Hàn Duyệt thấy thế, vội vàng đoạt lấy Thiên Dực Hổ từ trong tay Long Vũ, thấp giọng nói:
- Tiểu Vũ, làm sao cậu không chú ý tới hành động của mình vậy... Hiện tại người ta đối với hành động ngược đãi động vật là hết sức thống hận, cẩn thận ở chỗ này khiến cho mọi người công phẫn đó...
Thiên Dực Hổ hiển nhiên có thể nghe hiểu được lời Hàn Duyệt nói..., nó cũng có thể biết rõ ràng tình huống lúc này. Vì thế, nó đắc ý hướng Long Vũ kêu mấy tiếng.
Đáng tiếc không cách nào liên hệ với La Lâm, nếu không Long Vũ liền có thể biết Thiên Dực Hổ rốt cuộc đắc ý cái gì.
Nhớ tới La Lâm, Long Vũ có chút lo lắng, từ lần sau khi mình bị thương khỏi, La Lâm tựa hồ đã thay đổi, nhất là lúc nói chuyện, giọng điệu có xen chút cảm tính của con người.
Kỳ quái hơn chính là, ngay cả nàng cũng không biết là là xảy ra chuyện gì.
- Tiểu Vũ, nghĩ gì thế? Bộ phim sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào đi thôi, đây là vé của cậu.
Trong lúc Long Vũ đang ngây người, Hàn Duyệt đã mua vé xem phim.
Sau khi vào cửa Long Vũ mới phát hiện, trong rạp chiếu bóng đang chiếu phim tình cảm Hàn quốc « Trên Đường Về Nhà ». Đối với cái đồ made in Korea, Long Vũ luôn luôn không chút quan tâm.
Chẳng qua lúc này đã tiến vào, tự nhiên không thể rời đi.
Sau khi rạp bắt đầu chiếu phim, bên trong thỉnh thoảng phát phát ra những tiếng cười vui, có thể thấy được bộ phim này quả thật không tồi, chẳng qua là tâm tư Long Vũ căn bản là không đặt ở đây, ngã người dựa vào lưng ghế, trong đầu của hắn không khỏi lại bắt đầu suy tư làm như thế nào vạch trần Vương Quốc Duy.
Đang nghĩ đến xuất thần, bỗng nhiên cảm thấy thân thể mềm nhũn của Hàn Duyệt từ từ dựa tới, bả vai nàng tựa trên vai của mình, mùi thơm ngát xông vào mũi...
Long Vũ ngơ ngác một chút, nhưng ngay sau đó cười cười. Cánh tay vươn ra, đem Hàn Duyệt ôm vào trong lòng. Cánh tay khoác lên bờ vai mềm mại của nàng. Nhuyễn ngọc ôn hương. Cũng có mấy phần thích ý.
Thời gian dần trôi qua, tâm tình Long Vũ cũng trở nên bình tĩnh lại. Ánh mắt của hắn cũng chầm chậm nhìn lên màn ảnh. Mà giờ khắc này, trên màn ảnh đang trình diễn một màn ôm hôn nhau.
Trong lúc vô tình, nửa thân Hàn Duyệt cũng nhích lại gần.
Long Vũ cũng không có chút nào khó chịu. Ngược lại, hắn tựa hồ rất hưởng thụ loại cảm giác mập mờ này. Về phần tương lai cùng Hàn Duyệt rốt cuộc có quan hệ gì, Long Vũ bây giờ còn không có tâm tư nghĩ đến.
- Tiểu Vũ. Cám ơn cậu...
Hàn Duyệt thấp giọng nói tạ ơn.
Long Vũ nghe được rõ ràng, dùng sức ôm ôm lấy bờ vai Hàn Duyệt, không nói gì.
Ngay lúc này, nội dung phim chợt nóng lên, vốn là nam nữ đang hôn nhau bây giờ đã lột sạch quần áo, động tác bắt đầu càng thêm rõ ràng..
Long Vũ lúc này mới phát hiện, thì ra bộ phim tình cảm này, thực tế cũng chính là một phim se x and zen. Hắn có chút kỳ quái, lúc nào rạp quốc nội cũng có thể đưa loại phim này lên chiếu rồi.
- Chúng ta đi lộn chỗ...
Hàn Duyệt tựa hồ cũng ý thức được cái gì, thấp giọng nói:
- Đây là một phòng chiếu phim thuộc cao ốc Nghiễm Điện. Chỗ này cùng rạp chiếu phim trên lầu ba khác nhau...
- Thì ra là như vậy..
Long Vũ rất nhanh bình thường trở lại. Như loại phim này ở quốc nội thì không cách nào thông qua xét duyệt. Mà ở quốc nội người xem cũng yêu thích thể loại này. Duới tình huống như thế, một vài rạp chiếu phim liền làm ra phòng chiếu như nơi này. Tên thì cùng chính quy nhưng chiếu phim ôm nhau, ngay cả vé cũng giống nhau. Đến lúc đó, người xem mua vé là có thể quang minh chánh đại tiêu sái đi vào xem rồi.
Dĩ nhiên, Hàn Duyệt cùng Long Vũ cũng không phải là quang minh chánh đại đi nhầm.
Chỉ là do ngoài ý muốn.
- Nếu không chúng ta đi thôi?
Nhìn hình ảnh trên kia càng ngày càng rõ ràng, Hàn Duyệt có chút nóng mặt.
Long Vũ thấp giọng nói:
- Đã đến thì không phải sợ... Bổng Tử dám làm, chúng ta còn không dám nhìn sao?
Nghe Long Vũ nói như thế, Hàn Duyệt cũng không đòi rời đi nữa.
- Ừ... A...
Theo nội dung trên phim, truyền ra âm thanh rên rỉ của nữ nhân vật chính Mộng Nghệ Thanh. Trên mặt Hàn Duyệt nóng bừng, đầu dúi vào ngực Long Vũ không dám ngẩn lên. ( DG: đã đi xem xxx với zai mà còn thuần khiết)
Một lát sau, trên màn ảnh xuất hiện hình ảnh hai người giao hoan... thân thể Long Vũ cũng không tự kìm hãm được dần dần nóng lên.
Nói thật, Long Vũ cũng đã có mấy ngày không tiếp xúc với nữ nhân.
Trước kia hắn không muốn chuyện này cũng thì thôi, nhưng lúc này trong ngực ôm một mỹ nữ xinh đẹp, trong mắt lại là cảnh tượng nam nữ giao hoan.
Ngửi mùi thơm trên người nữ nhân, tim Long Vũ càng đập mạnh. Sinh lý biến hóa cũng dần dần rõ ràng. Mà giờ phút này đầu Hàn Duyệt cũng vừa vặn đang ở trên đùi nam nhân. Thình lình một vật cứng đâm vào trán nàng, Hàn Duyệt nhất thời hiểu được đó là cái gì…
Hàn Duyệt len lén ngẩng đầu, đảo mắt, trộm nhìn thoáng qua màn ảnh, rồi nhìn thoáng qua Long Vũ, hô hấp cũng không khỏi trở nên dồn dập.
Long Vũ cố gắng đè nén dục hỏa trong lòng, trong lòng tự nhủ nếu cứ tiếp tục như vậy thế nào cũng có chuyện tốt xảy ra.
Đang muốn kéo Hàn Duyệt rời đi, lại thấy Hàn Duyệt đã ôm chặc lấy eo của mình, gương mặt vùi vào trong ngực của mình, nhẹ nhàng liếm.(Biên: Thôi xong)
Long Vũ có thể rõ ràng cảm giác được tim của nàng đập rất mạnh.
- Tiểu Vũ...
Ánh mắt Hàn Duyệt nhìn lên, to gan đem bàn tay nhỏ bé đặt trên đùi Long Vũ nhẹ nhàng vuốt ve. Mặc dù cách lớp vãi quần, nhưng bàn tay nhỏ bé này ở trên đùi hắn vạch thành vòng tròn, kích khởi từng đợt tê dại. Chỉ trong chốc lát,hô hấp Long Vũ càng trở nên dồn dập.
- Ừ... A...
Âm thanh rên rỉ càng phát ra dồn dập, hiển nhiên, trên màn ảnh đôi nam nữ đã đến thời điểm vô cùng mấu chốt.
Hàn Duyệt cảm giác trong lòng càng cồn cào, càng ngày càng khó chịu. Cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, nàng đột nhiên cầm lấy cánh tay Long Vũ đặt lên bộ ngực mình.
Mặc dù cách mấy lớp quần áo, Long Vũ vẫn có thể cảm giác được ngọn núi cao vút của Hàn Duyệt, hai tay không tự chủ liền xoa nắn, cái loại tư vị tuyệt vời này khó có thể diển tả.(Biên: Xin lỗi các bợn, dịch giả của chúng ta thiếu từ, vì tôn trọng dịch giả nên tôi không thêm vào nữa)
Đang ý loạn tình mê, lại nghe được một tiếng mèo kêu.
Tiếng mèo kêu này giống giọt nước trực tiếp đánh vào lòng, thần trí Long Vũ nhất thời thanh tĩnh, quay đầu, đã thấy Hàn Duyệt cười - quyến rũ nhìn mình, trong miệng trêu chọc nói:
- Làm sao? Muốn ở chỗ này giải quyết à? Cậu nghĩ tôi là người như thế nào.
Giờ phút này, khóe miệng Thiên Dực Hổ đang lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, đứng ở trên vai Hàn Duyệt, một đôi mắt đen bóng ngó chừng Long Vũ. (DG: đang ngon trớn bị phá kiểu này mà ko bị liệt mới lạ. Biên: Nó mà liệt thì ta drop)
Long Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, chuyện tốt cũng bị mèo quấy rồi.
Hàn Duyệt ngồi lại, sửa sang lại y phục, mỉm cười nhìn Long Vũ:
- Tiểu Vũ, đi thôi... Nơi này tôi phải báo cho đại đội văn hóa, đem nhà chiếu này niêm phong thôi..
Lòng của nữ nhân, như kim đáy biển.
Long Vũ hôm nay coi như là đã lãnh hội đến nơi đến chốn nghĩa của câu này.
Mới vừa rồi, nàng còn đang một màn xuân phong kiều diễm, toàn thân tràn đầy hấp dẫn. Giờ phút này, nàng lại là nghiêm mặt bộ dạng như làm việc công.
Lúc ra cửa, Long Vũ còn mặc niệm cho người phụ trách rạp chiêu này.
Đi ra đến cửa rạp chiếu phim, Hàn Duyệt cười híp mắt khoát cánh tay hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ:
- Hay là chúng ta đi mướn phòng...
Long Vũ lắc đầu liên tục, trong lòng tự nhủ vừa muốn làm việc, lại muốn ta gia nhập cục cảnh sát, thừa kế cái gì tập đoàn Tinh Vũ… Không thể chỉ có sướng con cu để rồi mù con mắt được.
- Tôi còn có việc...
Long Vũ nói.
- Dừng lại!
Nhưng ngay sau đó Hàn Duyệt cười khanh khách. Nhẹ nhàng bấm Long Vũ một cái, tức giận nói:
- Tôi chỉ là nói giỡn thôi, dù cậu có muốn đi mướn phòng, tôi cũng không đống ý.
Long Vũ nhìn nụ cười kiều diễm như hoa của Hàn Duyệt, trong lòng một trận nói thầm, ngươi nếu không muốn, cần gì...
- Trong lòng lại nghĩ chuyện xấu gì đấy?
Hàn Duyệt tựa hồ đoán được tâm tư Long Vũ, nói:
- Không cho loạn tưởng, tin tôi kiện cậu tội quấy rối cảnh sát không.
- Ha hả, chỉ là nói giỡn thôi..
Hàn Duyệt hôm nay tựa hồ rất vui vẻ. Nàng cười nói:
- Tiểu Vũ, ngày mai thương hội tại Thiên Hải có một nhân vật nổi tiếng tới đó, cậu theo tôi đi đi. Vương Quốc Duy cũng tham gia, đến lúc đó tôi muốn nhân cơ hội thử dò xét một chút?
- Không thành vấn đề.
Long Vũ đáp ứng.
- Đúng rồi, con mèo nhỏ của cậu đưa tôi tiếp quản, tôi lo lắng cậu ngược đãi nó...
Hàn Duyệt cười nói.
Long Vũ oán hận nhìn thoáng qua Thiên Dực Hổ, phát hiện tiểu oa kia đang làm nũng trong ngực Hàn Duyệt, hướng hắn lè lưỡi, điển hình là một tiểu nhân đắc chí.
- Tiểu Hổ đẹp trai, tao cảnh cáo mày, từ hôm nay trở đi chúng ta chia tay, không còn bất kỳ quan hệ gì.
Long Vũ tàn bạo nói.
Hàn Duyệt nhất thời không vui:
- Cậu sao lại nói vậy, cậu làm nó sợ rồi... Mèo nhà ai mà không nghịch ngợm, mèo nhà ai mà không bướng bỉnh. Cậu đó, chính là quá mức nghiêm khắc rồi, nếu không con mèo nhỏ làm sao lại chơi trò mất tích. Như vậy đi, con mèo nhỏ này tôi giúp cậu nuôi mấy ngày, cậu nhìn nó xem hiện tại cũng đói thành hình dáng gì rồi, tôi phải về cho nó ăn đây.
Long Vũ hết chỗ nói rồi, nó mà còn có thể đói bụng? Thiểm điện bạch lang cũng không bằng nó, từng miếng từng miếng ngay cả xương cũng không nhả ra.
- Được rồi, chị mang đi đi, dù sao tôi mấy ngày qua nhìn nó cũng bực mình...
Long Vũ nói xong liền xoay người đi.
Hàn Duyệt một mình ôm Thiên Dực Hổ đi trên đường cái, nàng tò mò hỏi thăm:
- Tiểu tử, tiểu Vũ giống như người bị bệnh thần kinh, cậu nói cậu ta nói với cậu nhiều như vậy, cậu có thể nghe hiểu sao?
- Meo meo.
Thiên Dực Hổ nghiêng đầu hướng về phía Hàn Duyệt gọi một tiếng, nhưng ngay sau đó gật đầu.
Hàn Duyệt nhất thời ngây ngẩn cả người:
- Cậu có thể nghe hiểu?
- Meo!
Thiên Dực Hổ lần nữa gật đầu.
- Thật là lợi hại... Tôi đã nói rồi, tiểu tử cậu khẳng định không đơn giản.
Trong đôi mắt mỹ lệ của Hàn Duyệt hiện lên một tai giảo hoạt:
- Tôi hỏi cậu, tiểu Vũ có phải đối với cậu không tốt?
- Meo!
Thiên Dực Hổ vội vàng gật đầu.
- Vậy cậu sau này đi theo tôi nhé?
Hàn Duyệt cười hắc hắc nói:
- Tôi phong cậu làm Bạch Miêu cảnh trưởng, đặc biệt xử lý cương thi, ác quỷ và vân vân.
Lần này, Thiên Dực Hổ lại lắc đầu. Ý tứ rõ ràng đang nói..., nó không có ý định đổi chủ nhân. Đừng xem Thiên Dực Hổ bây giờ đối với Long Vũ có chút ủy khuất. Nhưng Long Vũ thủy chung cũng là chủ nhân của nó, điểm này là vô cùng thiết thực, không cách nào sửa đổi.
- Được rồi, trước đi với tôi mấy ngày, có lẽ cậu sẽ thay đổi chủ ý...
Hàn Duyệt định dùng viên đạn bọc đường tới dụ dỗ, lôi kéo Thiên Dực Hổ, khiến nó trở thành trợ thủ của mình.
Bản lảnh của tiểu tử này nàng đã tận mắt thấy qua, thật sự là không giống bình thường.
Trong lòng Hàn Duyệt tự nhủ, nếu như tiểu tử này thật sự đi theo mình, sau này dù có xuất hiện án kiện kỳ dị gì, vậy còn không phải đều trở thành đơn giản...
……………………………………..
……………………………………..
Màn đêm buông xuống, Thiên Hải đèn đuốc sáng trưng, nơi nơi lóe ra ánh sáng đèn neon chiếu rọi, cả tòa thành thị càng trở nên xinh đẹp. Thương hội Thiên Hải tổ chức yến hội ở khách sạn Shangri-La.
Long Vũ cùng Hàn Duyệt cũng không phải là cùng đi tham gia, nhưng mà bọn họ gặp nhau trên sàn nhảy. Long Vũ cố ý thuê một bộ lễ phục, lộ ra vẻ khí vũ bất phàm.
Hàn Duyệt mặc một bộ lễ phục dạ hội màu tím, tóc nàng vén cao lên, trên tai đeo một đôi vòng tai thủy tinh trong sốt tinh xảo, vài lọn tóc rủ xuống bờ vai, chiếc cổ trắng nõn, giống như thiên nga. Bờ vai lộ ra mượt mà xinh đẹp tuyệt trần, cùng khe rảnh trắng noãn giữa hai vú như ẩn như hiện, khiến cho Hàn Duyệt càng lộ ra vẻ ôn nhu trí nhã, thành thục gợi cảm.
- Tiểu Vũ, trang phục của cậu hôm nay không tệ…
Từ trên tướng mạo mà nhìn, trong yến hội hôm nay Long Vũ đích xác có chút xấu xí, nhưng từ khí chất mà xem, cũng là số một số hai. Theo tu vi không ngừng tăng lên, khí chất bên trong của hắn cũng đang không ngừng tăng lên. Đối với một vài phái nữ mà nói, các nàng thường thường chú trọng khí chất nam nhân hơn. Chứ không phải cái loại tiểu sinh mặt trắng.
- Thuê tạm thời thôi.
Long Vũ nhỏ giọng nói.
Hàn Duyệt nghe vậy ngạc nhiên, ở trường hợp chính thức như nơi nầy vậy mà còn dám buông lời như vậy, thật có chút không phù hợp.
- Lần sau tôi giúp cậu mua mấy bộ…
Nang cũng nhỏ giọng nói:
- Con mèo nhỏ của cậu thật biết điều, không bằng tặng tôi đi.
- Không được.
Long Vũ liền cự tuyệt. Nói đùa gì vậy, đó cũng không phải là một loại mèo trắng. Nó là tuyệt thế cường giả đến từ thời đại kỷ nguyên vũ trụ, yêu thú cấp mười Thiên Dực Hổ.
Long Vũ còn trông cậy vào nó, sau này mang theo nó đi Huyền Cảnh mạo hiểm.
Hơn nữa, con mèo mắc dịch này vốn không thích sinh tồn ở thế giới sự thật.
- Nếu như chị thích mèo trắng, tôi sẽ mua cho chị một con. Nhưng Tiểu Hổ Đẹp Trai thì không được...
Long Vũ nói:
- Nó thật ra rất nguy hiểm.
- Hẹp hòi.
Hàn Duyệt hừ một tiếng, không thèm để ý tới Long Vũ, một mình đi ra.
Mười mấy phút sau, yến hội liền chính thức bắt đầu. Đầu tiên là một vài nhân sĩ lên tiếng phát biểu, kéo dài ước chừng nửa giờ, kế tiếp người chủ trì liền tuyên bố khiêu vũ sẽ bắt đầu.
Vương Quốc Duy nhìn thấy Hàn Duyệt một mình ở sàn nhảy, ngay sau đó liền đi tới mời, tuy nhiên hắn bị cự tuyệt. Trong cả hội trường này hắn cũng là một trong những ngươi có uy tín danh dự hàng đầu tại thành phố Thiên Hải. Mặc dù Vương Quốc Duy bị cự tuyệt cảm thấy thật mất mặt, nhưng hắn cũng không có tiếp tục dây dưa.
Kết thúc một khúc nhạc, Hàn Duyệt đi về phía Long Vũ đứng trước mặt, nói:
- Sao vậy? Không có ý định mời tôi khiêu vũ sao?
- Dĩ nhiên
Long Vũ làm ra bộ dạng một thân sĩ muốn mời.
Vương Quốc Duy trong lòng vừa tức vừa ghen, nhưng hắn cũng không nghĩ rằng Long Vũ cùng Hàn Duyệt trong bữa dạ hội hôm nay sẽ có biểu hiện gì xuất sắc.
Nhạc hiện tại trong yến hội là điệu van(valse). Âm nhạc du dương như nước, Long Vũ dẫn Hàn Duyệt lước vào sàn nhảy. Hàn Duyệt quả thực không tin vào hai mắt mình, người nầy vũ kỹ tựa hồ có tiến bộ. Vẻ mặt, tiết tấu, động tác vô cùng tự nhiên vận chuyển theo nhịp điệu, giống như đang hòa mình vào trong âm nhạc.
Hắn tràn đầy vẻ tự tin, khí chất cao nhã, nhất là khí tức tu đạo trên người hắn lại càng tạo thành một loại mị lực đặc biệt.
Long Vũ cùng Hàn Duyệt vũ bộ ăn ý như vậy, hợp phách như vậy, giữa hai người mỗi một lần xoay tròn, mỗi một bước tiến thối cũng là hài hòa ưu mỹ như vậy. Hai người tựa hồ hòa mình vào nhau, vũ bộ hoàn mỹ vô cùng đẹp mắt.
Một điệu Van kết thúc, biểu diễn của Long Vũ cùng Hàn Duyệt nhận được tiếng vỗ tay của mọi người, kỹ thuật nhảy của bọn họ giống như khiến cho người bên cạnh cảm thấy đồng cảm.
Vương Quốc Duy thấy tình cảnh như thế, con ngươi như muốn rụng ra... Một là hắn không có ngờ tới hai người sẽ có biểu hiện ăn ý tốt như vậy, thứ hai trong lòng hắn thật sự là vô cùng ghen tỵ.
Sau khi hai người kết thúc khiêu vũ, Hàn Duyệt và Long Vũ cùng nhau lấy từ trong khay của bồi bàn bưng lên một chén rượu đỏ, tìm một chỗ không người ngồi xuống.
Chỉ chốc lát, Hàn Hùng cũng là người tham gia yến hội đi tới ngồi bên cạnh Long Vũ, cười nói:
- Không tệ, tiểu Vũ, chú xem cháu cùng tiểu Duyệt là tâm linh tương thông, khiêu vũ cũng phối hợp được ăn ý như vậy... Nhìn thấy hai đứa như vậy, trong lòng chú rất vui...
Hàn Duyệt ngượng ngùng cúi đầu, nhưng ngay sau đó gắt giọng:
- Cái gì mà tâm linh tương thông, bất quá chỉ là vũ bộ có chỉnh tề một chút mà thôi...
- Tiểu Vũ, Tiểu Duyệt đi theo chú, chú giới thiệu một vài nhân vật nổi tiếng cho hai đứa biết, tương lai đối với hai đứa sẽ có trợ giúp...
Hàn Hùng nhiệt tình nói.
Hàn Duyệt len lén nhìn Long Vũ một cái không nói gì.
Long Vũ vốn không thích xã giao như vậy, hắn hôm nay tới đây mục đích là Vương Quốc Duy, mà không phải muốn biết cái gọi là nhân vật nổi tiếng. Hắn vội vàng từ chối nói:
- Chú Hàn, chị Hàn, hai người đi đi, cháu còn có chút việc sẽ không đi cùng với hai người được…
- Cháu có chuyện gì?
Hàn Hùng sửng sốt một chút, hỏi.
- Cháu... Cháu đói bụng rồi, cháu nghĩ trước nên ăn một chút gì đã...
Long Vũ đang lo không có biện pháp che lấp, thì thoáng thấy được bên kia có các món ăn của cả Trung Quốc và phương Tây.
Hàn Duyệt nghe vậy, một trận xấu hổ.
Hàn Hùng cũng cười nói:
- Vậy cũng tốt, vậy chá đi ăn một chút đi, chờ cháu ăn no chú lại tới tìm cháu…
Nói xong, Hàn Hùng liền dẫn con gái đi xã giao.
Long Vũ vừa ngồi một hồi, sau đó liền hướng tiệc đứng đi tới. Nói thật, thật sự hắn cũng có chút đói bụng, huống chi, nơi này toàn là thức ăn ngon do đầu bếp đặc biệt của khách sạn đích thân nấu, sắc hương vị đều đủ, không ăn thì thật là quá lãng phí.
Khi Long Vũ vừa cầm lên một cái đùi gà đang định đưa vào miệng, hắn đột nhiên nghe được một thanh âm quen thuộc:
- Long Vũ, chúng ta lại gặp nhau.
Long Vũ cầm đùi gà trong tay, mờ mịt nhìn Vương Quốc Duy, cười hắc hắc, nói:
- Nhân sinh hà xử bất tương phùng, đúng vậy a, chúng ta lại gặp nhau. Vương Quốc Duy đúng không? Đúng rồi, ngươi không đi xã giao sao? sao lại chạy tới đây làm gì? Không phải là cũng đói bụng giống ta chứ? Không bằng ta đem đùi gà này tặng cho ngươi vậy?
- Giả bộ rất giống... Ngươi biết là ta tới làm cái gì mà...
Vương Quốc Duy âm lãnh nói, trong ánh mắt lộ ra vẻ hung ác, nhớ tới tình cảnh hôm nay lúc hắn cùng Hàn Duyệt khiêu vũ, trong lòng của hắn chính là từng cơn tức giận.
Ở đây hắn cũng là nhân vật nổi tiếng, Long Vũ nghĩ hắn cũng không dám lỗ mãng, không sợ hãi nói:
- Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Có lời gì cứ việc nói thẳng.
- Hừ!
Vương Quốc Duy khinh thường nói:
- Ngươi đừng cùng ta giả vờ, trong lòng ngươi so với người khác càng rõ ràng hơn...
- Cái gì? Ngươi cũng nhìn trúng đùi gà trong tay ta sao? Thế nhưng đùi gà này là ta thấy trước mà, không bằng ta ăn một nửa cho ngươi một nửa...
Long Vũ đột nhiên lớn tiếng ồn ào.
Nhất thời, tân khách bốn phía cũng đồng loạt đem ánh mắt nhìn qua. Long Vũ rất biết thời cơ, hắn đem đùi gà kia vội vàng đưa tới, nói:
- Vương thiếu, ngươi đã thích, ta tự nhiên là không dám độc chiếm, cho ngươi..