Đặc Thù Không Gian

Chương 234

Sau khi Hắc Minh trở lại Hắc Hoa hội, hắn một mình tiến vào mật thất, bởi vì hắn cảm thấy trong đầu của hắn rất rối loạn. Đầu hắn lúc này đau như búa bổ, hắn cảm thấy trong thân thể của mình còn có xuất hiện một người khác.

Tiến vào trong mật thất, hắn vội vàng ngồi xếp bằng, tận lực làm cho tâm tình của mình yên tĩnh trở lại. Giờ phút này khí tức trong cơ thể của hắn hoàn toàn hỗn loạn, hắn có một loại cảm giác xấu.

Hắc Minh là một thiên tài tu đạo. Trong cơ thể hắn không chỉ có đạo lực tồn tại cùng với dị năng. Ngay cả khí tức chính đạo cùng khí tức tà ác cùng tồn tại song song.

Nhưng mà giờ phút này, muốn ổn định tâm tình, tự nhiên là phải dùng đến đạo lực chính nghĩa hóa giải, trong lòng vô cùng buồn bực xen lẫn bất an.

Ngưng thần tĩnh khí, đạo lực Huyền Môn trong người chạy một chu thiên, khí tức trong cơ thể vững rất nhiều. Nhưng cảm giác của hắn ngày càng không tốt.

Bởi vì, giờ phút này, hắn rõ ràng cảm thấy trong cơ thể của mình còn có thêm một linh hồn. Hắn giống như tồn tại bên trong ý thức hải của mình.

- Là ai?

Nét mặt Hắc Minh biểu lộ một cảm giác sợ hãi bất an.

- Là ai? Đến tột cùng là ai tồn tại trong cơ thể của ta?

Hắc Minh không rõ ràng tự hỏi.

- Hài tử… Ngươi cuối cùng cũng cảm ứng được khí tức của ta, xem ra ngày chúng ta dung hợp cũng không còn xa nữa.

Đột nhiên, trong đầu Hắc Minh xuất hiện một thanh âm thô lỗ.

Hắc Minh sững sờ, lập tức khàn giọng hỏi:

- Ngươi là ai? Cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Ngươi vì sao lại ở bên trong thân thể của ta. Ngươi muốn làm cái gì?

- Hài tử của ta. Không nên gấp gáp.

Thanh âm thô lỗ vẫn vang lên trong đầu Hắc Minh:

- Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta. Chính xác hơn một chút ta chính là huyết mạch Đại Vu. Mà sự tồn tại của ngươi cũng bởi vì huyết mạch Đại Vu. Ta nói như vậy, ngươi đã hiểu chưa?

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì. Mời ngươi rời khỏi thân thể của ta.

Thanh âm đó làm cho Hắc Minh cảm thấy run rẩy. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy sợ hãi.

- Rời khỏi?

Thanh âm thô lỗ cười cười:

- Hài tử. Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta. Ngươi bảo ta làm sao rời khỏi? Yên tâm đi, chúng ta sẽ rất nhanh dung hợp. Đến lúc đó, ngươi sẽ chân chính trở thành Đại Vu.

- Không đúng… Không đúng…

Đại não của Hắc Minh liên tục hoạt động:

- Không đúng. Ngươi đang gạt ta. Ngươi không phải là ta, ta cũng không phải là ngươi. Ngươi là người xâm nhập. Đến tột cùng là ngươi dùng thủ đoạn gì tiến nhập vào thân thể ta. Ngươi lập tức rời đi…

- Hài tử, không nên gấp gáp…

Thanh âm thô lỗ cười cười:

- Coi như ngươi không thừa nhận, đây cũng là sự thật. Ngươi chính là vì ta mà sinh ra.

- Ngươi….

Hắc Minh dường như hiểu ra cái gì:

- Bị ta đoán trúng, ngươi căn bản không phải là ta. Ngươi là Vu chủng ẩn giấu trong huyết mạch Đại Vu. Ngươi chiếm đoạt cơ thể của ta, sau đó hủy diệt trí nhớ của ta, đúng không?

Về truyền thuyết Vu chủng, Hắc Minh từng đọc được trong điển tịch Huyền Môn. Thời kỳ thượng cổ, năm lệnh chủ Phương Thiên Địa lấy đại thần thông liên thủ đem toàn bộ Đại Vu phong ấn. Mà nhóm Đại Vu cũng không cam lòng, trong lúc phản kích rất nhiều người để lại huyết mạch, cũng có những đại thần thông thì đem linh thức của mình giấu trong huyết mạch Đại Vu, chờ đợi sống lại.

Hắc Minh dường như có thể khẳng định, chính hắn gặp phải tình huống như vậy.

- Ha ha…

Thanh âm thô lỗ nói:

- Không hổ là người kế thừa của ta, ngươi thật sự rất thông minh. Cho tới bây giờ, ta cũng không có ý định giấu diếm ngươi. Đúng vậy, ta cũng không muốn lừa ngươi, nhưng cũng là muốn tốt cho ngươi. Ta chỉ muốn cho ngươi không phải sợ hãi. Hiện tại ngươi cũng đã biết, ta sẽ dứt khoát giải thích. Ta thực sự là muốn chiếm thân thể của ngươi, bởi vì trong thân thể của ngươi tồn tại huyết mạch Đại Vu, nguyên nhân do ta mà sinh ra. Giống như linh hồn yếu ớt của ngươi không xứng có được thân thể của huyết mạch Đại Vu. Nhớ kỹ, ta gọi là Huyền Minh, một trong mười hai Tổ Vu vĩ đại.

- Huyền Minh?

Hắc Minh thất thanh kêu lên:

- Ngươi là Huyền Minh? Điều đó không có khả năng, ta không tin, ta không tin…

- Ha ha…

Huyền Minh cuồng tiếu cười:

- Ngươi rất nhanh sẽ rõ ràng. Đây là sự thật.

Hắc Minh vội vàng kích khởi hỏa hệ dị năng trong cơ thể, hi vọng có thể thiêu hủy linh hồn Huyền Minh. Nhưng Huyền Minh lúc này nở nụ cười:

- Ngươi thực quá ngây thơ, dị năng của ngươi đến từ huyết mạch Đại Vu, mà Đại Vu chân chính là ta. Ngươi cảm thấy ngọn lửa đáng thương này có thể thiêu hủy được ta sao? Buồn cười, thực sự quá buồn cười…

- Hắc Minh, hài tử của ta, tốt nhất là ngươi hãy dung hợp với ta. Đương nhiên, ta sẽ lưu lại ý thức cho ngươi, để cho ngươi chứng kiến Đại Vu chúng ta quân lâm thiên hạ, thống trị thế giới này.

Huyền Minh vừa nói xong, Hắc Minh đã cảm thấy thân thể không thể nhúc nhích. Hắn khàn giọng rít gào, tuy nhiên nó chẳng có chút tích cực nào.

Một dòng nhiệt lưu bắt đầu lan tràn toàn thân hắn. khi dòng nhiệt lưu đi qua, Hắc Minh lập tức mất đi quyền khống chế thân thể.

Trong khoảnh khắc, hắn đã mất đi quyền khống chế thân thể. Giờ phút này, hắn chỉ còn lại chút suy nghĩ cùng ý thức của mình.

- Ha ha.

Huyền Minh chiếm cứ thân thể Hắc Minh, dường như còn có chút không thích ứng, nhưng hắn cũng chỉ đành bất lực. Trong thân thể Hắc Minh có huyết mạch Đại Vu, cơ thể của hắn vốn là từ Huyền Minh mà sinh ra.

Quả nhiên, sau mấy phút, linh hồn Huyền Minh đã triệt để dung hợp cùng với khối thân thể này. Linh hồn Hắc Minh bị tách ra, phong ấn lại trong ý thức.

Huyền Minh cũng không có quá tuyệt tình.

Theo ý đồ của hắn, hắn muốn để cho Hắc Minh chứng kiến phong quang cùng thành tựu của Đại Vu trong tương lai.

Đương nhiên, vì để quá trình dung hợp xảy ra nhanh hơn, Huyền Minh đã cắn nuốt một phần trí nhớ của Hắc Minh.

Sau đó,Huyền Minh ngồi xếp bằng trong phòng, ba ngày sau hắn chính thức xuất quan.

Vì không muốn phiền toái, hắn quyết định tiếp tục lấy thân phận của Hắc Minh hành tẩu.

Sau khi xuất môn, Huyền Minh tìm Mỹ Diễm. Hắn lấy giọng điệu ra lệnh cho Mỹ Diễm tìm hiểu tin tức của Dao cùng Phượng tộc.

Mỹ Diễm đối với lần này thập phần nghi hoặc. Nàng có chút nghi ngờ cùng bất mãn, nhưng toàn bộ bị khí tức khủng bố của Hắc Minh dập tắt. Đồng thời, nàng từ trong con ngươi Hắc Minh thấy được một cỗ sắc khí nồng đậm.

Thời khắc này, nàng cảm giác tu vi của hắn sâu không tưởng được.

Trong tình huống như vậy, Mỹ Diễm làm ra một lựa chọn sáng suốt. Nàng vội tỏ thái độ, chính mình chấp hành mệnh lệnh của Hắc Minh.

Hắc Minh cười lạnh một tiếng:

- Mỹ Diễm, ngươi nhớ kỹ cho ta, chỉ cần ta nguyện ý, một cái vung tay ta có thể đánh bay Hồ tộc của ngươi. Sau này, ngươi phải toàn tâm phục tùng mệnh lệnh của ta. Ngươi đi đi, có tin tức gì tùy thới hướng ta báo cáo. Làm tốt, ta sẽ ban thưởng cho ngươi.

Dao đối với Huyền Minh cũng không xa lạ gì. Ngược lại, bọn hắn còn là người quen. Năm đó, nàng có độ tuổi chỉ bằng Thi Nhân bây giờ, còn về danh khí, Thi Nhân hít khói cho nàng. Trong toàn bộ năm Phương Thiên Địa, không ai không biết đến nàng.

Sau khi Huyền Minh gặp Dao, lập tức muốn có được nàng.

Đáng tiếc là Dao sống chết không đồng ý, vì thế Huyền Minh đã cùng Phượng tộc giao chiến một trận. Cuối cùng Huyền Minh đại bại. Sau đó, nhóm khủng long của Đại Vu làm loạn, bị năm lệnh chủ Phương Thiên Địa liên thủ trấn áp, Huyền Minh cũng không còn cơ hội. Bây giờ có thể sống lại, trong lòng hắn vẫn không quên tiếc nuối năm đó. Cho nên bây giờ mới sai Mỹ Diễm đi tình báo.

Sau khi Mỹ Diễm đi ra khỏi phòng, hồi tưởng một màn vừa rồi, trong lòng rất sợ hãi. Hắc Minh cùng nàng là người hợp tác, tuy rằng trước kia hắn cũng không quá tôn trọng mình, nhưng cũng không đến mức như hôm nay. Hơn nữa, Mỹ Diễm cảm thấy Hắc Minh hôm nay có cảm giác khác lạ, nhất là ánh mắt.

Nhưng lại không rõ ràng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Nắm tay to đại biểu hết thảy. Dù nói thế nào, thực lực của Hắc Minh đã đủ để cho nàng phải thủ phục.

Cho nên, Mỹ Diễm quyết định làm tốt nhiệm vụ Hắc Minh giao cho, triển khai điều tra Dao.

……………………………

……………………………

Mà lúc này, Dao chuẩn bị rời thành Hắc Thủy, đang dùng cơm chia tay Long Vũ. Mỹ Diễm an bài vài đệ tử tinh anh của Bách Hoa Hội thăm dò.

Chính là, Mỹ Diễm đánh giá quá cao thủ hạ của mình. Ngay khi vài ngày bọn họ giám thị, đã bị Dao cùng Long Vũ phát hiện.

Lúc này, Long Vũ cùng Dao đang ngồi ở cửa sổ lầu hai, Long Vũ nhìn ra ngã tư đường, quơ quơ chén rượu, nói với Dao:

- Là người của Bách Hoa hội.

- Bọn hắn muốn làm cái gì?

Dao cau mày nói:

- Chúng ta đi bẻ răng bọn này thôi.

Long Vũ uống một hớp rượu cười nói:

- Không cần, bản thân tôi muốn nhìn, xem bọn hắn có ý gì?

- Dao bá mẫu, Hắc Minh đã chạy trốn. Mà Bách Hoa hội là đối tác của bọn họ. Những người này hẳn là ý tứ của hắn.

Long Vũ phân tích.

Dao buông thõng mi mắt, cũng không nhìn Long Vũ nói:

- Cậu định làm như thế nào?

- Cứ thuận theo tự nhiên.

Long Vũ nói:

- Tôi cũng không rõ suy nghĩ của Hắc Minh. Nhưng mà những người này hình như muốn tìm kiếm bá mẫu.

Nói tới đây, Long Vũ nói giỡn:

- Hay là Hắc Minh chú ý đến người, muốn tìm kiếm người.

- Đi chết đi.

Dao tức giận nói:

- Cậu có ý gì? Ý của cậu là, tôi là hoa tàn ít bướm, chỉ là đồ vật xứng với Hắc Minh thôi sao?

Trong lời nói của nàng có xen lẫn chút ghen tuông.

- Cái này, không phải tôi có ý đó…

Long Vũ vội vàng giải thích, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không biết phải nói ra sao.

Dao thấy Long Vũ có chút khẩn trương, trầm mặc thật lâu, thở dài:

- Tiểu Vũ, cậu cảm thấy con người của tôi thế nào?

Long Vũ nghe vậy, lập tức sững sờ, đưa ánh mắt nhìn lên trên má nàng. Hiển nhiên tử khuôn mặt có chút không tự nhiên nhìn ra được cái gì.

Thấy Long Vũ đưa mắt qua, Dao có chút bối rối quay đầu đi.

Long Vũ ngơ ngác nhìn Dao, hắn không ngờ được Dao lại hỏi một câu bất ngờ như thế. Nhưng hắn vẫn trả lời Dao:

- Bá mẫu là một người tốt.

- Tốt như thế nào?

Dao ngẩng đầu hỏi.

Hỏi xong lời này, Dao có chút lúng túng:

- Quên đi, coi như tôi chưa hỏi cái gì.

- Dao bá mẫu… Người coi tôi là hồ đồ sao? Tôi cũng không rõ suy nghĩ của người là cái gì?

Không biết tại sao, Long Vũ có chút khẩn trương. Trên trán đều toát ra mồ hôi lạnh.

Nghe Long Vũ nói vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút xấu hổ:

- Kỳ thật tôi cũng không biết mình nói cái gì? Muốn hỏi cái gì?

Long Vũ cười khổ nói:

- Dao bá mẫu, chờ người về tới Phượng Sào, nhớ kỹ thay tôi một tiếng chào hỏi tiểu Phượng. Có nữa, nếu có thể, người giúp đỡ cô ấy một chút.

Dao nghe vậy, thanh âm có chút trầm thấp:

- Trong lòng của cậu chỉ có tiểu Phượng của cậu, đúng không? Ha ha, yên tâm đi. Nếu Thi Nhân cùng Phượng nha đầu làm hòa, một người dì như tôi cũng không làm khó cô ta. Nhìn mặt mũi của cậu, từ nay về sau tôi sẽ cố gắng giúp đỡ cô ta.

- Cám ơn Dao bá mẫu, tôi mời người.

Long Vũ bưng chén rượu lên, hơi hơi đong đưa.

Dao mỉm cười, lập tức bưng chén rượu chạm với Long Vũ, một hơi uống cạn sạch.

- Tiểu Vũ… Nếu có một ngày…

Dao cắn môi nói:

- Tiểu Vũ, tôi cũng không biết phải nói thế nào….

Long Vũ khẽ mỉm cười nói:

- Dao bá mẫu, người muốn nói cái gì thì cứ nói. Tôi và bá mẫu, còn cần phải che giấu cái gì nữa. Đúng không?

Cũng không biết vì sao, tâm tình của Dao cũng không thể tỉnh táo lại được, nàng lẩm bẩm nói:

- Tôi làm sao vậy? Sao tâm lý của tôi lại hỗn loạn như thế?

……………………………..

Nhận được tình báo của Mỹ Diễm, Hắc Minh đùng đùng nổi giận.

Theo như lời nói của Mỹ Diễm, Dao cùng Long Vũ rất thân mật. Điều này làm cho hắn vô cùng khó chịu.

Dao chính là nữ nhân duy nhất Hắc Minh động tâm, cũng là nữ nhân duy nhất hắn muốn song tu. Đương nhiên, máu tươi của Phượng tộc có thể tẩm bổ thân thể Đại Vu.

Dao chính là hắn muốn độc chiếm, tuyệt đối không thể thân thiện với người khác.

Cái Đại Vu coi trọng chính là lực lượng cùng mặt mũi. Nếu nữ nhân trong lòng hắn, bị người khác chén mất, quả thực là một nỗi nhục nhã không thể tẩy rửa.

Hắc Minh nhìn Mỹ Diễm có chút lo sợ, tức giận quát một tiếng:

- Ngươi nói thật chứ? Ngươi nên chú ý đến hành vi và lời nói của mình, ngươi có hiểu không?

Thanh âm Hắc Minh có chút lạnh băng, trong mắt hắn lóe ra quang mang.

Mỹ Diễm cười khổ, nàng không biết rõ mục đích Hắc Minh để cho mình đi giám thị Dao có ý tứ như vậy.

Hiển nhiên, Hắc Minh thích Dao.

Mỹ Diễm nhận ra, chuyện này thực có chút buồn cười. Nhưng giờ phút này, nàng cũng không dám cười. Hắc Minh này càng ngày càng nhìn không thấu.

- Thật sự.

Mỹ Diễm nói:

- Ta không tự mình đi theo dõi, nhưng đã được thủ hạ báo cáo. Cùng là một nữ nhân, ta hoàn toàn có thể lý giải hàm ý trong ánh mắt của Dao. Ả ta yêu người nam nhân kia. Cho dù đó là nam nhân của con gái, trong lòng ả ta vẫn yêu hắn.

- Biến.

Hắc Minh nổi giận gầm lên một tiếng:

- Lập tức cút ngay cho ta. Tiếp tục giám thị.

Đúng như suy nghĩ của Mỹ Diễm, không biết từ lúc nào, trong lòng Dao đối với Long Vũ xuất hiện chút tình cảm. Dao là một nữ nhân dám yêu dám hận. Ban đầu nàng tính toàn lúc Long Vũ rời, nói rõ ràng với hắn. Nhưng cuối cùng nàng cũng không dám nói ra, bởi vì băn khoăn đến con gái của mình. Mà trong lòng của nàng cũng không thể quyết định. Hơn nữa, nàng cũng cố kỵ Phượng Hậu. Dao tôn thở chủ nghĩa cường giả vi tôn, người có thể ngăn cản được nàng, chỉ có Phượng Hậu.
Bình Luận (0)
Comment