Đặc Thù Không Gian

Chương 165

- Đúng vậy.

Long Vũ lập tức gật đầu, quát:

- Xuất hiện đi, tổng cộng có bốn người, không cần phải trốn tránh…

Trong lúc đang nói, Long Vũ rõ ràng khí tức của bốn người dao động.

- Yêu nghiệt, nếu không hiện thân, cũng đừng trách ta không khách khí…

Long Vũ quát một tiếng, rút ra Thiên Sư pháp kiếm, phóng xuất Trảm Thiên Thần Long, lập tức hướng vào phía trong công trường.

Đối với khí tức tà ác, Trảm Thiên Thần Long càng thêm mẫn cảm.

Bốn người thấy không thể đánh nén, phải trực tiếp hiện thân.

Bốn người hợp lực đánh ra một quyền, cùng với lực lượng của Thần Long ngang nhau. Long Vũ vốn muốn tăng thực lực, một tiếng hủy diệt bốn người này. Nhưng Hàn Duyệt bên cạnh nói:

- Tiểu Vũ, cậu kiềm chế một chút, đừng phá hủy chỗ này. Nếu không tập đoàn Tinh Vũ sẽ bị thiệt hại nặng nề.

Long Vũ do dự một chút, vội vàng thu hồi Trảm Thiên Thần Long.

Diệt trừ yêu ma tại thế giới này phải kiêng kỵ quá nhiều.

- Các ngươi rốt cuộc là ai? Là thuộc hạ của Hắc Minh? Thành thật khai báo, ta có thể tha cho các ngươi không chết…

- Anh em, xông lên.

Dứt lời, bốn người xếp thành một hàng, giống như trường hợp đối phó với Thần Long ra quyền. Long Vũ cũng không dám khinh địch, lấy Hỏa Long Quyền đối phó.

Cùng lúc, hắn tản ra một chút lực lượng bảo vệ kiến trúc xung quanh.

Long Vũ lấy một địch bốn, chặn đắn công kích của bốn người. Ngoài ra, hắn còn phân ra một lực lượng nhỏ bảo vệ kiến trúc. Tuy có chút khó khăn, nhưng hắn có thể nắm giữ cục diện.

Hàn Duyệt nắm chặt súng trong tay, vài lần muốn nổ súng, nhưng rốt cuộc cũng nhịn được. Nhìn vào thế cục lúc này, Long Vũ rõ ràng vẫn nhỉnh hơn.

Bốn người kinh hoảng lùi lại hơn năm thước, kinh hãi nhìn Long Vũ. Mục tiêu trước mắt dường như cường hãn hơn so với bọn chúng dự đoán.

Hiển nhiên, lấy lực lượng của bốn người cộng lại, cho dù đánh đến mất mạng, cũng không thể thủ thắng.

Bốn người cùng thét lên một tiếng, nhanh chóng thối lui. Bọn hắn nhất định trở về báo cáo với ông chủ, tình hình không như dự tính ban đầu.

- Các vị đã đến đây, tại sao lại vội vã rời đi?

Long Vũ sao có thể cho phép bọn chúng rồi đi. Lực lượng bốn người này chỉ tương đương với tu vi cảnh giới lam sắc.

Cảnh giới hôm nay của Long Vũ là màu tím, hơn nữa trong thân thể còn có hỏa hệ dị năng.

Dưới tình huống như thế, hắn tuyệt đối không để cho bọn chúng có thể chạy trốn.

- Đều lưu lại cho ta.

Long Vũ liên tục bốn lần thi triển Tru Tà kiếm quyết, trong khoảnh khắc triệu hồi ra bốn Tru Tà Thần Long truy đuổi bốn người tại bốn phía khác nhau.

Tu vi hiện tại của Long Vũ có thể triệu hồi ra Trảm Thiên Thần Long. Nhưng với Tru Tà kiếm quyết, theo tu vi của hắn, một hơi có thể thi triển mười lần.

Đương nhiên, mười Tru Tà Thần Long cũng không bằng uy lực của một Trảm Thiên Thần Long. Nhưng tình huống trước mắt, thi triển ra Tru Tà Thần Long thực tế hơn một chút.

Đồng thời, thanh âm lạnh như băng của Long Vũ vang bên tai bốn người, giống như sấm sét giữa trời quang, nổ tan trái tim bọn hắn, hồn phi phách tán.

Nhìn thấy bốn con Tru Tà Thần Long giương nanh múa vuốt, trong lòng bốn người dâng lên một trận sợ hãi mãnh liệt. Biết rõ đêm khuya hôm nay, nhất định là lành ít dữ nhiều.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, ánh mắt Hàn Duyệt có chút ngây dại.

Đây rốt cuộc là người hay thần?

- Ầm, ầm…

Theo vài tiếng nổ, bốn người bị Tru Tà Thần Long xuyên qua cơ thể, đã thành nửa người chết, mạnh mẽ rơi trên mặt đất, dĩ nhiên là hôn mê.

…………………………………..

…………………………………..

Sau mười giây, Long Vũ cùng Hàn Duyệt tìm ống nước trên công trường, phun vào bốn người. Sau khi một làn nước lạnh như băng phun vào người, người đầu tiên tỉnh lại là người hút máu chó.

Sắc mặt người này tái nhợt, thân hình gầy yếu, giống như ma quỷ. Trên trán có dấu ấn một khô lâu. Trên người hắn, Long Vũ không cảm thụ bất kỳ một chút sinh khí nào.

Long Vũ thản nhiên nói:

- Cho ngươi một cơ hội, nói ra lai lịch cùng thân phận của các ngươi, với mục đích đến nơi này cho ta biết. Nếu như làm ta vừa lòng, có thể thả cho các ngươi trở về… Nhắc nhở các ngươi, ngươi chỉ có một cơ hội, nếu không tận dụng được, thì cơ hội này để cho ba người kia…

Long Vũ sinh ra ở xã hội hiện đại, đối với giết người hắn cũng không mấy hứng thú. Nhưng mà giết ma quỷ, hắn tuyệt không nương tay.

Ánh mắt Long Vũ lạnh như băng, trên người tản ra một cố khí thế cường đại.

Tại cố khí thế uy áp này, từ sâu trong đáy lòng bắt đầu sinh ra một cỗ cảm giác vô lực cùng sợ hãi.

Hắn đang do dự, trong tư tưởng kịch liệt tranh đấu.

Long Vũ không có tính kiên nhẫn, lạnh lùng nói:

- Ta cũng không đủ kiên nhẫn…

Nói xong, Long Vũ thi triển Trảm Thiên kiếm quyết, triệu hồi Trảm Thiên Thần Long, trực tiếp hướng vào hắn, thân hình cụ diệt.

- Tới phiên ngươi… Nếu câu trả lời của ngươi không làm ta thỏa mãn, kết cục cũng giống nhau.

Khóe miệng Long Vũ nổi lên ý tứ uy hiếp.

Hàn Duyệt đứng bên cạnh không nói gì.

Nhưng mà trong lòng lại thầm khen ngợi Long Vũ ý chí kiên cường, làm việc quyết đoán.

Nói thật, lúc này nàng nhìn Long Vũ khác xa so với lần nàng nhìn hắn tại trường. Dù là phong cách làm việc, hay khí chất đều có chút bất đồng.

Việc này chính là Long Vũ mang chức nghiệp sinh viên được rèn luyện hàng ngày.

Thời gian ở trường học, thân phận hắn là sinh viên, cho nên biểu hiện có chút tùy tiện.

Hiện giờ, hắn là thiên sư đối diện với mấy yêu nghiệt này, tất nhiên phải hung ác một chút, lợi hại một chút. Như vậy mới thể hiện ra được bản chất của thiên sư hàng đầu.

Long Vũ không vì giết người mà dao động, bình thản nói:

- Nói đi…

Người nọ trương mắt nhìn lão đại bên cạnh mình vô thanh vô tức biến mất, thân hình cụ diệt. Một cỗ sợ hãi mãnh liệt lan tràn, hắn thực sự rất muốn nói.

Nhưng nghĩ lại hậu quả việc phản bội chủ nhân, hắn rùng mình, rốt cuộc muốn mở lời lại nuốt trở lại.

- Tốt lắm, ngươi không sợ chết.

Long Vũ lạnh lùng nói, không khác gì tuyên án tử hình.

Rất nhanh, hắn cũng tan thành tro bụi.

Hàn Duyệt định nói gì đó, nhưng lại thôi.

Còn hai người trơ mắt nhìn lão đại, lão nhị thân hình cụ diệt, trong mắt bắn ra hận ý.

- Ta biết các ngươi không sợ chết. Nhưng ta muốn nói chính là, ta sẽ làm cho các ngươi thân hình cụ diệt…

Long Vũ hung tợn nói.

- Ta nói.. Ta… nói…

Lời của Long Vũ, xác thực là bọn này không sợ chết, vì chúng đã là người chết. Người chết thì không cách nào chết lại, nhưng Long Vũ lại làm cho bọn chúng thân hình cụ diệt.

Nói cách khác, Long Vũ có thể làm cho bọn chúng vĩnh viễn biến mất trên cõi đời này.

Đây là trừng phạt so với chết càng kinh khủng.

Long Vũ cười cười, thấy uy hiếp của mình có hiệu quả:

- Nói đi. Ngươi là lão tam à? Lão tứ ngươi tách ra. Sau khi ta nghe lão tam của ngươi nói, sau đó tới lượt ngươi. Nếu như hai người các ngươi nói không khớp nhau, thì chuẩn bị được ban thưởng thân hình cụ diệt.

- Ta nói, ta nhất định nói thật.

Lão tam vội vàng nói.

- Được rồi, chính sách của chúng ta mạng sống là quan trọng, kháng cự sẽ tan thành bụi phấn…

Long Vũ nói.

- Bá đạo.

Hàn Duyệt thì thầm một tiếng.

Long Vũ lập tức phong ấn lão tứ, để cho hắn với bên ngoài không còn liên hệ.

Sắc mặt lão tam không ngừng biến ảo, cắn răng nói:

- Chúng ta là tứ đại sát thủ khô lâu. Chúng ta phụng mệnh đến bắt sống ngươi. Những việc còn lại, ta thực sự không biết.

Long Vũ nhíu mày:

- Chỉ có như vậy? Ngươi cần phải nghe cho kỹ. Nếu ngươi dám nói dối, hiện tại ngươi cùng lão tứ đều xong đời… Bây giờ ta giải phong ấn cho hắn.

- Chờ một chút.

Lão tam nghĩ tới điều gì, vội vàng nói:

- Vị công tử này, ta còn một lời muốn… Nhưng ta thực sự không biết chủ nhân là ai…

- Thối lắm.

Luôn luôn không nói một lời, Hàn Duyệt lập tức cười lạnh:

- Nào có người làm công nào không biết lão bản của mình là ai. Ngươi mà không thanh thật khai báo, cẩn thận súng của ta không có mắt.

Lời này vừa nói, trong lòng tên kia vô cùng vui vẻ. Hắn thà ăn súng cũng không muốn bị Trảm Thiên Thần Long của Long Vũ làm thịt.

- Đừng có mà mơ.

Long Vũ trừng mắt:

- Ngươi nhất định là được ăn, nhưng muốn ăn súng thì ngươi còn chưa đến lượt.

Quay đầu, Long Vũ nói với Hàn Duyệt:

- Chị Hàn, viên đạn này vô dụng với hắn.

- Tại sao?

Khuôn mặt Hàn Duyệt hơi đổi, có điểm không nhịn được. Uổng công nàng nghĩ mãi mới ra được câu hổ báo cáo chồn, không ngờ tên này lại nghĩ đem làm đồ ăn.

Hàn Duyệt có chút đả kích.

- Đúng vậy, hắn vốn không phải là người.

Long Vũ quay người lại nhìn tên kia nói:

- Nói thật, ngươi để cho ta rất thất vọng.

Nói xong, Long Vũ giải trừ phong ấn của lão tứ.

Nhưng mà lão tứ cũng nói y hệt như vậy.

Long Vũ nhất thời nổi giận:

- Các ngươi nói hưu nói vượn. Các ngươi… ta thật sự chưa từng gặp qua bọn nào ngu như các ngươi… Ta nói mấy cái xác các ngươi, đều là mấy các xác ngu không thể tả được…

- Đừng giết chúng ta, chúng ta đều nói sự thật.

Lão tam hiển nhiên không muốn thân hình cụ diệt, thân thể không ngừng run rẩy.

- Đi chết đi.

Long Vũ nắm chặt Thiên Sư pháp kiếm, Hàn Duyệt biến sắc, dường như nhìn ra cái gì, vội vàng nói:

- Lưu lại cho tôi…

Nói xong Hàn Duyệt chậm rãi bước được một bước, muốn đến gần hai người này, nhưng lại có chút sợ hãi.

- Không có việc gì. Đứa trẻ ba tuổi bọn này cũng không làm gì được. Chị muốn nhìn một chút sao, tôi biết là chị muốn một lần thử nghiệm cuộc sống.

Long Vũ cổ vũ nói.

- Tôi không sợ.

Sắc mặt Hàn Duyệt thư giãn rất nhiều, giả vờ bộ dáng trâu bò đi tới. Nhưng mà từ trong ánh mắt của nàng có thể nhìn ra, vẫn là sợ hãi. Đừng tưởng nàng là đội trưởng đội đại án cục thành phố, hay là thành viên tổ Lâm Phong. Dù sao nàng cũng chỉ là một cô gái chưa bị thằng nào xả súng.

Phụ nữ đối với mấy thứ này, trời sinh có chút sợ hãi. ( Đến ta gặp mấy thứ này cũng… Mà không biết nói thế nào, vì chưa gặp)

Cho dù là nữ thiên sư Mã Hiểu Mai cũng không ngoại lệ.

Về phần Kim Phượng… Không biết nên không bình loạn…

Nàng so với người khác, căn bản là không cùng một loại.

- Vì sao các ngươi mặc đồng phục của tập đoàn Bách Thánh?

Hàn Duyệt liếc nhìn Long Vũ một cái, lá gan to hơn rất nhiều. Hổ báo tóm lấy áo lão tam hỏi:

- Cái này từ chỗ nào có được?

- Ông chủ cấp cho.

Lão tam ăn ngay nói thật.

- Phát hiện ra cái gì à?

Long Vũ tò mò đưa cái đầu bu lại.

- Nhìn kỹ, trên cổ áo người này có thêu bốn chữ nhỏ, Thiên Hải Bách Thánh.

Long Vũ nhíu mày hỏi:

- Cái này có ý gì?

- Thiên Hải Bách Thánh chính là tập đoàn Bách Thánh tại thành phố Thiên Hải… Tuần vừa rồi, tôi từng xử lý vụ công nhân nhảy lầu tự tử của tập đoàn này. Vì thế tôi có tiếp xúc với một vài quy củ của Bách Thánh. Toàn bộ công nhân của tập đoàn đều được thống nhất một bộ đồng phục.

Hàn Duyệt giải thích.

Long Vũ âm thầm khen ngợi, rốt cuộc là cảnh sát, tâm tư so với người khác tinh tường hơn rất nhiều.

Dùng một chút, Long Vũ quát lão tam:

- Các ngươi là từ tập đoàn Bách Thánh?

- Không biết…

Lão tam mờ mịt lắc đầu:

- Công tử, những gì chúng tôi biết đều nói cho công tử. Kỳ thật… Kỳ thật chúng tôi cũng là người bị hại, ban đầu chỉ là quỷ lang thang, bị cưỡng chế luyện ép thành bộ dáng cương thi như thế này. Kỳ thật chúng tôi cũng không muốn hại người.

- Cương thi?

Long Vũ nhướng mày, trong mắt hiện lên một đạo tàn khốc:

- Ngươi trước tiên thoát ra ngoài, ta muốn nghiên cứu cương thi một chút…

- Không được, không có biện pháp thoát ra…

Vẻ mặt lão tam biệt khuất:

- Chúng tôi nếu có thể đi ra, làm sao phải nghe lời nói của ông chủ…

- Phá.

Long vũ từ trong túi áo lấy ra một linh phù, thuận tay đánh vào trán lão tam, nhất thời tỏa ra một vầng ánh sáng màu vàng. Thân thể lão tam giật mình, hắc khí thoát ra, thân thể liền ngã trên mặt đất.

Long Vũ thấy hắc khí muốn chạy, Thiên Sư pháp kiếm chợt động, một đạo kiếm quang trực tiếp đem nó tiêu diệt thành bột phấn, biến mất không thấy.

- Lại một ngàn đồng.

Long Vũ đau lòng một chút, nhìn Hàn Duyệt than vãn.

- Khấu trừ từ tám vạn tám.

Hàn Duyệt tức giận nói:

- Xin cậu, cậu không có rèn luyện bản thân à. Cậu là thiên sư đó, hàng yêu trừ mà chính là chức trách của cậu, động một chút là tiền…

- Thiên sư cũng là người.

Long Vũ trả lời một câu, lập tức nhìn cương thi nằm trên mặt đất, tức giận nói:

- Thủ pháp quá tàn nhẫn, có người rút tam hồn của bọn họ, làm cho bọn họ mất đi ý thức, hóa thành cương thi. Thủ đoạn tà ác như vậy, thật là làm cho người, thần tức giận.

- Đúng vậy, đây mới là thái độ của một thiên sư…

Hàn Duyệt thấy bộ dáng chánh nghĩa của Long Vũ, vì vậy có chút vui mừng.

- Ôi một ngàn đồng của mình.

Vừa mới khen một cậu, Long Vũ lại lẩm bẩm, lấy ra t tờ linh phù dán trên mặt cương thi tiểu tam:

- Đã giải quyết xong, chúng ta trước bảo toàn cương thi này, quay đầu tìm Bách Thánh kia tính sổ.

- Người anh em, ngươi còn cơ hội cuối cùng. Ta hỏi ngươi, ngươi đã thấy qua chủ nhân của ngươi chưa? Ý của ta là, nếu chủ nhân của ngươi đứng trước mặt ngươi, ngươi có nhận ra không?

Long Vũ tận lực điều tiết ngữ khí của mình, bình tĩnh hỏi.

- Không thể.

Lão tứ vẻ mặt uể oải, kiêm sợ hãi:

- Chúng ta chỉ nhớ rõ âm thanh của hắn cùng khí tức.

- Thật xin lỗi, ngươi không còn tư cách để sống.

Long Vũ thực không có kiên nhẫn, một kiếm đâm trúng trái tim của hắn, lập tức một ngọn lửa màu tím bao vây hắn, trong khoảnh khắc đốt hắn thành tro bụi.

- Hôm nay tôi mới biết được, cậu giết người không một chút nháy mắt.

Hàn Duyệt nói.

- Chị sai rồi.

Long Vũ cải chính:

- Đây không thể tính là giết người không chớp mắt. Nói với chị, tôi làm như vậy, chính là hành vi chức nghiệp mà thiên sư từng làm hàng ngày. Đối với yêu ma quỷ quái tuyệt đối không nương tay. Còn giết người, tôi không dám. Coi như dám, cũng không tiêu sái như vậy. Nhưng nếu như dùng thân phận thiêu sư đi giết người, tôi cũng không có lựa chọn khác. Giết người mà cứu một trăm người, tôi cũng không luống cuống…

- Coi như cậu có lương tâm, nhưng chúng ta bây giờ nên làm gì?

Bình tĩnh xem xét, Hàn Duyệt cũng biết lời Long Vũ hoàn toàn là thật.

- Tôi và chị đều phân công ra hành động. Chị tới điều tra tập đoàn Bách Thánh, sau đó tôi đi tra xét…

Long Vũ nói.

- Khỏi phải điều tra.

Hàn Duyệt nói:

- Tôi có tư liệu của tập đoàn Bách Thánh. Giám đốc là Vương Cương, cha của Vương Quốc Duy.

- Oan gia ngõ hẹp…

Long Vũ cảm khái một tiếng, nói:

- Tôi nghĩ chị cũng khá quen Vương Quốc Duy, hắn có chút nào đáng ngờ không?

- Có.

Hàn Duyệt vội vàng đem chuyện Vương Quốc Duy đưa tin tức cương thi cho Long Vũ nói một lần.

Sau khi xong việc, nàng nói:

- Tổ trưởng Lâm Phong có giở chút thủ đoạn với hắn. Nhưng qua hai ngày, cũng không có phát hiện gì.

- Thủ đoạn của Lâm Phong, là cái thủ đoạn vất đi…

Long Vũ bĩu môi:

- Thằng kia nếu không có vấn đề, hắn làm sao có thể nói chỗ nào có cương thi. Còn nữa, y phục này cũng là chứng cớ.

- Ý tứ của cậu, tôi biết. Nhưng chỉ từ bộ quần áo này, chúng ta cũng không thể vu oan giá họa.

Hàn Duyệt nhíu mày nói.

- chưa hẳn là thế.

Long Vũ nói:

- Nếu như chỉ có từ quần áo, chúng ta cũng không thể lý giải như vậy. Nhưng vấn đề hiện tại là, hắn làm thế nào biết được tình hình cương thi.

- Vấn đề này chúng tôi đã nghĩ qua, nhưng nếu cương thi là do Vương Quốc Duy làm, hắn tại sao phải cho chúng ta biết?

Hàn Duyệt nói:

- Trước mắt, ngoại trừ ngày hôm nay, cương thi cũng không có ảnh hưởng gì tới hoa viên Nhã Các. Cái này đều do công của Vương Quốc Duy…

- Chị Hàn, chị có nghĩ vì sao Vương Quốc Duy phải cung cấp tin này cho chị hay không?

Long Vũ đột nhiên hỏi.

- Tinh thần trọng nghĩa…

Tuy nói như vậy, nhưng Hàn Duyệt không cách nào tin tưởng.

- Vương Quốc Duy là loại người gì, trong lòng chị rõ ràng hơn tôi. Chị cảm thấy hắn có tin thần trọng nghĩa sao?

Long Vũ cười nói:

- Kỳ thật, chuyện này rất dễ lý giải. Vương Quốc Duy làm ra nhiều chuyện như vậy, chỉ là để cho chị nhìn hắn với con mắt thiện cảm hơn, mượn cơ hội tiếp xúc với chị, tranh thủ kiếm chút hảo cảm. Không hơn…

Hàn Duyệt nghe vậy, hơi kinh hãi.

Sự tình nếu quả thật như Long Vũ suy đoán, chẳng phải nàng trở thành tội nhân?

- Nhưng Vương Quốc Duy là một người bình thường, lúc trước chúng tôi đã điều tra tổ tông tám đời, căn bản không có bối cảnh tu đạo.

Hàn Duyệt tranh luận.

- Việc này cũng dễ lý giải.

Long Vũ hỏi:

- Chị còn nhớ rõ Nạp Lan Thục Thanh chứ.
Bình Luận (0)
Comment