Hôm nay đẹp trời
Hoàng Đạt Phát ngẩng đầu nói:
- Tôi sẽ không làm cô thất vọng.
- Đi đi.
Hồ Mân một cước đá Hoàng Đạt Phát văng ra.
Phía sau cái bàn có hai người một nam một nữ sánh vai cùng ngồi. Nam uy vũ, nữ diễm lệ, trên bàn bày đầy kỳ trân dị quả mùi thơm ngát xộc vào mũi.
Ở thảm màu đỏ cuối cùng là một nam tử mặt thẹo, đầu đội tử kim hoa quan, người mặc kim giáp, ánh mắt ngạo mạn ngồi một mình một bàn. Hắn là hội trưởng Cửu Đỉnh Hội – Phách Vương, người có mưu đồ bí mật đàm phán với Hắc Minh.
- Các vị cứ tận tình nâng chén.
Phách Vương cười nói:
- Người sống trên đời thoải mái nhất chính là uống ngụm rượu lớn, ăn miếng thịt to...
Nói xong hắn tùy tay nâng lên một chén lớn trên bàn ngọc trắng, uống một hơi cạn sạch. Bên cạnh hai vị mỹ nữ mặc trang phục trong suốt lập tức tiến lên, vuốt ve phía dưới của hắn. Không khí rất là thối nát.
Khoảng cách gần nhất Phách Vương phía bên phải chính là một nam tử trẻ tuổi anh tuấn tiêu sái đang ngồi ngay ngắn, bên cạnh hắn không có nữ nhân, ngay cả rượu cũng không uống.
Từ đầu tới giờ, hắn vẫn một mực duy trì vẻ bình tĩnh.
- Gia Cát Vô Song, cạn chén đi... Đừng tưởng rằng ngươi bộ dáng đẹp trai lại tự cho mình thành một ả đàn bà.
Phách Vương nói một tiếng, dùng cả hai tay cầm lấy thức ăn đưa vào miệng, tướng ăn quả thật là Trư Bát Giới tái sinh. Bên cạnh hai vị nữ tử, chẳng những đối với hắn âu yếm, mà còn lau sạch vết dầu mỡ dính lên quần áo hắn.
Gia Cát Vô Song là quân sư mới của Cửu Đỉnh hội. Là một gã bát đỉnh vu sư, đừng nhìn diện mạo thanh tú. Nhưng đối nhân xử thế cũng thập phần âm hiểm, mưu kế độc ác, tâm quan thủ lạt. Hắn vốn là Cửu Đỉnh hội ngoại đường chủ. Nhưng mà thời gian gần đây hắn liên tục hoàn thành một số đại sự cho hội, được Phách Vương để ý đề bạt thành quân sư Cửu Đỉnh hội, địa vị tôn quý có thể nói là dưới một người mà trên vạn người.
Sắc mặt Gia Cát Vô Song ngưng trọng, trong tay đang cầm một quả màu tím, cũng không đưa lên miệng, mà ánh mắt đáng liếc về phía trước nơi đám đông mỹ nữ đang biểu diễn vũ đạo thoát y.
- Vô Song, ý ngươi là thế nào? Tiệc này bày ra là để ăn mừng ngươi là quân sư Cửu Đỉnh hội. Nhưng ngươi bây giờ ăn cũng không ăn, chơi cũng không chơi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Giọng nói Phách Vương mang theo chút bất mãn.
Gia Cát Vô Song hơi nhíu mày. Nhẹ nhàng đứng dậy. Ôm quyền nói:
- Hội trưởng đại nhân. Gia Cát thật sự là không thích hợp với tiệc tùng kiểu này. Hay là mọi người cứ từ từ chơi, ta tạm thời thối lui. Nếu đại nhân có chuyện thì cứ kêu người gọi ta là được.
Phách Vương duỗi tay dùng sức vỗ lên mặt bàn. Lớn tiếng nói:
- Vô Song. Ngươi... hay là không vừa ý với an bài của bổn tọa.
Mọi người có mặt vừa nghe, toàn bộ cả người đã run rẩy. Thầm nghĩ Phách Vương thật sự là tức giận rồi.
Người Cửu Định hội đều biết. Phách Vương nếu mà tức giận thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Mọi người đều cảm thấy vị quân sư mới này quả thật là sắp gặp xui xẻo rồi
Nhưng đúng lúc đó, một bóng đen xuất hiện giữa những mỹ nữ đang ca múa nói:
- Khởi bẩm hội trưởng đại nhân. Chủ công nhà ta sắp ra rồi... Mong đại nhân nhanh chóng dẹp bỏ ca múa.
- Ngươi là ai?
Phách Vương giận quát một tiếng
- Ngươi là ai? thật to gan, lại dám ở trước mặt ta khua tay múa chân.
- Chủ nhân của ta chính là Hắc Minh.
Người vừa xuất hiện nói:
- Tại hạ là Kinh Hồng, là thuốc hạ duy nhất của chủ nhân.
- Hắc Minh?
Phách Vương cười lạnh một tiếng nói:
- Tên nô tài chết tiệt, ngay cả Hắc Minh cũng không dám đối với ta như thế, ngươi tính là cái gì, cút cho ta... Chủ nhân ngươi Hắc Minh đến rồi nói sau.
- Ca múa cứ tiếp tục!
Phách Vương trước kia kiêng kị Hắc Minh, đó là bởi vì lúc đó hắn vừa mới tiếp quản Cửu Đỉnh hội vẫn còn chưa vững vàng. Hiện tại cùng lúc đó không giống nhau, trải qua giai đoạn diệt trừ những tên chống đối, hắn đã mang Cửu Đỉnh hội nắm trong lòng bàn tay. Tuy rằng tương lai vẫn còn nhiều chuyện phải dựa vào Hắc Minh. Nhưng ít ra hiện nay hắn đã có thực lực để nói chuyện.
Kinh Hồng vốn định nói tiếp gì đó, đã thấy Phách Vương không thèm để ý tới hắn.
Hung hăng trừng mắt nhìn Phách Vương liếc một cái, sau đó liền xoay người rời đi.
Âm nhạc tiếp tục vang lên, chừng trăm vũ nữ lại nối nhau ra, eo nhỏ rốn hở, cuồng nhiệt nhảy múa, làm ra đủ loại tư thế uốn éo.
- Tiếp tục vui vẻ!
Phách Vương lớn tiếng kêu lên.
Theo tiếng quát to của Phách Vương, không khí bữa tiệc nhất thời sôi nổi hẳn lên, mọi người điên cuồng kêu hô lên, tiếp tục cùng nữ nhân bên cạnh vuốt ve.
Phách Vương cười nói:
- Các vị cạn.
Tiếp đó, Phách Vương đưa mắt nhìn sang Gia Cát Vô Song thản nhiên nói:
- Vô Song nhân sư, làm người phải tiêu sái một chút, cần gì phải như thế, nào uống rượu!
Nói xong, hội trưởng đại nhân uống cạn một hơi, ánh mắt lại hơi có thâm ý.
Gia Cát Vô Song đành phải bưng chén rượu lên cũng một hơi cạn sạch.
Một vị đầu trọc ngồi bên trái, hạ giọng nói:
- Hội trưởng đại nhân, từ sau khi Bách Hoa hội trưởng Hoa Vô Danh ở Huyền Linh Thiên bị giết, Bách Hoa hội đã muốn loạn, mấy họ hàng Hoa Vô Danh mâu thuẫn vô cùng gay gắt, tất cả đều muốn tranh giành lợi ích, chúng ta tại sao không...
Người nói chính là Cửu Đỉnh Hội Hình đường chủ Cửu Vân Long, cái tên này là tên giả, nghe nói lúc hắn ba tuổi, phía sau lưng có chín con rồng bay. Sau đó gặp ai cũng tự xưng là Cửu Vân Long. Dần dần tên thật của hắn cũng dần dần bị quên lãng. Người này là một vị võ sĩ tu vi bát đỉnh, tại Cửu Đỉnh hội cũng được xếp vào hạng nhất nhì. Hắn có cái đầu bóng loáng, bộ mặt tròn xoe béo phì, không có lông mày, trên tai đeo cái vòng vàng lớn, bộ dáng vô cùng hung hãn.
Phách Vương vung tay lên, chỉ nói:
- Cửu Vân Long, không cần phải gấp gáp, ngươi nên biết đạo lý dục tốc bất đạt. Cơ hội thâu tóm Bách Hoa hội còn chưa tới, các ngươi không cần gấp gáp làm gì... Đợi tới lúc thời cơ chín mùi ta tự nhiên sẽ hành động.
Phách Vương sau khi tiếp nhận Cửu Đỉnh Hội, tiến hành chỉnh đốn rất quyết đoán, Cửu Đỉnh Hội từ đó phát triển rất mạnh, ngắn ngủi chỉ trong vòng nửa năm, liền trở thành một bang phái nổi danh Dục Giới. Từ đó cũng có thể thấy được Phách Vương không phải chỉ là dạng hữu dũng vô mưu mà còn là kẻ có tài trí cao hơn rất nhiều người.
Nhưng mà, Cửu Đỉnh hội tuy rằng thế lực khổng lồ, nhưng phương diện tiền vốn có chút thiếu thốn.
Nhất là gần đây bọn hắn khuếch trương quá nhanh, vấn đề tài chính lại càng trở nên nghiêm trọng. Lúc này, tại Dục Giới có ba bang phái lớn nhất chính là Huyết Sát, U Minh và Cửu Đỉnh hội.
Trong đó Cửu Đỉnh hội đứng vị trí thứ ba.
Nhưng mà Huyết Sát và U Minh hai đại bang phái nghe nói rất ít khi công khai xuất hiện. Dù vậy cho tới bây giờ cũng không có người nào dám nghi ngờ thực lực và uy vọng của hai đại thế lực này.
Nghe nói Huyết Sát, U Minh cơ hồ nắm trong tay một phần ba khoáng sản, tài nguyên của Dục Giới.
Nói tóm lại là bọn hắn rất có tiền.
Tiền tuy không phải là vạn năng.
Nhưng không có tiền thì việc gì cũng khó thành.
Bất kể là tại thế giới hiện tại hay Huyền Cảnh, tiền bạc của cải đều rất quan trọng.
Bách Hoa hội chính là làm ăn buôn bán, tuy rằng nói về sức mạnh không bì kịp Cửu Đỉnh hội, nhưng vấn đề tiền bạc lại khác. Vì thế Cửu Đỉnh Hội đã sớm nhìn Bách Hoa hội với con mắt thèm thuồng.
Vấn đề là hội chủ Bách Hoa chính là Hoa Vô Danh, một vị cửu đỉnh kiếm tiên, cho nên Phách Vương dù thèm cũng phải nuốt nước miếng trở lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Gần đây lại truyền ra một tin, Hoa Vô Danh ở Huyền Linh Thiên bị người giết.
Vì vậy, hiện tại Bách Hoa hội đã như rồng mất đầu.
Đương nhiên, những thế lực thèm nhỏ dãi bang phái này từ lâu cũng không chỉ có một mình Cửu Đỉnh hội. Cho nên, Phách Vương bảo là phải nắm chắc cơ hội, không thể nóng lòng.
Phách Vương vừa nói vừa đưa miếng thịt lên gặm một miếng:
- Chỉ cần sau này tiếp quản được Bách Hoa hội. Các huynh đệ mỗi lúc trời tối sẽ được ôm ba cô nương, đảm bảo các ngươi sẽ được tận hứng.
Ngay tại lúc này. Tại chỗ liền vang lên một trận cười lạnh:
- Phách Vương, ta xem ngươi ngày càng không còn dùng được. Sống gian khổ, chết yên vui... Cửu Đỉnh hội của ngươi vừa mới có chút thế lực, bên trên còn có Huyết Sát, U Minh hai đại cự đầu. Ngươi thân là hội trưởng không nghĩ cách phát triển, ngược lại tổ chức ăn chơi đàn điếm, đúng là ngu xuẩn tới cực điểm.
Khi nói chuyện, Hắc Minh đã mang theo Kinh Hồng xuất hiện ở gần chỗ Phách Vương.
Cửu Vân Long mắt lộ hung quang, cười lạnh nói:
- Ha ha, Hắc Minh, chúng ta Cửu Định hội nay không như xưa, nếu ngươi dám làm mất mặt bọn ta...
Hắc Minh như mãnh hổ ngẩng đầu, hai mắt lộ ra uy vũ cất cao giọng nói:
- Trong mắt ta, Cửu Đỉnh hội các ngươi bất quá chỉ là một đám người ô hợp.
Phách Vương thoải mái cường nói:
- Hắc Minh, ông bạn già, cần gì phải nóng tính thế.. Ta hy vọng ngươi có thể nhớ rõ, giữa chúng ta là quan hợp tác, không không phải là ai lãnh đạo ai. Huống hồ, Cửu Đỉnh hội của ta tới mấy nhìn người, mà ngươi bất quá chỉ có hai ngươi, ngươi nói chuyện như vậy với ta, không khỏi có chút quá mức cuồng vọng chứ. Coi như ta có thể nhẫn, thì thủ hạ của ta, các huynh đệ trong bang hà tất có thể nhịn.
Hắc Minh chau mày nói:
- Ta cũng không có ý gì khác, chỉ nhắc ngươi nhớ kỹ lời của ta, sống gian khổ, chết yên vui. Quên đi, ngươi hồ đồ thế nào ta mặc kệ, chỉ cần ngươi không làm lỡ chính sự của chúng ta là được. Phách Vương hiện tại ta cần năm trăm xử nữ.
- Nhiều như vậy?
Phách Vương hỏi:
- Ngươi muốn đem về xxx? hay là làm gì?
- Ngươi không cần biết nhiều.
Hắc Minh nói:
- Tóm lại, ta làm hết thảy cũng chỉ vì kế hoạch của chúng ta, và nghiệp lớn của ngươi.
- Tốt!
Phách Vương nói:
- Ta sẽ mau chóng chuẩn bị ổn thỏa.
- Mấy ngày nữa, ta sẽ cho Kinh Hồng tới dẫn người.
Nói xong, Hắc Minh liền dẫn theo Kinh Hồng rời khỏi.
Đợi cho Hắc Minh rời đi, Gia Cát Vô Song vẻ mặt đầy lo lắng nói:
- Hội trưởng đại nhân, ta cảm thấy ngươi cùng Hắc Minh cần ngồi lại bàn bảo, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, chúng ta không thể việc gì cũng làm theo ý hắn được. Ta xem hắn cũng không phải một lòng cùng chúng ta.
- Yêm tâm đi, ta đã có chủ ý.
Phách Vương cười nói.
Tiếp đó, Phách Vương nói thêm:
- Vô Song từ hôm nay trở đi ngươi cùng Cửu Vân Long cứ tập trung sự tình Bách Hoa là được, hy vọng ngươi không để cho ta thất vọng.
Thiên Dực Hổ vẫn bộ dáng như cũ, luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Có đôi khi lúc nào cũng thấy mặt, có khi vài ngày mới thấy xuất hiện một lần.
Vì thế, Long Vũ rất là bất mãn. Chính là sau khi trải qua nhiều lần câu thông, Thiên Hổ Dực cũng biểu đạt sự bất mãn của mình.
Sự bất mãn của nó làm cho Long Vũ rất xấu hổ.
Nó chỉ thốt ra một câu đó là thực lực của chủ nhân chỉ so sánh với phế vật, đi bên cạnh nó, đúng là làm nó mất mặt.
Lời này quả thật rất đả thương người. Làm cho Long Vũ sinh ra kích thích rất lớn, hắn lập chí siêng năng tu luyện, một ngày nào đó sẽ làm cho con mèo chết kia biết mình lợi hại thế nào.
Bất quá nói thì nói vậy thôi, sau khi suy nghĩ lại Long Vũ đối với lời của Thiên Dực Hổ đánh giá mình cũng không tức giận. Quả thật là con mèo đó nói đúng, tu vi của Long Vũ quả thật chẳng ra gì.
Đương nhiên chẳng ra gì là so với tu vi thập cấp yêu thú của Thiên Dực Hổ mà thôi.
Lời của Thiên Dực Hổ với hắn cũng là một loại khích lệ.
Mấy ngày này, Long Vũ đều chạy hai phía, thời gian cuối tuần, chỉ cần không có đại sự gì, hắn đều ở Huyền Cảnh tu luyện. Hiện giờ tu luyện Cửu Đầu Sư đã đến chiêu thứ sáu.
Nhưng mà muốn hoàn thành động tác chính xác trăm phần trăm, ngoại trừ kiên cường còn phải không ngừng cố gắng.
Hôm nay, Long Vũ cùng La Lâm đã đề nghị tiến hành tu luyện Hỏa Phệ bí quyết bộ thứ hai. Cũng chính là vũ kỹ.
Hỏa hệ dị năng tuy rằng có thể dựa vào pháp môn sử dụng. Nhưng làm như vậy, thật sự có chút lãng phí, cũng không thể phát huy tối đa uy lực của nó.
Dưới tình huống như thế, tu luyện Hỏa Phệ bí quyết là rất cần thiết.
Con đường tương lai Long Vũ rất gập ghềnh. Hắn phải mau chóng mạnh hơn nữa.
Bây giờ là mười giờ tối, Long Vũ tính toán khi chưa muốn tiến vào Huyền Cảnh. Cùng thế giới sự thật bất đồng, tại Huyền Cảnh tu luyện, chẳng những không có người quấy rầy, hơn nữa linh khí còn rất dồi dào, tiết kiệm rất nhiều công sức.
- Chủ nhân, em có một tin tức tốt lành muốn nói cho anh biết. Sau khi anh tiến vào cảnh giới màu tím. Năng lượng cấp bậc của em cũng sẽ được nâng cao. Em lại có thể khôi phục thêm được công năng hệ thống. Nếu anh có thể tiến vào cảnh giới Tụ Linh, em đoán hẳn là có thể giúp anh sửa chữa đầy đủ Thiên Sư kiếm quyết.
La Lâm nói.
Lời này vừa nói ra, Long Vũ nhất thời vui sướng vạn phần:
- Là thật ư... La Lâm, em yên tâm, anh sẽ cố gắng.
Ngay tại lúc này, tiếng di động của Long Vũ vang lên. Nhìn thông tin hiển thị hắn phát hiện là Hàn Hùng gọi tới. Thoáng do dự một chút liền bắt máy, hắn có một cảm giác không tốt.
Quả nhiên trong loa truyền đến âm thanh lo lắng của Hàn Hùng:
- Tiểu Vũ, cháu ở đâu? Tiểu Duyệt đã xảy ra chuyện... Cháu mau chóng đến giúp nó. Chú cầu xin cháu…
- Hàn tổng, chú đừng gấp. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Long Vũ nhíu mày hỏi.
Hàn Hùng tựa hồ cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn có chút dồn dập:
- Tiểu Vũ, hai giờ trước tại lầu khách Vip tại khách sạn Shangri – La đã xảy ra tiếng nổ mạnh, một lúc sau có mấy nhân sĩ thương giới có sức ảnh hưởng bị bắt cóc. Sau đó liền có tin nhắn đòi tiểu Duyệt đến trao đổi con tin.. Cục trưởng thành phố Lưu Tử Kỳ không đồng ý cho tiểu Duyệt đi mạo hiểm, lập tức phải đặc công, nhưng sau đó tám gã đặc công cũng bị bọn bắt cóc tàn sát dã man. Hiện tại tiểu Duyệt đang chuẩn bị đi đàm phán cùng bọn bắt cóc, cháu mau tới đây nhanh lên....
Long Vũ nghe vậy âm thầm nhíu mày, thầm nghĩ chuyện này là do chính phủ quản, mình tự hồ....
- Tiểu Vũ, chú xin cháu đấy. Chú biết bản lĩnh của cháu rất lớn, cháu tới giúp đỡ tiểu Duyệt có được không?
Trong lúc Long Vũ đang do dự, âm thanh cầu xin của Hàn Hùng trong loa truyền đến.
Long Vũ một chút do dự, thầm nghĩ, tuần này tu luyện tại Huyền Cảnh e rằng phải dừng lại
- Tiểu Vũ, chú hi vọng cháu có thể giúp chú. Đây là một lời thỉnh cầu của người cha…
Hàn Hùng nói..
- Hàn tổng, cháu lập tức tới ngay.
Long Vũ nói xong liền cúp máy.
Cái gì có thể cự tuyệt chứ, thỉnh cầu của người cha thì không thể cự tuyệt.
Long Vũ từ nhỏ chưa từng thấy qua cha mẹ, tuy ràng Long Thiên Trạch đối với hắn rất tốt, nhưng vẫn là thiếu khuyết tình thương của người cha. Cảm nhận được Hàn Hùng cùng Hàn Duyệt loại tình cảm này, trong lòng hắn hơi có chút cảm động.
Không vì cái gì khác, đơn giản là một lời thỉnh cầu của người cha.
Từ Long Vũ tới khách sạn Shangri - La cũng không xa, Long Vũ sau khi ra cửa liền chạy như điên, chỉ dùng sáu phút thời gian đã tới đó. Chung quanh đều bị phong tỏa, khắp nơi đều là tuần cảnh, vũ cảnh và đặc nhiệm.
Long Vũ mạnh mẽ xông qua giới tuyến phong tỏa đang có mấy người mặc đồ cảnh sát vây quanh.
- Cho tôi qua.
Long Vũ trầm giọng nói:
- Cho tôi qua, tôi đến gặp Hàn Hùng.
- Lùi lại, nếu không chúng ta sẽ nổ súng.
Bọn cướp tại khách sạn Shangri - La không hề tầm thường, trước sau đã có mười cảnh sát hi sinh vì nhiệm vụ. Bên trên đã là nghiêm lệnh, phạm vi 2 km bên trong đều bị giới nghiêm. Không có giấy thông hành đều không thể tới gần, người trái lệnh sẽ bị hạ gục.
- Dừng tay!
Long Vũ đang tức giận, thì Hàn Hùng cùng một người trung niên tướng mạo uy nghiêm đã đi tới.
- Để cậu ta vào đi.
Người trung niên diện mạo uy nghiêm đi tới, đánh giá cẩn thận Long Vũ sau đó liếc mắt một cái nói:
- Cậu chính là Long Vũ tiểu Thiên Sư.
- Đúng vậy, tôi là Long Vũ.
Hàn Hùng vội vàng nói:
- Lão Lưu đừng chậm trễ nữa, chúng ta mau chóng nói rõ tình huống với tiểu Vũ, xem cậu ấy có biện pháp gì không.
- Tình huống hiện tại thế nào?
Long Vũ cùng hai người đi tới lập tức hỏi. Vẻ mặt của hắn trầm tĩnh mà rất lão luyện.
- Đúng rồi tiểu Vũ, đây là cục trưởng thành phố Lưu Tử Kỳ, là thủ trưởng của Hàn Duyệt đồng thời là an hem nối khố với chú.
Hàn Hùng vội tranh thủ thời gian giới thiệu một câu.
- Lưu cục trưởng có thể cho cháu biết toàn bộ tình huống được không.
Long Vũ nói.
- Tiểu Trương, lại đây nói rõ đi.
Lưu Tử Kỳ nói.
Một vị cảnh sát đầu đầy mồ hôi tên là Trương Tiểu Cao trả lời:
- Bọn bắt cóc ở tại tầng khách VIP lầu thứ ba, tầng một cùng phía dưới đều có cài bom hẹn giờ, Hơn nữa đối phương nhân số rất đông, tất cả đều là bọn chuyên nghiệp, xuống tay rất tàn nhẫn. Chúng đã đã cùng bên xây dựng lấy được kết cấu toàn bộ tòa nhà, hiện đang tiến hành nghiên cứu. Từ tình huống hiện tại, chúng ta cơ bản sẽ không có cách nào phá vây tiến vào. Biện pháp duy nhất chính là......
- Nói tiếp đi, Tiểu Trương sao cậu lại ngưng?
Hàn Hùng hỏi
Tiểu Trưng thần sắc xin lỗi:
- Cục trưởng thật xin lỗi, chúng ta không có cách nào ngăn cảnh Hàn độii trưởng, cô ấy đã đánh ngã mấy người anh em xông vào rồi.
- Đồ khốn..
Lưu Tử Kỳ nhất thời nổi giận:
- Các anh làm ăn kiểu gì vậy, đợi xem tôi làm sao xử lý các anh..
- Cho tôi sơ đồ tòa nhà.
Long Vũ cắt ngang lời nói Lưu Tử Kỳ, nói:
- Tôi sẽ đi vào mang Hàn lão sư ra, nhưng mà súng đạn không phải là sở trường của tôi. Lưu cục trưởng đợi lát nữa tôi sẽ gọi người tới giúp, chị ấy sẽ đem bom đóng băng, hơn nữa bọn bắt cóc ở tầng trên, mọi người chuẩn bị tiến vào.