"Chuyện gì xảy ra?"
Đông Phương Tuyết lạnh lùng hỏi, lông mày không vui nhíu lên, đỡ lấy dáng vẻ nhỏ nhắn mệt mỏi co rút thành một khối của Nguyệt Trì Lạc từ trên tay Long Khuynh Anh, thương tiếc ôm vào trong ngực, đến khi nhìn thấy nước mắt ràn rụa trên mặt nàng thì giữa lông mày không nhịn được đau lòng mà thương yêu.
"Thất Sắc Xuân, thái tử phi và hoàng hậu!" Long Khuynh Anh thu hồi cánh tay đang uốn cong trả lời ngắn gọn.
Thái tử và Tứ Vương Gia bằng mặt không bằng lòng cũng không phải là một hai ngày, Tống Chỉ Thi cùng hoàng hậu vốn là quan hệ ruột thịt mẹ chồng nàng dâu, mưu hại không được Đông Phương Tuyết hắn, nên định xuống tay với Nguyệt Trì Lạc, Đông Phương Tuyết đương nhiên sớm có đề phòng, đâu dễ dàng cho bọn họ đắc thủ như vậy.
Xem ra, hắn phải gia tăng tốc độ động thủ rồi!
Đông Phương Tuyết lần nữa nhíu chặt mi mắt như tranh vẽ, môi mỏng xinh đẹp nhếch lên thoáng hiện ra ý cười lạnh, con ngươi màu tro lạnh nhàn nhạt chiết xạ ra hàn băng bất tận không thể nói bằng lời.
"Đưa thuốc giải ‘Ôn Nhu’ cho ta." Hắn nhàn nhạt lên tiếng, giọng nói xa cách lạnh lùng.
Long Khuynh Anh im lặng, theo lời từ trong ngực lấy ra thuốc giải ‘Ôn Nhu’ đưa cho hắn.
Nhận lấy thuốc giải, Đông Phương Tuyết nhẹ thở dài một tiếng, chuyên chú nhìn người con gái trong ngực, ngón tay nổi rõ khớp xương tỉ mỉ vuốt ve mi mắt như tẩy rửa cho nàng.
Vương phi của hắn, không phải là một mỹ nhân, nhưng thanh tú thì lại có thừa.
Đặc biệt nhớ nhất là, lần đầu gặp gỡ ở tiệc Thiên Kim, cả người nàng giống như không xương tựa vào ghế dựa, như mèo con nằm phơi nắng toàn thân đầy hơi thở lười biếng, đôi mày thanh tú cong cong, lông mi dài tựa như chiếc quạt hương bồ, cánh mũi xinh xắn thon gọn, đôi môi hồng phấn nõn nà, không có chỗ nào mà không hấp dẫn.
Không! Nếu như thực sự nói gặp lần đầu tiên, thì phải là ở cửa thành phía Đông hoàng cung.
Lúc đó, hắn ngồi ở trên xe ngựa, xe ngựa đi qua cửa thành phía Đông thì rèm bị gió cuốn lên, xa xa nhìn thấy nàng chật vật ngã trên mặt đất, lười biếng nhìn như cung kính nhát gan, nhưng thần thái lại không để bất kỳ ai vào trong mắt.
Đông Phương Tuyết nhìn chằm chằm người con gái trong ngực, môi mỏng gợi lên ý cười nhợt nhạt, nhất thời như lạc vào mê cung, cho đến khi truyền đến thanh âm nàng nghẹn ngào, lúc này mới hồi phục lại tinh thần.
"A Tuyết. . . . . . Ta. . . Khó chịu. . . . . . . . ."
Giọng nói yêu kiều mềm mại, giống như một loại gạo nếp làm ngọt đến tận đáy lòng.