Đặc Thù Không Gian

Chương 122

Dưới phong tình quyến rũ của nữ nhân, mặc dù là phổ thiện thanh tâm chú cũng có chút bất lực. Hô hấp hắn gấp gáp, có chút không khống chế được.

Hàn Duyệt dường như sớm đã biết tình huống của Long Vũ.

Cũng không biết tại sao nàng lại không tức giận, vẫn đem bụng dính chặt với cái kia của Long Vũ, trong đôi mắt lóe lên tia giảo hoạt. Chẳng qua sau đó, tâm tình nàng vừa khẩn trương, lại vừa lo lắng. Có nhiều lần ánh mắt nàng nhìn ra cửa sổ.

Hiển nhiên, nàng đang đợi người.

Hàn Duyệt đem đôi môi đỏ mọng khêu gợi tiến tới gần tai Long Vũ ôn nhu hỏi:

- Tiểu Vũ, cậu thật hư. Ta biết cậu đang suy nghĩ gì.

Mùi thơm cơ thể nữ nhân, hơn nữa là nàng cố ý dụ dỗ, kích thích mãnh liệt làm Long Vũ xém nữa thì sụp đổ. Là nam nhân trong thiên hạ gặp được diễm phúc như vậy cũng không cách nào chống lại được.(DG: Ngu gì mà chống? Biên: Tôi ta cam chịu)

Nếu không phải Long Vũ có phổ thiện thanh tâm chú áp chế sợ là giờ phút này đã không nhịn được.

Đương nhiên tại hình thức mê hoặc, tác dụng phổ thiện thanh tâm cũng sẽ không được lâu.

Nói cách khác, Hàn Duyệt đang đùa với lửa.

Cho tới lúc này, nàng vẫn không nhận ra nguy cơ bên cạnh mình.

Long Vũ tư tưởng không ngừng đấu tranh. Lý trí nói cho hắn biết phải kiềm chế dục vọng, ngàn vạn lần không thể để cho bi kịch như Đường Hương Hương tái diễn. Nhưng dục vọng đã dần dần lấn át lí trí.

Thời gian không dài bắt đầu chiếm ưu thế. Sau đó, phổ thiện thanh tâm chú đã mất tác dụng. Trái lại, ý thức tà ác của La Hậu bắt đầu ảnh hưởng tới Long Vũ.

- Tôi muốn.

Long Vũ không áp chế được chính mình, hắn cần phát tiết. Hắn không còn ngượng ngùng nữa, một tay ôm lấy lưng áo Hàn Duyệt, dùng sức ôm vào lồng ngực mình. Giống như muốn hòa vào cùng một thể.

- Không nên.

Thân thể Hàn Duyệt run lên bần bật.(DG: Chơi ngu) Trong đôi mắt hiện lên sự hoảng loạn. Nàng thậm chí theo bản năng đẩy ra. Chỉ là sức Long Vũ lớn nên nàng không thể chống lại được.

Long Vũ đã mơ màng, hắn bây giờ chỉ có dục vọng. Hắn thèm muốn thưởng thức mùi hương tóc nàng. Long Vũ chậm rãi vùi đầu xuống. Hàn Duyệt thì tim đập loạn xạ, cẻ mặt nàng không chỉ bối rối mà thậm chí còn có chút sợ hãi.

Khí nóng phả vào mặt, đôi môi cũng nhanh chóng tiếp xúc... Hàn Duyệt quay đầu giãy dụa.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, gan Hàn Duyệt lại lớn thêm. Vội vàng liền chủ động ôm Long Vũ, đôi môi đỏ mọng khêu gợi quấn lấy miệng nam nhân.

Một màn này, vừa lúc Mã Hiểu Mai đẩy cửa vào nhìn thấy.

- Hai người đang làm cái gì?

Mã Hiểu Mai hét một tiếng, hai người theo bản năng buông tay, đều tự lùi ra sau từng bước. Long Vũ bị tiếng gào to kia ảnh hưởng, trong đầu ý thức lại thanh tỉnh.

Hàn Duyệt thì cúi đầu đứng ở một bên, không nói câu nào. Chỉ là mặt đỏ đến tận mang tai..

- Hừ.

Mã Hiểu Mai thờ phì phò hỏi:

- Hai người đang làm gì? Tiểu Vũ, em bảo hộ cho anh cả đêm, bây giờ đi làm điểm tâm cho anh, anh lại đối xử với em như vậy. Anh rốt cuộc có lương tâm hay không?

Long Vũ xấu hổ toát mồ hôi, hắn nhìn Hàn Duyệt, phát hiện nàng có chút đỏ mặt nhưng cũng không có gì bất ổn. Có thể nói,nàng che dấu thật tốt.

- Ha ha.

Cười khan một tiếng, Long Vũ vội vàng lảng sang chuyện khác. Dời tầm mắt đi chỗ khác:

- Hiểu Mai, không phải cô làm bữa sáng sao? Đâu rồi? Lấy cho tôi ăn.

- Hừ. Thà rằng em cho chó ăn...

Trong lòng Mã Hiểu Mai từng trận uất ức, chính mình một đêm không chợp mắt đến sáng, sáng sớm còn lon ton đi nấu cơm cho người ta. Hắn không khen mà lại còn có thể lăng nhăng với lão sư. Lúc hôn, hai người kia hôn thật nồng nàn. Lúc đó nàng cũng quan sát rất rõ ràng.

- Đợi chút.

Mới đi hai bước, Mã Hiểu Mai dường như nhận ra cái gì đó. Nàng quay đầu, đem chén đĩa trên tay đặt lên bàn, chỉ vào vật gì đó cháy khét trong mâm nói:

- Đây là em khổ cực cả buổi sáng mới làm xong, anh phải ăn bằng hết... (DG: Nghe giống bé An Tâm bên DCLM rồi, ta thích nhất bé đấy. Biên: Con bé les đó mà cũng thích)

Thấy hương vị khét lẹt, Long Vũ có chút choáng váng. Tay hắn chỉ vào cái đĩa đen xì, chỉ vào vật cháy khét kia hỏi:

- Bạn học Hiểu Mai. Cái này là cái gì?

- Trứng gà chiên.

Mã Hiểu Mai mở to hai mắt nhìn nói:

- Anh có ý gì... Anh ngay cả trứng gà chiên cũng không nhận ra à?

Toát mồ hôi.

Long Vũ sao lại không biết trứng gà chiên, chỉ là vật đen thui trước mắt, thực sự so với trứng gà chiên là một trời một vực.

- Cô khẳng định là cô chiên trứng gà?

Trên mặt Long Vũ hiện lên vẻ khó tin nói:

- Nữ nhân mã gia thật là pro, lại có thể đem trứng gà làm ra như vậy. Thực sự là không giống bình thường.

- Anh... Anh có ý tứ gì?

Mã Hiểu Mai sao có thể không nhìn ra ý tứ chế giễu trong giọng Long Vũ.

- Ha ha.

Hàn Duyệt buồn cười nhìn Long Vũ cùng Mã Hiểu Mai, cuối cùng đem ánh mắt dừng trên người Mã Hiểu Mai, cười nói:

- Bạn học Hiểu Mai, chẳng lẽ mẹ cô không nói qua với cô? Muốn giữ được nam nhân thì phải túm được cái dạ dày của hắn. Cô làm thứ này, cho chó nó còn lắc đầu.

- Cô... Cô nói bậy bạ cái gì đó...

Trong lòng Mã Hiểu Mai sao không hiểu mình không biết nấu ăn. Chỉ là sau đó, cũng không thể lùi bước.

Nàng mắt trợn lên, lông mày nhíu lại, hừ một tiếng nói:

- Ta là làm cho anh ấy ăn, không phải cho cô.Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá vui?

- Được rồi.

Long Vũ cũng không cho Mã Hiểu Mai mặt mũi, hắn cười lạnh một tiếng nói:

- Cô cũng đừng ví von so sánh tôm với cá nữa.... Hàn lão sư nói đúng, thứ này cô làm, cho chó nó cũng không ăn.

Hàn Duyệt dường như rất biết thời cơ, nàng nhân cơ hội này, nổi lên dũng khí hôn hít trên gương mặt Long Vũ, vẻ mặt ngọt ngào:

- Tiểu Vũ, tôi đi giúp cậu làm đồ ăn.... Tôi không thể bắt quỷ nhưng tôi có thể một mình làm đồ ăn ngon.

- Được, Hàn Lão sư, tôi chờ cô.

Long Vũ cười nói.

- Anh.

Mã Hiểu Mai vạn lần không nghĩ tới Long Vũ sẽ cùng người ngoài khi phụ nàng. Nàng luôn luôn quật cường, vậy mà mắt đã ươn ướt:

- Anh bắt nạt em, em đi nói cho chị Tuyết Cơ.

Nói xong,Mã Hiểu Mai xoay người rời khỏi. Ra khỏi cửa, nàng hung hăng trợn mắt nhìn Long Vũ cùng Hàn Duyệt một cái.

Đợi Mã Hiểu Mai đi rồi, ánh mắt Long Vũ chuyển hướng tới Hàn Duyệt, đột nhiên nói:

- Hàn lão sư, tôi cũng không biết cô còn có thiên phú làm diễn viên.

- Có ý gì đây?

Ánh mắt Hàn Duyệt có chút bối rối.

- Có ý tứ gì, trong lòng cô rõ ràng nhất.

Khóe miệng Long Vũ mỉm cười:

- Cô tốt với tôi như vậy, thậm chí còn chơi trò mập mờ với tôi. Chẳng lẽ không phải là thị uy với Mã Hiểu Mai, để nang bực bội sao?

- Không phải cậu cũng vậy sao?

Hàn Duyệt đột nhiên cười nói:

- Tiểu Vũ. Cậu và tôi là cùng một loại người, tôi là lợi dụng cậu thị uy với Mã Hiểu Mai, cậu thì cũng vậy. Tôi cảm thấy các người không phải là người yêu.

- Vẫn đề là chúng tôi đúng là người yêu.

Long Vũ nói.

- Được rồi, chỉ mong các người có thể đến cùng nhau.

Hàn Duyệt thâm ý nói một câu, lập tức liền lắc mông ưỡn ngực đi ra đại sảnh.

Long Vũ thoải mái thở một hơi, vươn vai cho tỉnh người, âm thầm bật cười. Nữ nhân thật sự là phiền toái. Chẳng qua nói đi thì nói lại, chuyện lần này cuối cùng đã qua một đoạn thời gian.

Giữa trưa, Long Vũ dùng bí pháp Huyền Môn giúp Hàn Hùng đem tà khí trong cơ thể loại trừ. Thần sắc Hàn Hùng nhất thời tốt hơn rất nhiều.

Tảng đá trong lòng Hàn Duyệt rốt cục đã rơi xuống.

Đèn đuốc nhuộm hồng một vùng trời, rất nhiều nữ tử quần áo tung bay(DG: váy thì hay), các nàng bước nhanh đi vào trong đại sảnh. Trên tay nâng rượu ngon món ngọt, hoa quả bắt mắt. Tiếng cười không ngớt. Một đám nữ tử khuôn mặt thanh tú nhảy múa ở đại sảnh.

Hơn mười thanh ngọc dài đặt ở thảm trên sàn chỉnh tề làm thành một hình vuông, mỗi chỗ hai ba người. Mỗi người đều nâng chén rượu lên cao, hoan hô chè chén, hương rượu lên tận trời xanh.

Vũ cơ như có như không lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết, làm cho người xem bốn phía khí huyết nhộn nhạo, cả đám mắt đỏ lên. Trong đại sảnh, duy nhất có một hắc y nhân gầy, ánh mắt âm trầm. Chỉ lo cúi đầu uống rượu, hoàn toàn không xem múa hát. Nhìn bộ dáng, hẳn là hắn có tâm sự.

Dần dần, lạc thú tăng cao. Đám vũ cơ này động tác càng lúc càng lớn mật, càng ngày càng quá mức. Các nàng thậm chí từ giữa sân đi tới trên bàn dài bên cạnh. Một vài kẻ lớn mật thậm chí ngồi trên đùi khách.

- Đủ rồi... Các ngươi có thôi đi hay không...

Hắc y nhân dường như có chút tức giận, hắn đột ngột đứng lên nói:

- Chúng ta đến thương nghị đại sự không phải đến hưởng thụ.

- Vị đại gia này, cần gì phải tức giận như thế... Chẳng lẽ cô nương nơi này không hợp với anh.

Hắc y nhân tức giận, một phu nhân phong tình vạn chủng lay động chúng sinh, mang hài thủy tinh, đi tới chỗ hắc y nhân kia.

- Các cô nương, lại đây tiếp đón bị đại gia này.

Phụ nhân nói một tiếng, cửa đại sảnh liền mở ra bốn năm nữ tử không tệ liền bước ra.

Những cô gái kia nhanh chóng vây quanh, hoặc là khẽ vuốt, hoặc là khiêu khích. Hắc y nhân cả người dính ở chỗ kia, sắc mặt không hề biến đổi.

- Té ngay.

Tức giận mắng một tiếng, lúc này Hắc y nhân đem mấy mỹ nhân đá văng ra ngoài.

Lập tức một hồi hỗn loạn, hắc y nhân bất đắc dĩ nhìn thoáng qua hiện trường lộn xộn, tức giận nói:

- Phế vật, một đám phế vật.. Bọn phế vật các ngươi còn có thể làm đại sự. Muốn độc chiếm Ngũ Phương Thiên, thật sự là buồn cười, thực quá buồn cười. Lũ ranh con toét mắt còn chưa đủ mưu.

Vừa dứt lời, hắc y nhân liền xoay người chuẩn bị rời đi.

- Đợi một chút.

Đúng lúc này, một nam tử mặt sẹo ngồi ngay ngắn phía trên gọi hắc y nhân lại nói:

- Hắc Minh. ngươi cần gì phải tức giận như vậy. Ngươi đừng có quên, chúng ta là tinh anh dục giới Ngũ Phương Thiên. Rời xa nhóm ra, một mình ngươi sao có thể làm được việc.

Nam tử mặt sẹo toàn thân mặc kim giáp, đôi mất thâm thúy mà âm trầm, trên trán bao phủ một cỗ khí tức tiêu điều xơ xác mãnh liệt. Chẳng qua ánh mắt hắn lúc nhìn hắc y nhân, cũng không có gì không ổn.

- Hừ.

Hắc y nhân khinh thường hừ lạnh một tiếng nói:

- Phách Vương... Ngươi cảm thấy nhóm ngươi đều là tinh anh. Nhưng trong mắt ta, các ngươi là một đám phế vật không hơn không kém, là một đạo quân ô hợp.

- Láo toét.

Hắc y nhân vừa dứt lời, một nam tử đầu trọc thủ hạ của Phách Vương liền lập tức nổi giận. Hắn đứng dậy, ngón tay chỉ hắc y nhân nói:

- Hắc Minh, ngươi thật càn rỡ... Bá Vương đại ca là hội trưởng cửu đỉnh mới nhất chúng ta đề cử, ngươi tính làm gì, ngươi không muốn sống chăng.

- Đồ không biết sống chết.

Hắc y nhân giận quát một tiếng, lấy ra pháp kiếm trong tay. Quát khẽ:

- Trảm Thiên Thần Long.

Lời vừa dứt, một con Ngũ Trảo Kim Long lập tức liền gào thét hướng người nọ bay lượn mà đánh tới.

- A.

Tiếng kêu thảm vang lên, tên đầu trọc lập tức liền bị Kim Long thôn phệ biến thành tro bụi.

Nếu Long Vũ ở đây thì hẳn là không khó nhận ra hắc y nhân kia, trong tay hắn là Âm Dương pháp kiếm, còn có thể tự do phóng thích thiên sư kiếm quyết.

Hắn rõ ràng chính là hắc y nhân thần bí gặp được ở Âm sơn.

- Ha ha.

Thuộc hạ bị giết, Phách Vương lại không tức giận. Ngược lại, hắn cười to vài tiếng. Khóe miệng cười tán dương:

- Hắc Minh... Lâu ngày không gặp, không nghĩ tới thiên sư kiếm quyết của ngươi phát ra càng tinh thuần. Thằng nhãi đầu trọc này chính là vô lễ, ta đã sớm muốn giết hắn. Hôm nay ngươi ra tay, ta phải cảm ơn ngươi.

- Hừ.

Thanh âm Hắc y nhân lạnh lùng nói:

- Phách Vương. Xem ra ta phải chức mừng ngươi mới đúng. Không nghĩ tới, hiện giờ ngươi đã trở thành dục giới hắc bang đệ nhất hội trưởng cửu đỉnh hội.

- Ha ha, đều là nhờ phúc của ngươi.

Phách Vương ôm một cô gái chưa đến mười lăm tuổi, mạnh mẽ dùng linh tê nhất chỉ hướng về hạ thể của nàng, làm nàng đau kêu không ngớt. Nhưng bản thân hắn thì cười to, bộ dáng rất thỏa mãn.

- Hắc Minh, ngươi cứ ngồi xuống trước. Có gì từ từ nói.

Phách Vương mặt mỉm cười:

- Phong tục dục giới chúng ta ngươi cũng rõ. Khoái hoạt buông thả dục vọng, bình thường lúc thương nghị đại sự. Chúng ta đều ở hoan lạc các nhập gia tùy tục. Ngươi cứ như vậy mà đi sao.

- Hừ.

Bị tên hắc y nhân Hắc Minh hừ lạnh một tiếng, chẳng qua hắn cũng không có kiên trì mà rời đi. Một lần nữa trở lại chỗ của mình. Chỉ là sau đó, hắn nhận ra chung quanh vắng như chùa bà đanh. Khi kẻ đó một chiêu giết thằng trọc, đã làm toàn trường náo động, mọi người đối với hắn vừa tức vừa giận, lại vừa kính vừa sợ. Cả trời đất Huyền Cảnh, bất kể ra làm sao, cường giả vi tôn, nguyên tắc là cá lớn nuốt cá bé. Dục giới cũng không ngoại lệ.

- Phách Vương, ngươi hiện tại đã nắm giữ cửu đỉnh hội, chúng ta nên bàn bạc kĩ hơn, thương nghị thật tốt một phen.

Hắc Minh trầm giọng nói:

- Nhất định phải nhanh xây dựng thông đạo Huyền Cảnh... Nếu muốn đối phó lệnh chủ Ngũ Phương Thiên, tất cả chúng ta phải mượn đến lực lượng của thế giới thật mới được. Hiện tại thế giới thực đã tràn ngập ngạo mạn, lười biếng, tham lam, ăn uống quá độ cùng thất tông tội. Những điều này là do nguồn gốc nhân loại, **. Chính là nảy sinh nguồn suối hắc ám nguyên lực.

- Cái này ta biết.

Phách Vương gật gật đầu nói:

- Hắc Minh, xây dựng thông đạo Huyền Cảnh, ngươi phải trợ chúng ta. Ngươi là người duy nhất trong chúng ta quyen thuộc thế giới thực. Đúng rồi, yêu hồ của ngươi, đại bộ đội huyết bức có phải hay không đã thành công tiến nhập thế giới thực, cửu đỉnh hội cần bọn họ trợ giúp.

- Ta thất bại.

Ngữ khí Hắc Minh có chút chán nản:

- Lần này hành động chỉ có một con yêu hồ thành công tiến nhập thế giới thực, ma thú còn lại bị giết toàn bộ.

- Lão cừu nhân của ngươi, địa nhân Huyền Môn?

Khóe miệng Phách Vương nổi lên một tia cười đùa.

- Đúng vậy.

Hắc Minh gật gật đầu, nghiêm túc nói:

- Là Huyền Môn làm. Lão gia hỏa Huyền Linh thiên địa này khẳng định có tư thông cùng Huyền Môn, nếu không thì Huyền Môn tại thế giới thực như thế nào có thể đối kháng được đại quân mà thú Phách Vương. Ngươi buộc phải tiếp tục thuyết phục thế lực dục giới, cho cửu đỉnh hội của ngươi không ngừng lớn mạnh. Nếu không, cho dù là lực lượng thế giới thực, chúng ta cũng rất khó thủ thắng.

Hắc Minh cũng không có nói thật. Bại trận Âm Sơn, kỳ thật cùng Long Vũ có liên hệ rất lớn. Chẳng qua Hắc Minh có lo nghĩ cho mình. Sự tình lần trước hắn có một phát hiện trọng đại. Tiểu tử tên Long Vũ kia dường như có thể tự do ra vào giữa Huyền Cảnh và thế giới thực. Nói cách khác, trên người hắn cất dấu khối thiên địa lệnh.

Mà thiên địa lệnh đúng là thứ Hắc Minh ham muốn.

Hắn muốn hoàn thành đại nghiệp, buộc phải tìm đủ năm khối thiên địa lệnh. Nhưng hiện giờ, một cái Hắc Minh cũng không có được. Trước đây, hắn thậm chí không biết Ngũ Phương Thiên lệnh ở đâu. Lần này, rốt cục hắn tìm kiếm được một khối trong đó.

Khi chưa có được thiên địa lệnh, hắn chắc là sẽ không nói cho bất kì kẻ nào bí mật về Long Vũ.

Truyền thuyết trong Ngũ Phương Thiên lệnh có cất dấu một cái bí mật động trời. Nếu tụ tập đủ Ngũ Thiên Địa lệnh, có thể thăm dò ảo diệu cuối cùng của thiên đạo.

- Việc này ta biết.

Phách Vương gật đầu nói:

- Ngươi nói cái này thì ta biết... Chẳng qua hiện tại dục giới có chút hỗn loạn. Lệnh chủ Hắc Thiên Ma Thần của chúng ta đã biến mất cả trăm năm. Dục giới hiện tại là bang phái như rừng, thế lực chia cách. Hết thảy đều lấy thực lực nói chuyện.

Nói tới đây, Phách Vương cường điệu nói:

- Trong những bang phái này, chỉ có cửu đỉnh hội chúng ta có hùng tâm tráng chí, có ý quân lâm thiên hạ. Nắm trong tay Ngũ Phương Thiên. Còn những bang phía còn lại kia, chẳng qua chỉ là thỏa mãn chút dục vọng tí teo.

- Việc này ngươi không cần phải nói, ta tự nhiên hiểu được.

Hắc Minh nhíu mày nói:

- Nhớ kỹ, muốn xây dựng thông đạo Huyền Cảnh nhanh hơn, cần ta hỗ trợ gì, ta sẽ không từ chối.

- Ha ha.

Phách Vương sảng khoái cười:

- Hắc Minh, có lời này của ngươi, ta ân tâm.

Dừng một chút. Phách Vương vuốt ve chén rượu tinh xảo vài cái, cười hắc hắc:

- Hắc Minh. Sự tình đã nói xong, ta xem ngươi cũng nên thả lỏng, thả lòng.... Ngồi bên cạnh ta. Huynh đệ ta sảng khoái uống mấy chén, ta đem tuyệt sắc mỹ nữ của ta cho ngươi.

Hắc Minh cười lạnh vài tiếng:

- Phách Vương ngươi cần gì phải giả dối như thế... Ngươi biết rõ ta và các ngươi khác nhau... Dục giới là một thế giới sa đọa, các ngươi đều là người sa đọa. Mà ta thì không có sa đọa. Ta chỉ là không quen nhìn vẻ đạo mạo của đạo sĩ chính đạo. Không hơn.

Phách Vương liếc mắt cười nói:

- Ngươi a... Đúng rồi, xem nữa thì quên. Hắc Minh ngươi là tuyệt thế của Huyền Môn. Thân mang công pháp chính tà.

- Biết là tốt.

Hắc Minh nhìn chung quanh một vòng. Nói:

- Ta đi trước, có việc thì phi kiếm truyền thư (DG: Hic đến giờ vẫn thấy buồn cười, ai đời lại có thằng Fuck Vương)

Nói xong. Hắc Minh liền hóa thành một đạo huyền quanh biến mất.

Đợi cho Hắc Minh rời đi, một nam tử nho nhã ngồi bên trái Phách Vương đứng dậy hỏi:

- Hội trưởng. Chúng ta đường đường là cửu đỉnh hội vì sao phải khiêm cung với tên Hắc Minh như thế... Còn thằng trọc chết, không thể cứ như vậy là xong? Có muốn ta dẫn người đuổi theo đem hắn giết trên đường hay không.

- Thằng não thúi.

Phách Vương giận quát một tiếng:

- Gia Cát, ngươi là quân sư cửu đỉnh hội, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra cái gì.... Hắc Minh kia thân kiêm công pháp chính tà, một thân thần thông đạo pháp không lường được. Cho dù là ta tự tay xuất thủ cũng không có chút nắm chắc. Đối với hắn, Cửu Đỉnh hội chúng ta chỉ có thể là bạn chứ không thể là thù.

- Hội trưởng dạy phải,ta đã hiểu.

Nam tử nho nhã tên Gia Cát gật đầu, vẻ mặt hổ thẹn, một lần nữa ngồi xuống.(Biên: Ta lại thấy buồn cười, sao thằng này ko tên Gia Cát Lượng cho rồi)

- Gia Cát, hiện giờ huynh đệ chúng ta mấy người chấp chưởng Cửu Đỉnh hội, hết thảy đều không giống trước kia. Chúng ta phải suy nghĩ cho kĩ, mưu đồ thật tốt, làm một phen đại sự kinh thiên động địa.

Ánh mắt Phách Vương thâm trầm:

- Tình huống trước mắt như vậy, chúng ta nhất định bằng mọi giá quan hệ tốt với Hắc Minh. Về phần thù thằng trọc tương lai tính sau.

- Hội trưởng, ngươi yên tâm đi, ta sẽ mau chóng đặt ra một cái phương án chi tiết.

Gia Cát nghiêm túc nói.

Từ sau khi khai thông thiên nhãn, Long Vũ càng cố gắng không ngừng, hy vọng có thể mau chóng vận dụng thành thục thiên nhãn. Buổi chiều trở về từ trường học, hắn liền hung hăng xông về phòng mình, đóng cửa, ngồi xếp bằng, cẩn thận tìm hiểu hết thảy thiên nhãn(DG: Hic tưởng tìm phim AV xếp bằng coi).

Thiên nhãn lấy khí ân cần chăm sóc cùng thâm thần tương thông.

Đây là một quá trình thong thả.

Long Vũ vội vàng hỏi:

- La Lâm, cô có phương pháp nào học thiên nhãn thật nhanh không, tôi đợi không được... Tốt nhất là có thể một ngày luyện thành.

- Một ngày... Thưa bố, đây là thiên nhãn chứ có phải mắt gà chọi đâu.

La Lâm tức giận nói:

- Tu luyện thiên nhãn phải tiến hành theo trình tự, một ngày cũng không thể lơ là.

Ngừng một chút, La Lâm lại dặn dò:

- Chủ nhân, con đường tu luyện, cần kiên trì bền bỉ, không tiến thì lui. Thiên nhãn vốn là một trong sáu thần thông của thiên đạo. Nghe nói luyện tới cực điểm có thể biết tương lai. Con đường cậu phải đi còn dài.

Long Vũ buồn bực lắc đầu, thở dài một hơi:

- Thiên nhãn chưa thành công, tôi còn phải nỗ lực.

Vừa nghĩ đến đây, Long Vũ lại tĩnh tâm, bắt đầu cẩn thận tìm hiểu cách vận dụng thiên nhãn. Đại khái hơn nửa giờ, khóe miệng Long Vũ nhếch lên cười, hắn đã hiểu chút chút.

- Loảng xoảng.

Một tiếng, lập tức cửa phòng bị ngươi ta thô bạo đá văng ra.

Đôi chân thon dài khêu gợi bước tới, mang giày cao gót đi vào phòng, ánh mắt Mã Hiểu Mai nhìn quanh một vòng, sau đó nhìn Long Vũ bị quấy nhiễu, hừ lạnh nói:

- Bạn trai, còn phải mời anh ra ăn cơm... Em đã làm cơm chiều. Chúng ta ra ăn cơm đi chứ.

Long Vũ sững sờ nhìn Mã Hiểu Mai đứng trong phòng, cười khổ từng cơn, chính mình vất vả mới hiểu được, tự dưng đang tự sướng lại giật cả mình.

- Ai bảo cô vào.

Long Vũ nhìn ánh mắt Mã Hiểu Mai, từ từ nổi giận.

Khóe miệng co quắp lại, Long Vũ chậm rãi hít một hơi lãnh khí, sắc mặt phát lạnh:

- Cô, nữ nhân ngu ngốc này, cô có gia giáo hay không. Đây là phòng ngủ của tôi, cô dựa vào cái gì mà tùy tiện đi vào. Nữ nhân Mã gia chẳng lẽ không có đức hạnh sao? Tức điên rồi.

Mắt thấy bộ dáng Long Vũ hổn hển. Mã Hiểu Mai nhất thời có chút không rõ nín cười mặt xanh lét. Cắn môi, nàng liền vọt tới người Long Vũ:

- Anh... anh động kinh à. Người ta vì anh. Trong một ngày học nấu ăn bởi vì bữa cơm hôm nay, buổi chiều en không có đến trường. Làm sao anh có thể đối xử với em như vậy... Em... Em liều mạng với anh.

Trong lòng Mã Hiểu Mai thực sự ủy khuất.

Từ sau khi bị Hàn Duyệt chế giễu, nàng thề sẽ trở thành đầu bếp. Muốn nấu nướng ra mỹ vị khắp thiên hạ.

Trải qua một tuần huấn luyện, thầy dậy nấu ăn ra một cái kết luận:

- Học sinh này, em thực sự không hợp với việc nấu cơm.

Lời như vậy nhưng trong một tuần huấn luyện. Mã Hiểu Mai đã làm ra một bàn đồ ăn.

Nhưng giờ phút này, nàng lại bị đối xử như vậy.

Nhìn Mã Hiểu Mai hai hàm răng trắng ngà cắn chặt như muốn xông vào liều mạng với mình. Mặt Long Vũ tái mét, âm thanh lạnh lùng nói:

- Cô nhìn trộm lão tử tu luyện... Tôi còn muốn thu thập cô đấy.

Nói xong, Long Vũ đánh phủ đầu, thân mình liền chạy như bay tới. Một tay ôm lấy Mã Hiểu Mai, không đợi nàng kịp phản ứng. Long Vũ đã đem nữ nhân đè dưới thân.

- Buông ra đồ lưu manh.

Mã Hiểu Mai cùng Long Vũ không phải là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật, chẳng qua giờ phút này, tim nàng như hươu chạy loạn.

- Cô, nữ nhân ngu ngốc này, cô có biết cô phá hủy đại sự của tôi hay không?

Long Vũ thở phì phò nói:

- Cô hủy đi tâm huyết cả buổi của tôi.

Nói xong, cơ thể Long Vũ mạnh mẽ đem đôi chân dài gợi cảm của Mã Hiểu Mai kẹp lấy, để ngăn nàng giãy dụa đứng dậy. Đồng thời hắn đem hai tay Mã Hiểu Mai ấn chặt, trong ánh mắt chứa sự tức giận:

- Nhìn xem hôm nay tôi thu thập cô như thế nào.

Bị Long Vũ ép dưới thân thể, Mã Hiểu Mai có chút choáng váng, nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt đỏ hồng mê ngươi. Kịch liệt từ chối, cắn chặt hai hàm răng trắng ngà nói:

- Đồ lưu manh, cút ngay... Buông, nếu không tôi giết anh.

Mã Hiểu Mai có tu vi đạo lực mạnh hơn Long Vũ một chút, nhưng thực lực tổng thể thì lại kém hơn. Hơn nữa, giờ phút này tâm tư rối loạn, chỉ là dãy giụa theo bản năng(DG: không có bản năng thì không giãy)

Dù rằng như thế, Mã Hiểu Mai thoát ra cũng làm cho Long Vũ có chút khó khăn.

Lại giằng co một lúc, Mã Hiểu Mai đem Long Vũ đẩy ra. Đang muốn xoay người, lại không nghĩ bị Long Vũ từ phía sau ấn chặt.

Nhìn thấy quần áo gắt gao bó chặt vòng ba, Long Vũ xòe tay giơ lên, không chút do dự tàn nhãn vỗ lên kiều đồn cao vểnh kia.

- Bốp.

Một tiếng, âm thanh trong trẻo vang lên mang theo chút mập mờ. Mã Hiểu Mai vừa thẹn vừa giận không nhịn được, nhưng mà cái vỗ kia lại làm nàng cảm thấy tê dại.

- Nữ nhân ngu ngốc, giờ tôi cảnh cáo cô. Từ hôm nay trở đi, nếu không có lệnh của, không cho cô bước vào phòng tôi.(DG: Hic cứ làm như nó tình nguyện lắm) Long Vũ dường như còn chưa hết giận, lại tiếp tục vỗ mạnh vào mông nàng. Tuy rằng cách lớp quần áo, tiếp xúc ngắn ngủi nhưng tay Long Vũ vẫn cảm nhận được sự ôn nhu cùng co dãn của kiều đồn nữ nhân.

- Lưu manh, buông ra.

Mã Hiểu Mai bị nam nhân đánh mông, cảm giác tê dại này càng mãnh liệt, thân thể thậm chí nhũn ra.

Giờ phút này, nàng giống như không có lực phản kháng (DG: Híc mình vừa làm hai bộ vậy mà gặp luôn hai em SM,ôi my buddha)

- Tên lưu manh nhà anh... Tôi sẽ không bỏ qua cho anh.

Mã Hiểu Mai nghiến răng nghiến lợi.

- Hừ.

Long Vũ thở phì phì nói:

- Nữ nhân ngu ngốc, cô đã không chịu cúi đầu. Vậy đừng trách anh.

Nói xong, Long Vũ lại giơ bàn tay lên không chút thương hoa tiếc ngọc. Bốp bốp vài cái, bàn tay hắn lại chụp lên mông nàng. Bắt tay vào dùng sờ mông thần chưởng(^^)

- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.

Long Vũ xuống tay rất mạnh, Mã Hiểu Mai quên dùng đạo lực chống lại, mông cảm thấy nóng rát. Đồng thời cảm giác tê dại này càng ngày càng mãnh liệt.

- Nói cô đã sai.

Khóe miệng Long Vũ nổi lên một tia cười ác ý, con mắt chăm chăm nhìn vào mông đầy đặn của nàng.Nói:

- Nếu cô chịu nhận sai, hôm nay tôi bỏ qua cho cô. Nếu không, ha ha, thủ đoạn của tôi còn rất nhiều.

- Em em sai rồi.

Mã Hiểu Mai vốn là một người quật cường. Chẳng qua tình huống như vậy, nàng không thể không cúi đầu.

- Ha ha.

Nghe được Mã Hiểu Mai nhận sai,t âm tình Long Vũ nhẹ đi rất nhiều.

Đem nàng buông ra, hắn gác chéo nhân ngồi trên ghế salon. Thản nhiên nói:

- Cô ngồi xuống cho tôi, tôi muốn nói chuyện với cô.

- Hừ.

Mã Hiểu Mai giờ phút này mặt đỏ như xôi gấc. Nàng đưa tay sờ mông mình. Thở phì phò nói:

- Sự tình hôm nay, tôi sẽ nhớ kĩ.

- Thôi đi.

Long Vũ khinh thường nói:

- Nghe khẩu khí của cô, cô còn muốn nữa? Cô cũng đã biết, cô hôm nay không nói không rằng vào trong, thiếu chút nữa làm tôi tẩu hỏa nhập ma.

- Là sao?

Mã Hiểu Mai sững sờ:

- Anh nói là sự thực?

- Đúng vậy.

Long Vũ trắng mắt nhìn Mã Hiểu Mai một cái nói:

- Đây chính là nguyên nhân hôm nay tôi tức giận. Cô nhớ kĩ cho tôi, từ hôm nay trở đi, cô phải tuân theo tất cả quy củ của tôi. Nếu không, chúng ta đường ai nấy đi. Đừng tưởng chị Tuyết Cơ làm mai mà tôi không dám chia tay với cô.

- A.

Mã Hiểu Mai cắn răng trả lời một tiếng. Tuy rằng trong lòng vừa tức vừa ức, nhưng nàng lại không dám nói gì. Thứ nhất, sự tình hôm này là nàng không đúng trước. Tiếp nữa, chọc giận Long Vũ, đối với nàng, đối với Mã gia không có chỗ tốt nào.

Nàng còn trông cậy vào Long Vũ mang nàng đi vào Huyền Cảnh nữa.

- Ngoại trừ cơm có thể ăn ở ngoài, cô cảm thấy những thức ăn này, người nào có thể ăn?

Cơm trên bàn, Long Vũ nhìn liếc qua Mã Hiểu Mai đối diện. Không chút lưu tình phê phàn đồ ăn nói:

- Cô nhìn xem, thịt kho tàu đều biến thành đen sì, thật không biết trong đầu cô là cái gì... Có thể ăn sao? Cô ăn một miếng tôi xem nào?

- Vâng, không muộn.

Mã Hiểu Mãi mắt thấy Long Vũ đưa đĩa rau của mình qua. Thấy kiệt tác của mình, nàng liền buồn nôn, vội vàng quay đầu chạy đi.

- Ngày mai em lại học, còn không được sao?

Mã Hiểu Mai vẻ mặt ủy khuất.

- Quên đi, đường đường là đại tiểu thư Mã gia, có thể ăn cơm cùng là không tồi rồi.

Long Vũ thở dài một tiếng nói:

- Có làm hay không là vấn đề thái độ, làm tốt là liên quan đến năng lực. Như vậy đi, từ hôm nay trở đi, cô đem chi phí ăn ở... Hết thảy tiền chi tiêu đều thanh toán, sau này tôi tự nấu cơm là được rồi.

- A.

Mã Hiểu Mai nói:

- Em sẽ cố gằng kiếm tiền.

- Tốt, có lòng cầu tiến là tốt rồi.

Long Vũ cười hắc hắc, khinh bỉ nói:

- Thật không biết Mã gia các cô nghĩ gì, lại có thể không cấp tiền cho cô.

Bữa ăn liên hoan trong không khí không hài hòa chậm rãi kết thúc.

Miễn cưỡng ăn vài miếng xong, Long Vũ đứng dậy không quay đầu lại mà đi thắng về phòng mình.

Khi Long Vũ đi không lâu, Mã Hiểu Mai cắn răng căm giận nói:

- Hỗn đản, sắc lang... Tôi sớm muộn sẽ cho anh đẹp mặt.

Mã Hiểu Mai vừa nói, một bên gắp một miếng cá chép dấm đường (DG: món gì nhể,cày đêm đói quá mà nó lại trêu mình). Vừa vào đến miệng liền đã phun ra, nhíu mày hô:

- Khó nuốt, khó nuốt.

- Ai za.

Thở dài ai oán một tiếng, Mã Hiểu Mai cười khổ:

- Chẳng lẽ nữ nhân Mã Gia, chỉ có thể hàng yêu trừ ma?

Về phòng, Long Vũ lập tức ghi mấy chữ trên cửa:

- Không được tôi cho phép, cấm vào,nếu không nhớ đến cái mông.

Sau đó, hắn đóng chặt cửa, hơn nữa còn khóa trái.

Làm xong, Long Vũ quyết định tu luyện.

- Chủ nhân, kỳ thật cậu có thể ở trong không gian ảo của tôi tu luyện.

Thanh âm La Lâm vang trong đầu Long Vũ.

- Đưa tôi vào đi.

Long Vũ trả lời.

Lập tức, một cỗ lực lượng cường đại bao phủ thân thể Long Vũ. Ngay sau đó, một dòng nước ấm chảy qua thân thể, lập tức liền chia lìa thân thể cùng ý thức hắn ra.

Trong lúc hốt hoảng, Long Vũ đi tới một chỗ có đại thụ chọc trời, một vùng đất kỳ ảo.

- Chủ nhân, tôi ở chỗ này.

Đột nhiên thanh âm La Lâm vang lên.

Long Vũ theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy phía trước một cái cây mây kết thành xích đu. La Lâm mặc sa y màu trắng đang thích chí ngồi đung đưa trên xích đu.

Cách đó không xa, một con suối nhỏ chậm rãi chảy xuôi. Tiếng nước chảy cùng với tiếng chim hót thanh thúy trong rừng trúc bên suối vô cùng thú vị.

- La Lâm, đây là không gian cô mới xây dựng, giống như tiên cảnh vậy.

Long Vũ bước nhanh tới, nhìn La Lâm như tiên tử nhẹ giọng hỏi.

- Đúng vậy.

La Lâm khẽ gật đầu,cười nói:

- Chủ nhân, cậu thích cảnh vật nơi này sao? Đây là tôi chuẩn bị đặc biệt cho cậu. Chủ nhân, tôi muốn nói cho cậu một tin tốt. Từ hôm nay trở đi, tôi có thể trực tiếp đốc thúc cậu tu luyện. Việc này không nên chậm trễ,c húng ta liền bắt đầu đi. Bí quyết hỏa phệ của cậu có một bộ phận đã đến cuối cùng của một giai. Hiện tại cậu phóng xuất ra hỏa diễm chuyển hóa cho tôi xem một chút.

- Okie.

Long Vũ gật đầu, bàn tay mở ra, một cỗ hỏa diễm màu xanh, chậm rãi từ lòng bàn tay dâng lên.

La Lâm nhìn màu hỏa diễm kia, thoáng chần chờ, nhẹ giọng nói:

- Chỉ cần chuyển hóa toàn bộ thành màu tím, cậu có thể tu luyện bộ phận vũ kỹ hỏa phệ bí quyết.

Long Vũ trợn mắt, thu hồi hỏa diễm nói:

- La Lâm, cô nói thực cho tôi biết, chuyển hóa cuối một giai rất khó có phải không. Thân thể tôi nhận thêm thống khổ hẳn là càng thêm nhiều phải không?

- Đúng vậy.

La Lâm nói:

- Đúng là như vậy. Cuối cùng một giai, nhận nhiệm vụ loại bỏ tạp chất Hỏa Hệ dị năng. Cho nên, cả thời gian và thống khổ đều mãnh liệt thêm một chút.

- Được rồi, cô tận lực giúp tôi tu luyện đi. Tại không gian ảo của cô, nỗi thống khổ của tôi sẽ ít một chút đúng không?

Long Vũ hỏi.

- Chính là.

Gật gật đầu, La Lâm nói:

- Chủ nhân... Tôi phải nói rõ với cậu. Sự tình cũng không đơn giản như cậu tưởng tượng. Mặc dù đang ở trong không gian ảo tu luyện, thống khổ sẽ ít một chút. Nhưng tổng thể mà nói, cậu phải thừa nhận thống khổ thật lớn. Cho nên, cậu phải chuẩn bị tâm lí thật tốt.
Bình Luận (0)
Comment