Đặc Thù Không Gian

Chương 215

- Không thể nào!

Lữ Minh lắc đầu nói:

- Ta làm sao có thể đánh bại Long Vũ? Tu vi đó cho dù Thiên Cơ tổ sư cũng chưa chắc đã địch nổi. Mặc dù nửa năm nay ta đã rất chăm chỉ, luyện tập khắc khổ, thế nhưng tu vi của ta mới chỉ đạt đến cảnh giới Tụ Linh, một chiêu của hắn có khi còn không đỡ được nữa là!

Bảo Lữ Minh đi khiêu chiến Long Vũ thì hắn hoàn toàn không có chút tự tin nào.

- Đồ vô dụng!

Người mặc áo đen nói:

- Ngươi so với cha ngươi còn vô dụng hơn… Chưa đánh đã sợ!

- Ta nhắc lại một lần nữa, không được vô lễ với cha ta!

Lữ Minh mặc dù chưa từng gặp cha, thế nhưng trong thâm tâm hắn đã có sẵn lòng tôn kính với ông.

- Khá lắm, ngươi cũng là đứa trẻ có hiếu đấy!

Người mặc áo đen nói tiếp:

- Lần tranh đoạt trước, cha ngươi đã thua. Lần này ngươi không được phép thua, phải đoạt lại thứ yêu thích của mình, đồng thời cũng là lấy lại mặt mũi cho cha ngươi. Nhất định ngươi phải đánh bại Long Vũ ngay trên đại hội, dẫm nát hắn dưới chân ngươi.

- Nhưng ta căn bản là không thắng được!

Bị người mặc áo đen kích thích một hồi, Lữ Minh trong lòng cũng khẽ động, nhưng hắn biết rõ hắn không phải là đối thủ của Long Vũ.

- Ta đã nói rồi, ta có thể giúp ngươi!

Người mặc áo đen tán đi hắc khí trên mặt, lộ ra gò má gầy gò, khóe miệng còn đeo vẻ mỉm cười:

- Chỉ cần ngươi đáp ứng ta, để cho ta nhập vào người, thì sẽ đánh bại được Long Vũ.

- Không được!"

Lữ Minh vội vàng nói:

- Ngươi là ai? Ngươi có âm mưu gì?

- Ta nói rồi, ta đến là để giúp ngươi.

Người mặc áo đen nói:

- Không cần hoài nghi thân phận của ta, ta cũng là tiền bối của Huyền Môn, có điều ta không ưa tên Long Vũ kiêu ngạo. Vả lại ông ta với cha ngươi có chút quan hệ, cho nên ta mới tới giúp ngươi. Ngươi cũng biết rõ, tu vi của ngươi so với Long Vũ chênh lệch quá nhiều, trong thời gian ngắn thì thần tiên cũng không có cách nào giúp ngươi tăng tu vi đến trình độ của Long Vũ cả. Bây giờ chỉ còn một cách duy nhất là để ta nhập vào người ngươi, hợp lực hai người chúng ta đánh bại Long Vũ, sau đó ta sẽ rút lui, tất cả vinh quang sẽ là của ngươi.

Lữ Minh nghe thấy vậy, có chút động lòng.

- Hài tử, đừng do dự!

Người mặc áo đen lại tiếp tục dụ dỗ:

- Chẳng lẽ ngươi lại muốn giống như cha ngươi, để lại tiếc nuối cả đời hay sao?

- Để ta suy nghĩ thêm đã.

Phòng tuyến của Lữ Minh bắt đầu lơi lỏng.

- Thời gian của chúng ta không còn nhiều, ngươi phải đưa ra lựa chọn thật nhanh!

Người mặc áo đen giải thích:

- Sau khi ta nhập vào ngươi thì còn cần vài ngày ma hợp, nếu không ngươi không thể phát huy hoàn toàn lực lượng của ta.

Nghe người mặc áo đen nói vậy, Lữ Minh cắn răng nói:

- Được rồi, ta đồng ý...

- Vậy được rồi."

Lữ Minh cũng không chú ý tới trong mắt người kia lóe lên một tia giảo hoạt.





Đến thời gian đã định, chỉ cần là người nhận được lời mời từ Huyền Môn thì toàn bộ đều tới. Đối với lần triệu tập này của Huyền Môn thì không ai dám xem thường, một số môn phái ít người thậm chí còn không hiểu chuyện gì xảy ra, thế nhưng cũng vội vã chạy đến, bởi vì để Huyền Môn đứng đầu mấy trăm năm qua tự mình viết thiệp mời, thì đã nói lên tính gấp gáp cùng tầm quan trọng của sự kiện lần này.

Đợi cho mọi người tập trung đông đủ, người tiếp khách (MC) mặc đồ lòe loẹt liền công bố lý do cùng chương trình sẽ diễn ra trong đại hội lần này cho mọi người.

Mười lăm trăng tròn, mười sáu viên mãn. Hôm nay mặt trời uy phong trên đầu, chiếu những tia nắng chói chang ra bốn phương. Người tu đạo toàn thiên hạ tụ tập tại đây, Bạch Mi đạo nhân cũng góp mặt trong thịnh hội lần này.

Nhìn Bạch Mi đạo nhân ngồi trên ghế thủ tịch ở đài trung tâm, phía dưới mọi người liền châu đầu ghé tai nhỏ giọng nghị luận. Thiên Cơ Tử đứng đầu Huyền Môn, là người mạnh nhất đương thời, thế nhưng hôm nay lại xuất hiện một người là tổ sư của Thiên Cơ Tử, như vậy có thể thấy được sự hùng mạnh của Huyền Môn.

Thiên hạ tu đạo, vài ngàn năm trước có rất nhiều môn phái, khi đó, gần như môn phái nào cũng có Đại Thừa Kỳ, thậm chí là Độ Kiếp Kỳ tu đạo.

Thời đại đó mới là thời kỳ cường thịnh nhất của người tu đạo, đáng tiếc là đại chiến của vài ngàn năm trước làm cho tu đạo thiên hạ nguyên khí tổn thương, tới giờ vẫn chưa hồi phục lại, mà Huyền Môn thì từ đó đến nay vẫn độc chiếm ngôi vị bá chủ.

Cái gọi là đấu võ chọn Minh chủ, trong mắt của các môn phái và gia tộc thì thật ra chính là một loại nghi thức dành cho Huyền Môn, còn làm gì có gia tộc, môn phái nào có thể đảm đương được trọng trách này.

Vốn là Mã Gia cùng Đường Gia còn có chút hy vọng.

Gia chủ của Đường Gia là Đường Hương Hương cũng có thể tính là đệ tử Huyền Môn.

Mà phía Mã gia, người có thể gánh trách nhiệm là Mã Ngọc hay Mã Hiểu Mai thì đều vắng mặt.

Cho nên cái gọi là đại hội tu đạo thật ra chính là Huyền Môn tụ tập những người tu đạo còn lại, thứ nhất là đến xem cho vui, thứ hai là làm chân sai vặt, chờ đợi Huyền Môn phân việc.

Nhưng nói thế nào đi nữa, chuyện quan trọng, lại dính đến an nguy của thiên hạ, cho nên bọn họ cũng không dám chậm trễ.

- Chư vị... Hôm nay tu đạo thiên hạ đều tụ tập tại đây, ta cũng không nói nhiều những lời khách sáo nữa. Chúng ta đang phải đối mặt với một mối nguy hiểm rất lớn, có thể hủy diệt cả thế giới này. Nguy hiểm đang cận kề rồi, có thể nói đây là một nguy cơ nghiêm trọng nhất kể từ khi nhân loại sinh ra đến nay. Chúng ta là những người tu đạo, nhất định phải gánh trách nhiệm cứu vớt thế giới đang gặp nguy này. Mặc dù không phải nhân vật chính, thế nhưng cũng không có nghĩa là chúng ta có thể trốn tránh. Hôm nay, chúng ta sẽ dùng hình thức đấu võ để tuyển ra Minh Chủ. Ngay sau đó, mọi tu giả trong thiên hạ đều phải nghe theo hiệu lệnh của Minh Chủ, không được làm trái.

Người nói chuyện là người đứng đầu Huyền Môn, Thiên Cơ Tử.

Lời vừa nói ra, mọi người đều phụ họa.

Thế nhưng đa số mọi người đều thấy chức Minh Chủ này hẳn là thuộc về Thiên Cơ Tử rồi.

Cái gọi là đấu võ thực ra chỉ là một vở kịch diễn gọi là có.

Tuy nhiên, đó cũng là để thể hiện sự tôn trọng người tu đạo trong thiên hạ của Huyền Môn.

Thực tế thì bọn họ đều đoán sai cả, Thiên Cơ Tử cũng không có ý định tham chiến, mà Huyền Môn cũng chỉ phái ra vài đệ tử tham chiến, thực lực chỉ ở mức tiêu chuẩn thôi, điều này nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Đấu võ qua đi vài ngày, mọi người lại thấy nổi lên điểm sáng là Đường Hương Hương, gia chủ Đường Môn, đệ tử duy nhất của Huyền Môn Tuyết Cơ, tu vi của nàng lại là Hóa Thần Kỳ! Sự xuất hiện của nàng làm cho mọi người khá bất ngờ.

Lữ Minh, một trong lớp trẻ, đệ tử hàng đại sư huynh của Huyền Môn, vượt ra khỏi dự đoán là hắn cũng biển hiện ra tu vi Hóa Thần Kỳ, không những thế còn chiến thắng Đường Hương Hương.

Long Vũ, kẻ đã từng bị trêu chọc là cây củi mục, cũng một thuận lợi vượt qua các đối thủ. Ngày mai, ngày đấu võ cuối cùng, hắn sẽ cùng đại đệ tử Huyền Môn Lữ Minh đối chiến, chính là trận chung kết.





Buổi tối, Tuyết Cơ, Long Vũ, Đường Hương Hương tụ tập cùng một chỗ, chủ đề xoay quanh cuộc đấu võ ngày mai. Đường Hương Hương cẩn thận nhớ lại quá trình giao thủ cùng Lữ Minh hôm nay, càng nghĩ càng thấy Lữ Minh thay đổi hoàn toàn, cứ như là một con người khác.

Nghĩ đến đây, nàng liền đưa ra lời nghi vấn.

- Sư huynh Tiểu Vũ, sư tôn... mọi người có thấy Lữ Minh có chút khác lạ không?

Nàng nhíu mày hỏi.

- Ừ đúng!

Tuyết Cơ tiếp chuyện:

- Đứa nhỏ này tu vi đáng nhẽ không đạt tới cảnh giới này, hơn nữa, trên lôi đài, ta nhiều lần chú ý ánh mắt của nó, thấy khác hẳn trước kia.

- Chỉ có một cách lý giải!

Long Vũ nói:

- Em cảm nhận được trên người đại sư huynh có một cỗ khí tức tà ác, nhưng lại khá quen thuộc, giống như đã từng quen biết.

Thực tế là Long Vũ quan sát Lữ Minh phát hiện ra một cỗ khí tức tà ác, rất giống với khí tức của Vương Quốc Duy.

Hay nói cách khác, hắn rất có thể đã bị thuộc hạ của Hắc Minh nhập vào người.

Mà mục đích cuối cùng chính là Long Vũ.

- Ý của em là...

Tuyết Cơ sắc mặt hơi đổi, nói:

- Tiểu Vũ, chẳng lẽ em hoài nghi hắn bị tà vật nào đó nhập vào người rồi?

- Đúng vậy.

Long Vũ trầm giọng nói:

- Nếu suy đoán của em không sai thì mục đích của hắn chính là em.

- Vậy anh phải cẩn thận một chút.

Đường Hương Hương nói.

Long Vũ nghe vậy liền ghé mắt qua nhìn, phát hiện trong mắt nàng cũng không có quá nhiều sự ân cần, trong lòng hắn liền cảm thấy có chút buồn bực.

Tuyết Cơ hiển nhiên là thấy biểu tình của hai người, thế nhưng nàng cũng không nói gì.

Ngừng một chút, Tuyết Cơ hỏi:

- Tiểu Vũ, em có nắm chắc không? Chi bằng để chị nói chuyện này với tổ sư để ngài ra mặt giải quyết.

- Không cần.

Long Vũ nói:

- Bạch Mi đạo nhân thâm bất khả trắc, em đoán là nếu chúng ta đã nhìn ra có vấn đề thì có lẽ ngài cũng nhìn ra rồi, tất cả là đang chờ biểu hiện của em mà thôi.

- Anh có mấy phần nắm chắc?

Người đặt câu hỏi lại chính là Đường Hương Hương, kỳ thật trong nàng cũng có chút lo lắng, chỉ có điều không biểu hiện trên mặt thôi.

- Yên tâm đi, mặc dù đối với Hắc Minh anh cũng không nắm chắc, nhưng hắn chỉ là thuộc hạ thôi, anh không có việc gì đâu.

Long Vũ tự tin nói:

- Ngày mai hai người cứ chờ mà xem...





Sáng sớm hôm sau, người tu đạo thiên hạ lại lần nữa tụ tập, gần như tất cả mọi người đều rất chờ mong trận đại chiến này.

Uông Kiếm cùng Thiên Thần Tử ở trong góc nhỏ giọng thì thầm.

- Sư Tổ, ngài xem kìa Thiên Cơ Tử thật bất công... Lữ Minh trước kia tu vi chỉ cao hơn đệ tử một chút, thế nhưng bây giờ thì ngay cả sư muội cũng không phải đối thủ của hắn.

Uông Kiếm không ngừng phàn nàn:

- Sư tổ, ngài cũng giúp đỡ đệ tử đi, ít nhất thì cũng đừng để bọn họ bỏ xa đệ tử quá chứ.

- Haizz.

Thiên Thần Tử thở dài một tiếng nói:

- Ta làm gì có thần thông như vậy, nếu thực sự thần thông như thế thì vì sao không tự tăng tu vi cho chính mình?

Ngừng một chút, Thiên Thần Tử còn nói thêm:

- Uông Kiếm, ngươi cũng không cần để ý tu vi của Lữ Minh. Ta xem ra trong chuyện này không chỉ đơn giản như vậy.

- Vậy là có ý gì?

Uông Kiếm khó hiểu hỏi.

- Cụ thể là xảy ra chuyện gì ta cũng không rõ lắm, thế nhưng chắc chắn là sẽ có đáp án sớm thôi. Cứ chờ đi, sẽ có trò vui cho ngươi xem!

Khóe miệng Thiên Thần Tử khẽ nhếch lên vẻ mỉm cười.

- Bắt đầu!

Trong lúc hai người đang thì thầm, thì trọng tài đã tuyên bố trận đấu bắt đầu.

Long Vũ và Lữ Minh đứng song song trên lôi đài, đối diện nhau. Khí tức mạnh mẽ không ngừng từ trên người Long Vũ phát ra.

Lữ Minh hơi kinh hãi, tuy nhiên hắn rất nhanh điều chỉnh lại tâm thần của mình, cũng không bị ảnh hưởng bởi Long Vũ.

- Đại sư huynh, sao phải khổ như thế chứ?

Long Vũ nhàn nhạt nói.

- Long Vũ... Ta không hiểu đệ nói gì.

Lữ Minh biến sắc.

- Sư huynh cũng biết!

Long Vũ nói tiếp:

- Sư huynh xảy ra chuyện gì, trong lòng đệ đã biết rõ. Huynh thân là chính đạo, thế mà lại để ma đạo nhập vào, đệ khẳng định là sư huynh tự nguyện, nếu không thì chuyện này không thể lặng lẽ xảy ra như thế...

- Ta không hiểu đệ đang nói gì!

Lữ Minh hơi chột dạ.

- Kết cục của Vương Quốc Duy sư huynh hẳn cũng đã thấy rồi!

Long Vũ nói:

- Các người đều là bị tà ma lừa gạt... Quay đầu lại là bờ...

- Không thể quay lại được nữa!

Lữ Minh đột nhiên cười lạnh, nói:

- Long Vũ, cho dù ta có sai, cũng chính là do ngươi ép ta... Nếu như không phải ngươi, ta sẽ vĩnh viễn trở thành người được tôn kính, là một đại sư huynh được người người tôn sùng, nếu như không phải ngươi thì tiểu sư muội cũng là của ta... Thế nhưng hôm nay, mặc dù mọi người biểu hiện ra vẻ tôn kính với ta, thế nhưng trong lòng đã dần dần hướng về ngươi. Người nào nắm tay to, người đó chính là lão đại. Sự thật này không thể thay đổi...

- Nhưng huynh cũng không nên dùng cách đó để đề thăng tu vi của mình!

Long Vũ thở dài:

- Đây là con đường không có lối về...

- Ta thấy chẳng sao cả!

Lữ Minh nói:

- Ta chẳng còn tâm nguyện gì cả, chỉ muốn đánh bại ngươi, đem ngươi dẫm nát dưới chân. Ta muốn chứng minh cho mọi người thấy, ta hoàn toàn xứng đáng là đại sư huynh, ta cũng muốn nói với Hương Hương, ta mới chính là người có thể bảo vệ được cho nàng. Long Vũ, là ngươi bức ta.

- Haizz

Long Vũ thở dài thâm thúy:

- Đại sư huynh, huynh thật sự cho rằng dựa vào tà ma trên người là có thể đánh bại được ta sao, vậy thì huynh nhầm to rồi. Lai lịch của hắn đệ biết rõ... Nhưng lai lịch của đệ thì hắn không thể biết. Có lẽ chủ của hắn xuất hiện thì mới xứng đáng cùng đệ đánh một trận.

- Lấy binh khí của ngươi đi!

Lữ Minh tế ra một thanh pháp kiếm ngăm đen, hiển nhiên là hắn cũng không quen sử dụng pháp kiếm.

- Không cần... Đối phó huynh, đệ không cần phải rút kiếm.

Long Vũ lời nói cuồng ngạo lập tức khiến cho mấy vạn người dưới đài sửng sốt, nguyên một đám lộ ra ánh mắt khiếp sợ.

Nhìn thực lực Lữ Minh thể hiện ra ở những trận trước, nếu như hắn không sử dụng pháp kiếm thì thắng bại khó có thể nói.

Đương nhiên, đây là kết luận đưa ra khi chưa biết được tu vi thực sự của Long Vũ.

Thực tế thì với tu vi của Long Vũ, đích xác là không cần dùng kiếm cũng có thể giải quyết được hắn.

Kẻ nhập vào người Lữ Minh thật ra là Kinh Hồng. Kinh Hồng tu vi Huyền cảnh chẳng qua chỉ là Bát Đỉnh, sau khi nhập vào Lữ Minh thì tu vi sẽ không thể đạt được đỉnh phong như trước, nhiều nhất là chỉ đạt đến Lục Đỉnh, hoặc Thất Đỉnh gì đó.

Sau trận chiến với Đường Hương Hương, có thể thấy được tu vi của Lữ Minh hiện tại chỉ nhỉnh hơn Lục Đỉnh một chút, gần tới Thất Đỉnh. Tu vi như vậy so với mặt bằng chung thì cũng là rất mạnh rồi.

Thế nhưng so sánh với Long Vũ thì vẫn có một chút chênh lệch.

Lúc nghe thấy Long Vũ nói như vậy, thân thể của Lữ Minh không nhịn được run rảy, kể cả linh hồn ẩn giấu bên trong hắn cũng không ngừng run rẩy.

Bởi vì trong giọng nói của Long Vũ tràn đầy sự tự tin.

Ánh mắt Lữ Minh nhìn về phía Long Vũ bỗng có chút biến hóa. Long Vũ khẩu khí lớn như vậy khiến cho trong lòng hắn hơi có chút lo lắng, khẽ cau mày.

Thiên Thần Tử ngay khi Long Vũ xuất hiện đã nhảy dựng lên, hoảng sợ mở to mắt nhìn chằm chằm vào thân thể hắn.

- Sư tổ, hắn có khả năng thắng không vậy?

Uông Kiếm cũng thấy Long Vũ có chút tự tin thái quá. Tự tin quá thì chính là tự phụ, mà tự phụ thì sẽ phải trả một cái giá lớn.

Uông Kiếm vẫn cảm thấy chênh lệch giữa mình và Lữ Minh cũng không lớn lắm, thế nhưng hôm nay Lữ Minh đột nhiên quật khởi mạnh mẽ làm cho hắn cảm thấy khó chịu trong lòng.

Hắn hy vọng người chiến thắng trong trận đấu này chính là Long Vũ.

Thiên Thần Tử lòng tin đã hơi dao động, đồng thời trong lòng hắn tăng thêm một chút chờ mong.

Cũng như vậy, trên hàng ghế thủ tịch, một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành như tiên tử, không nhiễm khói bụi trần gian đang dùng đôi mắt long lanh mà tràn đầy trí tuệ dừng ở trên người Long Vũ đang đứng trên đài.

Trên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành bỗng xuất hiện một tia cảm xúc phức tạp pha lẫn kinh ngạc.

- Đến đây đi, để ta kết thúc thần thoại do ngươi tạo nên...

Lữ Minh lạnh lẽo quát một tiếng, hắc kiếm trong tay lóe lên một đạo Huyền Quang, một cỗ khí tức âm hành lạnh lẽo từ trên thân hắn tỏa ra xung quanh.

Long Vũ giận dữ quát lên một tiếng, Tử Kim Thiên Viêm màu tím vàng trong nháy mắt phun ra, tràn ngập bên ngoài cơ thể hắn.

Giờ phút này, gần như mọi người giật mình phát hiện, Long Vũ dường như biến thành một người lửa, Tử Kim Thiên Viêm như hòa tan với cơ thể hắn, sinh ra một cỗ khí thế cường đại.

- Ngươi định dùng dị năng Hỏa hệ để quyết đấu với ta sao?

Lữ Minh hơi kinh hãi.

Tiếng nói phát ra thế nhưng cũng không ai thấy động tác của Lữ Minh thế nào thì hắn đã xuất hiện ở vị trí cách Long Vũ hơn ba thước, thần sắc tiêu sái, dường như chẳng có chút sợ hãi nào.

- Đại sư huynh cố lên, chúng ta đều cổ vũ cho huynh!

Trong đám người, cũng không biết là ai đã hô lên một câu như vậy. Có thể thấy rằng đại bộ phận đệ tử lớp trẻ của Huyền Môn đối với Lữ Minh vẫn rất sùng bái.

Dù sao, Long Vũ cũng đã từng là một cái phế vậy, hôm nay lại trở lên cường đại như vậy, làm cho bọn họ có chút không cam tâm.

- Đại sư huynh tất thắng!

Đám người đồng thanh hô.

Lữ Minh rất thích cảm giác được hoan hô như vậy.

Bởi vì đây là vinh hạnh đặc biệt mà chỉ cường giả mới nhận được.

- Long Vũ, nghe thấy chưa? Tất cả mọi người đang vì ta mà hoan hô, trong lòng bọn chúng ta mới chính thức là đại sư huynh. Hôm nay ta nhất định phải đánh bại ngươi.

Lữ Minh hướng về Long Vũ cuồng ngạo nói.

Khi vẫn đang nói chuyện, thì một cỗ Huyền quang màu đen đã bao phủ toàn thân hắn, điều kì quái là Huyền quang màu đen này lại tràn ngập khí tức Huyền Môn đạo pháp.

Lữ Minh bước vào trạng thái chiến đấu, lạnh lùng nhìn Long Vũ, pháp kiếm màu đen giơ lên chỉ về hướng Long Vũ, một cỗ kiếm quang ngưng thực không ngừng phun ra nuốt vào.

Lữ Minh tự tin nhìn Long Vũ, cuồng ngạo nói:

- Long Vũ, nếu ngươi thất bại, ngươi nhất định phải từ bỏ tranh đoạt sư muội với ta, nếu không ta sẽ không khách khí!

Lữ Minh nói đến đây, ngừng một chút, nói ra một câu thâm thúy:

- Nhớ kỹ, ta vĩnh viễn là đại sư huynh!

- Huynh đã nhầm đường lạc lối rồi!

Long Vũ thở dài một tiếng, nói ra một câu khó hiểu.

Lữ Minh nhìn Long Vũ một lúc lâu, mới khẽ nhếch môi, mỉm cười nói:

- Ta nói rồi, việc đến nước này đều do một tay ngươi tạo nên.

- Đại sư huynh, đệ nhất định diệt trừ tà ma trên người huynh.

Long Vũ nghiêm túc nói.

Người tu đạo phía dưới mắt tròn mắt dẹt không hiểu đầu đuôi ra sao.

Đương nhiên là trên đài thủ tịch thì có không ít người biết chuyện.

Chẳng hạn như Thiên Cơ Tử, vẻ mặt hắn tràn đầy lo lắng, nếu như không phải vị Bạch Mi đạo nhân ngăn cản thì sợ rằng hắn đã phi ngay lên đài bắt lấy Lữ Minh để trừ ma rồi.

- Yên tâm đi, Tiểu Vũ có thể ứng phó được!

Bạch Mi vẻ mặt thản nhiên, tựa hồ chẳng có chút lo lắng nào.

Trên đài, khí thế của hai người không ngừng tăng vọt. Phía dưới hoàn toàn yên tĩnh, mọi người mở mắt thật to, muốn quan sát thật kĩ trận chiến căng thẳng này, sợ rằng sẽ bỏ qua chi tiết nào đó.

- Giết!

Một tiếng quát to, thân hình Lữ Minh bỗng nhiên biến mất, trên lôi đài bỗng xuất hiện một cơn lốc, cơn lốc này do Lữ Minh khi tốc độ đạt đến cực hạn phát ra.

Gió mạnh thổi tung những lọn tóc trước mặt Long Vũ, thế nhưng thân hình hắn vẫn sừng sững bất động.

- Không tồi, so với khí tức trên người của Vương Quốc Duy lần trước thì công lực của ngươi lại tăng tiến rồi!

Long Vũ với cảm giác cường đại đã bắt được khí tức của Lữ Minh.

Thế nhưng, ngay lúc Long Vũ chuẩn bị xoay người công kích thì hắn lại cảm giác được một đạo khí tức cực kỳ lạnh lẽo mang theo lực lượng cường đại vô cùng đang đánh úp lại.

- Hóa ra bóng dáng bên trái lúc trước chỉ là ảo ảnh!

Long Vũ hít sâu một hơi, dùng Hỏa Long Quyền nghênh địch.

Lữ Minh cười lạnh nhìn nắm tay Long Vũ đánh tới, pháp kiếm không hề lưu tình chém xuống.

- Ngươi quá cuồng ngạo, đây chính là cơ hội của ta!

Lữ Minh trong lòng âm thầm cười lạnh.

Kỳ thực, Lữ Minh hiện tại rất tự tin với tốc độ của hắn, không ai có thể sánh kịp.

Thế nhưng ngay lúc hắn tưởng rằng đã đắc thủ, thân hình Long Vũ lại đột nhiên giật lùi, đồng thời một con Hỏa long phóng ra, gào thét lao tới.

- Ầm ầm!

Hỏa long va chạm với pháp kiếm của Lữ Minh, hai cỗ lực lượng va chạm chính diện phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa.

Cùng lúc đó, Long Vũ nương nhờ phản lực của vụ nổ, thân hình lui về phía sau.

Lữ Minh cũng lộn một vòng, nhanh chóng lùi lại, động tác như hành vân lưu thủy, cực kỳ tiêu sái.

Toàn bộ người tu đạo đều sợ ngây người, xem ra trận đánh của hai người biểu hiện như vậy thực sự là quá đủ rồi.

Mặc dù không đắc thủ thế nhưng Lữ Minh cũng không tỏ ra thất vọng, ngược lại trong mắt hắn lại hiện lên một vẻ tươi cười rất quỷ dị.

- Không tồi, chỉ có giao thủ với những đối thủ như ngươi thì mới có thể tiến bộ được.

Lữ Minh nói tiếp:

- Hy vọng ngươi sẽ sử toàn lực, nếu không ngươi sẽ phải hối hận.

- Hừ!

Long Vũ khinh thường nói:

- Đỡ một quyền nữa thử xem.

Vừa dứt lời, Long Vũ nâng Tử Kim Thiên Viêm lên tám thành, đánh ra một Hỏa Long quyền, lại một con Hỏa long nữa hung hăng lao tới.

Lữ Minh không chút nào hoang mang, nâng kiếm vũ động một đạo phòng ngự cường đại quanh thân.

- Ầm ầm!

Hai cỗ lực lượng lại va đụng lần nữa, Lữ Minh vẫn bất động tại chỗ.

Những người đang quan sát cứ ngỡ là hai người ngang nhau thế nhưng khóe miệng Long Vũ lại khẽ nhếch lên một nụ cười khinh thường.

- Phốc!

Đột nhiên một ngụm máu tươi từ trong miệng Lữ Minh nhổ ra.

Lữ Minh không ngờ khi tiếp xúc với Hỏa long thì lại có một cỗ hơi thở nóng bỏng theo pháp kiếm chui vào trong cơ thể.

Nhẹ nhàng đưa tay lau vết máu ở khóe miệng, Lữ Minh gằn giọng nói:

- Không tồi, so với lần trước thì ngươi cũng đã tiến bộ rồi.

- Thả đại sư huynh ra, ta và ngươi quyết chiến.

Long Vũ đột nhiên nói.
Bình Luận (0)
Comment