt nàng vẫn không có chút cảm xúc nào. Lần đầu nàng gặp Thương Hàn Phong, nàng đã bị kinh diễm trước gương mặt tuấn mỹ đó của hắn, nhưng chỉ dừng lại ở mức tán thưởng mà thôi, ngoài ra chẳng có cảm xúc dư thừa gì, cũng giống như lúc này, nghe đôi nam nữ trong phòng ân ái với nhau mà sắc mặt nàng một chút cũng không thay đổi, không phải nàng đã quen thuộc với thanh âm này, mà là bởi vì nàng thật sự không có suy nghĩ gì về việc này, cho dù có thì đó cũng chỉ là... cảm giác ghê tởm mà thôi.

Bạch Tử Linh hoàn toàn không bị âm thanh bên trong làm ảnh hưởng, giống như thanh âm ân ái của đôi nam nữ trong kia đối với nàng như gió thoảng qua tai vậy, sắc mặt nàng vẫn bình tĩnh như thường, cho nên khi nhìn thấy bộ dạng này của Thương Hàn Phong nàng có chút khó hiểu.

Không biết có phải nhìn lầm hay không nhưng trực giác nói cho nàng biết, tâm trạng của hắn không được tốt lắm, không... phải nói là rất tồi tệ.

Là vì đôi nam nữ bên trong sao?

Mặc dù thắc mắc nhưng Bạch Tử Linh cũng không dại dột mà hỏi ra khỏi miệng, dù trước giờ nàng vẫn luôn hành động theo ý mình nhưng vẫn biết để ý tình hình xung quan, tình huống trước mắt không thích hợp để nàng lên tiếng, không nói điều này sẽ chọc giận Thương Hàn Phong, chỉ nói hai người bên trong có thể phát hiện ra bọn họ thì rất phiền toái.

Thương Hàn Phong không có ý định mở miệng, Bạch Tử Linh cũng không muốn nhiều lời, hai người cứ như vậy mà đứng nhìn nhau, bên tai không ngừng vang lên những thanh âm ái muội khiến người khác nổi cả da gà.

“Đi thôi.” Thương Hàn Phong đột nhiên lướt qua người nàng, chỉ để lại một câu nói như vậy, mặc dù giọng hắn rất nhỏ nhưng khoảng cách nói chuyện giữa hắn và nàng rất gần nhau nên nàng có thể nghe thấy rõ ràng, thanh âm của hắn so với ngày thường nặng hơn không ít, giống như đang đè nén lửa giận vậy.

Bạch Tử Linh đưa tay xoa lỗ tai, thanh âm trầm thấp của nam tử hoàn toàn xóa đi những thanh âm ân ái của đôi nam nữ kia, như tình nhân nỉ non bên tai khiến tai nàng hơi tê dại, sau đó nàng giật mình quay đầu nhìn lại cánh cửa phòng đang đóng chặt, xem ra hai người trong kia đang chiến đấu hăng say nên mới không có nghe thấy lời của Thương Hàn Phong.

Bạch Tử Linh vội vàng đuổi theo Thương Hàn Phong, trong lòng bắt đầu suy đoán thân phận của hai người bên trong, nữ tử gọi Cẩm nương là ai thì nàng không biết nhưng nàng đoán đối phương hẳn là nha hoàn hay là thị thiếp trong phủ, còn về nam nhân với giọng nói bỉ ổi hạ lưu kia... nghe thế nào Bạch Tử Linh cũng cảm thấy là rất quen, giống như đã từng nghe qua ở đâu đó.

Bạch Tử Linh cố gắng lục lội thanh âm này trong đầu, đối chiếu với những người nàng đã gặp qua, sau đó thu hẹp lại phạm vi, bởi vì nơi này là Tử phủ cho nên người xuất hiện ở trong này phần lớn là người của Tử gia, hoặc là người có liên quan đến Tử gia, suy đi nghĩ lại rốt cuộc cũng tìm được một cái tên.

Tử Chấn Khiêm!

Nhi tử của Tử Sở, đệ đệ của Tử Trúc Quỳnh, tiểu công tử của Tử gia, là tên hoa hoa công tử nổi tiếng của Yến Kinh, đã ngang ngược lại còn háo sắc, suốt ngày lưu luyến bụi hoa, thậm chí còn không biết sống chết, lần đó còn vươn tay dài đến chỗ nàng, muốn nàng hầu hạ hắn, sau đó bị nàng đã cho bầm dập, không nghĩ đến mới có mấy ngày hắn lại bình phục nhanh như vậy, bắt đầu giở thói háo sắc.

Điều khiến Bạch Tử Linh bận tâm nhất chính là thân phận của vị nữ tử gọi Cẩm nương kia, nữ nhân đều có tính bát quái, Bạch Tử Linh cũng không ngoại lệ, kỳ thực trước kia nàng không có như thế, nhưng vì Thanh Nhi lúc nào cũng tò mò muốn biết những thứ không nên biết, Bạch Tử Linh trong lúc rảnh rỗi cũng cùng Thanh Nhi bàn hết chuyện từ trên trời xuống dưới đất, từ trong phủ đến ngoài phủ, cho nên bệnh bát quái này của nàng là lây từ Thanh Nhi, nhưng nàng cảm thấy tò mò cũng là có nguyên nhân, cuộc đối thoại của Tử Chấn Khiêm và Cẩm nương, ngoại trừ ái muội ra thì còn có gì đó không bình thường.

Lúc đầu nàng đoán Cẩm nương là nha hoàn hay thị thiếp nào đó trong phủ nhưng sau đó nghĩ lại mới cảm thấy có lẽ nàng ta không phải là nha hoàn, nha hoàn thông đồng cùng thiếu gia cũng không phải chuyện to tát gì, nếu bị phát hiện thì chỉ cần Tử Chấn Khiêm chịu trách nhiệm, nạp nàng làm thiếp là được, trong phim chẳng phải luôn chiếu những tình huống cẩu huyết này hay sao? Đằng này, nữ tử này lại luôn miệng nhắc đến lão gia, nơi này là Tử gia, “lão gia” trong miệng nàng không ai khác ngoài Tử Sở, còn nói nếu để Tử Sở biết được sẽ không tha cho nàng, trong khi Tử Chấn Khiếm lại là bộ dạng cợt nhã trêu đùa, nghĩ thế nào cũng cảm thấy gian tình giữa hai người có vấn đề, trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết, nữ nhân này tám chín phần mười là thị thiếp của Tử Sở.

Thị thiếp của phụ thân cùng nhi tử vụng trộm, chuyện này đồn ra ngoài Tử gia nhất định sẽ vứt sạch mặt mũi, còn có chuyện gì đáng xấu hổ hơn một người nam nhân bị đội nón xanh cơ chứ?

Tên Tử Sở này kiếp trước nhất định là làm rất nhiều chuyện xấu xa cho nên kiếp này mới nhận lấy hậu quả như vậy, từ thuộc hạ đến nhi tử đều thay phiên nhau phản bội hắn, thuộc hạ thì không nói, dù sao cũng là người ngoài, nhưng mà Tử Chấn Khiêm nói thế nào cũng là nhi tử thân sinh của hắn a.

Chậc, quan hệ của người cổ đại đúng là phức tạp, nàng có chút không theo kịp rồi.

Bạch Tử Linh ở phía sau suy nghĩ miên man, Thương Hàn Phong đi trước cũng không tốt hơn được bao nhiêu, chuyện vừa xảy ra trong căn phòng kia khiến hắn không khỏi kí ức tồi tệ năm xưa, mặc dù hắn không điều tra nhiều về Tử phủ nhưng từ trong lời nói của hai người trong phòng hắn cũng nghe ra được chút manh mối, nghe đồn công tử của Tử phủ là người ăn chơi trác táng, ngày thường còn cưỡng đoạt dân nữ, nhưng không ngờ hắn ngay cả nữ nhân của phụ thân mình cũng không bỏ qua, thật giống như người nào đó, chỉ khác ở chỗ Tử gia là nam nhân, mà Thương gia bọn họ lại là nữ nhân.

Năm đó hắn vẫn còn nhỏ tuổi, cho nên đối với việc này không hề biết, chỉ là cảm thấy vị phi tử này của phụ hoàng đi qua lại quá gần với vị đại nhân kia, sau đó hắn tò mò hỏi chuyện mẫu phi, mẫu phi bất ngờ, dặn dò hắn không được đem chuyện này nói với bất kì ai, Thương Hàn Phong là đứa trẻ ngoan, tự nhiên là nghe theo lời nàng, điều này trở thành bí mật của hai người bọn họ, nhưng người tốt lại chẳng bao giờ được đền đáp xứng đáng.

Mẫu phi hắn bị người khác hãm hại, cố ý vu oan cho tội danh thông đồng cùng nam nhân khác, điều này khiến phụ hoàng rất tức giận, không nói hai lời liền giam lỏng mẫu phi, khi đó Thương Hàn Phong mới sâu sắc hiểu rõ thế nào là thông đồng với nam nhân khác, hắn cũng biết người thông đồng với nam nhân khác không phải mẫu phi mà là một người khác, khi biết chuyện mẫu phi còn nghĩ cách bao che cho người đó, trong khi người đó lại sợ hãi mẫu phi đem chuyện này nói ra ngoài, vì vậy mới tiên hạ thủ vi cường, ra tay trước để diệt đường sống của mẫu phi, người đó... không ai khác chính là Hoàng hậu đương triều!

Năm đó Hoàng hậu cùng Viên gia bắt tay nhau đẩy Nhã phi và Trữ gia đến bước đường cùng, cho dù sau đó Thành Thiên đế điều tra ra mọi chuyện, xử phạt Hoàng hậu, trả lại sự trong sạch cho Nhã phi nhưng lại không nói lên sự thật rằng người hồng hạnh vượt tường, đội nón xanh cho Thành Thiên đế là Viên Hoàng hậu!

Chuyện này đã qua hơn mười năm, Thương Hàn Phong sớm đã cho vào quên lãng, mặc dù trong lòng hắn không thể buông được nhưng hắn vẫn nhớ lời dặn dò trước khi mất của Nhã phi, không tiếp tục truy cứu chuyện này, cho nên mới im lặng nhẫn nhịn, hôm nay đến Tử phủ, không ngờ lại khiến hắn nhớ đến chuyện cũ.

Thương Hàn Phong nghĩ rằng những chuyện thế này chỉ xảy ra trong hoàng thất mà thôi, hóa ra những gia đình khác cũng gặp tình huống ngang trái như vậy, nam nhân không biết lễ nghi liêm sỉ, nữ nhân lại lăn loàng mất nết.

“Đến nơi rồi.”

Hành lang vốn không dài, đi một lát liền đi đến cuối đường, ở trước mặt bọn họ chính là tòa Tây Viện trong miệng hộ vệ Giáp, cửa viện đóng chặt, bốn phía kín cổng cao tường nhưng lại không có bất kì ai canh gác, nơi này so với những chỗ khác đúng là khác nhau một trời một vực.

Bạch Tử Linh đi lên trước đẩy cửa, không nằm ngoài dự đoán của nàng, cánh cửa đã bị khóa chặt, bình thường khi đột nhập vào nhà người khác, chẳng ai dám đi đẩy cửa chính mà vào, sợ bị người khác phát hiện, nhưng Bạch Tử Linh không nói hai lời liền đi lên đẩy cửa, Thương Hàn Phong muốn cản cũng không cản được, giống như sợ người khác không biết nàng đến vậy.

“Cửa khóa rồi.”

“May mắn là cửa khóa, bằng không có phải đã kinh động đến người bên trong rồi không?”

“Yên tâm đi, hắn hiện tại đang ngủ say trên giường đấy.” Xung quanh một trăm mét, Bạch Tử Linh chỉ cảm nhận được hơi thở đều từ bên trong Tây Viện truyền đến, ngoài ra thì không còn ai khác, nàng đoán hơi thở đó chắc

Bình Luận (0)
Comment