Đặc Thù Không Gian

Chương 158

Sắc mặt Long Vũ điềm tĩnh, hai mắt nhìn vào thương thế trên ngực Mã Hiểu Mai. Lúc này máu độc đã tràn vào trong cơ thể của nàng, chỗ bị thương cũng dần dần chuyển sang màu đen, đồng thời một mùi tanh tưởi truyền ra khắp nơi.

- Thực quá đáng.

Trong lòng Long Vũ tức giận, không biết đối phương rốt cuộc là ai. Vốn đang là một cô gái ngọt ngào, quyến rũ, giờ đang dần thối rữa, thực sự là tội không thể tha thứ.

Long Vũ không dám chậm trễ, duỗi tay để trên lồng ngực người đẹp, đạo lực từ bàn tay tiến vào cơ thể Mã Hiểu Mai. Thông qua nội thị, Mã Hiểu Mai rõ ràng thấy đạo lực màu tím đang vận chuyển trong kỳ kinh bát mạch, đạo lực đến chỗ nào, đều có hắc khí bao quanh. Hai mắt Long Vũ trợn lên, âm thầm tăng đạo lực, cuồn cuộn tràn vào cơ thể nàng.

Một lúc sau, hắc khí cùng đạo lực trong cơ thể Mã Hiểu Mai đang bão hòa, chúng không ngừng triệt tiêu lẫn nhau.

Có thể thấy, sắc mặt Mã Hiểu Mai có chút thống khổ. Chẳng qua chỗ vết thương trên nồng ngực đã có chuyển biến. Hiển nhiên, cứu trị của Long Vũ đã dần có hiệu quả.

- Chủ nhân, dùng ngọn lửa màu tím.

La Lâm nhắc nhở.

- Đúng vậy.

Long Vũ gấp quá hóa ngu. Tại sao lại quên rằng mình không phải là người bình thường. Hắn là người vừa tu luyện đạo lực và dị năng.

Nhưng mà lại có một vấn đề, không biết ngọn lửa này tiến vào trong cơ thể Mã Hiểu mai có đem tâm mạch của nàng đốt cháy không. Đến lúc đó người không cứu được lại đem người nướng chín thì ăn đủ.

- Chủ nhân, kỳ thực anh có thể khống chế được ngọn lửa này. Dùng tâm thần không chế, sẽ không xuất hiện vấn đề như vậy.

La Lâm hiểu được Long Vũ đang nghĩ cái gì, lên tiếng nhắc nhở.

Nhìn thấy khuôn mặt Mã Hiểu Mai càng lúc càng thống khổ, Long Vũ cũng không có thời gian do dự, vội vàng thúc dục ngọn lửa màu tím, dùng thần thức điều khiển nó chậm rãi tiến vào bên trong cơ thể Mã Hiểu Mai.

Cùng lúc, Mã Hiểu mai cảm giác có dòng nước ấm tiến vào trong cơ thể, thoải mái hơn rất nhiều.

Long Vũ thấy Mã Hiểu Mai không có việc gì, liền bạo dạn bắt đầu điểu khiển ngọn lửa màu tím chạy dọc theo kinh mạch nàng. Lúc này, cảm giác của Mã Hiểu Mai vô cùng thư sướng.

Cuối cùng ngọn lửa của Long Vũ tụ hợp thành một lực lượng cường đại, giằng co cùng hắc khí. Thời điểm bắt đầu, hắc khí còn mạnh hơn, sau đó dần dần hai cỗ lực lượng cân bằng. Nhưng mà tình huống như vậy cũng không kéo dài bao lâu, đạo lực cùng ngọn lửa màu tím liên tục được Long Vũ rót vào, không bao lâu, hắc khí dần bại lui.

Nhìn thấy hiệu quả này, tinh thần Long Vũ hăng hái hơn nhiều, tăng thêm lực đạo trong cơ thể, tiến hành đại công kích cuối cùng. Trong vòng nửa giờ, hắc khí hoàn toàn biến mất.

Long Vũ thu công dừng tay, nửa ngực Mã Hiểu Mai lộ ra lúc này đã trắng nõn, giống như ngọc. Vết thương trước ngực đã khép lại, dấu vân tay cũng không còn.

Đồng thời, khuôn mặt tái nhợt của Mã Hiểu Mai ửng đỏ, nhưng nàng cảm giác thấy thoải mái hơn rất nhiều. Hơi thở đều đặn, hiển nhiên thương thế chuyển biến tốt đẹp.

Long Vũ thở phào một hơi, lúc này hắn bình tĩnh ngó nghiêng. Thấy vú của nàng vẫn đứng ngạo nghễ, đầu đỏ tươi ướt át. Tim hắn đập thình thịch. Nhưng cuối cùng hắn làm một việc trái với lương tâm, đó là quay mặt đi.

Mã Hiểu Mai chậm rãi mở mắt, nhưng cũng không dám nhìn Long Vũ, thấp giọng nói:

- Cám ơn.

Trong con mắt xinh đẹp có pha lẫn chút hỗn loạn, đôi lông mày khẽ nhíu, không hiểu ý tứ của nàng là gì.

- Ha ha…

Ánh mắt hắn lại lưu luyến nhìn qua ngực nàng một lần nữa:

- Cảm tạ cái gì. Chúng ta là quan hệ thế nào? Đều là người một nhà cả.

Nói tới đây, Long Vũ đứng dậy nói:

- Hiểu Mai, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đối phương là ai, tại sao lại đánh các người. Tại sao một chút động tĩnh tôi cũng không nghe thấy. Đúng rồi, trước chuẩn bị quần áo cho gọn gàng. Không người khác nhìn thấy, lại còn tưởng tôi và cô vừa chiến đấu xong…

Mã Hiểu Mai nghe Long Vũ nói nửa câu đầu còn được, nửa câu sau chỉ muốn đấm vào mồm hắn.

Nhưng mà hắn nói cũng không sai, thật sự nàng cần chỉnh lại quần áo của mình, nếu không thật quá ngượng ngùng.

- Anh tránh đi một chút, em muốn thay quần áo.

Mã Hiểu Mai đứng dậy nói.

- Không được.

Long Vũ đưa lưng về phía Mã Hiểu Mai nói:

- Hiểu Mai, tôi không thể rời khỏi cô. Vạn nhất những người đó quay lại phải làm thế nào? Như vậy đi, tôi lấy nhân phẩm của mình hứa, cứ quay lưng về phía cô. Trong lúc cô thay quần áo, trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, không quay lại, cũng không có suy nghĩ dâm tà…

- Được rồi.

Đương nhiên, lời nói của Long Vũ cũng không quá đứng đắn, chẳng qua Mã Hiểu Mai biết tranh cãi cùng hắn cũng không có ích gì. Hôm nay, nàng cũng ít nhiều tiếp nhận hắn.

Mã Hiểu Mai u u nói:

- Anh Vũ, hi vọng anh giữ lời nói. Nếu như anh quay lại, em sẽ chết trước mặt cho anh coi…

Mấy lời cuối cùng nhỏ như muỗi kêu, không chú ý cắn bản không nghe thấy.

Long Vũ mặc niệm Phổ Thiện Thanh Tâm Chú, vứt bỏ tất cả tạp niệm, quả nhiên không có nhìn trộm.

Sau hai phút, Mã Hiểu Mai mới cho hắn quay đầu.

Long Vũ quay người, Mã Hiểu Mai đã thay đổi bộ quần áo mới, một bộ váy dài màu tím bó sát người, đem bộ dáng hoàn mỹ biểu hiện ra ngoài. Hơn nữa, màu tím tôn lên vẻ đẹp cao quý mà thanh lịch.

- Rất đẹp. Là bộ quần áo tùy thân mang theo của cô à?

Long Vũ hỏi.

- Không phải.

Mã Hiểu Mai nói:

- Là từ trong tủ quần áo. Anh Vũ, không bằng lúc này chúng ta đi tìm chị Phượng, không biết tình hình chị ấy hiện giờ thế nào? Hai người vây công chị ấy tu vi sâu không lường trước được. Em có cảm giác không an tâm…

- Yên tâm đi, tu vi của chị Phượng cũng sâu không lường trước được.

Đối với Kim Phượng, Long Vũ không chút lo lắng. Chỉ là cấp bậc chiến đấu của bọn họ, Mã Hiểu Mai cùng Long Vũ không thể chen vào được.

Mã Hiểu Mai thở dài nói:

- Anh Vũ, trên người anh có thứ bọn họ muốn sao?

Đôi mắt khẽ động, thấp giọng nói:

- Nó có quan hệ với việc tự do đi vào Huyền Cảnh?

Long Vũ nhìn Mã Hiểu Mai không nói gì.

Mã Hiểu Mai thấy vậy, cũng không tiếp tục hỏi.

………………………………………

……………………………………….

Tại hoa viên Nhã Các, một nơi xa hoa ở thành Phố Thiên Hải.

Chỗ này vỗ là một khu cực kỳ yên tĩnh, diện tích rất lớn, trong đó một phần ba là những căn biệt thự. Khi tiểu khu bắt đầu quy hoạch làm hoa viên, toàn bộ đã được cây xanh hóa, rất sạch sẽ, xanh mát. Đứng ở chỗ này hít sâu một hơi, tuyệt đối thoải mái.

Hoa viên Nhã Các đều do tập đoàn Tinh Vũ của Hàn Hùng đầu tư. Nghe nói khi tu kiến chỗ này, ông ta tìm người tài trợ mười năm triệu, còn lại do Hàn Hùng tự bỏ vốn, ước chừng hơn năm mươi triệu. Hiện tại, hai công trình Nhất Kỳ, Nhị Kỳ đã hoàn thành. Công trình Tam Kỳ đang khởi công, tiến triển thuận lợi.

Tình huống tiêu thụ của hoa viên Nhã Các vô cùng mau lẹ, trong đó công trình Nhất Kỳ đã đạt chín chín phần trăm. Công trình Nhị Kỳ cũng đã tiêu thụ đạt tám mươi phần trăm. Với tình hình kinh tế đình trệ như hiện tại, tình huống như vậy thực sự là một kỳ tích.

Mấy ngày nay, sau khi thống kê tình huống, Hàn Hùng ngày nào cũng vui như mở hội, trong lòng thầm cảm kích Long Vũ. Theo suy nghĩ của hắn, hoa viên Nhã Các có thành tích như vậy, có công rất lớn của tiểu thiên sư Long Vũ.

Đương nhiên, hắn không nghĩ rằng, phần lớn đều là do cố gắng của hắn.

Ban đêm, ánh trăng sáng bao phủ toàn bộ hoa viên, xung quanh rất yên tĩnh. Những người sống ở đây đều là nhân tài, thấp nhất cũng là thành phần trí thức. Cho nên tiểu khu không một tiếng ồn ào, nhất là ban đêm…

- A…

Đột nhiên một tiếng thét vang lên, phá vỡ sự yên lặng của tiểu khu. Phó đội trưởng đội bảo an, nghe thấy động tĩnh, vội vàng mang theo ba người, đi tới chỗ phát ra âm thanh.

Một đường vừa đi, bốn người đã tới công trình Tam Kỳ của hoa viên Nhã Các. Vốn cửa lớn của công trình đã đóng chặt, giờ phút này lại rộng mở.

Chẳng biết vì nguyên nhân gì, bốn người nhìn công trường tối như mực, trong lòng dâng lên sự sợ hãi, luôn luôn có một cảm giác không tốt.

- A…

Tiếp đó, lại một tiếng hét thảm vang lên.

Lúc này cả bốn người đều nghe tiếng thét, đội phó đội bảo an liền liên tưởng tới một thảm án giết người.

- Báo cảnh sát.

Tên đội phó dắn dò một tiếng:

- Tiểu Hàn, cậu đi báo cảnh sát. Tiểu Lý, tiểu Trương, hai người theo tôi vào bên trong. Trước khi cảnh sát tới nơi này, tốt nhất là chúng ta làm ổn định thế cục.

- Đội phó, các người cẩn thận một chút.

Tiểu Hàn lo lắng dặn dò một tiếng, sau đó quay người bước đi.

Chúng ta đi vào.

Phó độ trưởng xuất ra chiếc côn điện, bật đèn pin, mang theo hai người đi vào bên trong công trường tam kỳ.

- Anh ta, anh ta….

Dường như tiểu Trương nhìn thấy ba gã khủng bố trước mặt, thanh âm run rẩy không ngừng.

- Không tốt, là quái vật.

Phó đội trưởng ở phía sau cũng phát hiện ra cái gì đó. Hắn lấy đèn pin chiếu tới một chỗ khoảng cách không tới hai thước, thấy một bộ mặt dữ tợn, đầy người là máu, trong con ngươi lấp lóe tia sáng, đang chậm rãi tiến tới chỗ ba người.

- Chạy đi.

Phó đội trưởng hét lớn một tiếng, vội vàng bỏ chạy. Tiểu Trương, tiểu Lý cũng hô lớn, mau chóng chạy ra ngoài cửa.

- Rầm.

Tiểu Trương vừa chạy vài bước, đột nhiên vướng vào cái gì đó dưới chân, trọng tâm không vững, lập tức té lăn trên mặt đất. Phó đội trưởng cùng tiểu Lý trong lúc đang luống cuống không có phát hiện đồng đội gặp nạn, chỉ lo chạy trốn.

Bàn chân tiểu Trương bị cái gì đó đâm bị thương. Đau đớn dưới bàn chân truyền đến, làm cho trong lòng hắn càng thêm sợ hãi. Có thể là bị dọa, cũng có thể là thương thế quá nặng. Tóm lại, sau khi bị ngã hắn không đứng lên nổi.

Mấy thứ chậm rãi tiến đến phía tiểu Trương, đột nhiên mở miệng cắn về phía hắn. Ngay lập tức, viên bảo an trẻ tuổi bị cắn toạc một mảng trên đầu.

Lúc này, chỉ có tên phó đội trưởng quay đầu phát hiện. Một màn thảm thiết này làm cho hắn thiếu chút nữa hôn mê.

Sửng sốt một chút, hắn nhớ tới điều gì, vội hô to:

- Đóng cửa.

Tiểu Lý không có chứng kiến đồng đội chết thảm, nên trong hai người, tâm lý hắn trấn định hơn. Hai người lập tức hợp lực đóng cửa khóa lại.

Một lúc sau, tiểu Lý mới phản ứng:

- Tiểu Trương đâu?

- Đã chết.

Khuôn mặt phó đội trưởng không một chút thay đổi nói.

- Đã chết?

Thân thể tiểu Lý run run, toàn thân phát lạnh.

- Ô oa, ô oa…

Ngay lúc này, một tiếng còi cảnh sát vang lên. Sau đó, có năm xe cảnh sát lần lượt xuất hiện xung quanh hai người.Người tới chính là trợ thủ của Hàn Duyệt, tiểu Vương. Hắn mang theo hơn hai mươi người cảnh sát vây quanh trước cửa lớn.

Dũng khí của phó bảo an mới dần tốt hơn, hắn vội vàng đem tình huống nói qua, lập tức khóc không thành tiếng:

- Tiểu Trương bị quái vật hại chết…

Tiểu Vương là một người theo chủ nghĩa duy vật, đối với quái vật, thực sự hắn không thể tin.

Chẳng qua thấy phó đội trưởng cũng không giống người mê tín, biết rõ hắn không có nói láo.

Có hai xe cảnh sát đứng song song trước cửa, đem đèn mở to, chiếu sáng giống như ban ngày.

Sau khi cửa được mở ra, hai người toàn thân đầy máu đang gặp nhấm chân tay còn lại của tiểu Trương. Tình cảnh như vậy thực sự quá ghê tởm.

Tiểu Vương thấy vậy không khỏi hít một hơi lạnh, hắn thấy quái vật, biết rõ người phó đội trưởng không phải là nói bậy.

- Bảo vệ ở cửa, ngàn vạn lần không cho hai quái vật này đi ra bên ngoài…

Tiểu Vương vội vàng dặn dò một tiếng, sau đó điện thoại cho Hàn Duyệt thông báo tình huống.

Hàn Duyệt nhận được điện thoại, vội vàng dẫn người đến hỗ trợ.

Tiểu Vương bất đắc dĩ cùng với vài người cảnh sát nổ súng với hai quái vật này, nhưng đạn bắn vào trên người bọn chúng, dường như không có chút phản ứng.

Bọn chúng vẫn mặc kệ ăn những thứ chúng muốn.

Một lát sau, Hàn Duyệt cùng với Lâm Phong cưỡi xe cảnh sát đi tới hoa viên Nhã Các. Phía sau bọn họ còn có hơn một trăm người.

Hai người từ trên xe nhảy xuống, sau đó sai một người phó binh chia người phong tỏa hoa viên Nhã Các, sau đó mang theo hơn sáu mươi người hướng tới công trường Tam Kỳ.

Hàn Duyệt, Lâm Phong mang theo võ cảnh nhanh chóng đi tới. Đột nhiên phía trước nghe thấy tiếng súng nổ, hai người lập tức chạy như bay tới chỗ phát ra tiếng súng.

Qua mấy tòa biệt thự, đoàn người thấy được nhóm người tiểu Vương đang nổ súng.

Dưới ánh đèn ô tô, Lâm Phong cùng Hàn Duyệt thấy một màn ghê rợn bên trong. Phía sau mấy quái vật ăn thịt người đã lên tới mười tên.

Toàn bộ quái vật đều máu me be bét. Một số còn phát ra những tiếng cười ghê rợn, phát ra trong bầu trời đêm, làm cho người ta nghe thấy không rét mà run.

Hàn Duyệt thấy vậy, toàn thân nổi da gà.

Lâm Phong sắc mặt căng thằng nói:

- Hàn đội trưởng, cô cho mấy cảnh viên rời khỏi chỗ này. Nhỡ kỹ, chuyện đêm nay phải giữ bí mật. Như vậy đi, cô dẫn bọn họ ra bên ngoài cảnh giới.

- Tiểu Vương, mang mọi người tản ra cảnh giới.

Hàn Duyệt hạ mệnh lệnh.

Tiểu Vương không hỏi nhiều, thét lên một tiếng, mang thuộc hạ rời đi.

Nhìn thấy Hàn Duyệt còn đứng chỗ này, Lâm Phong nhíu mày nói:

- Hàn đội trưởng, cô cũng nên rời đi. Sự việc hôm nay không thuộc phạm vi của cảnh sát bình thường. Từ bây giờ, tôi là chỉ huy, tổ viên của tôi rất nhanh sẽ tới chỗ này. Đồng thời, tôi cũng muốn dặn dò cô, sự việc cô nhìn thấy ngày hôm nay, tuyệt không thể nói ra ngoài.

- Tôi không đi.

Hôm nay Hàn Duyệt được cùng Lâm Phong một chỗ, đây là cơ hội nếu nàng muốn gia nhập tổ của Lâm Phong.

Nói ra câu này, trong lòng Hàn Duyệt thật tức giận Long Vũ.

Nàng đã nhờ Long Vũ dựa vào quan hệ của Huyền Môn, hi vọng tiến vào tổ Lâm Phong. Không biết tên này đã làm cái gì.

Cho đến ngày hôm nay, Hàn Duyệt thấy đây là một cơ hội. Nếu làm tốt lần này, có lẽ Lâm Phong sẽ đồng ý.

Nói cách khác, Hàn Duyệt cảm thấy mình nên cẩn thận lời nói, sẽ không xuất hiện vấn đề gì.

- Xin lỗi, Lâm tổ trưởng, tôi không rời đi.

Hàn Duyệt nói:

- Anh đừng quên, án tử này là người của tôi tiếp nhận đầu tiên. Thân là đội trưởng đội đại án, tôi sẽ không làm đào binh. Không quản đối phương là ma, là yêu, là quỷ, tóm lại là tôi cũng không rời khỏi chỗ này. Lâm đội trưởng, những việc như vậy, tôi đã từng cùng Tuyết Cơ, tiểu Vũ sóng vai chiến đấu.

Hàn Duyệt có chút lớn giọng.

Nàng nhận biết Tuyết Cơ, Long Vũ không giả, nhưng sóng vai chiến đấu thì chưa từng.

Đương nhiên, những lời nàng nói là dát vàng lên mặt.

- Vậy được. Hành động đêm nay cô có thể tham gia. Nhưng nếu có có ý muốn gia nhập tổ của tôi, đó là không thể.

Lâm Phong gằn từng chữ nói.

- A.

Lời của Lâm Phong làm cho nàng có chút thất vọng, chẳng qua nàng cũng không vội.

Cơ hội ở trước mắt, chỉ cần nắm chắc tốt, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Kinh nghiệm chiến đấu của Hàn Duyệt không ít, nhưng so sánh với thiên sư, nàng còn kém xa. Nhưng nghĩ mình muốn vào tổ Lâm Phong, trong lòng nàng kiên định hơn rất nhiều.

- Hàn đội trưởng, canh giữ mấy con cương thi này, tôi đi an bài một chút.

Trong lúc các thành viên tổ Lâm Phong cồn chưa tới, Lâm Phong nghĩ cần phải làm cái gì đó. Tối thiểu, mời mấy đồng chí võ cảnh phối hợp.

Hàn Duyệt nghe vậy, trả lời đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.

Nó vậy, nhưng nàng quay ra nhìn mấy quái vật này, cũng vô cùng ghê tởm.

- Pằng pằng…

Một lát sau, Hàn Duyệt nghe thấy tiếng súng vang dội. Nghiêng đầu một chút, nàng thấy các võ cảnh đã chiếm cứ mấy chỗ cao, bắt đầu nhả đạn.

Sau khi Lâm Phong chỉ đạo, mấy chiến sĩ võ cảnh bắt đầu nhắm vào đầu cương thi bắn. Nhưng ngoài ý muốn chính là, tưởng rằng đây là phương pháp hoàn mỹ, nhưng tuy những cương thi bị bắn nát đầu, vẫn có thể đứng vững đi từng bước.

Hơn nữa, những viên đạn làm cho bọn chúng phẫn nộ, càng lúc càng nhiều cương thi đi tới cổng công trình. Xem ra bọn chúng muốn hợp lực đánh đổ cửa lao ra.

- Rầm, rầm…

Một tiếng nổ vang lên, cổng công trình kiên cố đã bị đẩy đổ. Từng đoàn cương thi lũ lượt kéo ra ngoài, mấy võ cảnh đang cầm súng ngắm gần cổng liền gặp phải bất trắc.
Bình Luận (0)
Comment