Đặc Thù Không Gian

Chương 204

Vừa nghe xong, Long Vũ nhất thời giật mình. Mã Hiều Mai trong lòng căng thẳng lập tức giải thích:

- Anh Vũ, hãy nghe em nói, em thực sự không có tâm tư riêng, em chỉ tò mò, nếu anh cảm thấy em không đáng để cho anh tin tưởng, vậy anh đừng nói...

- Nói cho em biết cũng không sao.

Long Vũ cười nói:

- Anh có Phượng Hoàng lệnh, chỉ cần khởi động không gian pháp trận bên trong Phượng Hoàng lệnh, anh liền có thể tự do ra vào Huyền Cảnh. À đúng rồi, em có muốn nhìn Phượng Hoàng lệnh một chút không? Anh có thể cho em xem.

Nói xong, Long Vũ cầm Phượng Hoàng lệnh đưa cho Mã Hiểu Mai.

Mã Hiểu Mai chợt sững sờ, duỗi tay nhận lấy.

Đó là một khối ngọc bội phi thường xinh đẹp, khiến cho người ta yêu thích không muốn rời tay.

Nàng cầm lấy Phượng Hoàng lệnh, nhất thời miếng ngọc bội biến mất không có một chút tung tích.

- Hiểu Mai, anh xin lỗi, Phượng Hoàng lệnh đã nhận anh làm chủ, anh cũng không có cách nào...

Long Vũ làm ra một thủ thế bất đắc dĩ.

Mã Hiểu Mai tức giận cắn mạnh một cái vào lồng ngực Long Vũ:

- Anh cố ý, anh cố ý trêu chọc em...

Tuy nói vậy, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy ấm áp. Nàng biết, Long Vũ thực sự tin tưởng nàng nên mới đem bí mật của Phượng Hoàng lệnh nói cho nàng biết.

Mã Hiểu Mai bình phục lại tâm tình, cười nói:

- Anh Vũ, em có thể hỏi chút, anh lấy được Phượng Hoàng lệnh ở đâu vậy?

- Ông nội em cho anh.

Long Vũ thật thà đáp.

Lời này vừa nói ra, Mã Hiểu Mai nhất thời nở nụ cười:

- Anh ngốc hay em khờ... Anh cảm thấy ông nội em có thể đem vật quý như vậy cho anh sao?

- Thật sự!

Long Vũ nghiêm túc nói:

- Hiểu Mai này, Phượng Hoàng lệnh quả thật là ông nội em cho anh. Nhưng lúc đó, nó không có hình dáng như bây giờ. Có câu nói như thế nào nhỉ? “Linh vật chọn chủ” người có duyên, tất nhiên sẽ có được. Đại ân của ông nội em, anh luôn luôn khắc ghi trong lòng. Chính vì vậy, anh đối với người Mã gia luôn có tình cảm rất đặc biệt.

- Cảm ơn!

Mã Hiểu Mai nói:

- Tiểu Vũ, anh thật tốt.

Nói xong, hôn lên môi hắn một nụ hôn nhẹ.

Nụ hôn này cũng làm cho Long Vũ cảm thấy nóng trong người. Hắn đột nhiên ôm chặt lấy nàng, hôn lên đôi môi đỏ mọng. Mã Hiểu Mai kinh ngạc kêu lên một tiếng:

- Lại muốn nữa àh?

Mã Hiểu Mai thở gấp gáp bên tai Long Vũ, giọng đầy cầu xin:

- Người ta không chịu nổi, vừa rồi đã hai lần...

- Không sao, chúng mình lại tiếp tục một lần nữa!

- Đại sắc lang!

Rất nhanh, cả phòng lại tràn ngập xuân sắc.

…………………………….

…………………………….

Được Mã Hiểu Mai chiếu cố, tâm tình Long Vũ cũng dần chuyển biến tốt đẹp.

Liên tiếp vài ngày, hắn đều cùng Mã Hiểu Mai đi thám tính tin tức. nhưng kết quả không làm cho hắn hài lòng.

Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Long Vũ tính toán lén vào Dục Giới tìm tin tức.

Hiện tại, hắn đã xác định, hành tung của cha ở thành Hoành Thủy hoàn toàn là một âm mưu.

Mà người lập ra âm mưu đó quá nửa chính là Hắc Minh.

Long Vũ cảm thấy mình đã không thể chờ đợi, nếu không, một khi bọn Hắc Minh tìm được cha mẹ mình thì mọi chuyện sẽ trở nên phiền toái.

Lần này, có Phúc Bá cùng Dung Nương ủng hộ. Bọn họ còn hứa sẽ đưa Long Vũ an toàn tiến vào Dục Giới. Nhưng bọn họ luôn nhắc nhở Long Vũ, Dục Giới và Huyền Linh Thiên hoàn toàn khác nhau, nơi đó, tràn ngập giết chóc. Muốn sống ở đó, phải có thực lực mạnh mẽ và tâm tính kiên cường.

Long Vũ hiện giờ có tu vi bát đỉnh, nếu tính cả hỏa dị năng trong cơ thể cùng Thiên Dực Hổ, hắn có đủ tự tin hành tẩu ở Dục Giới.

Sau khi cẩn thận thương nghị, hắn tính trước khi đi Dục Giới sẽ về thế giới sự thật một chuyến, bởi vì, hắn không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian ở Dục Giới.

Cho nên hắn muốn đi về cùng Tuyết Cơ, Hàn Duyệt, Trương Đại Ngưu nói chuyện. Hắn không muốn bọn họ quá lo lắng cho hắn.

Đồng thời, hắn còn muốn xắp xếp cho Hàn Duyệt tu đạo.

……………………………..

……………………………..

Tỉ mỉ tính toán, Long Vũ đã hơn hai tháng không tới trường, vì thế, Tuyết Cơ đã phải lợi dụng chức vụ để trường học không xử phạt hắn.

Trương Đại Ngưu sau khi nhìn thấy Long Vũ liền có chút giật mình:

- Tiểu Vũ, khách quý đến nhà, sau một thời gian không gặp, mày lại anh tuấn hơn một chút?

Trương Đại Ngưu nói đúng sự thật. Khí chất cùng dung mạo Long Vũ có chút bất đồng so với trước đây.

Long Vũ mỉm cười vỗ vai Trương Đại Ngưu:

- Đại Ngưu, lần này tao quay lại, thứ nhất là muốn nhìn xem mày thế nào, hai là muốn hỏi mày một việc.

- Chuyện gì? Không phải muốn hỏi tao một vài chiêu số tán gái chứ?

Trương Đại Ngưu vỗ vai Long Vũ nói:

- Yên tâm hỏi đi, trong thời gian này, tao tiến bộ không ít, hỏi cái gì mày cứ tỳy tiện. Đúng rồi, nghe nói mày và Hàn lão sư có một chân, đúng vậy không?

- Cái tên này, toàn nói lung tung thôi. Nói thật, tao tới gặp mày là có chuyện quan trọng cần nói...

Long Vũ nghiêm túc nói:

- Một việc có liên quan đến tương lai, đại sự của mày.

- Không thể nào, không tới mức nghiêm trọng như vậy chứ?

Trương Đại Ngưu lần đầu tiên thấy Long Vũ nghiêm túc như vậy.

- Đi tới nhà tao, tao sẽ nói rõ mọi chuyện cho mày biết...

- Được rồi…

Thấy vẻ mặt của Long Vũ như vậy, Trương Đại Ngưu liền gật đầu đồng ý.

Một lát sau, hai người tới nhà của Long Vũ, trùng hợp là Mã Hiểu Mai không có ở nhà. Long Vũ rót cho Trương Đại Ngưu một chén trà thơm, lấy gói thuốc Trung Hoa đưa cho Trương Đại Ngưu một điếu, tự mình cũng lấy một điếu.

Trương Đại Ngưu cảm thấy Long Vũ rất lịch sự.

Nhả ra một vòng khói, Long Vũ nói:

- Đại Ngưu, mày có tin tưởng là trên đời này có thần tiên không?

Trương Đại Ngưu nghe vậy, ngạc nhiên hỏi:

- Tiểu Vũ, không phải mày muốn nói với tao, mày chính là thần tiên chứ?

- Tao không phải là thần tiên, nhưng tao là người tu đạo...

Nói xong, Long Vũ vươn tay ra, một đám hỏa diễm lớn dần trong tay khiến Trương Đại Ngưu sợ đến ngây người.

- Đây là công phu gì vậy?

- Đây không phải là công phu!

Long Vũ nói:

- Đại Ngưu, đây là tử hỏa, do hỏa hệ dị năng trong cơ thể của tao chuyển hóa mà thành. Tao chỉ muốn nói cho mày biết, tao không giống như nguời bình thường, hơn nưa trên thế giới này cũng có rất nhiều người giống tao. Để tao cho mày xem một vật...

Nói xong, Long Vũ lấy ra Thiên Sư pháp kiếm, đồng thời múa kiếm triệu hồi ra một con Thần Long. Nhìn thấy trong phòng tự nhiên hiện ra hình ảnh của một con Thần Long trong truyền thuyết, Trương Đại Ngưu hoàn toàn ngây dại.

- Có phải tao đang nằm mơ không? Nhất định là...

Trương Đại Ngưu khó có thể tin tưởng rằng đây là sự thật, hắn cho là hắn đang nằm mơ, theo bản năng, hắn má mồm cắn thật mạnh vào tay mình.

- Á....!

Đau đớn truyền đến, Trương Đại Ngưu mới ý thức được đây là sự thật. Long Vũ quả thật không phải người bình thường. Cái mà hắn nhìn thấy cũng không phải công phu.

- Tiểu Vũ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Vẻ mặt Trương Đại Ngưu không thể tin được hỏi.

- Đại Ngưu, bây giờ tao sẽ nói cho mày biết...

Long Vũ đem tình huống của mình nói rõ ràng cho Trương Đại Ngưu một lượt, thậm chí hắn còn giới thiệu cả Huyền Cảnh.

Nghe Long Vũ giới thiệu, Trương Đại Ngưu có cảm giác mình giống như chập mạch.

Không thể tưởng tượng.

Khó có thể biểu đạt tâm tình của hắn lúc này.

- Tiểu Vũ, có phải thế giới này tồn tại một không gian đặc thù? Ở trong đó, mỗi người đều có thể phi thiên độn địa? Đó là tiên giới sao?

Trương Đại Ngưu hồ đồ hỏi.

- Là Huyền Cảnh!

Long Vũ nói:

- Có lẽ, phía trên Huyền Cảnh còn có Tiên Cảnh, điều này tao cũng không rõ lắm. Sở dĩ tao nói cho mày biết những điều này, là muốn hỏi mày một chút. Mày có muốn tu đạo không?

- Tu đạo?

Trương Đại Ngưu ngạc nhiên nói:

- Mày nói tao cũng có thể tu đạo,tu tiên giống như mày? Nhưng hiện tại, tao đã lớn tuổi rồi, vẫn có thể tu luyện sao?

- Theo lý thuyết, lớn tuổi như mày mới bắt đầu tu đạo thì quả thật có chút khó khăn. Nhưng, trên tay tao bây giờ có một số linh dược, chỉ cần mày nguyện ý, tao có thể giúp mày thuận lợi tu đạo. Tuy nhiên, có một số tình huống tao phải nói cho mày biết. Người tu đạo, có thể kéo dài tuổi thọ tới mấy chục năm, mấy trăm năm, thậm chí có thể trường sinh bất lão. Mà người thân của mày, bạn bè của mày chỉ có chưa tới trăm năm tuổi thọ. Vì thế, khi những người bên cạnh mày lần lượt chết đi, mày sẽ cảm thấy rất thống khổ, rất cô đơn... Cho nên, trước khi quyết định, mày cần phải suy nghĩ cẩn thận.

- Như vậy đi, mày cho tao ba ngày suy nghĩ!

Đây là một chuyện tốt, cũng là chuyện đại sự, Trương Đại Ngưu không dám tùy tiện quyết định, hắn muốn cẩn thận suy nghĩ trước khi trả lời.

- Được rồi!

Long Vũ cẩn thận dặn dò:

- Nhớ kỹ, không cần biết mày suy nghĩ thế nào, những điều tao đã nói với mày hôm nay, mày không thể nói lại cho người khác biết.

- Tao biết rồi, mày cứ yên tâm!

Trương Đại Ngưu nghiêm túc gật đầu.

…………………………….

…………………………….

Không đến ba ngày, Trương Đại Ngưu đã có quyết định, hắn sẽ tu đạo.

Thế nên, Long Vũ nghĩ phải cùng Tuyết Cơ bàn bạc lại.

Hắn hy vọng rằng trong thời gian mình vắng mặt, Tuyết Cơ có thể đôn đốc, chỉ bảo Hàn Duyêt, Trương Đại Ngưu tu đạo.

Khi gọi điện thoại, Tuyết Cơ nói Long Vũ đến nhà nàng để nói chuyện.

Mười lăm phút sau, Long Vũ đã tới nhà của Tuyết Cơ. Nhưng khi vào cửa, cửa chỉ khép hờ, vào tới phòng khách, Long Vũ cũng không thấy bóng dáng Tuyết Cơ đâu cả.

Ngồi trên ghế salon, Long Vũ mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, hắn đoán lúc này, Tuyết Cơ chắc đang tắm.

Quả nhiên một lát sau, Tuyết Cơ đi từ phòng tắm ra phòng khách.

Long Vũ nhịn không được cúi xuống hít một hơi lạnh. Cũng không phải xảy ra chuyện gì bất ngờ, mà là dáng người gần như hoàn mỹ của Tuyết Cơ hiện ra trước mặt hắn.

Từ trên xuống dưới, ngoại từ khăn tắm quấn quanh người, không có y phục nào khác. Thân mình cao gầy thon thả, làn da trắng sáng như tuyết, bụng bằng phẳng, kiều đồn vênh cao, đôi chân thon dài phồi hợp với khuôn mặt xinh đẹp khiến nàng hấp dẫn như một tiên nữ, làm người khác không nhịn được mà phải động tâm.

- Xú tiểu tử, nhìn cái gì vậy?

Tuyết Cơ cười tươi khẽ hỏi vậy khiến Long Vũ có cảm giác mình đang mạo phạm nàng.

- Thực xin lỗi!

Long Vũ vội vàng nói:

- Chị Tuyết Cơ, trước tiên em nghĩ chị nên thay quần áo vào.

- Ha ha.

Tuyết Cơ mỉm cười:

- Cần gì phải phiền toái như vậy... Chị đã che người rồi, đâu phải đang trần truồng đâu( DG: cái kiểu kín kín hở hở thế này còn chết người hơn trần truồng ấy chứ. Biên: Làm khó người thuần khiết như ta mà). Đúng rồi, em nói trong tay em có linh dược có thể khiến người trưởng thành như Hàn Duyệt, Trương Đại Ngưu có thể tu đạo, có thật không vậy? Còn nữa, cho dù em thực sự có linh dược đó, nhưng em đã từng nghĩ đến chưa, khi bọn họ tu đạo thì phải làm gì với người thân của họ bây giờ? Không lẽ, cũng cho bọn họ tu đạo? Rồi người thần, bằng hữu của người thân họ nữa... Nếu cứ như vậy, chị nghĩ tất cả mọi người trên thế giới này đều tu đạo...

- Chị Tuyết Cơ, em biết chị đang lo lắng điều gì, chị yên tâm đi, chuyện này em đã cẩn thận suy nghĩ, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu... Hơn nữa, em cũng để chính bọn họ cẩn thận suy nghĩ.

Long Vũ trầm giọng nói:

- Nắm giữ cơ hội hay buông bỏ, bọn họ đã chọn lựa rồi...

Nghe Long Vũ nói vậy, lo lắng của Tuyết Cơ cũng dần được tháo gỡ.

Trong một năm trở lại đây, Long Vũ đã có rất nhiều thay đổi. Nếu so sánh trước kia với hiện tại, có thể nói là khác nhau một trời một vực. Tuyết Cơ hé miệng cười, trong lòng ngập tràn vui vẻ.

- Chị Tuyết Cơ, chị đồng ý rồi?

Long Vũ hỏi.

- Ừ…

Tuyết Cơ cười nói:

- Trước tiên để bọn họ làm đệ tử kí danh của chị đã, chờ em cho họ dùng linh dược, cải thiện kinh mạch cùng thể chất xong. Chỉ sẽ bắt đầu giảng dạy bọn họ tu đạo.

- Cám ơn!

Long Vũ nói xong, từ trên salon đứng lên, khóe miệng tươi cười, lòng bình thản, trong mắt, còn xuất hiện một cảm xúc khó nói.

- Đợi một chút!

Tuyết Cơ bất mãn nói:

- Tiểu tử thối này, khó khăn lắm em mới tới một lần, mới nói được mấy lời đã đòi đi rồi à?(Biên: Có mùi nguy hiểm)

- Bà chị của em à, xin chị xem bây giờ là mấy giờ rồi. Không lẽ, chị muốn em ở lại cùng ngủ chung với chị sao?

Long Vũ cười hắc hắc nói:

- Em phải trở về. Đừng quên, chị còn tìm giúp em một con cọp cái ở nhà đấy.

- Cắt.

Tuyết Cơ khinh thường nói:

- Em còn giả bộ cái gì? Đừng cho là chị không biết, em và Mã Hiểu Mai đã chung sống hòa thuận. Trong lòng tiểu tử em chắc đang mừng thầm vì chị đã tìm một mối nhân duyên tốt chứ gì? Tiểu Vũ, chị hỏi em, có phải em đang định tiến vào Dục Giới tìm kiếm tin tức của cha mẹ em?

Long Vũ thoáng do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu:

- Vâng, em đúng là có tính toán như vậy... Đúng rồi, chị Tuyết Cơ, có chuyện này thiếu chút nữa em quên không nói cho chị biết, em nghĩ em và mẹ em đã gặp mặt nhau. Chẳng qua lúc ấy, người không biết em là ai, mà em cũng không thấy rõ mặt bà ấy...

Lập tức, Long Vũ đem chuyện mình tới thành Hoành Thủy kể lại một lần.

Nghe Long Vũ kể xong, Tuyết Cơ có chút kích động:

- Theo những gì em nói, hồng y nữ tử đó rất có khả năng là mẹ em. Tiểu Vũ, em hãy nhớ kỹ, nếu lần sau có cơ hội gặp chị ấy, em nhất định phải nói cho chị biết, chị phải đích thân nhìn xem.

- Vâng, chị Tuyết Cơ, em cũng có ý này, em cũng nghĩ cho chị đi chứng thực thân phận của bà ấy một lần.

Long Vũ nói.

…………………………….

…………………………….

Mấy ngày sau đó, Long Vũ đem linh dược lần lượt giao cho Trương Đại Ngưu và Hàn Duyệt, hơn nữa, còn tư mình hộ pháp lúc họ đem linh dược hấp thu.

Đúng như những gì Tuyết Cơ đã nói lúc trước, thể chất của bọn họ đã đạt tới tiêu chuẩn của đệ tử bậc thấp. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ chỉ cần siêng năng một chút là có thể tu luyện đến cảnh giới Tụ Linh.

Đương nhiên, nếu còn có đan dược tốt hơn, thì tình huống còn tốt hơn như vậy. Buổi tối, Tuyết Cơ đã tới mang Trương Đại Ngưu đi, an bài hắn tại một nơi rất xa hoa, tự mình dẫn dắt hắn tu đạo. Về phần Hàn Duyệt, Tuyết Cơ cũng tự mình giảng dạy, nhưng Tuyết Cơ không mang nàng đi ngay mà đề nghị Long Vũ song tu với Hàn Duyệt trước. Như vậy, Hàn Duyệt tu đạo sẽ thuận lợi hơn.
Bình Luận (0)
Comment