“Tranh ----!”
Hắc minh xuất kiếm. Hắn Không thể không xuất kiếm. Cũng bởi vì Bạch Mi đạo nhân khí thế càng ngày càng mạnh. Hiển nhiên vừa rồi giao tranh khí thế. Hắn đã muốn thua.
Hắn nghĩ nếu tiếp tục thì cầm chắc thất bại. Biện pháp duy nhất chính là nhanh thoát khỏi khí thế chiến. Tiến hành chiến đấu trực tiếp
“Nhân cơ hội này. Chúng ta đi ----!” -Đường Hương Hương lên tiếng. Lập tức liền đi nhanh rời đi. Long Vũ theo sát sau đó. Lúc gần đi còn nhìn Bạch Mi đạo nhân liếc mắt một cái.Từ sau phóng ra sự tự tin, mỉm cười. Hắc minh cước bộ phóng nhanh về phía trước. Trong tay xuất ra âm dương kiếm pháp kèm theo một đạo quang mang hoa mỹ.
Bạch Mi đạo nhân vẫn không có động một ngón tay đầu. Ngay cả ánh mắt cũng chưa từng chớp một chút. Nhưng là hắc minh kiếm đã đến gần.
Hắc minh tâm thoáng cảm giác gấp gáp. Không biết tại sao trong lòng của hắn cảm thấy khẩn trương. Cảm giác này từ trước đến nay trong lòng nàng chưa từng trải (éc, là bà già hay sao mà lại gọi là “nàng” hẻ)
Quả nhiên. Ngay tại lúc cảm thấy kiếm của mình vô cùng chuẩn xác đã đâm trúng bụng Bạch Mi đạo nhân. Hóa ra Âm dương pháp kiếm không thể ngờ lại là đánh vào không khí
Chiêu trí mạng này thất bại, điều này làm cho Hắc Minh có chút không thể tin. Cũng không dám tin tưởng. Nhưng đây chỉ là một khoảng không, dù không tin cũng phải tin a.
Bạch Mi đạo nhân thân thể chỉ là thoáng vừa động. Có chút sải bước. Hắn đem chiêu kiếm của Hắc Minh nắm giữ cực kỳ rõ ràng. Vì vậy trong chiêu kiếm tinh diệu vừa rồi nhìn ra khe hở. Mà cái khe hở đó cũng chính là vị trí Bạch Mi đạo nhân né tránh. Bạch Mi đạo đột nhiên bước tới. Lấy tốc độ nhanh đến khó xuất ra chiêu kiếm, đánh tới Hắc Minh.
Hắc Minh đánh hụt. Ngay lập tức cảm thấy một cỗ lực đạo trầm trọng từ trên thân kiếm truyền đến. Hắn muốn lui về phía sau né tránh chiêu thức nhưng không ngờ chính là pháp kiếm kiếm phong đã bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ dính liền. Hắn nghĩ động cũng ngay lập tức thôi động công lực.
“Thương ----!” một tiếng.
Pháp kiếm của Bạch Mi đạo nhân phát ra một tiếng run rẩy. tia sáng chợ lóe lên. Ngay lập tức kiếm trong tay Bạch Mi đạo nhân hiện lên một luồng quang mỹ.
Chói lòa! Nhất thời cái gì cũng thấy không rõ.
“Lui ----!” Bạch Mi đạo nhân khẽ quát một tiếng. Hắc minh bị một cỗ lực mạnh mẽ chấn lùi năm bước. Từ ánh mắt hiện lên từng đợt đau đớn.
Làm hắc minh càng lo lắng là hắn phát hiện ánh mắt Bạc Mi đạo nhân một lần nữa phóng xuất quang mang kèm theo đó là một luồng sáng chỉ còn cách khuôn mặt hắn chừng hơn một thước. Hiển nhiên là kiếm quang tới gần, trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi -- không cách nào hình dung. Nguyên bổn hắn cho là mình nhất định có thể đánh bại Bạch Mi đạo nhân nhưng mà từ tình huống hiện tại. Xem ra sự tình tựa hồ cũng không phải đơn giản như hắn suy nghĩ hắn suy nghĩ.
Hắc minh thân thể chấn lui lần nữa. Trong tâm không khỏi hiện lên một cảm giác lực bất tòng tâm.
Hắn sở dĩ xuất hiện cảm giác này đó là bởi vì từ Bạch Mi đạo nhân phát ra khí thế không gì sánh kịp, giống như trường giang đại hải, ào ào không ngừng.
- Hắc Minh lui. Lông mi trắng đạo nhân tiến tới.
- “Đi tìm chết ----!”
Hắc minh tựa hồ muốn quát lớn một tiếng để thu hồi can đảm của bản thân, Vì hắn cảm giác mình đã không cách nào tiếp tục chống đỡ thêm được nữa.
Không biết tại sao. Đối mặt lông mi trắng đạo nhân. Hắn luôn có chút lực bất tòng tâm.
Hắc Minh chỉ có thể toàn lực chống trả, đến một chiêu tấn công cũng không thực hiện nổi, tất nhiên hắn đâu muốn hay cố tính như vậy, mà là thế cục đã định sẵn ngay từ đầu.
Một đạo thân ảnh mềm mại xuất hiện. Nhưng kèm theo đó là cánh tay phải của Bạch Mi đang thi triển sát chiêu.
Hắc minh trong lòng căng thẳng. Vội vàng lui về phía sau. Lui được khoảng năm bước, Hắc Minh giương mắt nhìn vào thân ảnh của Bạch Mi, nhưng lại không thấy bóng dáng ông ta.
Qua một lúc. Hắc minh đột nhiên cảm thấy một trận băng hàn xuất hiện sau gáy, kiếm khí lạnh ngắt dường như đã đông cứng hết tất cả kinh mạch của hắn.
“Ngươi đã thua ----!” Không biết từ khi nào lưỡi kiếm Bạch Mi đạo nhân đã kề lên cổ - Hắc minh sắc mặt xanh mét. Nhưng không nói gì. Cho dù là nói. Cũng không biết nên nói cái gì. Hắn có thể nói cái gì? Thần sắc Hắc minh so với xác chết còn khó coi hơn. Sa sút tinh thần đến cực điểm. Bởi vì hắn thất bại.
Hắn tuyệt đối thật không ngờ.- Chính mình không thể ngờ lại là thua cuộc tại thế giới thật.
Lông mi trắng đạo nhân vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh. Nhìn không ra buồn vui cũng không hiện ra bất cứ cái gì khác thường. Chỉ là ánh mắt bên trong nhiều hơn một tia thản nhiên vui mừng.
Lông mi trắng đạo nhân chậm rãi thu hồi thanh kiếm gác trên cổ Hắc Minh. Đem pháp kiếm thu hồi. Nói:
- “Ngươi đi đi......”
- “Ngươi không giết ta?” Hắc minh hỏi.
- “Ta tại sao muốn giết ngươi?” -Lông mi trắng đạo nhân nói:
- “Hắc minh. Ta và ngươi trong lúc đó hận thù sâu xa. Có một số việc tin tưởng rằng ta không nói thì chính ngươi tâm lý cũng rõ ràng. Hôm nay cho dù là ngươi thắng hẳn cũng sẽ không giết ta?”
“Ngươi nói một câu rất thật“ –Hắc Minh nói.
Ngừng một chút, sắc mặt hắn như tro tàn. Hắn đích xác bại thực bi thảm. Nhưng Không thể không thừa nhận Bạch Mi đạo nhân kia tuyệt đối chiếm ưu thế, không hề nghi ngờ. Bạch Mi dường như là đối thủ đáng sợ nhất trong đám người kia. (đang nói đến quá khứ giữa Hắc Minh và Bạch Mi cùng đám người nào đó-biên)
- “Ngươi tu luyện Vạn Kiếm Quyết, Quỷ ảnh bộ......” Hắc minh ngữ khí có chút phát run hỏi:
- “Huyền môn cao nhất tuyệt học này không phải đã sớm thất truyền sao?”
Lông mi trắng đạo nhân thản nhiên cười. Nhưng chưa đáp lại.
- “Ta biết rồi. Huyền cơ này nhất định xuất hiện tại Vô Tình Phong.......” Hắc minh cười lạnh một tiếng nói:
- “Trách không được, mấy năm nay ngươi cam nguyện tại Vô Tình Phong thủ hộ lại là vì hai thứ tuyệt học này.”
- “ý nghĩ của tiểu nhân ----!” Lông mi trắng đạo nhân thản nhiên nói:
- “Sư đệ. Ngươi đi đi. Đừng chờ ta thay đổi tâm tư. Đến lúc đó….
“Sư đệ?” Hắc minh nghe vậy. Rõ ràng lặng đi một chút, mấp máy môi rồi lại không nói gì.
Một lúc lâu. Hắc minh hướng phía Bạch Mi đạo nhân xá một cái, nói:
- “Đại trượng phu ân oán rõ ràng. Ta và ngươi chính tà bất lưỡng lập. Mà mặc kệ ngươi là xuất phát từ cái gì mà có tâm tư buông tha của ta. Ta đều cảm tạ ngươi. Bất quá ta phải nói rõ. Hôm nay ngươi buông tha ta, tương lai ngươi sẽ hối hận......”
“Chuyện tương lai thì để tương lai rồi nói sau.” Lông mi trắng đạo nhân u u thở dài một tiếng. Thân hình thoáng một cái. Trong nháy mắt đã không thấy bóng người.
Nói đến Long Vũ, vì tránh để Hắc Minh truy kích Long Vũ cùng Đường Hương Hương dung tốc độ nhanh nhất chạy trốn khỏi Vô Tình động.
Chạy một mạch xuống như thế lúc sau có chút không thở nổi.
Một hồi lâu. Long Vũ tâm tình mới chậm rãi thả lỏng xuống. Ngẩng đầu lên hướng bên cạnh nhìn lại. Chỉ thấy Đường Hương Hương ở ngay bên cạnh mình, trên khuôn mặt trắng nọn lại vương chút tro bụi.
Đường Hương Hương môi khẽ run run. Đôi mắt sáng bên trong phảng phất có dòng nước hơi lưu động. Giữa mông lung mang theo cảm giác tinh khiết, trong suốt:
- “Chúng ta nghỉ ngơi một hồi đi......”
- “Ân ----!” Long Vũ trả lời một tiếng. Âm thầm dặn dò La Lâm kiểm tra đo lường hơi thở của Hắc Minh. Tùy thời có thể cảnh báo.
Nghỉ ngơi một chút. Hai người lần nữa đi nhanh. Tục ngữ nói thật là đúng a. “Lên núi dễ dàng, xuống núi khó khăn” – Lúc này không thể ngự kiếm phi hành, tình hình bây giờ tốc độ đi xuống là còn quá chậm so với lúc đi lên a.
Thẳng đến bầu trời tối đen. Hai người vẫn chưa ra khỏi miệng Vô Tình Phong. Lúc này, hai ai người đã quá mệt mỏi, không thể nào cố gắng thêm được nữa. Uể oải tới cực điểm.
“Tiểu sư muội, chúng ta nghỉ tạm một hồi đi. Ta sẽ làm vài món ăn thôn quê. Trước cứ lấp đầy cái bụng rỗng này đã rồi nói tiếp.” Long Vũ đưa ra đề nghị.