Đặc Công Hàn Phi

Chương 43

“Tứ phu nhân, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?” Đại phu nhân liếc mắt nhìn từng người, đến lượt Bạch Tử Linh thì ánh mắt dừng nhiều hơn một giây, bất quá nàng rất nhanh chuyển ánh mắt sang người Tứ phu nhân, hành động trong chớp mắt thế này không khiến bao nhiêu người để ý, bởi vì sự tập trung của bọn họ lúc này đều ở trên người của Tứ phu nhân.

Tối qua mọi người đang yên giấc thì bị đánh thức bởi tiếng hét của nữ nhân, do có án mạng lần trước cho nên lần này tất cả mọi người đều nhanh chóng chạy đến nơi phát ra âm thanh, đáy lòng mặc dù sợ hãi sẽ có án mạng xảy ra thế nhưng bọn họ còn sợ hãi bản thân sẽ trở thành tội phạm tình nghi hoặc sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo, vì vậy mọi người không hẹn mà đồng loạt chạy đến, chỉ là không ngờ đó lại là Phiên Vân Các của Tứ phu nhân, phát hiện không có án mạng mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, bất quá còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Bạch Vân Hoài hạ lệnh đuổi khách, trong lòng mọi người đều có suy nghĩ khác nhau nhưng cũng không ai nói gì, dù sao trời đã khuya, muốn hỏi chuyện phải đợi sáng hôm qua lại nói. Giờ Mẹo Đại phu nhân đã cho mời mọi người đến đại sảnh, trong lòng mọi người đều hiểu rõ mục đích Đại phu nhân gọi đến là vì chuyện tối qua, bởi vì chuyện này xảy ra ở Thừa tướng phủ, thân là người Bạch gia Bạch Tử Linh tất nhiên cũng không thể vắng mặt, mặc dù sự tồn tại của nàng ở Bạch phủ là số không thế nhưng thân mang họ Bạch, Bạch gia xảy ra chuyện nàng cũng không tránh khỏi liên quan.

Bạch Tử Linh vốn ngủ không sâu, nghe thấy tiếng hét lập tức khoác áo đi ra ngoài, lúc này nàng gặp được Thanh Nhi và Lạc Hàm ở trước cửa phòng, Lạc Hàm vẻ mặt bình tĩnh còn Thanh Nhi thì có chút tái nhợt, viện của nàng cách viện của Tứ phu nhân không xa, cho nên so với các viện khác nghe cách rõ ràng, nàng bảo Thanh Nhi ở lại trông coi viện, Lạc Hàm thì đi thám thính xung quanh, chỉ có mình nàng đi đến Phiên Vân Các, đồng thời cũng là người đến nơi này đầu tiên, lúc này cửa viện của Tứ phu nhân đóng chặt, bất quá bên trong lại ồn ào không thôi, Bạch Tử Linh không có đi gõ cửa mà chỉ đứng đó chờ những người khác đến.

Không ngoài dự đoán người đến tiếp theo là Tam phu nhân, theo sau nàng là Bạch Phỉ Thúy và một nha hoàn cầm đèn lồng rọi đường, dù sao Phỉ Thúy Các cũng nằm bên cạnh Linh Viên, cho nên Bạch Tử Linh cũng không hề bất ngờ, bất quá ngược lại là Tam phu nhân, nhìn thấy nàng đến đây không những không cảm thấy kinh ngạc mà bình tĩnh đến lạ thường, khiến đáy lòng Bạch Tử Linh cảm thấy mơ hồ không rõ, chính là hiện tại nàng không có thời gian suy xét vấn đề này.

“Tam tiểu thư đến nhanh thật.” Tam phu nhân cảm thán một câu, giọng nói không hề có ý châm chọc, bất quá lại mang theo một ý vị khác.

Bạch Tử Linh nhếch môi, mặt không đổi sắc trả lời: “Linh Viên nằm bên cạnh Phiên Vân Các, nếu đến muộn chỉ sợ người khác lại suy nghĩ sâu xa.”

Tam phu nhân gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của nàng, mặc dù đến sớm khiến người khác cảm thấy nghi ngờ nhưng đến trễ mới rơi vào diện tình nghi lớn nhất, đặc biệt là các viện bên cạnh Phiên Vân Các, muốn điều tra cũng sẽ điều chủ tử của các viện đó, những người khác cũng vì vậy tránh được mối nguy, thời gian điều tra các nàng cũng đủ để hung thủ chạy thoát, đến lúc đó hung thủ không có, ai biết được người của Đại lý tự khanh có đem trách nhiệm đổ vào đầu các nàng hay không?

Bên cạnh có nha hoàn cầm đèn lồng chiếu sáng nên Bạch Phỉ Thúy có thể thấy rõ người đối diện, nàng ta chỉ khoác một chiếc áo khoác ngoài, trên y phục còn có vài nếp nhăn, mái tóc cũng xõa, nhìn qua cũng biết là đang ngủ bị đánh thức liền nhanh chóng khoác áo đến đây, bất quá trên mặt vẫn không quên đeo khăn che, may mà trời tối khăn che màu tím cũng không có quá dọa người, y phục trên người cùng màu với khăn che mặt khiến cả người đều chìm vào bóng tối, lại không có mang theo đèn lồng, Bạch Tử Linh đứng đó, nếu không phải là người có thị lực tốt tuyệt đối sẽ không thấy rõ có người đứng đó.

Mặc dù ánh sáng không tốt lắm nhưng đứng ở gần như vậy Bạch Phỉ Thúy có thể nhận thấy y phục trên người Bạch Tử Linh không phải loại tầm thường, chính là vải lụa thượng hạng, mềm mại như tơ, trong suốt mát lạnh, mặc vào mùa hạ sẽ không cảm thấy nóng, vào mùa đông cũng sẽ không quá lạnh, loại y phục này Bạch Phỉ Thúy thường xuyên mặc, cho nên chỉ cần liếc sơ nàng liền có thể khẳng định y phục mà Bạch Tử Linh đang mặc tuyệt không phải loại vải thô thường ngày nàng ta hay mặc, trong lòng luân chuyển không ngừng, đãi ngộ của Bạch Tử Linh khi nào lại trở nên tốt như vậy?

Bạch Vân Hoài đối với nữ nhi này làm như không thấy, cho dù đối phương là do nữ nhân hắn yêu nhất sinh ra, Đại phu nhân thì lại càng khỏi phải bàn, sự tồn tại của Bạch Tử Linh đối với nàng ta chẳng khác nào gai trong mắt, kim trong lòng, không ngừng khiến bản thân cảm thấy khó chịu, cho nên từ nhỏ sự tồn tại của Bạch Tử Linh ở Thừa tướng phủ đã là số không, trước khi Lạc Tuyết mất còn tốt, mặc dù không được đãi ngộ tốt nhưng cũng có mẫu thân che chở, không đến mức như hiện tại. Sau khi Lạc Tuyết qua đời, Bạch Tử Linh ở Thừa tướng phủ càng thêm xấu hổ, Bạch Vân Hoài để mặc nàng tự sinh tự diệt, Linh Viên trước kia vốn là nơi náo nhiệt nhất hiện tại lại trở nên hoang tàn, hàng năm Đại phu nhân đều dựa theo đầu người mà chia bổng lộc, mặc dù lúc phân phát Bạch Tử Linh cũng có nhưng sau đó những thứ đồ vật đó đều không đến tay Bạch Tử Linh, chuyện này mọi người trong phủ đều biết, bất quá ai nấy đều nhắm làm ngơ, giả vờ như không biết, thực chất Thừa tướng phủ không có bạc đãi Bạch Tử Linh, người bạc đãi nàng ta chỉ có chủ tử của Thừa tướng phủ cùng chính bản thân nàng ta.

Bạch Tử Linh mặc dù không được đãi ngộ tốt như các tiểu thư khuê các khác nhưng cũng đủ sống qua ngày, nếu nàng ta không theo đuổi Đỗ Thanh Triệt, chọc tức Bạch Phi Nhược thì cuộc sống của nàng ta sẽ trải qua tốt hơn, bất quá chuyện đời không ai có thể chắc chắn, Bạch Tử Linh khuynh tâm Đỗ Thanh Triệt, vì đối phương đánh mất tất cả, không những vứt bỏ mặt mũi của bản thân mà còn để lòng tự trọng của bản thân bị người khác dẫm đạp lên, thật sự là hèn mòn đến không thể hèn mọn hơn được nữa. Đó là Bạch Tử Linh trong trí nhớ của Bạch Phỉ Thúy, về phần Bạch Tử Linh hiện tại, nàng cảm thấy đối phương thật sự xa lạ, trong đôi mắt đó không còn là sự mê mang không rõ nữa, ngược lại là sự thanh minh rõ ràng, trong suốt như gương, tựa hồ có thể nhìn thấu tất cả, mặc dù đối với chuyện của Bạch Tử Linh nàng không mấy quan tâm nhưng dạo gần đây lời bàn tán về Bạch Tử Linh xuất hiện trong phủ ngày càng nhiều, nàng không chỉ đánh người mà còn khiến người khác chịu thua thiệt trong tay nàng, nàng ra ngoài nhưng lại không đi tìm Đỗ Thanh Triệt gây náo loạn, một Bạch Tử Linh như vậy khiến nàng có chút không quen thuộc.

Đặc biệt là khi Tam phu nhân cùng Bạch Tử Linh nói chuyện với nhau, tựa hồ như có hàm ý trong đó mà nàng không thể giải thích được, cảm giác này khiến Bạch Phỉ Thúy cảm thấy có chút vi diệu, cho dù trước kia mối quan hệ giữa mẫu thân nàng và Bạch Tử Linh không phải gay gắt như nước với lửa thế nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức lạnh nhạt mà thôi, hiện tại lại có chút khác thường, mà khác thường ở chỗ nào nàng lại không thể giải thích được.

Ba người đứng đợi, không ai có ý định đi gõ cửa Phiên Vân Các, dù sao quan hệ giữa Tam phu nhân và Tứ phu nhân không tốt, cho dù Tứ phu nhân có thật sự xảy ra chuyện gì chỉ sợ Tam phu nhân cũng không quan tâm, mà Bạch Tử Linh đối với Tứ phu nhân lại không quá thân thiết, tất nhiên không muốn chuốc phiền phức vào người, khi đám người Đại phu nhân đến nhìn thấy cục diện quỷ dị như vậy, chợt có chút khó hiểu.

“Đây là có chuyện gì vậy?” Đại phu nhân mở miệng, thái độ lạnh nhạt không nhìn đến Bạch Tử Linh, ánh mắt dừng lại trên người Tam phu nhân.

“Không biết.” Tam phu nhân lắc đầu, nàng cũng không có đi gõ cửa hỏi chuyện, làm sao biết trong đó xảy ra chuyện gì?

“Đi gõ cửa.” Đối với thái độ của Tam phu nhân, Đại phu nhân cũng không trách cứ mà chỉ phân phó nha hoàn bên người đi đến gõ cửa Phiên Vân Các để hỏi xem tình hình.

Ngọc Anh nhận lệnh, ngoan ngoãn đi đến trước cửa, lúc đi ngang qua người Bạch Tử Linh không khỏi liếc mắt nhìn một cái, mặc dù rất nhanh liền thu hồi nhưng lại bị Bạch Tử Linh bắt gặp, nàng có thể nhận thấy tia oán hận cùng không cam lòng trong đôi mắt của Ngọc Anh, Bạch Tử Linh nhướng mày, có vẻ như giáo huấn lần trước còn chưa dạy dỗ được nàng ta trở nên ngoan ngoãn?

Nha hoàn trong Phiên Vân Các bị tiếng động của chủ tử đánh thức tất nhiên cũng không có tâm trạng ngủ nửa, hộ vệ tuần tra xung quanh, nha hoàn cũng thấp thỏm không yên, lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, bọn họ cũng biết là đã kinh động đến người của viện khác, một người đi mở cửa, một người đi thông báo cho Bạch Vân Hoài, để hắn quyết định chuyện này.

Cánh cửa mở ra, nhìn bên ngoài một xuất hiện đám người, nha hoàn cũng không bị dọa sợ, nàng cẩn thận quan sát đám người đối diện, đến lúc nhìn đến Đại phu nhân mới thấp thỏm hành lễ.

“Nô tì ra mắt Đại phu nhân, các vị phu nhân cùng các vị tiểu thư.”

“Chủ tử ngươi có chuyện gì vậy?” Đại phu nhân còn chưa mở miệng, nữ nhi Bạch Phi Nhược của nàng ta đã cướp lời: “Nửa đêm không cho người khác ngủ, nàng ta lại muốn dùng cách gì để lấy lòng phụ thân?”

“Phi Nhược.” Đại phu nhân trầm giọng: “Không được ăn nói hàm hồ.”

Bạch Phi Nhược liếc mắt khinh thường nhìn qua nha hoàn của Phiên Vân Các, sau đó cũng không mở miệng nói thêm câu nào nữa, nàng mặc dù tính tình lớn nhưng đứng trước Đại phu nhân nàng lại trở thành nữ tử nhu nhu nhược nhược khiến người khác muốn bảo vệ.

Đây chính là bộ mặt khác của Bạch Phi Nhược, mọi người đều nói Tứ tiểu thư đa tài đa nghệ, dung mạo xinh đẹp, tính tình dịu dàng, cho dù là đối xử với bất kì ai cũng đều như nhau, ngay cả khuất cái bên đường nàng cũng có thể cho một lượng bạc, người lương thiện thế này sớm đã không còn, nhưng có mấy ai biết được dáng vẻ yếu đuối lương thiện đó của Tứ tiểu thư chỉ xuất hiện khi đứng trước người bên ngoài, còn đối với người trong phủ, đặc biệt là chủ tử của các viện sớm đã quen thuộc với bộ mặt thật của Tứ tiểu thư, nàng ở trong phủ tính tình rất lớn, bất quá không có thường xuyên bộc lộ ra ngoài, nàng ngụy trang nó bằng vẻ ngoài nhu nhược khiến người khác không đề phòng, sau đó nàng ta muốn làm gì liền làm như vậy, bởi vì cho dù nàng ta có làm gì thì cũng có người bảo vệ cho nàng ta, người trong phủ sớm đã nhìn thấu gương mặt này của Bạch Phi Nhược, chỉ cảm thấy đáng thương cho Bạch Tử Linh, ngu ngốc bị Bạch Phi Nhược lợi dụng để ghi điểm trước mặt Đỗ Thanh Triệt, mặc dù bọn họ đồng tình với Bạch Tử Linh nhưng cũng khinh thường nàng ta quá yếu đuối, nếu không làm sao để bị Bạch Phi Nhược dắt mũi?

Trước kia nguyên chủ không hề xuất hiện ở nơi nhiều người như vậy mà chỉ quanh quẫn bên trong Linh Viên tất nhiên là không biết gương mặt thật sự của Bạch Phi Nhược nhưng từ khi xuyên đến đây Bạch Tử Linh sớm đã đề phòng Bạch Phi Nhược, nàng sống hai mươi mấy năm, số người nàng tiếp xúc còn nhiều hơn nguyên chủ ăn cơm, cho nên ngay từ đầu nàng đã phát hiện Bạch Phi Nhược không giống như lời đồn là yếu đuối bị Bạch Tử Linh bắt nạt, mà là yếu đuối để tranh thủ sự đồng tình của nam nhân, một nữ nhân tâm cơ như vậy, nguyên chủ làm sao có thể là đối thủ của đối phương? Thua cũng là chuyện thường tình, bất quá đây không phải một trò chơi, mà là cuộc sống thật sự, Bạch Phi Nhược là người thắng sẽ nhận được sự đồng tình của mọi người, phần thưởng lớn nhất là Đỗ Thanh Triệt cùng vị trí Đỗ thiếu phu nhân, mà Bạch Tử Linh khi thua cuộc thứ nàng phải trả giá là danh dự của bản thân, thậm chí là tính mạng của bản thân, bất quá ai quan tâm? Trong mắt tất cả bọn họ đều chỉ có người thắng cuộc, người thua cuộc tất nhiên là không đáng nhắc đến, cũng không càn biết quá trình thế nào, kết quả mới là quan trọng.

Nha hoàn của Phiên Vân Các bị lời nói của Bạch Phi Nhược làm cho xấu hổ nhưng cũng chẳng dám phản bác, bởi vì lời nói của Bạch Phi Nhược là sự thật, nhớ lần trước Bạch Vân Hoài có hẹn với Bạch Phi Nhược là sẽ dùng bữa tối cùng nàng, không ngờ giữa chừng Tứ phu nhân cảm thấy không khỏe, muốn Bạch Vân Hoài bồi bên cạnh, sau cùng là Bạch Phi Nhược không có cơ hội dùng bữa tối cùng hắn, mặc dù sau đó Bạch Vân Hoài mua rất nhiều thứ để dỗ nữ nhi nhưng trong lòng Bạch Phi Nhược vẫn không ưa Tứ phu nhân, luôn cảm thấy là Tứ phu nhân bày trò không muốn nàng cùng phụ thân bồi dưỡng tình cảm, sự việc này sớm đã lan truyền khắp phủ, nha hoàn bà tử người trên kẻ dưới đều rõ ràng.

“Phiên Vân Các xảy ra chuyện gì? Sao lại có nhiều thị vệ tuần tra như vậy?” Đại phu nhân đã mở miệng, nha hoàn cũng không dám không trả lời, ngập ngừng một lúc mới nói: “Tứ phu nhân gặp ác mộng cho nên lão gia mới cho người đi tuần tra xung quanh xem có gì khác thường hay không.”

Gặp ác mộng mà lại cho người đi tuần tra? Rốt cuộc là Tứ phu nhân gặp ác mộng gì?

Đại phu nhân mặc dù nghi hoặc nhưng cũng không tiện mở miệng hỏi nhiều, lúc này một nha hoàn khác từ trong Phiên Vân Các đi ra, thông báo rằng không có việc gì, Bạch Vân Hoài cho các nàng về nghỉ ngơi.

Trở lại hiện tại mọi người đều đã đến đông đủ và đnag ngồi ở trong đại sảnh, nghe Tứ phu nhân kể về tình hình tối qua, thật ra Bạch Tử Linh đối với chuyện của Tứ phu nhân không mấy hứng thú nhưng dạo gần đây Thừa tướng phủ xảy ra nhiều chuyện quỷ dị khiến một người vô tâm vô phế như nàng cũng phải chú ý động tĩnh xung quanh, tối qua nàng đã cho Lạc Hàm đi thám thính xung quanh bất quá lại không có tìm ra manh mối, có thể khẳng định là không có người ngoài đột nhập vào, vì vậy sự nghi ngờ dưới đáy lòng của nàng bắt đầu hướng về phía đám ngườ của Thừa tướng phủ.

Trải qua một đêm sắc mặt Tứ phu nhân vẫn không tốt hơn một chút nào, mà ngược lại càng thêm tái nhợt, hai mắt thất thần có vẻ như mất ngủ cả đêm, nếu là không nghe thấy tiếng hét của Tứ phu nhân mọi người còn nghĩ rằng nàng trở nebe như vậy do Bạch Vân Hoài yêu thương cả đêm chứ không phải là xảy ra chuyện gì khiến nàng kinh sợ.

Tứ phu nhân bắt đầu kể rõ đầu đuôi câu chuyện, tối qua Bạch Vân Hoài đến viện nàng qua đêm, nói đến đây gương mặt tái nhợt của nàng không khỏi xuất hiện tia đắc ý khiến những người có mặt tại địa sảnh đều lộ vẻ cổ quái, Bạch Vân Hoài qua đêm ở viện Phiên Vân Các, đều này tất cả mọi người đều biết, cho nên tạm lượt bớt việc Bạch Vân Hoài cùng Tứ phu nhân diễn một màn đông cung sống.

“Nửa đêm tỉnh dậy, ta thấy hơi khát nên mới đi đến bên bàn rót nước, không ngờ lúc này...” Nhắc đến bóng trắng sắc mặt nàng không khỏi tái nhợt đi vài phần, mặc dù đã đánh phấn che mất nhưng gương mặt vẫn lộ vẻ tiều tụy, không hề giống bộ dạng đắc ý lúc nãy.

Mọi người lắng tai nghe, có không ít người bắt đầu thay đổi sắc mặt, duy chỉ có Đại phu nhân là vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, tựa hồ như đối với lời nói của Tứ phu nhân nàng nghe không lọt tai, khác hẳn với Đại phu nhân luôn bình tĩnh thì Tam phu bên bên này sớm đã bị dọa sợ, nàng mặc dù ăn chay niệm phật nhưng đối với án mạng làn trước vẫn còn nhớ như in, nghe Tứ phu nhân nói vậy đáy lòng chợt cảm thấy bồn chồn.

Bạch tử Linh ngồi giữa hai người Bạch Phỉ Thúy và Bạch Phi Nhược, lặng lẽ thu hết thảy biểu cảm của mọi người vào mắt, nàng là linh hồn đến từ thế kỉ 21, tất nhiên là không tin có ma quỷ tồn tại, cho dù có cũng là do người làm, đối với những việc xảy ra gần đây, Bạch Tử Linh có thể khẳng định có kẻ ở trong Thừa tướng phủ giả thần giả quỷ, nàng không biết người đó cùng cái xác lần trước có liên quan hay không nhưng cũng bởi vì chuyện lần trước nên kẻ giả ma rất có thể sẽ trà trộn vào trong đám người của các viện, nàng không rõ mục đích kẻ đó giả thần giả quỷ là gì nhưng nhất định phải có một âm mưu nào đó, không hỉ đơn giản là muốn dọa sợ Tứ phu nhân.

Đợi khi Tứ phu nhân kể hết mọi chuyện, Đại phu nhân mới bình tĩnh lên tiếng: “Trên đời này làm gì có ma quỷ, nhất định là ngươi còn đang ngủ mơ rồi.”

Rõ ràng nàng không hề tin tưởng lời của Tứ phu nhân.

“Không... Đại phu nhân, lời ta nói là sự thật, lúc đó ta không có ngủ mơ.”

“Như vậy ngươi có thể khẳng định lúc đó ngươi đang thanh tỉnh?”

“Cái này...” Lúc đó nàng đang ngủ bởi vì khát nước nên mới tỉnh dậy, nhưng đầu óc cũng chưa hoàn toàn thanh tỉnh, bất quá nàng có thể khẳng định nàng có thể nhìn thấy bóng người bay qua bay lại bên cửa sổ, thậm chí còn nghe thấy giọng nói nỉ non của nữ nhân vang lên bên tai, khiến cả người đều sợ đến run rẩy.

“Cứ cho lời ngươi nói là sự thật đi nhưng lời nói ra có mấy ai tin? Huống hồ trong phủ nhiều người như vậy, muốn dọa cũng không chỉ dọa một mình ngươi.” Ý tứ chính là trong phủ không ít người nhưng chỉ có một mình ngươi bị dọa, ngươi không nên suy ngẫm lại ban ngày bản thân đã làm gì mà ban đêm bị ma hù dọa hay sao?

Tứ phu nhân muốn phản bác nhưng lại không thể phản bác được gì, nàng cũng đem chuyện này nói lại với Bạch Vân Hoài chính là hắn cũng không tin, dù sao hắn ngủ ở bên cạnh nàng suốt đêm, vì sao hắn lại không nghe thấy gì mà nàng lại nàng lại nghe thấy? Huống hồ hắn cũng đã cho người đi điều tra xung quanh, cũng không thấy có dấu vết gì, thậm chí người khả nghi đều không có, cho nên Bạch Vân Hoài kết luận Tứ phu nhân nhất định là tự mình dọa mình, ban ngày suy nghĩ quá nhiều nên ban đêm mới tưởng tượng bị ma hù dọa, an ủi Tứ phu nhân một phen cũng không đem chuyện này để trong lòng.

“Ta nói Tứ phu nhân, dạo này ngươi gặp nhiều chuyện xui xẻo không phải là trước kia làm chuyện gì xấu xa đi?” Bạch Phi Nhược bên cạnh không khách khí mở miệng.

Mặc dù bị lời của Bạch Phi Nhược làm cho buồn bực nhưng Tứ phu nhân vẫn nhân cơ hội này để ra oai phủ đầu với ai đó: “Còn không phải ai đó mang điềm xui xẻo vào nhà, khiến ta bị liên lụy hay sao?”

Tất cả mọi người đều biết lời này của Tứ phu nhân là ám chỉ ai, cho nên mọi người đồng loạt nhìn về phía mẫu tử Lâm Quế Chi, Lâm Quế Chi bị nhìn đến có chút xấu hổ nhưng ở đây thân phận của nàng là thấp nhất, nàng không thể phản bác lời nói của đối phương đành phải nhẫn nhịn, bất quá Lâm Tâm Lan bên cạnh thì lại không có kiên nhẫn như mẫu thân nàng, từ sự việc lần trước Lâm Tâm Lan đã ghi hận Tứ phu nhân, hiện tại lại bị Tứ phu nhân công kích liền muốn phản kích lại.

“Chứ không phải là ngươi ở bên cạnh viện người bị xui xẻo mà bị lây xui xẻo hay sao?” Lâm Tâm Lan cười lạnh, đáy mắt đều là sự châm chọc.

Lâm Tâm Lan vốn dĩ phải đến từ đường quỳ lại xuất hiện ở nơi này, còn mở miệng châm chọc Tứ phu nhân, mọi người đều biết đây là ý của Đại phu nhân, nếu không phải do Đại phu nhân cho phép nàng ta chưa chắc đã được ra khỏi từ đường.

Bạch Tử Linh ngồi yên cũng trúng đạn, bất quá nàng cũng không buồn bực mà ngược lại đối với lời nói của Lâm Tâm Lan chỉ cảm thấy buồn cười, nàng thật muốn chia buồn với nàng ta, chỉ số thông minh của nữ nhân này quả thật thấp đến đáng thương.

“Ở đây còn chưa đến được người họ Lâm lên tiếng.” Tứ phu nhân cười lạnh, một nha đầu mà thôi, thật sự nghĩ rằng bản thân bước chân vào Bạch gia sẽ là một bước lên trời, đối với người khác liền không coi ai ra gì sao?

“Ngươi...” Lâm Tâm Lan còn chưa kịp nổi bão đã bị Lâm Quế Chi kéo tay, ánh mắt chứa đầy thâm ý lắc đầu: “Lan Nhi...” Đừng manh động.

“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, mọi người trở về dùng bữa đi.” Đại phu nhân phất tay, hạ lệnh đuổi khách, dù sao nàng cũng đã biết được tình hình tối qua, chuyện còn lại ai gây chuyện thì tự đi mà xử lí, nàng mới không quan tâm.

“Tứ phu nhân, dạo này ngươi gặp nạn nhiều, không bằng đi chùa cầu phúc đi.”
Bình Luận (0)
Comment