Đặc Thù Không Gian

Chương 107

Việc gì phải tới cuối cùng cũng đã tới

Thời điểm nó tới gần Long Vũ thì thân hình chậm rãi to lên, há cái miệng như bồn máu cùng ranh nanh sắc nhọn định táp vào yết hầu đối phương. Thiên sư pháp kiếm rung lên một hồi, đáng tiếc lực đạo trong cơ thể đã cạn, không thể đối chiến.

Mà Long Vũ lúc này bất tỉnh nhân sự, không ý thức được nguy hiểm đang tiến gần đến mình.

Mắt thấy Long Vũ sắp bị chết, một tiếng thét nhẹ truyền đến, lập tức một đạo kiếm khí màu tím phá không bắn tới.

- Nghiệt súc,ngươi không được làm thương tổn Long Vũ sư huynh của ta...

Người tới rõ ràng chính là Đường Hương Hương. Thì ra Long Vũ đi rồi, Đường Hương Hương liền quay lại tìm kiếm. Tuy rằng trong lòng sợ hãi, nhưng nghĩ tới tấm lòng của Long Vũ sư huynh đối với mình, nàng liền có thêm dũng khí.

Mắt thấy ma hồ muốn đả thương Long Vũ sư huynh, Đường Hương Hương trong lòng khẩn trương, Bích Thủy pháp kiếm trong tay điên cuồng múa máy, công phu lúc này bạo tăng, hơn mười đạo kiếm quang vội vàng bắn nhanh xuất ra.

Ma hồ ý thức được nguy hiểm tiến đến, buông tha cho Long Vũ sau đó vội né tránh.

Nó nhe răng nhìn Đường Hương Hương, đôi mắt đỏ ngàu thoáng hiện sát khí. Đường Hương Hương lần đầu tiên thực chiến đối địch dù gì thì cảm giác sợ hãi vẫn tồn tại trong lòng, sự khẩn trương và sợ hãi là chuyện bình thường. Chẳng qua, nhớ tới Long Vũ sư huynh đối với nàng rất tốt, nàng cắn răng, trừng mắt quát lạnh:

- Ngươi nghiệt súc này, có ta ở đây, ngươi mơ tưởng thương tổn Long Vũ sư huynh của ta...

Nói xong, nàng phát động Bích Thủy pháp kiếm xuất ra vài đạo kiếm sắc bén lao tới công kích.

Ma hồ rống một tiếng, há mồm tựu thổi ra một ngụm khói độc màu đỏ... Màu đỏ khói độc rất nhanh ở trong không khí lan tỏa ra khắp nơi.

Sau đó, nó trừng lớn đôi mắt, đang muốn công kích lại Đường Hương Hương, cũng không nghĩ nơi xa xa phía rừng truyền tới tiếng địch dồn dập. Ma hồ giống như bị gọi về, nó xoay người rời đi.

Đường Hương Hương thấy thế, lúc này mới thở ra một hơi, giờ phút này, toàn thân nàng đã ướt đẫm mồ hôi. Nhất là trán, lúc đấu nhau với ma hồ, mồ hôi rơi tí tách trên trán như mưa.

- Long Vũ sư huynh, anh không sao chứ...

Đường Hương Hương duỗi tay lau mồ trên trán thanh tú của mình, lập tức chạy tới.

……………………

…………………….

Lúc Long Vũ tỉnh lại. Hắn đã nằm ở một sơn động phủ kín lá cây.. Hắn đầu tiên nhìn thấy chính là một thân ảnh mỹ lệ. rõ ràng đang hướng hắn mà đi tới.

Đường Hương Hương mở đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Long Vũ. Vẻ mặt vô cùng thân thiết.

Nhìn thấy Long Vũ tỉnh lại. Đường Hương Hương lộ ra một tia thần sắc hưng phấn. Vui mừng nói:

- Long Vũ sư huynh. Anh đã tỉnh... Thật sự là thật tốt quá...

- Hiện tại là lúc nào? Anh đã bất tỉnh bao lâu? Em không phải đã đi rồi sao? Đúng rồi. Đây là địa phương nào...

Trong lòng Long Vũ có rất nhiều vấn đề.

- Anh đã ngủ vào lúc tối, hiện tại là bốn giờ sáng. Anh xem, đồng hồ trên tay anh có biểu hiện thời gian mà.

Đường Hương Hương chỉ vào bản thể của La Lâm nói.

Long vũ ngây người ngẩn ngơ, trầm mặc sau nửa ngày, nhìn Đường Hương Hương trước mắt, khóe miệng hiện lên một tia vui mừng:

- Là em đã cứu anh sao?

Tuy rằng đã biết được đáp án thông qua La Lâm, nhưng hắn cố hỏi một câu.

Đường Hương Hương gật gật đầu:

- Long vũ sư huynh, thực xin lỗi, em không nghe lời anh.

- Anh nên cám ơn em.

Long vũ cảm kích nói:

- Nếu không phải em tới kịp lúc, anh sợ là đã bị yêu hồ ăn thịt.

- A.

Đường Hương Hương hơi kinh hãi:

- Long Vũ sư huynh, Tại sao anh biết? Lúc đó không phải là anh đang hôn mê à?

- Đây là một bí mật, sau này anh sẽ nói cho em biết.

Long vũ tựa hồ cũng ý thức được mình nói sai, vội vàng nói lời dối trá.

- Vâng.

Đường Hương Hương thấy thân thể của Long Vũ bị thương, cũng không có đi truy vấn, nàng hỏi:

- Thân thể của anh thế nào, có đỡ chút nào ko? Vốn em định mang anh rời đi, nhưng hắc vụ trong âm sơn không có tán đi, em lo lắng không mang theo anh đi được, cho nên trước hết mang anh vào một sơn động nghỉ ngơi.

Long Vũ nhìn ánh mắt thân thiết của Tiểu sư muội, trong lòng một trận cảm kích. Trong các đệ tử Huyền Môn, ngoại trừ Tuyết Cơ, chưa từng có bất luận kẻ nào quan tâm đến hắn như thế.

- Tiểu sư muội, cám ơn em.

Long vũ nói.

- Sư huynh, anh đừng vội vàng khen em. Anh cũng không biết, em cũng sợ hết hồn. Nếu không phải nghĩ đến anh, em thật sự không dám quay lại.

Đường Hương Hương không có giấu diếm sự sợ hãi của mình, sợ hãi cùng với ý tưởng toàn bộ nói cho long Vũ.

Long Vũ suy nghĩ một chút, tiểu sư muội dù sao tuổi còn nhỏ, không có một chút tâm kế.

Đường Hương Hương nhanh cầm chặt cánh tay Long Vũ, khóe miệng mỉm cười:

- Long Vũ sư huynh, thân thể của anh khôi phục một chút, chúng ta liền rời khỏi nơi này. Em đưa anh đi bệnh viện.

Long vũ cười cười:

- Ừ, theo như lời em.

- Hương Hương... lại gần anh một chút.

Chẳng biết vì cái gì, nhìn thấy một đại mỹ nhân trước mắt, trong lòng Long Vũ nhộn nhạo, ý muốn thân cận với nàng một phen.

- Chủ nhân, của ngươi hormone dục tính của cậu đang tăng lên.

La Lâm nhắc nhở một tiếng.

Tâm thần Long Vũ khẽ rung động, ý thức việc làm của mình. Nhưng rất nhanh, ý thức hắn lại hỗn độn, tim đập nhanh hơn, trong suy nghĩ muốn kéo Đường Hương Hương vào trong lòng mình.

Đường Hương Hương khẽ cười, mặt đỏ lên:

- Long Vũ sư huynh, anh làm sao vậy?

- Cô nam quả nữ ở chung một chỗ, chẳng lẽ chúng ta không nên tại thân cận một chút sao?

Long Vũ có chút là lạ nhìn Đường Hương Hương, hỏi ngược lại.

Đường Hương Hương vội tránh ánh mắt dâm dục của Long Vũ, thẹn thùng nói:

- Cái gì... Long Vũ sư huynh, anh nói bậy bạ gì thế?

Long Vũ đột nhiên vươn cánh tay phải, lớn mật đem Đường Hương Hương ôm vào lòng. Đường Hương Hương vừa thẹn vừa vội, muốn đẩy đối phương ra. nhưng hai tay Long Vũ ôm thật chặt thân thể của nàng, căn bản là không có cách nào thoát ra.

Hơn nữa bị Long Vũ ôm vào, trong lòng nàng cũng giấy lên một cảm giác không thể cưỡng lại. Thân thể cũng có chút như nhũn ra. Không có một chút đạo lực, không cách nào đẩy nam nhân này ra.

- Long vũ sư huynh... Anh điên rồi? Anh muốn làm cái gì? Anh mau thả em ra.

Đường Hương Hương xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, mặt ngọc cũng đã trở nên đỏ bừng. Hơi thở dồn dập không ngừng, nhất là lúc hai bàn tay Long Vũ xoa nhẹ trên bờ mông nàng, một cỗ tê dại làm cho toàn thân nàng nhũn ra.

- Tiểu sư muội... Em thật đẹp.

Trong đôi mắt Long Vũ lúc này toàn là dâm tính, hoàn toàn không giống lúc bình thường. Đôi bàn tay hắn vuốt ve những bộ vị mẫn cảm của nàng.

- Ư.. ư.. Dừng lại…

Đường Hương Hương vặn vẹo thân mình, vẫn đang giãy dụa. Nhưng đôi môi anh đào của nàng đã phát ra những tiếng rên rỉ nho nhỏ không rõ ràng.

Trong lòng nàng biết là không tốt rồi nhưng không biết vì sao lại có một khát vọng. Giống như thân thể đang chờ cảm giác giống như vậy.

Long vũ bị dục hỏa thiêu đốt, trong lòng hắn trước đây không có ý niệm như bây giờ. Nhưng tâm hắn bây giờ đã bị cỗ khí của yêu hồ kia xúi dục. Cỗ khí kia làm cho hắn không ngừng xâm phạm Đường Hương Hương. Tay hắn đi dần xuống, vuốt ve nhũ hoa của Đường Hương Hương và biến hóa nó thành các hình dạng khác nhau. Bị xoa nắn Đường Hương Hương không ngừng thở dốc, thân thể nàng lúc này đã mềm nhũn.
Bình Luận (0)
Comment