Nửa thật nửa giả, mông lung nhưng lại rõ ràng.
Đó là một đường chết chỉ có thể vào không thể ra, trừ phi từ bên ngoài phá đi vào, bằng không chỉ có thể bị vây chết ở chỗ này.
Chẳng lẽ, thật phải thất trinh?
Nguyệt Trì Lạc khó hiểu có chút buồn cười, là ai độc ác với nàng như thế?
Không có thời gian nghĩ quá nhiều, Nguyệt Trì Lạc cầm lên trâm cài dùng lực đâm vào phía sau thân thể tên nam nhân.
Nam nhân bị đau, sức lực trên tay buông lỏng, Nguyệt Trì Lạc nhấc lên thân thể vô lực, rút ra cây trâm cài, tiếp tục đâm thêm một nhát vào trước ngực hắn, tên nam nhân vô lực thụt lùi lại mấy bước, con ngươi đỏ như máu trong nháy mắt trấn tĩnh, nhưng rồi trong chớp mắt lần nữa chỉ còn lại dục vọng của loài dã thú.
Nguyệt Trì Lạc thở hổn hển, khắp người càng lúc càng khó chịu, dục vọng đang tàn phá nàng, nàng lại không còn hơi sức để tránh né.
Nguyệt Trì Lạc muốn nhân lúc mình còn chút thanh tĩnh giết chết tên nam nhân này, nếu không mình sẽ phải thất trinh mất.
Nhưng nếu như tên nam nhân này chết, nàng cũng sẽ bị dục vọng hành hạ tới chết.
Cẩn thận suy xét vài lần, Nguyệt Trì Lạc cảm thấy thất trinh là chuyện nhỏ, mất mạng mới là chuyện lớn.
Bởi vì trinh tiết so với mạng sống, thật sự không đáng giá nhắc tới.
Dù sao nàng cũng đã xuất giá, không còn là cái gì hoàng hoa khuê nữ, hơn nữa nàng không thương Đông Phương Tuyết, cũng không cần thiết vì hắn thủ trinh, vứt bỏ mạng của mình.
Nhưng Nguyệt Trì Lạc ngẫm nghĩ lại cảm thấy không cam lòng, rõ ràng đây là cái bẫy của người khác tạo ra.
Mà mình lại hết cách không có đường lui, còn phải tạo điều kiện cho người ta bắt gian tại chỗ.
Thật sự là, không cam lòng mà. . . . . .
Cuối cùng, trong sự việc lần này, riêng bản thân Nguyệt Trì Lạc cảm thấy có lỗi nhất chỉ có Đông Phương Tuyết!
". . . A. . . Tuyết. . . . . ."
Nguyệt Trì Lạc vô ý thức nỉ non một tiếng, lúc ý thức nàng hoàn toàn rút khỏi cơ thể thì nam nhân lại lần nữa leo lên người nàng, lần này nàng hoàn toàn buông tha giãy giụa, cũng không còn hơi sức để giãy giụa. . . . . . . . . . . .