Tống Chỉ Thi nghe Nguyệt Trì Lạc nói như vậy cũng không có phản ứng gì quá mức, trên khuôn mặt tinh xảo lạnh lẽo như băng, có phần giống như Băng Sơn mỹ nhân trong truyền thuyết.
"Tiếng đồn Tứ vương phi cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, chẳng lẽ đó đều là giả thôi sao?"
Lúc này, Tần phi phía dưới không biết ai đã lên tiếng.
Nguyệt Trì Lạc quay đầu nhìn sang, là một phụ nhân được bảo dưỡng rất kỹ, nhìn cách ăn mặc hẳn là hàng vị phi tử.
"Xin hỏi, là ai đồn vậy?"
Nguyệt Trì Lạc giựt giựt khóe miệng có chút buồn cười, người này, vì để bêu xấu nàng, thật đúng là thủ đoạn gì cũng đem ra sử dụng.
Ở trên phố chợ nếu có lời đồn Nhị tiểu thư Nguyệt gia dương dương tự đắc cái gì mà cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, ba chữ Nguyệt Trì Lạc nàng sẽ viết ngược lại.
Người nọ bị Nguyệt Trì Lạc hỏi đến sửng sốt, nhưng trên mặt vẫn duy trì ý cười khéo léo.
Việc này vốn là nàng tự mình sắp xếp, nếu nàng biết ai đồn ra, nàng chắc chắn sẽ không nói như vậy.
"Tứ Vương Gia kinh tài diễm tuyệt, hẳn là sẽ không cưới một người con gái mà cái gì cũng không biết, nói vậy Tứ vương phi hẳn là có chỗ hơn người không ít, cần gì phải giấu giếm chứ? Nếu như ngươi thật sự cái gì cũng không biết, vậy không phải đã làm mất mặt của Vương Gia sao?"
Trong đám Tần phi ở phía dưới, có một nữ tử mặc y phục lụa mỏng màu vàng truyền tới lời nói cay độc.
"Vương Gia cưới chính là cá nhân của Vương phi, chứ không phải là cầm kỳ thư họa."
Từ lúc bắt đầu Thập Thất chỉ đứng ở một bên nhìn, nhưng mà nhiều người như vậy rõ ràng đang âm thầm đối phó với chủ tử nhà mình, nhịn không được đã lên tiếng.