- Cảnh giới Đại Thừa?
Long Vũ ngạc nhiên hỏi.
- Chủ nhân, Huyền Môn đạo pháp chia thành Luyện Tinh Hóa Khí, Luyện Khí Hóa Thần, Luyện Thần Hoàn Hư. Bởi vì kể từ lúc Huyền Môn được thành lập đến nay, chưa có người nào tiến vào cảnh giới Luyện Thần Hoàn Hư, dần dần ba bí pháp để tu luyện Luyện Thần Hoàn Hư đã bị thất truyền. Gần đây em có căn cứ vào đặc tính của Huyền Môn đạo pháp mà đã phân tích đo lường, không ngừng tính toán và cuối cùng đã hoàn thiện ba cảnh giới của Luyện Thần Hoàn Hư, đó chính là Linh Hóa, Đại Thừa, Độ Kiếp. Từ trên lý luận đó mà nói, thì hẳn là đồng đẳng với Huyền Cảnh bát đỉnh tu vi. Nhưng trong chuyện này lại có chút chênh lệnh nhỏ, bởi vì trong thế giới người tu đạo, sau khi tu vi tiến nhập cảnh giới Độ Kiếp, liền sẽ đưa tới kiếp lôi, sau khi trải qua kiếp lôi sẽ phi thăng thành tiên, được đứng trong hàng tiên ban… Ha ha kiếp lôi thật sự có xuất hiện hay không xuất hiện, có thật sự được đứng trong hàng ngũ tiên ban không, điểm này chúng ta vẫn chưa thể khảo chứng. Nhưng từ một ít tin tức thu thập tại Huyền Cảnh, tiên cảnh thật sự có tồn tại.
- Cái gì buôn bán có lời hay không có lời... Bản thân anh không muốn phát sinh ra chuyện này.
Long Vũ thở phì phì nói:
- Thi Nhân kia thật sự rất là hèn hạ … phát sinh chuyện này đem tới cho anh với chị Phượng thành phía đối lập nhau. Anh sẽ không quản chuyện nội quy gì, tóm lại anh sẽ cùng chị Phượng sẽ cùng nhau đối mặt với khó khăn.
- Chủ nhân, nhất định anh đừng hành động theo cảm tính. Nội quy Phượng tộc, Phúc Bá cũng đã nói cho anh hay, nếu anh hành động theo cảm tính, chỉ mang lại cho chị Phượng càng nhiều phiền toán mà thôi.
La Lâm khuyên nhủ.
- Quên đi, đi từng bước cẩn thận từng bước, xe đến trước núi sẽ có đường. Anh cũng không tin ngay cả một chút vấn đề như vậy mà không có cách nào giải quyết.
Long Vũ căm giận bất bình nói:
- Đừng cho anh gặp lại Thi Nhân kia, nếu không gặp một lần đánh một lần …
- Vậy sao, để tôi xem làm sao cậu đánh tôi đây.
Liền tại lúc này, một âm thanh quen thuộc vang lên sau lưng Long Vũ, sau đó là một làn hương thơm ngát xông vào mũi.
Một nữ nhân thanh lịch cao quý xuất hiện trước mặt Long Vũ, hắn cẩn thận nhìn mấy lần, nói:
- Mặc xong quần áo thiếu chút nữa ta nhận không ra. (DG: Mợ nhìn không quần áo chắc chỉ nhìn cái đó)
- Hừ!!!
Nữ nhân đúng là người từng có duyên phận sâu xa với Long Vũ – Thi Nhân, khóe miệng nàng gợi lên một tia tươi cười:
- Cậu đúng là đồ con sói bạc tình, ở xa tôi đã nghe cậu nói xấu sau lưng tôi rồi. Tôi hỏi cậu một chuyện, chuyện ngày đó tôi thấy cậu rất thư thái, cậu còn kiếm được chỗ tốt lớn lao về tu vi nữa mà?
Long Vũ bị hỏi như vậy lền á khấu không thể trả lời được.
- Nhìn cậu nói không ra lời biết ngay là đuối lý rồi mà…
Thi Nhân liền cười một cách dễ thương, nói:
- Tiểu oan gia, nếu giờ cậu nguyện ý, tôi liền đón cậu về nơi ở của tôi. Ở nơi này, cậu sẽ nhận được một cuộc sống đế vương, cậu muốn tôi như thế nào cũng được …
- Tôi không đi!!!
Long Vũ với ý chí kiên định nói:
- Thi Nhân, tôi có lời nói thật muốn nói với cô, chuyện ngày đó ngay từ đầu đến cuối đều không có liên quan đến tôi, đây là cạm bẫy của cô sắp đặt ra. Âm mưu của cô cùng nội quy Phượng tộc tôi cũng đã biết. Mục đích của cô chẳng qua để tôi không giúp chị Phượng đối phó với cô. Nhưng cô cũng đừng hòng hi vọng tôi sẽ giúp cô đối phó với chị Phượng.
- Bạc tình bạc nghĩa quả nhiên là nam nhân.
Thi Nhân cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Thân thể trong sạch của tôi đã trao cho cậu, từ nay về sau tôi chính là người của cậu. Nếu cậu đối với tôi bạc tình bạc nghĩa thì đừng trách tôi sẽ cho cậu phải trả giá thật nhiều.
- Cô có ý gì?
Long Vũ tức giận nói:
- Cô còn muốn đối với tôi thế nào nữa. Thi Nhân, tuy dung mạo của cô như thiên tiên, nhưng tâm địa lại độc như rắn rết, đối với những nữ nhân như vậy tôi không muốn phát sinh thêm bất cứ chuyện gì. Tóm lại cô nghe kỹ lời tôi nói, sau này tôi với cô không có bất cứ giao tình gì nữa. Tôi không quản cô đối với tôi sẽ như thế nào, tôi cũng không thể giúp cô. Giữa hai chúng ta chẳng qua là sai lầm đã xảy ra một chuyện không nên xảy ra mà thôi.
- Hừ!!!
Thi Nhân lại cười lạnh một tiếng:
- Chúng ta hãy chờ xem, sau này chuyện của tôi với cậu lúc đó sẽ tuyệt đối không có khả năng kết thúc như vậy đâu.
- Mặc kệ cô.
Long Vũ cũng không muốn cùng nữ nhân kia dây dưa thêm cái gì nữa.
…………………………..
…………………………………
- Trong lúc vô tình, Long Vũ một mình đi tới nằm dưới trong rừng cây Ngô Đồng, bên trái có một dòng suối trong vắt, những con cá vui vẻ nô đùa, thỉnh thoảng có những động vật nhỏ đáng yêu tiến đến uống nước.
Nhìn mọi thứ hiện ra trong mắt, Long Vũ cảm thấy tâm tình dễ chịu sảng khoái hơn một chút.
- Tiểu oan gia, chúng ta lại gặp mặt rồi.
Đột nhiên một âm thanh quen thuộc vang lên.
Quay đầu lại, Long Vũ phát hiện Thi Nhân giống như âm hồn bất tán cũng đi lại đây.
- Cô tại sao cũng ở chỗ này?
Âm thanh Long Vũ giống như vừa nuốt phải một con ruồi, muốn lớn tiếng nhưng lại không dám lớn tiếng, bởi vì khuôn mặt nàng đã muốn áp sát vào trước mặt hắn rồi.
- Tiểu oan gia, cậu có thể cho tôi lý do tôi không thể ở chỗ này đi?
Thi Nhân bây giờ đã thay đổi một bộ đồ ướt át dễ thương, trên thân thể tựa hồ như chỉ có một cái khăn lụa màu trắng buông thẳng xuống dưới mà thôi, giống như là một nét vẽ sinh động phi thường mê người. Ở phía dưới lấp ló lộ ra nửa cái bụng thon, tràn đầy mị lực, xinh đẹp bức người.
Đối với cách ăn mặc này của Thi Nhân, lực sát thương với nam nhân cực kỳ mạnh. Lúc này Long Vũ cũng kiệt lực bảo trì tâm trạng của chính mình, không muốn lại xuất hiện cái sự tình kia lần nữa.
Chứng kiến Long Vũ nhíu chặt hàng lông mày, Thi Nhân không khỏi cúi đầu nhìn lại dáng vẻ của mình hỏi:
- Làm sao vậy? Tôi mặc bộ đồ này xấu xí lắm sao?
Long Vũ tức giận nói:
- Rốt cuộc là cô muốn như thế nào? Vì cái gì cô cứ quấn lấy tôi không buông vậy?
- Cậu cứ nói tiếp đi.
Nữ nhân quỷ dị cười, lộ ra hàm răng trắng như ngọc, cười nói:
- Tiểu oan gia, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không để cho cậu yên đâu. Cậu là nam nhân của tôi, tôi cũng phi thường thích phong cảnh tự nhiên nơi này, không bằng tại chỗ này phát tiết một lần đi…
Thi Nhân vừa nói xong, liền vung tay để cho y phục rơi xuống đất, kỳ thật cũng chỉ là cởi chiếc khăn lụa. Đôi nhũ hoa to, tròn đột nhiên không còn gì trói buộc bung ra, cứ như vậy hoàn chỉnh bại lộ trước mặt Long Vũ. Ở trong tầm mắt Long Vũ hai điểm hồng hồng xinh xinh nhảy múa mê hoặc dụ dỗ.
- Thần kinh!!!
- Vô sỉ!!!
Đồ vật kia cứ nhảy múa mê người, nhưng Long Vũ hôm nay quyết tâm kháng cự lực hấp dẫn mê người kia.
Nhưng Thi Nhân lại hoàn toàn không để ý, nàng chậm rãi đi tới lấy đôi bàn tay trắng nõn, nhỏ bé ôm lấy cổ Long Vũ, hơi hơi mở ra đôi môi đỏ mọng đầy khêu gợi thổi cho hắn một luồng nhiệt khí.
Rất nhanh, cơ thể Long Vũ cảm thấy khô nóng, hạ thân đột ngột dựng đứng lên.
- Tiểu oan gia, đến đây đi, hãy cùng chị phát tiết một lần nữa đi … Mỗi lần như vậy mỗi người đều có chỗ tốt …
Lời nói này của Thi Nhân đối với Long Vũ tràn đầy lực hấp dẫn.
Long Vũ cũng đã muốn động tình, cùng với quyết tâm trước kia hoàn toàn tương phản. Cuối cùng hắn cũng dùng miệng mình ngậm chặt đôi môi đỏ mọng ướt át của nàng.
Qua một lúc, một loại cảm giác tê dại giống như có một luồng điện chạy khắp toàn thân, Thi Nhân thoái mái rên rỉ, cái lưỡi đinh hương cũng đã bắt đầu không ngừng tìm lấy đầu lưỡi của Long Vũ.
- Đến đây đi, tình lang của em, hãy sự dụng thân thể cường tráng hùng dũng của chàng mà chinh phục cơ thể em đi …
Thân thể Thi Nhân không ngừng lắc lắc, cọ sát vào thân thể Long Vũ, lời nói trong miệng dâm đãng không dứt bên tai.
Chỉ trong khoảng khắc, y phục hai người đã không còn sót lại thứ gì trên thân thể.
Nhìn thấy da thịt như tuyết trắng, nõn nà, ấm áp, bộ kiều đồn nhấp nhô ẩn hiện ở đó một vùng tam giác bí hiểm thật đẹp. Long Vũ không tự chủ được đột nhiên nhào tới nắn bóp liên hồi.
Theo bản năng, Long Vũ thuận thế đưa tay tách cặp đùi thon của nữ nhân, hiện ra một vùng tam giác ẩm ướt, dùng ngón tay đưa qua đám cỏ xanh chọc vào thẳng chỗ sâu nhất. Dĩ nhiên trong đó nước bắt đầu chảy ra một mảng làm ướt cả tay Long Vũ.
Thi Nhân kia không thể chịu nổi sự đùa nghịch của Long Vũ, nên cả người uốn éo, nắm tóc Long Vũ dúi thắng vào khe tam giác đầy nước đó, đôi má lúm đồng tiền nhất thời đỏ rực như lửa, thẹn thùng vạn phần, xụi lơ trên mặt đất, tùy ý để cho hắn khinh bạc cơ thể mình.
Nữ nhân Phượng tộc một khi đã phát sinh chuyện đó, thì thân thể chỉ đối với một người nam nhân mà sinh ra phản ứng. Nói cách khác các nàng chỉ có thể có một người nam nhân mà thôi, chính vì vậy Phượng Tộc mới quy định tỷ muội với nhau không được tranh đoạt nam nhân của nhau.
Giờ phút này, Long Vũ tha hồ nắm bóp, chơi đùa với nữ nhân kia, mang đến cho hắn một cỗ cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có xuất phát từ nơi sâu kín nhất trong tâm hồn.
Ý thức của Long Vũ tựa như hoàn toàn mất đi phương hướng, hắn rời bỏ vùng tam giác ẩm ướt lần mò đưa mặt vào cặp nhũ phong to đầy khêu gợi kia, lấy miệng khẽ ngâm đôi núm hồng hồng mà mút, ngón tay vẫn để trong khe tam giác mà chơi đùa. Thi Nhân cũng đã dần dần không thể khống chế tâm tình của mình nữa, đôi bàn tay ngọc lần mò cầm vật cứng dưới hạ thể Long Vũ mà vuốt lên, vuốt xuống.
Một thời gian, bốn phía bị một cỗ hơi thở mang đầy dâm ý bao phủ.
- Tiểu oan gia, còn không mau cho vào đi…
Thi Nhân vốn là mê hoặc Long Vũ nhưng hiện nay chính nàng cũng không thể kềm chế được mình nữa rồi.
Long Vũ thuận thế đem nàng đảo lộn lại, mời nàng hai tay chống lên bãi cỏ, chính mình thì ôm lấy đôi mông của nàng, cậu nhỏ của Long Vũ đứng sừng sững bắt đầu công phá vào vùng tam giác đầy nước kia, khi đi vào toàn bộ cơ thể, bắt đầu vận động, thì một tiếng rên rỉ mơ hồ phát ra.
Thi Nhân cảm giác toàn bộ linh hồn của mình đều bay lên bầu trời.
Một cỗ khí tức lạnh lẽo từ trong cơ thể Thi Nhân từ từ lưu chuyển vào trong cơ thể Long Vũ, ý thức của Long Vũ cũng dần dần trở nên sáng suốt hơn.
Hắn giống như đã cảm nhận được mình đang làm gì, nhưng giờ hắn cũng không rảnh mà đi suy nghĩ, bởi hắn đang công phá mãnh liệt vùng tam giác kia làm kêu lên từng trận liên hồi.. Hắn cũng không muốn dừng lại một chút nào.
Long Vũ một bên vừa hưởng thụ sự sung sướng cùng Thi Nhân, vừa nhận lấy chỗ tốt cho bản thân. Một bên điên cuồng công phá, Thi Nhân kia không còn vẻ xấu hổ, thẹn thùng, cánh tay ngọc đã không còn lực chống đỡ thân thể nàng, từ từ buông xuống, tiếng thở gấp điên cuồng hòa lẫn tiếng rên rỉ của cuộc truy hoan tưởng chừng như bất tận..
Sau nửa canh giờ, rốt cuộc cả hai cũng đã lên đỉnh Vu sơn, nương theo thân thể từng trận co rút lại, hai người cùng ngã lăn ra mà thở, cùng nằm trên bãi cỏ không nhúc nhích.
Lúc này, Long Vũ cảm thấy lực lượng trong cơ thể mình tăng lên không ít.
Thời gian dần dần trôi qua, nữ nhân với khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng hồng, lưu luyến ôm chặt lấy Long Vũ, thân thể cũng từ từ khôi phục lại.
- Tiểu oan gia, cậu đã làm cho tôi thật là sung sướng thoải mái. Cậu quả thật là tình lang tốt của tôi…
Thi Nhân cười vui vẻ nói:
- Theo tôi đi về thôi..
- Không đi.
Long Vũ rõ ràng đùa giỡn buông vài câu vô lại:
- Thi Nhân, tuy rằng lúc trước tôi có động tình với cô, nhưng việc dối trá lúc trước của cô làm tôi rất khó chịu. Việc này tôi cũng không chịu trách nhiệm, cô nên biết tôi không phải người tại Huyền Cảnh, mặc dù Huyền Cảnh tốt, nhưng chung quy tôi vẫn không thuộc nơi đây…
- Tiểu oan gia, điều cậu nói đều là sự thực? Tại sao cậu phải rời khỏi nơi này?
Thi Nhân tựa hồ có chút không muốn.
- Đúng vậy! Tôi phải đi…
Long Vũ vội vàng mặc y phục vào, ý chí kiên quyết nói:
- Tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm, thưc xin lỗi cô, tha thứ cho tôi không thể nghe lời cô được…
Nói xong, Long Vũ liền vội vàng bỏ đi.
- Xú nam nhân, cậu sớm hay muộn sẽ quyết một lòng ở với tôi mà thôi..!!
Thi Nhân hừ lạnh một tiếng, cũng không thấy nàng làm động tác gì, trên người đã mặc một bộ y phục màu tím.
- Là ai?
Đột nhiên Thi Nhân phát hiện có người ở đây âm thầm thăm dò.
- Nhị muội, muội đừng trốn nữa, xuất hiện đi, ta biết là muội mà…
Thi Nhân khẽ cười một tiếng nói:
- Nhị muội, ta đã nhận được khí tức của muội, muội đã thấy hết rồi chứ, không bằng đi ra, tỷ muội ta cùng nhau nói chuyện đi?
Âm thanh của Thi Nhân vừa dứt, thân ảnh Kim Phượng đột nhiên xuất hiện trước mặt Thi Nhân, sắc mặt của nàng tựa hồ như không được tốt lắm.
- Đại tỷ, tỷ vượt qua lãnh địa?
Kim Phương giọng lạnh băng nói:
- Đây là lãnh địa của ta…
- Nhưng nam nhân của ta lại ở chỗ này
Nữ nhân vừa khiêu khích vừa nói:
- Thế nào, một màn vừa rồi muội đều thấy hết rồi hả, có phải hay không có chút ghen tỵ với ta.
- Vô sỉ!!!!
Kim Phượng oán giận nói.
- Mắng hay lắm!!!
Thi Nhân cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Tùy ngươi nghĩ như thế nào, tóm lại, hiệp này ta đã thắng … Nam nhân của muội, bây giờ là nam nhân của ta, vừa rồi muội cũng thấy được chúng ta là ở chung một chỗ, chúng ta mới giao hoan thật là vui vẻ đó.
Nói tới đây, Thi Nhân đột nhiên hỏi:
- Nhị muội, muội muội tốt của ta, ta tin tưởng chuyện chúng ta vừa mới trải qua, chắc ngươi đã chứng kiến tận mắt, tâm tư của ngươi đã dao động rồi sao?
- Đại tỷ, ngươi quá vô sỉ.
Kim Phượng hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đại tỷ, phẩm hạnh của ngươi càng ngày càng kém, nếu vẫn như vậy mà làm Phượng Hậu thì Phượng tộc ta sao có tiền đồ được. Ta hôm nay chính thức tuyên bố, ta sẽ tuyên chiến cùng đại tỷ, ta sẽ không thua trong tay đại tỷ đâu.
……………………….
……………………….
Đối mặt với Thi Nhân làm phiền, Long Vũ chỉ có thể mau chóng ly khai, đánh thì đánh không lại, mắng thì lại càng không có tác dụng gì. Dưới tình huống như vậy, tốt nhất là mau chóng ly khai khỏi nơi đầy thị phi này.
Ba ngày sau, dưới sự dẫn dắt của Phúc Bá, Long Vũ ly khai Phượng tộc về đến thành Đoan Mộc. Đồng hành còn có Kim Phượng cùng Dung nương.
Đối với quan hệ giữa Long Vũ cùng Kim Phượng, Dung nương cảm thấy được có chút đáng tiếc. Bất quá sự việc đã xảy ra, cũng không còn cách nào khác, nhưng sự quan tâm tâm của nàng đối với Long Vũ cũng rất tốt, đối xử giống như cháu của mình vậy. Bởi vậy trên đường đi, Long Vũ từ chỗ Dung nương đã lấy được hàng trăm loại linh dược.
Những linh dược kia đối với Long Vũ có thể không có tác dụng nhiều lắm, nhưng đối với những người như Tuyết Cơ đều có công dụng rất lớn.
Sau khi trở về thành Đoan Mộc, chỉ có đồng tử Hoa An, mọi người còn lại nghe nói là đã đi ra ngoài làm việc.
Long Vũ buồn bực ở trong phòng đi qua đi lại. Nghe Hoa An nói, Mã Hiểu Mai đã đi ra ngoài nửa tháng vẫn chưa có trở về, mặc dù là cùng đoàn người Mã Chính Phong đi, nhưng Long Vũ vẫn có chút không an tâm.
Hoa An thấy Long Vũ lo lắng nói:
- Không có việc gì đâu, Đoan Mộc thành chủ đối với Thanh Tân Tiểu Trúc chúng ta khi đi ra ngoài rất là chiếu cố …
Cứ như vậy, Long Vũ ở trong này đợi hai ngày, cũng đi tới dinh thự thành chủ thành Đoan Mộc hỏi qua, nhưng vẫn không có bất kỳ tin tức gì.
Trong lòng Long Vũ có loại cảm giác kỳ quái, Mã Hiểu Mai lần này mất tích tựa hồ cùng mình có quan hệ.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là một loại cảm giác.
Trong mấy ngày này, Long Vũ cũng không có nhàn rỗi, tĩnh tâm tu luyện tại Thanh Tân Tiểu Trúc. Rốt cuộc trời cũng không phụ lòng người, bảy bộ động tác Thiểm Điện Thú, rốt cuộc cũng thuận thục nắm giữ.
Nhưng cũng bởi vì Long Vũ lúc trước cũng đã dùng qua máu Sinh Mệnh Chi Long, cho nên lúc hoàn thành bộ động tác này, đối với thân thể của hắn, trợ giúp cũng không có bao nhiêu.
Dù vậy, Long Vũ cũng kiên trì tu luyện đầy đủ bộ Ngũ Cầm Hí.
Ngoài ra, bởi vì có đạo lực cường đại làm hậu thuẫn, Long Vũ hiện tại nếu muốn thì có thể thi triển Thiên Sư kiếm quyết Diệt Thiên kiếm pháp, hắn cũng không chỉ có thể triệu hoán một đầu Long Thần,mà những phép thuật cường hãn nhất hắn cũng có thế sử dụng.
Đồng thời, hỏa hệ dị năng của hắn cũng hoàn toàn được mở ra, uy lực có thế so với Diệt Thiên Thần Long cũng không thua kém.
Đương nhiên, hắn hiện lại vẫn lấy đạo lực là chính.
Hôm giờ tại Huyền Cảnh, thời tiết đã bắt đầu trở lạnh. Lúc này Long Vũ đang đứng trước của sổ, nhìn ra phía ngoài lá cây bắt đầu rụng xuống. Long Vũ nhìn theo quỹ đạo của lá cây, trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác dị thường kì quái.
Xoay người, hắn nhìn Thiên Dực Hổ đang ngủ say trên bàn, lại nhìn lá rụng bên ngoài, trong lòng cảm thán không thôi…
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận âm thanh ồn ào. Long Vũ cẩn thận lắng nghe thì ra đó đúng là tiếng của Văn Nguyệt Thiên, Thiết Lang …
Nhưng kỳ quái chính là không có ba người của Mã gia xuất hiện, lại chỉ nghe thấy giọng của Thiết Lang lớn tiếng la:
- Tiểu huynh đệ, tôi có tin tức ….
Bình thường Văn Nguyệt Thiên không có nói nhiều lắm, tựa hồ như hôm nay có việc làm cho kích động, kêu lên:
- Tiểu huynh đệ, trong bốn ngày nay chúng ta rốt cuộc nhận được tin tức?
Long Vũ hơi ngac nhiên vội hỏi:
- Rốt cuộc là mọi người nghe được tin tức gì vậy?
Thiết Lang nhìn Long Vũ cười hì hì nói:
- Là tin tốt lành, tin tức cực kỳ tốt lành…
Long Vũ quét mắt nhìn hắn một cái rồi nói:
- Tin tức gì nói nhanh đi xem nào?
Thiết Lang vội vàng nói:
- Tiểu huynh đệ, chúng ta nghe được tin tức của cha cậu Long Thiên Diệu. Trước đây ít ngày ông ấy đã xuất hiện tại thành Hoành Thủy …
Long Vũ gật gật đầu ý bảo Thiết Lang tiếp tục nói, Thiết Lang nhìn hắn một cách quái dị nói:
- Tiểu huynh đệ, sao cậu chẳng có một chút kích động gì vậy hả?
Long Vũ trầm mặt xuống, nói:
- Hãy kể lại tỉ mỉ chút coi…
Văn Nguyệt Thiên tiếp tục nói:
- Tiểu huynh đệ, chúng tôi trong lúc vô tình đã thám thính được chút tin tức, sau khi Hiểu Mai đi thành Hoành Thủy điều tra, chúng tôi cũng đành phải đi cùng. Tại mấy ngày điều tra, xác thực có một người tên Long Thiên Diệu là hỏa hệ dị năng giả vào thành Hoành Thủy. Ở tại thị trường ngầm dưới lòng đất đang giao dịch mua một loại vật phẩm gọi là Băng Tinh. Chúng ta nghe ngóng được vật kia hẳn là để trị liệu hỏa độc …
Văn Nguyệt Thiên tiếp tục nói:
- Theo chúng ta suy tính, cha của cậu có thể trong lúc tu luyện đã bị tẩu hỏa nhập ma, cho nên mới phải cần Băng Tinh để giải độc.
Long Vũ kêu lên:
- Vậy mẹ của tôi đâu? Mẹ của tôi tại sao lại không ở cùng với cha tôi, không có tin tức của mẹ tôi sao?
Thiết Lang nhìn qua Văn Nguyệt Thiên rồi nói:
- Trước mắt, chúng tôi chỉ nắm giữ được hành tung của cha cậu. Hiểu Mai nói hai chúng tôi trở về trước để báo tin cho cậu biết. Cả nhà ba người vẫn ở lại để tiếp tục xác định chỗ cha của cậu đi tới.
Long Vũ hít một hơi thật sâu, cảm xúc một lần bình ổn lại, gật gật đầu nói
- Lần này thật sự là cám ơn Hiểu Mai.. Đúng rồi, còn có tin tức gì nữa không?