- Khụ khụ.
Thiên Cơ Tử cười khan một tiếng, trong đôi mắt hiện lên một tia xấu hổ:
- Tuyết Cơ, sư tôn không phải đều giải thích với ngươi sao? Chuyện này là có Thiên Thần Tử sư đệ đề nghị, hội trưởng lão cùng nhau thương nghị quyết định. Chuyện này ngươi cũng không nên trách ta... Yên tâm đi, sau này ta sẽ từ từ thay đổi cách nhìn của mọi người đối Tiểu Vũ. Kỳ thật ngươi nên nghĩ như thế này, tuy rằng Long Vũ cũng không có được thưởng, nhưng hắn tối thiểu tại Huyền Môn cũng đã thể hiện được lực lượng của chính mình. Hắn dùng lực lượng của chính mình mới vứt bỏ được mọi sỉ nhục từng ấy năm... Ta nghĩ đây mới là điều mà hắn muốn đạt được... Tuyết Cơ, còn có một vấn đề, ngươi phải nói chi tiết với sư tôn, Tiểu Vũ làm sao mà làm được như vậy?... Hắn có phải gặp được kỳ ngộ nào không? Hiện tại mọi người đối sự tăng trưởng thực lực của hắn đã tràn ngập hoài nghi?
- Chắc không có gì để hoài nghi đâu, những điều này đều là do Tiểu Vũ siêng năng cố gắng có được...
Tuyết Cơ khinh thường cười cười:
- Sư tôn, ngươi cứ chờ xem, chỉ là sớm hay muộn thôi, Tiểu Vũ sẽ đứng ở Huyền Môn đỉnh phong.
Thiên Cơ Tử nghe vậy, khóe miệng có chút giật giật, há hốc mồm, nhưng không có lên tiếng.
Trầm ngâm một lúc, Tuyết Cơ ngẩng đầu nhìn sư tôn, đột nhiên nói:
- Ta đã biết hành tung của sư tỷ...
- Cái gì? Ngươi biết Thủy Tiên ở đâu?
Thiên Cơ Tử đột nhiên trở nên kích động lên:
- Nói cho ta biết, Thủy Tiên rốt cuộc ở đâu?
- Huyền Cảnh.
Tuyết Cơ thản nhiên nói.
- Tại huyền cảnh? Lại có thể ở tại Huyền Cảnh?
Thiên Cơ Tử thì thào tự nói, một lúc lâu sau, hắn giơ tay vỗ vào ót một cái rồi lại lẩm bẩm:
- Ta tại sao lại đần độn như vậy, hai mươi năm, ta tìm khắp toàn bộ thế giới, sống không thấy người, chết không thấy xác, ta phải sớm nghĩ ra rằng nàng ở trong Huyền Cảnh chứ...
- Tuyết Cơ, tin tức đó có thể tin tưởng được không?
Thiên Cơ Tử thần sắc nghiêm túc. Việc này với hắn rất quan trọng, hắn một chút cũng không dám lãnh đạm. Thiên Cơ Tử luôn luôn hoài nghi việc con của mình mất tích cùng Thủy Tiên có quan hệ rất lớn. Chỉ cần tìm được Thủy Tiên, tự nhiên cũng có thể tìm tới đứa con Lữ Tâm Quân của mình.
Năm đó Lữ Tâm Quân chỉ vì việc vặt trong nhà mà bỏ nhà ra đi, chỉ có Thiên Cơ Tử biết được bí mật trong đó. Lữ Tâm Quân lưu luyến si mê Thủy Tiên từ xưa đến nay, cho dù Thủy Tiên đã được gả chồng, hắn vẫn cuồng dại không thay đổi. Sau này, hắn cố gắng đả thông tư tưởng cho đứa con, vì hắn mà cưới vợ. Nguyên bản hắn cho là có niềm vui mới, Lữ Tâm Quân có thể quên chuyện cũ. Nhưng là hắn vạn lần không ngờ Lữ Tâm Quân vẫn còn chút si tình, cho dù cưới vợ sinh con, nhưng sự si tình đó vẫn không thay đổi. Sau lại bị vợ hắn phát hiện sau, hai người lập tức xung đột cãi nhau to. Cũng bởi vì lần đó khắc khẩu, Lữ Tâm Quân quyết định bỏ nhà ra đi.
Mục đích của hắn chỉ có một, đó là phải tìm kiếm Thủy Tiên..
Nhiều năm như vậy trôi qua, Thiên Cơ Tử biết rằng với tu vi của con mình thì tuyệt đối có năng lực tìm được Thủy Tiên. Thủy Tiên tại Huyền Cảnh, như vậy đứa con cũng rất có khả năng tại Huyền Cảnh.
- Là Long Thiên Trạch nói cho ta biết. Người cũng biết bao nhiêu năm nay, hắn vẫn luôn luôn không bỏ cuộc việc tìm kiếm Long Thiên Diệu...
Tuyết Cơ cũng không có nói ra bí mật Long Vũ ra vào Huyền Cảnh.
- Cám ơn.
Sắc mặt Thiên Cơ Tử ngưng trọng, hướng tới Tuyết Cơ nói ra một tiếng cảm tạ chân thành.
………………………..
Khi Long Vũ đã biết được nhưng phần thưởng mà chính mình chiến thắng đều đã bị huỷ bỏ. Hắn khinh thường cười cười:
- Em không quan tâm đến những thứ đó... Mục đích của em đã đạt đc rồi...
Tuyết Cơ an ủi cười cười:
- Tiểu Vũ, em yên tâm đi, chị sẽ không để cho em phải chịu ủy khuất...
- Chị Tuyết Cơ.
Trong lòng Long Vũ dâng lên một sự tự tin mãnh liệt:
- Cả Huyền Môn đối với em chất chứa oán hận rất sâu, cho dù em có biểu hiện ra thực lực cường đại, bọn hắn cũng rất khó có thể thay đổi cách nhìn đối với em. Trước kia bọn hắn nhục mạ em, mắng em. Hiện tại, bọn hắn nhiều lắm là hâm mộ, ghen tị. Nhưng là em có tin tưởng, tương lai bọn hắn sẽ đối với em tâm phục khẩu phục.
- Tiểu Vũ, chị tin tưởng em, em có thể làm được.
Tuyết Cơ tựa hồ cũng bị sự tự tin của Long Vũ lây nhiễm, khóe miệng lộ ra một tia vui mừng tươi cười.
Nàng suy nghĩ, nếu sư tỷ biết con của mình có tiền đồ như vậy, thật sự sẽ rất vui vẻ.
Biết được các phần thưởng cho Long Vũ bị hủy bỏ, Uông Kiếm cùng Tư Mã Phong cả bọn âm thầm cười trộm, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý. Ngươi lợi hại lại như thế nào? Nhưng cũng có được lấy phần thưởng của Huyền Môn cũng đâu.
Lữ Minh cùng Đường Hương Hương thì lại có vẻ mặt tức giận.
Nhất là Lữ Minh, hắn thậm chí đã tìm đến gia gia của mình lý luận. Nhưng mà sự phẫn nộ của hắn vẫn không cải biến được sự thật. Hội trưởng lão đã quyết định thì bất luận kẻ nào cũng không được sửa đổi.
Buổi trưa, ngoại trừ Long Vũ, còn ba sáu tân cường nhân khác đều được đi vào, chẳng phân biệt được Huyền Môn, gia tộc, toàn bộ đều có được phần thưởng của mình. Có người thì được công pháp, có người được pháp khí, còn có người được đảm nhiệm chức vị quan trọng tại Huyền Môn. Còn phần thưởng đáng nhẽ thuộc về Long Vũ thì lại được đưa cho Lữ Minh. Đối với chuyện này, mọi người cũng không có bất kỳ dị nghị nào, mà đổi lại, đại bộ phận đệ tử Huyền Môn, trong lòng còn có chút vui vẻ.
Bởi vì cái đó gọi là: ta đã không chiếm được thì ngươi cũng không thể chiếm được.
Lữ Minh mặc dù có chút thẹn không dám nhận, nhưng sự tình phát triển cho đến bây giờ đã không phải do hắn khống chế nổi. Vả lại, sự việc quá lớn, hắn cũng không thể nào thoái thác, đành phải kiên trì tiếp nhận cái vinh hạnh đặc biệt này dù đáng lẽ thuộc về người khác.
Vì thế, Lữ Minh thậm chí cảm thấy không còn mặt mũi nào để gặp Long Vũ.
Đổi lại thì Long Vũ lại tỏ thái độ rộng lượng, thậm chí tự mình đến gặp Lữ Minh nói lời cảm ơn.
Đường Hương Hương thì lại rất giận dữ, nàng nắm chặt tay, quệt miệng một cái, hằn học nói:
- Long Vũ sư huynh, anh thật sự có thể nuốt xuống cơn tức này sao? Thật sự là hơi quá đáng, cái này rõ ràng là sự kì thị trắng trợn mà. Không được, chuyện này tuyệt đối không thể buông tha dễ dàng như vậy được. Long Vũ sư huynh, chúng ta đi, chúng ta tự mình tìm Thiên Cơ đạo nhân nói chuyện. Nhất định phải phân rõ phải trái.
- Đợi một chút.
Long Vũ gọi Đường Hương Hương lại rồi nói:
- Tiểu sư muội, chuyện này coi như chấm dứt đi, đã thành ra như vậy anh cũng chẳng muốn cưỡng cầu. Lần này Huyền Môn tụ họp anh đã rửa sạch được sỉ nhục từ trước đến nay. Đối với anh mà nói, thu hoạch đó đã rất lớn rồi. Về cái gọi là phần thưởng này, anh không để trong mắt.
- Thế nhưng đây là khi dễ người quá đáng?
Đường Hương Hương vẫn không chịu buông tha:
- Chẳng lẽ anh thật sự chịu ngậm bồ hòn làm ngọt?
- Không có chuyện đó.
Khóe miệng Long Vũ nổi lên một tia trào phúng tươi cười:
- Thông qua chuyện lần này anh đã nhận rõ một sự thật, chỉ có đem Huyền Môn dẫm nát dưới chân, bọn họ mới có thể triệt để tiếp nhận anh.
Lời này vừa nói ra, Đường Hương Hương nhất thời vỗ tay bảo hay:
- Tốt, tốt... Long Vũ sư huynh, chí hướng của anh không sai, Hương Hương ủng hộ anh.
Đường Hương Hương tiến vào Huyền Môn sáu năm, tuy rằng thời gian không ngắn, nhưng say mê tu luyện, chỉ nghe lệnh của sư tôn Tuyết Cơ, cùng người khác kết giao rất ít. Đối Huyền Môn không có bất kỳ lòng trung thành, cũng càng chưa nói tới đối Huyền Môn có bất kỳ cảm tình gì. Câu nói của Long Vũ là lời "đại nghịch bất đạo", nếu là đệ tử Huyền Môn khác mà nghe được, phỏng chừng đều cũng tức sùi bọt mép, nhưng Đường Hương Hương thì lại vỗ tay khen hay.
- Xuỵt!
Long Vũ nhìn thấy chân mục khả ái Đường Hương Hương, thấp giọng nói:
- Đừng để cho người khác nghe được, chuyện này cứ lẳng lặng mà làm là được rồi.
- Vâng.
Đường Hương Hương chớp mắt to, cười nói:
- Long Vũ sư huynh, anh thật sự rất lãnh khốc, rất soái (điển trai)... Chí hướng của anh ở Huyền Môn sợ là độc nhất vô nhị.
Long Vũ buồn bực một lúc. Ngẫm lại, nói ra lời này, trừ hắn ra, người nào là đệ tử Huyền Môn cũng sẽ không sinh ra ý nghĩ như vậy.