Mã Hiểu mai chạy một hơi gần hai dặm mới dừng lại. Lúc vùa quay đầu lại thì không thấy Long Vũ đâu thì cảm thấy lo lắng.
Hơi do dự, nàng dứt khoát quay lại chỗ lúc nãy.
Bởi vì nàng không còn sự lựa chọn nào khác, nếu bỏ lại Long Vũ, cứ tiếp tục đi lên, một mình nàng cũng không biết có thể tồn tại bao lâu.
Dọc theo sơn đạo phía trước, Mã Hiểu Mai không dừng lại chút nào, vừa chạy vừa hy vọng không có chuyện gì xảy ra.
- Đồ lưu manh, anh không chết à, bầy sói đâu?
Khi Mã Hiểu Mai tới nơi thì thấy Long Vũ đang ngồi nướng thịt.
- Ha ha!
Long Vũ ngẩng đầu nhìn Mã Hiểu Mai, mời nàng một cách nhiệt tình:
- Mỹ nữ, nhìn cô đầu đầy mồ hôi, lại đây nghỉ ngơi, thuận tiện nếm chút thịt sói nướng a.
Mã Hiểu Mai không để ý cách Long Vũ xưng hô với mình, nghiêm mặt đi tới, ngồi lên tảng đá bên cạnh Long Vũ hỏi:
- Bầy sói đâu? Vì sao anh không có đuổi theo, đồ lưu manh, khiến người ta phải lo lắng.
- Bầy sói, chẳng phải chỉ là một bầy thiểm điện bạch lang tầm thường thôi à, đã bị bổn thiên sư tiêu diệt từ lâu rồi. Mỹ nữ, đừng lo lắng, tôi sẽ bảo vệ cô, hiện tại không cần nghĩ, ây dà, chờ tí có thịt a, linh khí trong cơ thể động vật ở Huyền cảnh rất lớn, rất bổ, đúng rồi, lúc về mang một chút cho bạn bè.
Cảnh giới đột phá, lại có thể liên lạc với La Lâm, tâm tình Long Vũ cũng có chút thả lỏng.
Mã Hiểu Mai nhíu mày:
- Làm sao anh biết đây là thiểm điện bạch lang, còn nữa, nghe khẩu khí của anh thì anh có thể mở được Huyền Cảnh.
- Đương nhiên! Huyền cảnh là cái gì, đối với bổn thiên sư thì chả là cái gì cả, nhưng mà cô cũng đừng hòng mà biết tí gì, thiên cơ bất khả lộ, một số việc sẽ không nói với cô được.
- Không hỏi thì không hỏi, ai cần, xì…
Mã Hiểu Mai là nhân tài của Mã gia. Nàng là một nữ nhân kiêu ngạo, cho dù trên người Long Vũ có mang theo một tầng ánh sáng thần bí thì nàng vẫn không thèm đi hỏi.
Ban đêm, ánh lửa lập lờ trong bóng đêm, chiếu lên khuôn mặt đỏ bừng của Long Vũ và Mã Hiểu Mai. Nhất là Mã Hiểu Mai, tựa như nụ hoa chớm nở, phối hợp với hai má phấn nộn, nhìn mà mê người.
- Ăn đi, thịt này hơi khó nướng một chút, nhưng mùi vị lại khá ngon, hơn hẳn chim trĩ.
Mã Hiểu Mai cũng không khách khí, nàng cũng đã đói bụng, trước đó còn đánh nhau với bầy sói, đang cần bổ sung thể lực.
Có lẽ do đói bụng, hoặc là biến phẫn nộ thành sức ăn, thân hình nhỏ xinh của nàng một hơi ăn sạch một nửa thức ăn.
Lau đi dầu mỡ dính trên quần áo, Mã Hiểu Mai trừng mắt nhìn Long Vũ:
- Tôi còn muốn ăn nữa, anh nướng tiếp đi!
Long Vũ nhìn bụng Mã Hiểu Mai, trên mặt lộ vẻ hoài nghi:
- Cô còn có thể ăn, chắc không? Cô không sợ bị béo phì à? Nói thật, dáng người hiện tại của cô rất đẹp, nếu cái bụng to ra, sẽ ảnh hưởng đến mỹ cảm của cô.
- Anh có phiền không? Tôi đã nói với anh rồi, bề ngoài đối với phụ nữ của Mã gia không quan trọng…
Mã Hiểu Mai liếc mắt nhìn Long Vũ, lạnh lung nói:
- Làm thêm con nữa, đừng quên, nếu không phải tôi liều mạng chặn bầy sói lại thì anh đã die từ lâu rồi.
Thụ nhân tích thủy chi ân, đương dĩ dũng tuyền tương báo, sự việc hôm nay quả thật là phải cảm ơn Mã Hiểu Mai. Long Vũ gật đầu, thuần thục làm thịt thêm một con sói nữa, xuyên thành xâu, tiếp tục kiếp đầu bếp của mình.
Lúc hai người ăn xong thịt nướng thì đã là đêm khuya. Long Vũ ngáp một cái:
- Đêm nay tôi thủ hộ, cô cứ ngủ một giấc cho ngon, hôm nay quả thực là phải cảm ơn cô rất nhiều.
Mã Hiểu Mai không nói gì, ngồi ngay ngắn trên tảng đá, nhắm mắt lại. Người tu đạo thích ứng hoàn cảnh nhanh hơn so với người thường rất nhiều.
Gió đêm thổi qua, Long Vũ cảm thấy mát mẻ, dưới ánh trăng nhè nhẹ, hắn thu liễm vẻ tươi cười, ngẩng đầu nhìn vào bầu trời đêm.
Ban đêm ở Huyền cảnh không có gì khác với thế giới bên ngoài, cũng có trăng, sao, chỉ là không có thân nhân bằng hữu của Long Vũ, cho nên hắn hy vọng có thể rời đi nơi này càng nhanh càng tốt.
Cảm thấy Mã Hiểu Mai đã ngủ say, Long Vũ bắt đầu luyện tập Ngũ cầm hí. Lúc tiến vào Huyền cảnh, đây là lần thứ ba hắn luyện ngũ cầm hí, hiệu quả phi thường tốt. Lúc này, hắn đã có thể hoàn thành bộ động tác thứ ba của hỗn độn xà. Hơn nữa độ sai lệch cũng đạt được yêu cầu của La Lâm.
La Lâm nói rằng, khi hắn hoàn thành toàn bộ hỗn độn xà thì thể chất của hắn sẽ tiếp cận một nửa so với người thường.
Long Vũ tràn ngập hy vọng với ngũ cầm hí, tinh thần rèn luyện là cực lớn.
Mãi cho đến tờ mờ sáng, Long Vũ mới dừng lại, mà Mã Hiểu Mai đang trong giấc mộng, có thể thấy, trận chiến với thiểm điện bạch lang, nàng thật sự mệt mỏi.
Ngồi trên tảng đá, Long Vũ nhìn Mã Hiểu Mai, bộ ngực theo tiếng hít thở đều đều mà phập phồng rung động, liền hấp dẫn ánh mắt của Long Vũ.
Từ nhỏ đến lớn, Long Vũ chưa bao giờ thấy bộ phận mẫn cảm của nữ nhân gần đến vậy, tuy còn cách lớp quần áo, nhưng cảm giác cũng rất đẹp. Nếu không vì nàng đã từng cứu hắn thì hắn thật muốn nhân cơ hội này mà ăn chút đậu hủ, mở mang đầu óc
Cố nén tà niệm trong lòng, Long Vũ nhắm mắt lại dưỡng thần, không ngờ lại ngủ mất tăm.
Lúc mặt trời lên coa, Long Vũ mới chậm rãi tỉnh lại, không khí tươi mát của buổi sáng, từng ngọn gió mang đến mùi cỏ cây thơm mát.
Trên nhánh cây không xa, mấy con chim nhỏ sặc sở kêu ríu rít không ngừng, tựa như xác minh câu nói, chim dậy sớm mới có sâu ăn. Một con chim ngỏ có đôi cánh màu lam, nhẹ vỗ cánh, hóa làm một đạo lam quang, bắt được một con sâu to bằng ngón cái, thịt luôn tại chỗ
Xem ra, một con chim nhỏ ở Huyền cảnh cũng hung mãnh không kém.
- Này, dậy đi!
Từ trên tảng đá đứng dậy, Long Vũ duỗi tay, uốn eo, hít sâu một hơi, lại phun ra mọt ngụm trọc khí, cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Mã Hiểu Mai mở đôi mắt nhập nhèm, uể oải nhìn Long Vũ, tức giận nói:
- Sáng sớm đã lăn tăn cái gì, người ta mới mơ được về nhà đã bị anh đánh thức rồi.