Đặc Quyền Của Thủ Trưởng

Chương 1

“Cổ Ương Thái!”

“Kiều Kiều, làm sao vậy?”

Cổ Ương Thái trên người mặc áo ngủ màu lam carô, bộ dáng buồn ngủ bước ra khỏi phòng,  từ đằng sau ôm lấy người yêu.

“Máy giặt không chịu nghe lời của em!” Máy giặc bị Giản Đông Kiều đạp đến sắp văng cả phụ tùng bên trong.

Cổ Ương Thái nhìn máy giặt một chút bất đắc dĩ cười khổ. Đáng thương cho cái máy giặt a, nó đang thầm oán trách tại sao lại bị đại gia Cổ Ương Thái mua về đây.

“Nó không nghe lời, vậy có thời gian chúng ta đổi một cái máy khác tốt hơn là được rồi.”

“Không được! Như vậy em làm sao có thể giặt quần áo cho anh a?” Giản Đông Kiều bộ dáng ‘cô dâu nhỏ’ oán trách.

“Giặt quần áo làm gì, chỉ cần tắm rửa sạch sẽ là được rồi…” Cổ Ương Thái chủ động hôn Giản Đông Kiều, liếm láp vành tai mềm mại của cậu.

“Mặc kệ, em muốn giặt quần áo!”

“Ngoan một chút.” Hắn mở nút áo ngủ của Giản Đông Kiều ra.

“Ừm…”

“Sắc đẹp” trước mặt, cậu đành phải tạm tha cho cái máy giặt này, Giản Đông Kiều dùng chân đạp vài cước ‘ầm ầm’ vào máy giặt, sau đó ‘bé ngoan’ vùi đầu ở trong ngực Cổ Ương Thái.

Từ khi nhà Cổ Ương Thái có thêm một ” cô dâu nhỏ”, tất cả thiết bị điện, dụng cụ trong nhà không khỏi đổ mồ hôi lạnh, cái vị “cô dâu nhỏ” này tất nhiên là không thể nghe được tiếng chúng nó gào thét, mỗi ngày đều cùng người yêu ‘sung sướng’ đến quên ngày đêm.

Kỳ thực, chuyện tình của họ được bắt đầu như thế này…

“Tiên sư nhà nó, không kịp nữa rồi!” Một tay kẹp chặt cặp công văn, một tay xem đồng hồ, Giản Đông Kiều là đại nhân viên ở phòng nhân sự của công ti Long Khắc, hiện tại vị đại nhân này đang lấy hết sức bình sinh chạy thật nhanh đến công ty.

Gần đây cậu đúng gặp vận xui mà, nghe nói sáng nay có mở nghị hội quyết định người nào sẽ bị sa thải, người nào có thể thoát được kiếp này để bảo vệ chén cơm của mình a. Trớ trêu thế nào mà ngày hôm qua Tự Bạch Thư cùng Duy Tỉnh cãi nhau, cả đêm Bạch Thư trút hết bao nhiêu oán khí lên người cậu, hết trách đông lại trách tây, lúc thì nói Duy Tỉnh không có quan tâm chăm sóc, lúc thì nói Duy Tỉnh cố tình gây sự; đợi đến lúc Giản Đông Kiều cảm thấy không còn ai lải nhải bên tai nữa mới mở mắt ra, thì phát hiện bây giờ đã tám giờ rưỡi sáng, ngày hôm nay không đến đúng giờ được rồi! Mẹ nó, tên Bạch Thư thúi kia vẫn cư nhiên ung dung như chưa có gì xảy ra, tên đó không vui thì liên quan gì tới cậu mà lại hại cậu đi làm muộn a!

“Này, chờ tôi với!”

Tài xế xe buýt vô tình bỏ mặc cậu qua một bên, thong thả lái xe rời đi, để cậu đứng gào thét ở đó, ngày hôm nay thực sự là xui xẻo mà, ngoại trừ ” đôi chân vạn năng”  ra, thì chả còn có biện pháp nào để đến công ti, ai, cố lên cố lên!

Nhanh lên nhanh lên! Chỉ còn cách công ti Long Khắc vài trăm mét nữa thôi, Giản Đông Kiều hưng phấn tự cổ vũ bản thân.

Kétt ──

Tiếng thắng xe chói tai vang lên, Giản Đông Kiều ngồi bệt xuống đất, miệng há thật to, ngơ ngác nhìn chiếc xe chỉ còn cách cậu vài cm.

“Này!”

Giản Đông Kiều men theo âm thanh ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là tên hỗn đản suýt nữa đâm chết cậu.

Cậu lắc lắc đầu, nháy mắt mấy cái, rốt cục cũng phục hồi lại tinh thần, cậu đứng dậy, đi đến trước mặt cái tên gây ra họa chửi ầm lên: ” Cái tên đầu heo này, anh có biết lái xe không, hay là anh bị đui rồi hả?!”

Người ngồi trong xe đẩy kính râm lên, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên một chút.

Thật là một tên kiêu ngạo mà! Giản Đông Kiều trừng người trước mắt nghiến răng, trên đời này sao lại có người như thế? Suýt chút nữa là đụng chết người ta rồi, còn không chịu xuống xe nhận lỗi, cư nhiên còn ngồi trên xe hóng mát!

Giản Đông Kiều nổi giận, chống nạnh tiếp tục mắng: ” Anh đúng là cái thứ vô lương tâm! Có xe là ngon lắm hả, có xe là có thể tùy tiện tông người khác hay sao? Tôi cũng có xe đấy, nhưng chẳng qua là xe đạp thôi, thế nào? Các người có tiền thì không cần nghĩ đến an nguy của người khác hay sao, cẩn thận buối tối lúc ngủ Thượng Đế đánh cho nát mông đấy. Tức chết tôi rồi! Cả cái đường lớn như vậy, anh nghĩ anh là ai mà…”

Người trên xe bị Giản Đông Kiều chửi đến máu chó đầy mặt, nhưng hắn vẫn không cảm thấy xấu hổ cũng không thấy tức giận.

Hắn nhìn tiểu tử xém bị hắn đụng trúng, tên nhóc này mặc dù chửi không mang theo từ thô tục nhưng mà chửi cũng rất tàn nhẫn nha, nhìn Giản Đông Kiều tức đến độ đỏ cả mặt, khoa tay múa chân tùm lum, làm hắn liên tưởng đến mấy người đàn bà chanh chua, không đúng! Hẳn là Tiểu Bát Phu, Cổ Ương Thái cảm thấy được tiểu tử trước mặt này phi thường thú vị.

Mắng đến mệt mỏi, cũng vì mắng nhiều quá nên cằm có cảm giác chua, Giản Đông Kiều không thể làm gì hơn là ngậm miệng lại. Thật là! Người này không có cảm giác sao hả? Một chút phản ứng cũng không có, đúng là tên đầu gỗ a!

“Khát nước sao?” Cổ Ương Thái thò đầu ra, không nhanh không chậm hỏi Giản Đông Kiều.

“Anh…” Giản Đông Kiều đối mặt cái tên đầu gỗ này quả thực tức đến muốn ói máu.” A!”

Giản Đông Kiều cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, nó rất không khách khí mà nói cho Giản Đông Kiều biết ── đã chín giờ rưỡi rồi! Ngươi cái tên ngu ngốc này còn cùng một tên đầu gỗ cãi nhau!

Không thèm để ý đến người trước mặt nữa, Giản Đông Kiều cầm cặp công văn lên chạy một mạch vào công ti.

Cổ Ương Thái nhìn Giản Đông Kiều luống cuống tay chân chạy vào tòa nhà phía trước, hắn khẽ mỉm cười.

“Trùng hợp như thế a…”

“Ha ha, thật xin lỗi, ha ha, kẹt xe, kẹt xe!” Giản Đông Kiều vừa mở cửa phòng hội nghị ra, trước hết khom lưng áy náy xin lỗi, lúc cậu định thần nhìn lại thì, ạch…

Vô số ánh mắt hung thần đang nhìn về phía cậu.

Một người trong số đó đôi mắt đã hiện lên vài đường tơ máu, trông rất khủng bố, hình như là sắp nổi điên rồi, “Giản Đông Kiều!”

Tiếng rống giận dữ của hắn chấn động đến mức muốn thủng luôn màng nhĩ của Giản Đông Kiều.

Ai, lại bị tên trưởng phòng hói đầu này la mắng, thôi! Nhận sai trước rồi tính sau.

“Cậu cút khỏi đây cho tôi, đem đồ của cậu ra khỏi công ti ngay đi!”

A? Cái gì?

“Tôi sao?” Giản Đông Kiều chỉ vào mình, một mặt ‘không thể tin nổi’.

“Đúng vậy! Không cần hoài nghi, trong danh sách giảm biên chế lần này có tên cậu, trở về nhà đi, không cần đi làm nữa!”

Không thể nào? Tuy rằng cậu thường hay đến muộn, công việc thì làm có hơi chậm một chút, còn có lâu lâu sẽ đem đồ dùng trong công ty về nhà thôi mà, có cần phải vậy không, cậu tuy không có công lao cũng có công làm phiền người khác chứ!

Giản Đông Kiều căm giận nghĩ, đang định mở miệng kháng nghị, lúc này một tên nhân viên bỗng nhiên hốt hoảng chạy vào.

“Đến rồi, đến rồi!”

Tên trưởng phòng hói đầu lập tức thay đổi khuôn mặt giận dữ kia thành vẻ mặt nịnh hót, ” Các vị đồng nghiệp, chúng ta cùng hoan nghênh tổng giám đốc mới nhận chức của công ti, mọi người vỗ tay nào.”

Trong phòng vang lên một tràng vỗ tay, bất quá khi vị tổng giám đốc mới nhận chức này bước vào phòng, cả phòng hội nghị im lặng như tờ.

Nam nhân mặc một bộ âu phục màu xanh lam làm nổi lên làn da trắng nõn, dưới cái kính râm hàng hiệu là một cái mũi cao, môi mỏng phấn nộn, cằm mảnh khảnh, có thể nói, đây giống như là nhân vật nữ cải nam trang trong phim truyền hình vậy.

Đang ồn ào bỗng dưng im lặng, làm cho Giản Đông Kiều cũng hiếu kì quay đầu nhìn; nhưng không ngờ, Giản Đông Kiều vừa quay lại, thì mặt của cậu cùng mặt của đối phương chỉ cách nhau mười mấy cm, quá gần rồi, cậu đem đối phương đẩy ra chút.

“A! Anh anh anh ──” hắn ta không phải là thằng cha ban nãy sao…

“Mọi người hảo! Tôi là tổng giám đốc mới nhậm chức, Cổ Ương Thái.” Cổ Ương Thái lễ phép hướng mấy người trong phòng cúi người chào, trang nhã tháo kính râm ra, khẽ cười.

“Oa ── “

Âm thanh của hắn trầm thấp, còn có đôi mắt phượng nhỏ dài khiêu gợi, khiến cho tất cả mọi người đều kinh hãi hô một tiếng.

Cổ Ương Thái ánh mắt tràn ngập nụ cười nhìn Giản Đông Kiều, Giản Đông Kiều trong lòng chấn động một chút.

Tim đập nhanh quá rồi!

“Giản Đông Kiều! Cậu còn đứng ở chỗ này làm cái gì? Còn không mau cút đi!” Tên hói đầu ra lệnh

Hừ! Hói đầu chết tiệt này, suốt ngày chỉ biết ăn đậu hủ nữ đồng nghiệp, hết ăn rồi lại nằm, so với cậu còn vô dụng hơn! Muốn leo lên đầu tôi ngồi sao, đừng có mơ, tôi đây không chửi ông tôi sẽ không mang họ Giản!

“Đi thì đi! Tôi sợ ông chắc, đỉnh đầu của ông bị hói rồi, họp đi, họp đi, họp cho cái đầu ông trọc lóc luôn!” Nếu đã xác định cuốn gói đi khỏi đây, Giản Đông Kiều cũng không sợ ông ta tức giận.

“Cậu cậu cậu…” Lần này tên hói đầu tức đến mức muốn nổ tung. Toàn bộ công ty này chỉ có tên tiểu tử này mới dám đối nghịch với mình, xem ra danh sách biên chế có tên cậu ta quả thật không sai mà, lần này phải nhổ được cái gai chướng mắt này đi.

“Khoan đã.”

Vừa nghe tổng giám đốc mới mở miệng, tên hói đầu cung kính trả lời: ” Vâng, tổng giám đốc, tiểu tử này ngài không quan tâm đến cậu ta, cậu ta ngày hôm nay sẽ bị công ty giảm biên chế, đã không còn là nhân viên công ty, cho nên tôi mới…”

Cổ Ương Thái nhìn Giản Đông Kiều từ trên xuống dưới đánh giá một lần, ” Giữ cậu ấy lại, tôi có việc muốn giao cho cậu ấy làm.”

Cái gì? Có công việc cho cậu làm? Người này có phải bị bệnh hay không a? Vừa mới bị cậu mắng nên hỏng não rồi? Lẽ nào hắn ta có khuynh hướng bị ngược sao?

Giản Đông Kiều trong đầu có một đống dấu chấm hỏi, cậu đánh giá Cổ Ương Thái từ đầu đến chân, trùng hợp lại bắt gặp ánh mắt đánh giá của hắn, cậu dường như chột dạ, hốt hoảng tránh đi cái ánh mắt sâu thẳm khó lường kia.

Hắn nhìn đủ rồi chứ? Thật sự là đồ quái dị, làm gì có ai mà nhìn chằm chằm người khác như vậy, vô liêm sỉ!

“Nếu như tổng giám đốc đã nói vậy, tôi cũng không sa thải cậu ta nữa, cậu ta cũng là một nhân viên tốt a, nhưng đáng tiếc gần đây kinh tế suy giảm …” Cổ tổng vừa đến đã muốn giữ lại Giản Đông Kiều, tiểu tử này cùng Cổ tổng chắc chắn có quan hệ không bình thường, tên hói đầu thấy gió chiều nào liền theo chiều ấy.

“Quyết định như vậy đi, một lát nữa cậu đến phòng làm việc của tôi.” Cổ Ương Thái căn bản không muốn nghe tên hói đầu lảm nhảm, sự chú ý của hắn tập trung trên người cái kẻ không biết trời cao đất rộng – Giản Đông Kiều.

A, cậu ta rất thú vị nha, Cổ Ương Thái cũng không tính bỏ qua cho cậu đơn giản như vậy.

“Khụ khụ, tổng… Tổng giám đốc, tôi là Giản Đông Kiều.” Giản Đông Kiều đi đến tầng cao nhất, làm trơn cổ họng sau đó nhẹ nhàng gõ cửa.

“Tiến vào!” Cổ Ương Thái ngắn gọn trả lời, không làm mất khí thế của hắn.

Giản Đông Kiều thận trọng bước vào, đập vào mắt là một căn phòng siêu rộng, sạch sẽ, đồ dùng trong đây toàn là hàng hiệu. Cậu cẩn thận giẫm lên thảm trải sàn, oa! Thật mềm mại, không cần đoán cũng biết là hàng cao cấp, người có tiền quả nhiên có khác, có tiền liền phung phí a! Không phải, là hưởng thụ mới đúng!

Cảm giác Giản Đông Kiều vẫn còn đang đứng ở cửa, Cổ Ương Thái đang vùi đầu trong đống văn kiện ngẩng đầu lên, ung dung thong thả hút một điếu thuốc.

“Ngồi a, đứng ở nơi đó làm gì?”

“Ách!” Giản Đông Kiều thấp thỏm bước đến ghế sôpha, bất an ngồi xuống.

Oa! Ghế sô pha này thật mềm nha, thật là thoải mái, ai, chả bù cho cậu, cực khổ hai mươi mấy năm, cũng chỉ mua được cái ghế sôpha bằng da thôi a!

Có tiền thật tốt, đây là suy nghĩ duy nhất của Giản Đông Kiều sau khi bước vào phòng làm việc của Cổ Ương Thái.

Hắn tại sao lại không nói lời nào, mà chỉ nhìn cậu chằm chằm?

Bị Cổ Ương Thái nhìn không chớp mắt, Giản Đông Kiều phi thường không được tự nhiên, cậu không nhịn được mở miệng trước.

“Xin hỏi…”

Cổ Ương Thái lúc này mới phục hồi lại tinh thần  “Cái gì?”

Kỳ thực, Cổ Ương Thái liên tục nhìn chằm chằm vào Giản Đông Kiều nguyên nhân là… Người này giống như một đứa nhỏ tùy hứng a.

“Tôi sẽ làm công việc gì?”

Cổ Ương Thái nghiêm túc giải thích: ” Ách, công việc này không phải ai cũng có thể đảm nhiệm được, cậu có lòng tin làm tốt sao?”

Giản Đông Kiều nghiêm túc gật đầu, ” Được, tôi nhất định có thể!”

Cổ Ương Thái nhìn thấy Giản Đông Kiều trợn mắt trừng hắn, thực sự là rất thú vị a.

Hắn nghiêm trang trả lời: ” Ừm! Tôi tin tưởng cậu có thể, cậu bây giờ liền bắt đầu công việc đi, dụng cụ của cậu thư kí đã chuẩn bị xong, đi theo thư ký lấy đi.”

Giản Đông Kiều vừa nghe liền vui ngất trời, cậu nghĩ mình đã hiểu lầm người tốt rồi.

“Cảm ơn, vậy tôi đi làm việc.”

Giản Đông Kiều một tay cầm cây lau sàn nhà, một cầm tay thùng đựng nước.

Cổ Ương Thái bắt cậu làm việc, mà cái công việc đó lại là… Quét dọn nhà vệ sinh!

“Hắn nhất định là đang chỉnh mình mà, đáng ghét!” Giản Đông Kiều trong lòng nổi giận đùng đùng nhưng không có chỗ phát tiết, đáng thương nhất là cái bồn cầu nha, nó vốn vô tội mà, vậy mà bị cậu đạp cho vài cái vô cùng thê thảm.

Hết chương 1
Bình Luận (0)
Comment