Đặc Thù Không Gian

Chương 264

- Ha ha, Lục Ngô, vậy là được rồi, ngươi nên sớm dừng khinh thường lại, như vậy ngươi mới có thể đánh bại Thiên Dực Hổ. Sau khi giết chết Thiên Dực Hổ, rồi bắt Long Vũ, Hậu Thổ lại cho ta. Ta sẽ cho ngươi đan dược hóa hình thành người.

Lời này vừa nói ra, Lục Ngô lại càng đại phát hung tính.

Chỉ thấy chin cái đuôi nó dựng thẳng lên, quang hoa đại thịnh. Chín luồng lực lượng hội tụ một chỗ, hình thành một cỗ quang cầu chín màu mạnh mẽ.

Thiên Dực Hổ bên này cũng không dám thờ ơ, thân hình nhoáng lên một cái, hai cánh trở nên vàng óng, mỗi lần kích động, đều có một cỗ phong nhận(tia gió) bắn ra.

Còn Lục Ngô giờ phút này bị bao vây tại khe hở của luồng sáng, cùng lúc Thiên Dực Hổ công kích quét tới, sau khi phát ra vài tiếng nổ, lại là không có động tĩnh.

Nhìn chăm chú vào trận chiến kinh tâm động phách kia, sắc mặt Long Vũ nghiêm túc nói:

- Xem ra Lục Ngô này đúng là đối thủ mạnh mẽ nhất của Thiên Dực Hổ… Hương Hương, năm đó em cùng Lục Ngô có quen biết, nó khát vọng biến thành hình người sao?

- Vâng…!

Nhẹ nhàng gật đầu, Đường Hương Hương nói:

- Lục Ngô muốn biến thành hình người, đó cũng không phải cái bí mật gì, Vu tộc trên dưới đều biết. Xem ra Vu Thần Ba Độ chính là lợi dụng điểm đó để làm nó nghe lời. Đúng rồi, anh Vũ, theo anh, hai kỳ thú này, rốt cuộc là ai sẽ thắng?

- Khó mà nói được.

Long Vũ nói:

- Bổn sự của Thiên Dực Hổ tất nhiên là anh biết. Nhưng là đối với Lục Ngô anh biết quá ít, cho nên anh cũng vô pháp phán đoán.

- Mau nhìn, Lục Ngô đã chiếm thượng phong ——!

Đường Hương Hương kinh hô một tiếng.

Long Vũ nghe vậy, quay đầu nhìn qua. Đã thấy trong khi giao chiến song phương tình hình thay đổi đột ngột. Giờ phút này cửu thải quang mang quanh thân Lục Ngô đại thịnh. Mà Thiên Dực Hổ nhiều lần công kích cũng đã bị ngăn trở.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Thiên Dực Hổ gầm lên giận dữ không ngớt. Nhưng công kích của nó không cách nào khiến Lục Ngô bị bất kì thương thế gì. Rốt cục sau một lát, Thiên Dực Hổ đành buông tha công kích.

Lục Ngô tựa hồ đắc ý gầm rú vài tiếng. Cửu thải hào quang biến ra một cái đao mang chém tới. Mắt thấy công kích cường hãn này sắp đánh trúng, Thiên Dực Hổ nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình nhất thời trướng lớn. Sau lưng hai cánh cao dựng thẳng lên. Một cổ mạnh mẽ lực lượng nhất thời tỏa ra. Đỉnh đầu một sừng lại phát ra tia chớp đáng sợ, hung hăng hướng Lục Ngô kia bổ ra đao mang.

- Ầm…Ầm!

Theo một tiếng nổ lớn vang lên, thân thể hai con thú lại lao vào nhau. Chúng nó tựa hồ muốn đánh tay đôi rồi. Cái đuôi Lục Ngô quét qua, uy lực không hề bình thường.

Gầm lên một tiếng giận dữ, thân ảnh Thiên Dực Hổ lập tức thuấn di, tránh được một kích này. Lập tực cái sừng trên trán lại bắn ra một đạo công kích. Nhưng mà công kích đó lại bị Lục Ngô phòng ngự hóa giải.

Ngửa mặt gầm lên một tiếng giận dữ, thân hình Lục Ngô hướng Thiên Dực Hổ lao đến. Thiên Dực Hổ đột nhiên hét lên giận dữ, hai cánh rung lên, một cỗ gió lốc đáng sợ ngút trời làm vỡ nát khí tức cường đại kia của Lục Ngô.

Giờ khắc này, Long Vũ cùng Đường Hương Hương đều rõ ràng cảm giác được sát khí cường đại bốn phía.

Kinh dị liếc mắt nhìn nhau, Đường Hương Hương lo lắng nói:

- Xem ra bọn chúng rất khó phân ra thắng bại.

Cười nhạt một tiếng, Long Vũ không nói gì thêm, ánh mắt nhìn trời cao tràn đầy tín nhiệm với Thiên Dực Hổ. Một bên là thượng cổ thần thú, mà một bên lại là thập cấp yêu thú đến từ tương lai.

Đây là một trận đấu giữa quá khứ và tương lai.

Thời đại đang phát triển, Long Vũ tin chắc, tương lai nhất định có thể chiến thắng quá khứ.

Giữa không trung, Thiên Dực Hổ rít gào như sấm, thân thể biến ảo khôn lường, xoay quanh bốn phía Lục Ngô, không ngừng phát động công kích. Giờ khắc này, nó hiển nhiên là bị chọc giận, cho nên xuất thủ không lưu tình chút nào, có tâm muốn cho Lục Ngô đẹp mặt.

Mà bị vây trong đó, Lục Ngô tuy rằng cảm giác thấp thỏm lo âu, nhưng cũng không có chút sợ hãi. Bao nhiêu năm qua, nó đã không còn gặp được đối thủ chân chính. Lần này cùng Thiên Dực Hổ giao chiến ngược lại khơi dậy hùng tâm, toàn thân lực lượng hội tụ, bắt đầu phát động phản kích mãnh liệt.

Trong khi giao chiến, thiểm điện lôi minh (Sấm Sét), hai kỳ thú cùng thi triển kỳ uy.

Trên bầu trời, Long Vũ cùng Đường Hương Hương đứng yên trong mây, Đường Hương Hương cau mày nói:

- Anh Vũ, chúng ta để ý một chút, Vu Thần Ba Độ từ trước đến nay đê tiện, em lo lắng hắn sẽ âm thầm ra tay giúp Lục Ngô.

Long Vũ lạnh nhạt nói:

- Yên tâm đi, anh đã sớm an bài người giám thị hành động của Ba Độ...

- Là La Lâm sao?

Đường Hương Hương hỏi.

- Đúng vậy.

Long Vũ cũng không giấu diếm, cười nói:

- La Lâm tuy rằng có thể độc lập đi lại, nhưng nàng nhất định không chịu rời khỏi cơ thể anh, anh cũng vô pháp.

Đường Hương Hương sửng sốt, lập tức kinh ngạc nói:

- Vậy hành động buổi tối của chúng ta…

- Hề hề ——!

Long Vũ cười khan một tiếng, nói:

- Phỏng chừng cô ấy đều đã ghi hình lại rồi...

- Mắc cỡ chết người.

Đường Hương Hương nói:

- Anh cần phải bỏ đi.

- Việc này em đi làm đi. Các em đều là phụ nữ.

Long Vũ tỏ vẻ mình cũng rất bất đắc dĩ.

Đúng lúc này trong khi giao chiến, lực lượng hai kỳ thú càng ngày càng mạnh. Lục Ngô mặc dù có cường đại phòng ngự, thế nhưng lúc này là bị động chịu đòn, mà Thiên Dực Hổ tuy rằng đánh lâu vô ích nhưng lại công kích không ngừng.

Một lúc lâu, lực lượng phòng ngự của Lục Ngô tựa hồ giảm xuống. Mà lúc này đây, Thiên Dực Hổ chiến lực vẫn dồi dào. Lục Ngô không thể không làm cho phòng ngự chậm rãi co rút lại.

Hiển nhiên, Lục Ngô đang từng bước lâm vào tuyệt cảnh.

- Cẩn thận Vu Thần Ba Độ!

Đường Hương Hương nhắc nhở một tiếng, âm thầm khuyên giải.

Hung quang trong đôi mắt Thiên Dực Hổ hoàn toàn hiện ra, cái trán một sừng chậm rãi biến dài, tia chớp lượn lờ, điện quang bùm bùm vang lên. Đột nhiên, cái sừng vàng kia phóng khỏi trán Thiên Dực Hổ, bắn ra.

Thấy nguy hiểm phía trước, Lục Ngô nổi giận gầm lên một tiếng, cửu thải hào quang toàn thân bạo phát, tất cả lực lượng trong cơ thể hội tụ thành một điểm, hướng tới cái sừng Thiên Dực Hổ quét tới, muốn chặn lại công kích của Thiên Dực Hổ.

Thân ảnh Thiên Dực Hổ chớp động, tia chớp màu trắng trong miệng cũng nối tiếp không ngừng. Tia chớp của nó hoàn toàn bất đồng so với Lục Ngô, nó tựa hồ có thể trực tiếp ảnh hưởng đến linh hồn.

Lục Ngô cuối cùng cũng chặn lại được cái sừng của Thiên Dực Hổ. Bất quá lực phòng ngự của nó lại giảm xuống.

Thiên Dực Hổ lập tức phi thân tới cùng Lục Ngô cận chiến. Như thế, hai tên lại đánh bừa, chỉ thấy Lục Ngô bị Thiên Dực Hổ đẩy lùi về phía sau từng bước.

Tìm đúng cơ hội, cái sừng Thiên Dực Hổ lại đánh trúng đuôi của Lục Ngô, hơn nữa lại chém đứt. Kêu thảm một tiếng, thân thể Lục Ngô kịch liệt run rẩy, vội vàng lui về phía sau.

Giờ phút này, trong ánh mắt Lục Ngô đã xuất hiện sợ hãi.

Gầm nhẹ một tiếng, thân thể Lục Ngô cấp tốc né tránh, hy vọng có thể thoát ly công kích của Thiên Dực Hổ. Nhưng tốc độ của Thiên Dực Hổ cũng không chậm so với nó, giống như sao băng, theo sát không rời.

- Ha ha, đánh rất hay —!

Long Vũ không ngớt lời khen ngợi.

Thiên Dực Hổ được khích lệ, lại càng ra sức, sau lưng hai cánh chớp động, thân hình tốc độ càng lúc càng nhanh. Trên trán một sừng tựa hồ chính là vũ khí của nó. Thiên Dực Hổ lấy tâm thần thúc dục chiếc sừng không ngừng đánh vào thân thể Lục Ngô.

Đối với lực phòng ngự bị giảm xuống, trên người nó thỉnh thoảng bị dính vết thương.

Giữa không trung, Lục Ngô kêu một tiếng, trong miệng gầm lên giận dữ không ngừng, thân thể đấu đá lung tung, điên cuồng giãy dụa đong đưa, tựa hồ muốn nhảy ra vòng chiến, chạy khỏi nơi này.

Nhưng Thiên Dực Hổ, sao lại dễ dàng buông tha cho. Chỉ thấy hai móng trước ngực nó nó không ngừng múa may, hai cỗ quang nhận đáng sợ hư không hiện ra, đồng thời, sừng vàng cũng hướng ngực Lục Ngô đánh tới. Lục Ngô là bất chấp bên này lại không thoát được bên kia, chính là chỉ trong chốc lát, trên người liền lưu lại vết máu thật sâu.

- Nghiệt súc, chớ có tổn thương Vu tộc thần thú.

Ba Độ thấy Lục Ngô không thể thủ thắng, tánh mạng nguy hiểm, liền cũng nhìn không được nữa, thân hình nhoáng lên một cái liền xuất hiện ở trước mặt Lục Ngô, lập tức kia tay áo vung, một cái Tụ Lý Càn Khôn đem thần thú Lục Ngô mang đi.

Đồng thời, hắn hướng tới Thiên Dực Hổ vẽ ra một vòng.

Thiên Dực Hổ nguyên vốn định giết chết Lục Ngô, nuốt nội đan nó, lại không nghĩ bị Ba Độ cắt đứt. Phẫn nộ khiến nó chiến ý ngập trời.

Kêu to một tiếng, Thiên Dực Hổ điều khiển một sừng trên trán công kích tới, phía chân trời xẹt qua một đạo kim quang, uy thế không thể xem thường.

Vu Thần Ba Độ cũng cười lạnh một tiếng, toàn thân vô lực tỏa khắp, nháy mắt ngay tại quanh thân hiện lên một cổ hệ thống phòng ngự cường đại. Vài tiếng điệt bạo vang lên, Ba Độ thành công phong cản công kích của Thiên Dực Hổ.

- Chúng ta liên thủ công kích Ba Độ.

Lúc này Long Vũ, Đường Hương Hương cũng đã không thể khoanh tay đứng nhìn, hai người vội vàng phi thân tới, ngăn ở giữa Ba Độ, lãnh quát một tiếng, nói:

- Ba Độ lão tặc, xem ngươi còn có bản lãnh gì, giao ra dị năng giả, nếu không ta không để yên cho ngươi.

- Hừ ——!

Ba Độ khinh thường cười nói:

- Yến Nam Thiên bọn họ là chủ động đi nhờ vả ta, không tồn tại cái gì giao ra hay không giao ra. Làm sai chính là các ngươi...

- Grừư…

Thiên Dực Hổ lại kêu to một tiếng, thân hình co rụt lại, lại có thể biến thành bộ dáng con mèo nhỏ. La Lâm giải thích, nó là quá mệt mỏi, trước cùng Lục Ngô đại chiến đã tiêu hao rất nhiều lực lượng.

- Thiên Dực Hổ, hôm nay biểu hiện của mày không tệ, mày nghỉ ngơi trước một hồi, chuyện kế tiếp đến tao xử lý.

Long Vũ nói.

- Meo ——!

Thiên Dực Hổ hiển nhiên có thể nghe hiểu lời của hắn, khoái trá kêu một tiếng.

- Hương Hương, em mang theo Thiên Dực Hổ thối lui, để anh đối phó Ba Độ.

Long Vũ hào tình vạn trượng.

- Anh Vũ...

Đường Hương Hương có chút không yên tâm.

- Yên tâm đi, không phải là anh một người chiến đấu ——!

Long Vũ tự tin nói:

- Tuy rằng trước kia anh bại bởi hắn, nhưng lúc này đây anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị thua. Tin tưởng anh, em ở một bên lược trận cho anh là được.

Long Vũ đích xác không phải một người tác chiến, bởi vì trong cơ thể hắn còn có La Lâm lực lượng ngang hàng.

- Vâng.

Đường Hương Hương nghiêm túc gật gật đầu, lập tức liền mang theo Thiên Dực Hổ thối lui.

Ngay tại lúc này, huyết mạch Đại Vu trong cơ thể Yến Nam Thiên đã muốn thức tỉnh, hắn lạnh lùng nhìn Long Vũ nói:

- Ngươi trở về đi, chúng ta đã muốn nhận tổ quy tông, chúng ta tuyệt đối không có khả năng trở về với các ngươi.

- Đúng vậy, các ngươi cút đi ——!

Ngay sau đó, Yến Như Vân cũng xuất hiện, thế nhưng giờ phút này hắn đã hoàn toàn khỏe mạnh.

- Ha ha!

Ba Độ khẽ cười một tiếng nói:

- Long Vũ, ngươi đều nhìn thấy chứ, bọn hắn căn bản là không muốn trở về với các ngươi, tại sao ngươi phải ở đây ép buộc?

- Long Vũ, ngươi tới nơi này là vì cứu chúng ta sao?

Yến Như Vân khinh miệt cười cười:

- Ngươi tự cho là mình đúng, lúc trước chúng ta rời khỏi Huyền Môn chính là tự nguyện. Dị năng giả với Huyền Môn các ngươi cho tới bây giờ đều là không đội trời chung. Các ngươi gọi là Huyền Môn chính tông căn bản sẽ không đứng nhìn bọn ta cùng người khác hợp tác. Vừa thấy, các ngươi đều giám thị lấy chúng ta, thậm chí muốn tiêu diệt chúng ta. Là Vu Thần Ba Độ đại nhân giải phóng chúng ta, giao cho chúng ta lực lượng mới, tân sinh mệnh. Cho nên, ngươi có thể cút...

Long Vũ một trận buồn bực.

Hắn vạn lần không ngờ, sự tình lại có thể thành ra tình huống như vậy.

Đường Hương Hương quệt mồm, thở phì phì nói:

- Đám người các ngươi làm sao lại không biết phân biệt... Ba Độ là người điên, các ngươi đi theo kẻ điên này, sớm hay muộn sẽ hối hận.

- Im miệng!

Ba Độ giận quát một tiếng nói:

- Hậu Thổ, ngươi hơi quá đáng, ngươi lần nữa khiêu khích uy nghiêm của ta. Thân là mười hài Tổ Vu, ngươi lại phản bội Vu tộc vĩ đại, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Đối thủ của ngươi là ta!

Long Vũ cũng khẽ cười một tiếng, nói:

- Yến Nam Thiên, Yến Như Vân, các ngươi đắm mình trong truỵ lạc ta không quản, tương lai hối hận cũng là chuyện của các ngươi. Ta chỉ làm điều ta muốn. Ba Độ, đến đây đi, lúc này đây, ta tuyệt đối sẽ không bại bởi ngươi...

Khi nói chuyện, Long Vũ khơi dậy lực lượng cường hãn trong cơ thể.

Một khắc này, sắc mặt Ba Độ hơi đổi.

- Được, tốt lắm, không tệ, đích xác có tư cách cùng ta chiến một trận…

Ba Độ trầm giọng nói:

- Hôm nay ta muốn bắt sống ngươi, ta muốn nghiên cứu cẩn thận, trên thân của ngươi rốt cuộc cất dấu bí mật gì?

- Bắt ta, phải xem ngươi có hay không bổn sự như vậy.

Long Vũ hừ lạnh nói.

Khi nói chuyện, hai người trôi nổi giữa không trung, đôi mắt dừng ở đối phương, quanh thân khí thế không ngừng tăng lên. Ánh mắt hai người giao nhau, lẫn trong ánh mắt lộ ra vài phần kinh hãi.

Giờ phút này, hai người nhìn như bình tĩnh, kì thực đã là cuồng phong như sóng lớn, cường đại sát khí đã muốn bao phủ bốn phía không gian. Yến Nam Thiên, Yến Như Vân đã muốn cấp tốc lui về phía sau, để tránh ảnh hưởng tới bọn họ.

- Ầm…

Ngay lúc hai người vừa mới thối lui, hai đại cao thủ phóng ra ngoài khí thế kịch liệt đụng vào cùng nhau, nhấc lên đầy trời bụi đất, trong nháy mắt bốn phía cây cối, núi đá đều là một đống hỗn độn.

Trong lúc nổ tung, hai người chậm rãi thối lui.

Quanh thân Ba Độ tỏa ra một cỗ hắc sắc Vu lực, mà Long Vũ quanh thân còn lại là một tầng lực lượng màu tím hoàn toàn mới. Một chính một tà có thể nói là phân biệt rõ ràng.

Đường Hương Hương hơi hơi giật mình, Long Vũ giờ phút này biểu hiện thực lực ra ngoài, gấp hai lần trước đây, thật sự là không thể tưởng tượng.

Hai người chậm rãi tới gần đối phương, khí kình quanh thân phát ra va chạm mãnh liệt, nhất thời dày đặc tiếng điệt bạo cuồng loạn không dứt bên tai, tản ra bốn phía.

Lần đầu đánh giá tựa hồ khó phân cao thấp, tâm thần Vu Thần Ba Độ cùng Long Vũ đều chấn động, tự thối lui về sau.

Sau khi đứng vững thân hình, Vu Thần Ba Độ âm trầm nhìn đối phương, ngữ khí lạnh lùng nói:

- Mỗi lần nhìn thấy ngươi, thực lực ngươi đều tăng rất nhanh, ta rất hiếu kỳ, ngươi đến tột cùng là như thế nào làm được. Còn cái kia tồn tại trong cơ thể ngươi không phải là sinh mệnh thuộc về thế giới này,rốt cuộc là cái gì?(Biên: Song tu suốt ngày công lực sao không tăng nhanh)

Long Vũ hừ nói

- Có bản lĩnh hơn ta, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết.

Vu Thần Ba Độ khinh miệt cười, hỏi ngược lại:

- Ngươi thật sự cảm thấy được ngươi có thể đánh thắng ta?

Sắc mặt Long Vũ trầm xuống, ngữ khí âm lãnh nói:

- Ngươi thử một lần chẳng phải sẽ biết sao?

Nói xong, Thiên Sư pháp kiếm trong tay Long Vũ quang hoa bạo trướng, một cỗ nội lực màu tím trong cơ thể bắn ra.

Kiếm quang kéo dài nhanh chóng đem Vu Thần Ba Độ vây vào trong đó.

Đồng tử Vu Thần Ba Độ co rụt lại, hừ nói:

- Hôm nay Bản tôn sẽ cho ngươi xem, cái gì mới gọi là sức mạnh...

Chỉ thấy hai tay của hắn hợp lại, một cỗ điệt bạo tại lòng bàn tay vang lên. Lập tức, một cỗ vô lực biến ảo hóa thành lợi kiếm hướng Long Vũ đánh úp lại.

Giữa không trung, công kích hai người chạm vào nhau, không ai nhường ai.

Sét đánh rung trời kèm theo gió lốc kinh thiên, thỉnh thoảng lóe ra hoa lửa. Lẫn nhau dây dưa, tan rã. Khi ánh sáng dần dần tan, hai người ở giữa, lần thứ hai giao phong. Cứ liên tiếp như vậy, cũng không có phân thắng bại.

Hồi chiến này mỗi người đều có sở trường riêng.

Long Vũ âm thanh lạnh lùng nói:

- Tiếp nào…

Hai mắt Vu Thần Ba Độ híp lại, thần sắc ngưng trọng nhìn chăm chú vào Long Vũ, quát lạnh nói:

- Ta nghĩ ta đã biết thuộc tính sức mạnh trong cơ thể ngươi...

Pháp kiếm trong tay, Long Vũ cười một tiếng, quát lớn nói:

- Sức mạnh gì? Nói ta nghe xem nào.

- Vô cùng có khả năng chính là nguyên lực của Thiên Ngoại Thiên.

Nói ra những lời này, thanh âm Ba Độ có chút run rẩy. Hiển nhiên có phần cố kỵ.

Ba Độ là người điên, mục tiêu của hắn chính là xâm lược Thiên Ngoại Thiên.

Bất quá vậy cũng phải đợi sau khi hắn nắm trong tay tam giới.

Hiện giờ, sự nghiệp vĩ đại của hắn mới chỉ vừa bắt đầu.

- Nguyên lực?

Long Vũ âm thầm nhắc tới một tiếng, không hề để ý tới, mà là hai tay cầm kiếm, đối với Ba Độ hung hăng đánh tới.

Một kiếm đánh ra, Thiên Sư pháp kiếm phát ra một tiếng chấn minh, thanh âm tràn ngập tứ phương, một cỗ cường đại sát khí từ kiếm thể kích thích, giống như thiên quân vạn mã nộ phát trùng quan. Uy lớn thế mạnh mà Long Vũ trước nay chưa từng có.

Ánh mắt Long Vũ lạnh lùng, khí thế toàn thân bão táp, Thiên Sư pháp kiếm mang theo thiên uy nổi giận chém xuống, một đạo kiếm quang, mang theo uy thế hủy thiên diệt địa hướng người Ba Độ thổi quét.

Đối mặt một kích kinh người của Long Vũ, sắc mặt Vu Thần Ba Độ ngưng trọng chưa từng có, hai tay nhanh chóng kết ấn trước ngực, một bên thúc dục Vu lực trong cơ thể, một bên nhớ kỹ pháp quyết, ánh sángtoàn thân như hoa tăng mạnh, sau lưng đột nhiên hiện ra một cái bát quái đồ án. Hai cái âm dương có Vu lực thúc dục đang vận chuyển tốc độ cao.

Một lát sau, bát quái đồ kia hóa thành một thanh lợi kiếm, lập tức hướng tới kiếm quang của Long Vũ nghênh chiến.

- Ầm ầm.

Lưỡng đạo kiếm quang chạm vào nhau, kình khí đầy trời bắn ra tứ phương. Nương theo sau từng trận tiếng sấm hét giận dữ, chỗ lưỡng đạo kiếm quang giao hội tia chớp loạn xuyến, địa quang chói mắt, nháy mắt liền đem hết thảy đều vùi lấp. Ngay cả Đường Hương Hương đều không thể thấy rõ ràng tình huống hai người.

Thời gian không lâu sau, mọi thứ tiêu tán, Long Vũ bây giờ đã phi thân đứng trên mặt đất, nhìn ra được khóe miệng của hắn tràn ra một vết máu.

Ba Độ tình huống tốt hơn một chút, bất quá giờ phút này trong cơ thể hắn cũng là khí huyết sôi trào, cũng chịu khổ sở.

Kinh hãi nhìn đống hỗn độn chung quanh, Đường Hương Hương rung giọng nói: "Hôm nay xem như mở mắt... Một trận chiến này đủ để so sánh với cuộc chiến cường giả thời đại thượng cổ.

Sắc mặt Ba Độ ngưng trọng, ánh mắt phức tạp nhìn Long Vũ, không nói câu nào.

Cường hãn đại chiến tại Huyền Cảnh gây ra động tĩnh thật lớn, thời gian không dài, năm lệnh chủ Phương Thiên Địa lại tề tụ.

Mắt thấy dấu vết đại chiến bốn phía, tất cả mọi người cảm thấy được không thể tưởng tượng nổi.

Không hề nghi ngờ, lực lượng của Long Vũ giờ phút này biểu hiện ra ngoài, cơ hồ cũng đã vượt qua tưởng tượng của bọn hắn.

Ít nhất đơn đả độc đấu, không người nào dám nói có thể mạnh hơn Long Vũ.

- Năm vị, xem ra các ngươi muốn can thiệp ta bắt Long Vũ sao?

Ba Độ vừa mới áp chế khí huyết trong cơ thể, con ngươi lạnh lùng, nói:

- Các ngươi thất tín bội nghĩa nguỵ quân tử, sớm hay muộn ta sẽ cho các ngươi trả giá thật nhiều.

Nói tới đây, Ba Độ cười nói:

- Long Vũ, ngươi cũng chớ đắc ý, tuy rằng ngươi lần nữa tuyên bố chính mình cùng Thiên Ngoại Thiên không có bất kỳ quan hệ, nhưng trên thực tế, ngươi đã nắm giữ nguyên lực của Thiên Ngoại Thiên. Nếu ngươi thật không phải là người Thiên Ngoại Thiên, vậy ngươi sẽ phiền toái, người Thiên Ngoại Thiên sẽ tới tìm ngươi.

Lời này vừa nói ra, Long Vũ không có phản ứng nhiều lắm. Nhưng thật ra kia năm lệnh chủ Phương Thiên Địa nhất thời kinh ngạc không thôi.

Nguyên lực là một loại lực lượng thuộc Thiên Ngoại Thiên. Nghe nói là sức mạnh nguyên thủy của vũ trụ này, là nguồn gốc của hết thảy năng lực.

Cho nên, Thiên Ngoại Thiên thủy chung là sự tồn tại cường đại nhất ở vũ trụ này.

Năm lệnh chủ Phương Thiên Địa sở dĩ lặn lội đường xa tiến đến Thiên Ngoại Thiên, mục đích đúng là vì tìm kiếm nguyên lực. Bởi vì tu vi đến cảnh giới bọn hắn, muốn có thêm đột phá, chỉ có thể dựa vào nguyên lực.,

Trên thực tế, bọn hắn thất bại.

Nhưng là Long Vũ, hiện giờ lại có được nguyên lực.

Cơ hồ tại cùng thời khắc đó, năm ánh mắt chuyển hướng về phía Long Vũ.

Long Vũ bị mọi người nhìn, thấy cả người không được tự nhiên, vội vàng nói:

- Trên mặt ta có hoa sao?

- Hắc hắc ——!

Hắc Thiên Ma Thần khẽ cười một tiếng, nói:

- Tiểu tử, măt ngươi không được đẹp, nhưng mà trong cơ thể ngươi có chút cổ quái... Nói thật với ngươi, cho ngươi hay, chúng ta luôn luôn bí mật truy tìm nguyên lực. Nhưng rất không may, chúng ta thất bại. Mà ngươi lại thành công... Có thể nói sao đây?

- Nói cái gì?

Long Vũ mê mang nói.

- Ngươi là như thế nào đạt được nguyên lực?

Phượng Hậu Thiên Âm nói:

- Tiểu Vũ, chúng ta là cùng một chiến tuyến, tôi nghĩ cậu không nên đối với chúng ta có điều giấu diếm chứ.

- Vấn đề là ta cũng không biết... Ta suy nghĩ, sức mạnh của ta là nhờ Tử Kim Thiên Viêm cùng đạo lực dung hợp sinh ra. Cứ như vậy...

Long Vũ ăn ngay nói thật.

- Ngày đó, các ngươi cũng đều thấy được...

Long Vũ lại bỏ thêm một câu.

- Đúng vậy.

Hắc Thiên Ma Thần vỗ vỗ ót nói:

- Ngày đó sau khí hai cỗ lực lượng trong cơ thể tiểu Vũ dung hợp, ta đã cảm thấy có một cỗ khí tức rất quen thuộc, xem ra chính là như vậy."

- A Di Đà Phật!

Bồ Đề Kim Phật thấp giọng tuyên một tiếng Phật hiệu, nói:

- Chẳng lẽ Vu lực cùng đạo lực kết hợp chính là nguyên lực...

Từ ý nào đó, dị năng trong cơ thể Long Vũ chính là Vu lực.

Vẻ mặt trang nghiêm Long Hoàng khẽ nhíu mày, trầm giọng nói:

- Nếu nói như vậy, chúng ta chẳng phải là cả đời vô vọng có được nguyên lực...

Cửu Huyền Nhân hoàng khẽ cười một tiếng, nói:

- Từ xưa đến nay có một truyền lưu người là vạn vật chi linh, hiện giờ nghĩ đến... Cũng không sai được. Hiện giờ nhân loại phần lớn truyền từ Vu tộc, trong cơ thể của bọn hắn đều không có cùng trình độ huyết mạch Đại Vu, chỉ là vấn đề nhiều ít. Mà nhân loại tu luyện đạo lực lại là tốt nhất. Bởi vậy có thể thấy được, cơ hội nhân loại nắm giữ nguyên lực vẫn tương đối lớn...

Phượng Hậu Thiên Âm cau mày nói:

- Ta không tin... Tiểu Vũ, cậu qua đây, tôi muốn nghiên cứu một chút...

Long Vũ thầm nghĩ, bà mẹ vợ này là tính toán đem chính mình trở thành chuột bạch nhỏ nghiên cứu đây mà.

- Không được.

Đường Hương Hương động thân tiến lên phía trước nói:

- Ta biết tâm tư của các ngươi, nhưng là các ngươi ai cũng đừng nghĩ mang anh Vũ đi...
Bình Luận (0)
Comment