Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Chương 318

"Nhiều năm như vậy, duy lần này. . . . . ." Cô thật lòng.

Hàng mi kiều diễm, cô còn muốn nói tiếp, thế nhưng hắn lại chợt nghiêng đầu nhìn cô, hai mắt tĩnh mịch mang theo ánh nhìn lành lạnh xa cách.

Ánh nhìn lạnh lẽo này giống như kiếm ra khỏi chuôi, đâm cô đầy thương tích.

Cố gắng kiềm chế cơn hốt hoảng và ý định muốn chạy trốn đang dâng lên trong lòng, cô kìm nén, cố gắng nhìn hắn với vẻ ngạo nghễ.

Cô mở miệng định nói thêm để bày tỏ quyết định của mình. Nhưng hắn dường như đã mất kiên nhẫn, không cho cô bất kỳ cơ hội nói nữa, sốt ruột nói:

"Đừng nói nữa, Đông Phương Tuyết không phải người đàn ông em cần.”

"Có cần hay không, có thể hay không, không phải em mới là người quyết định sao?”

Cô cố tình lười biếng ngáp dài, cũng không nhìn hắn, vẻ mặt ngang ngược:

"Có lẽ anh không biết, em dùng Nhiếp hồn với cô ta, tính tình nóng nảy như thế, cho dù Đông Phương Tuyết có yêu cô ta, cũng sẽ đến lúc không thể chịu nổi.........”

Nam Cung Dạ đi từ trên xuống, áo choàng trắng kéo thành đường cong trong không trung. Động tác đi xuống của hắn ngắt lời cô, hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này với cô.

Nhưng khi cô nói câu cuối cùng...

Nam Cung Dạ bỗng nghiêng mặt, liếc mắt nhìn cô, đôi mắt thâm trầm như hang tối không đáy, vẻ mặt bất cần, lời nói bất mãn, khiến Nam Cung Tĩnh đang hả hê cảm thấy khó chịu.

"Nếu nghĩ như vậy, sao em không nguyền rủa Đông Phương Tuyết đi.”

Nụ cười trên môi cô như hóa đá, thoạt nhìn buồn cười lại cười không nổi.

Dứt lời, Nam Cung Dạ cũng không nhìn cô, sải bước đi, không có chút do dự mà lướt qua cô.

"Nam Cung Dạ."

Tiếng bước chân của hắn càng lúc càng xa, Nam Cung Tĩnh đưa lưng về phía hắn, siết chặt quả đấm.

Không người nào có thể nhìn thấy hàm răng dường như muốn cắn rách cánh môi dưới, mãi lâu sau cho đến khi Nam Cung Dạ đã hoàn toàn ra khỏi phòng, cổ họng mới cất lên tiếng lòng khổ sở.

"Anh, tại sao. . . . Phải trở về. . . . Tại sao vậy chứ. . . ."

Tiếng ngân vấn vương, mang theo chút thê lương, vang vọng ở đại trạch sang trọng.

Hoa lệ mà yếu ớt.

Yên tĩnh hồi lâu, một giọng nói khác bỗng vang lên.
Bình Luận (0)
Comment