Đặc Thù Không Gian

Chương 308

Tốc độ cuộc chiến càng lúc càng nhanh khiến cho mọi người hoa cả mắt, chỉ thấy vô số bóng người lướt qua, kình lực như con sóng vô hình đập xuống khiến đất đá bắn tung tóe, màu sắc rực rỡ bắn ra một cách hỗn loạn.

Cho dù là đệ tử của Thiên Ngoại Thiên cũng phải trầm trồ khen ngợi không ít.

Từ khi Long Vũ không hiểu sao mà chiếm được quy luật Thiên Đạo. Hắn có được rất nhiều cảm ngộ, cho dù là kiếm chiêu bình thường qua tay hắn cũng trở nên khác thường.

Ba Độ lập tức tập trung tinh thần, bình tĩnh ứng chiến.

Quang Minh Tôn Thần nhìn chằm chằm vào hai người, cẩn thận nghiền ngẫm chỗ tinh diệu mà kiếm chiêu Long Vũ thi triển ra, dần dần tìm được chút manh mối.

Đúng lúc này, một thanh âm vang lên bên tai hắn:

- Tôn Thần, người thấy kiếm chiêu của Long Vũ thế nào?

Quang Minh Tôn Thần quay đầu nhìn lại. Huyết Anh Đại Đế đang đứng sau hắn. Quang Minh Tôn Thần lập tức giãn mặt cười nói:

- Rất đơn giản nhưng lại rất tinh diệu. Tuy mỗi chiêu có vẻ tầm thường nhưng khi qua tay hắn thi triển ra lại mang một uy lực rất lớn. Nhìn lâu như vậy không ngờ ta lại không tìm được chút kẽ hở nào...

Huyết Anh Đại Đế cũng cười thật tự nhiên, nói:

- Đúng vậy. Ta nhìn lâu như vậy cũng không nhìn thấy thiên tài nào như thế... Khẳng định duy nhất là tu vi và chiêu thức của Long Vũ tiến bộ rất nhiều.

Quang Minh Tôn Thần vuốt cằm nói:

- Đại Đế, tình huống như vậy nói ra chắc gì đã tốt cho chúng ta. Ngươi nhìn kỹ lại xem, có phát hiện ra cái gì không?

Huyết Anh Đại Đế gật gù:

- Ta sẽ nhìn kỹ, chẳng qua ta cảm thấy hay là ngươi thôi đi... Chẳng lẽ ngươi cảm thấy có người nào của Thiên Ngoại Thiên có thể làm đối thủ của hắn?

Quang Minh Tôn Thần ha ha cười lớn:

- Đại Đế, ngươi còn có chuyện chưa biết, đã nghe qua câu kiến nhiều cắn chết voi chưa... Lúc trước ngươi cũng là người đến từ thế giới thật, hàm ý của những lời này, ngươi chắc hẳn phải rõ hơn ta chứ nhỉ... Hiện tại, cơ hội duy nhất của chúng ta chính là để hắn nhanh chóng tu luyện, đạt tới Thiên cảnh. Nếu không, chúng ta chỉ có thể ngồi chờ chết...

Nói đến câu sau cùng, tâm tình Quang Minh Tôn Thần tựa hồ có chút trầm thấp.

Sau đó, Huyết Anh Đại Đế và Quang Minh Tôn Thần vừa trò chuyện vừa chăm chú để ý tới trận đấu.

Đột nhiên, Vu Thần Ba Độ ngửa mặt kên trời huýt một tiếng dài, xoay người bay vút ra, ngự kiếm lơ lửng trên không, cất cao giọng nói:

- Long Vũ, trên người ngươi có gì cổ quái vậy? Vì sao mỗi một kiếm chiêu của ngươi đều không có chút sơ hở nào. Cuối cùng thì ngươi đã đạt được kỳ ngộ gì?

Vu Thần Ba Độ cảm thấy cực kỳ bực bội.

Hắn vốn tưởng lần này tăng cường lực lượng thì nhất định có thể đánh bại Long Vũ. Nhưng từ thế cục trước mắt mà xem thì sự thật hiển nhiên không phải vậy. Kiếm chiêu của hắn không cần biết có tinh diệu đến cỡ nào cũng bị Long Vũ tìm ra sơ hở. Ngược lại, kiếm chiêu của Long Vũ nhìn như bình thường không có gì lạ hết. Nhưng sau khi kiếm chiêu xuất ra, uy lực thật lớn mới bộc lộ lại không hề có chút sơ hở nào.

Thật sự là quỷ dị.

Lời Vu Thần Ba Độ nói cũng là ý nghĩ của tất cả mọi người tại Thiên Ngoại Thiên.

Mọi người tại đó đều ồ lên, nhìn về phía Long Vũ rồi xì xầm bàn tán.

Quang Minh Tôn Thần, Huyết Anh Đại Đế cùng mấy vị trưởng lão nhíu mày yên lặng.

Long Vũ lập tức nhướng mày, muốn mở miệng cự tuyệt, nào biết Ba Độ còn nói thêm:

- Ngày đó, ta tận mắt nhìn thấy ngươi tu luyện nhưng căn bản không thấy có gì dị thường... Cứ coi như là chết, ngươi cũng nên cho ta chết được rõ ràng, có được không?

Mày kiếm của Long Vũ lập tức nhíu lại, lạnh giọng quát:

- Cũng giống như những người đã chết từng hỏi ngươi câu đó, ta nghĩ ta sẽ nói cho ngươi, trước khi ngươi chết...

Dứt lời, hắn vươn người đứng dậy, nhún chân một cái, cưỡi gió nhảy múa, lại bắt đầu công kích.

Tư thế của hắn tao nhã, nhanh nhẹn như điện, không chút dông dài nào. Mọi người không khỏi trầm trồ khen ngợi.

Vu Thần Ba Độ thấy Long Vũ đã lao tới, liền lạnh lùng nói:

- Một khi đã như vậy, bố mày liều mạng...

Khuôn mặt dữ tợn của Ba Độ lộ ra nụ cười hài hước. Ngay lúc đó, một cỗ sát khí cường đại mà vô hình từ từ tỏa ra khắp nơi, bốn phía như nổi lên những gợn sóng.

Long Vũ ngưng tụ thần niệm, ánh sáng ám kim sắc trên Thiên Sư pháp kiếm ngưng lại trong lòng bàn tay hắn.

Quần áo của Vu Thần Ba Độ đột nhiên cuốn về phía sau, thân thể dường như bị cuồng phong thổi tới, lung lay sắp đổ, khuôn mặt cũng lay động những gợn sóng. Sau đó, hắn bỗng nhiên hống lên một tiếng, thân hình xoay tròn, vọt tới phía Long Vũ.

Long Vũ cảm thấy thân thể mình rơi vào một tấm lưới to lớn do Vu lực biến dị tạo ra, bị thần thức của Ba Độ tập trung, cảm giác như chỉ động thêm nữa là sẽ lọt vào một kích trí mệnh của hắn ngay.

Lúc này, Vu Thần Ba Độ đã đánh tới, Long Vũ lập tức trấn định lại, Hỗn Độn nguyên lực trong cơ thể tụ hết ở cánh tay phải, lấy quy luật Thiên Đạo đem Thiên Sư pháp kiếm chém ngang ra.

Bất ngờ rằng lại vẫn là một kích bình thường.

Nhưng ở trong mắt người quan chiến, một chiêu kia không thể soi xét ra chút sơ hở nào.

"Ầm" một tiếng vang lên, hai cỗ lực lượng kèm theo ánh sáng kỳ lạ nổ ra bốn phía. Hai đạo thân ảnh bắn ngược về phía sau nhanh như điện, lực lượng của Long Vu và Vu Thần Ba Độ ngang ngửa nhau.

Mọi người cùng kinh hô, Ba Độ không ngờ lại liều mạng mà Long Vũ thì lại không thèm quan tâm chút nào. Bởi vậy có thể thấy được, giữa hai người có một khoảng cách.

Huyết Anh Đại Đế và Quang Minh Tôn Thần cũng hơi kinh hãi. Kỳ thật thì lực lượng của Ba Độ và Long Vũ cũng không có chênh lệch lớn, chênh lệch giữa hai người hầu như là chiêu thức.

Trong đôi mắt Vu Thần Ba Độ hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn nở nụ cười tự giễu:

- Xem ra ta có liều mạng cũng chưa chắc có thể thắng được ngươi...

Nói xong, cổ tay phải hắn run lên, Lục Thần kiếm rít gào, nổi lên một đạo kiếm quang bạch sắc cuồn cuộn mạnh mẽ, múa lên mấy đường hoa lệ giữa ngang trời, rồi bắn thẳng đến.

Trường kiếm gào thét mãnh liệt, đột nhiên sáng chói lên, nứt vỡ từng khúc, phảng phất như một bạch sắc cự long nộ hống lao ra.

Long Vũ rùng mình, không dám thờ ơ chút nào với công kích của Ba Độ.

Trước khi ra chiêu, trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên một đạo linh quang. Dựa vào sự quen thuộc giữa lực lượng bản thân mình và quy luật của Thiên Đạo, trước hết chặn đứng công kích của Ba Độ.

Cự long ngưng tụ từ kiếm khí kia thậm chí còn chưa kịp giương nanh múa vuốt đã bị hủy diệt.

Mấy nghìn người Thiên Ngoại Thiên nhất thời ồ lên, thủ đoạn này thật là kinh sợ Tam Giới, khiếp đảm vũ nội, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Quang Minh Tôn Thần, Huyết Anh Đại Đế cùng vài vị trưởng lão cũng vô cùng chấn động với thiên tư thông minh tuyệt đỉnh của Long Vũ. Mấy người liếc nhìn nhau, tất cả đều tự hiểu là trên người Long Vũ có gì đó cổ quái.

Vu Thần Ba Độ kinh hãi không chịu nổi, vội vàng dụng lực thật mạnh phóng ra ba kiếm đánh thẳng vào bộ vị yếu hại của Long Vũ.

Chuyện đến bước này, hắn đã không còn đường để lui nữa.

Long Vũ ngẩng cao đầu, thẳng lưng. Khóe miệng cao ngạo tạo nên vẻ tươi cười. Nghĩ ngợi chút, hắn chủ động xuất ra vài kiếm. Từng chiêu, từng thức nhìn bình thường không hề hoa lệ nhưng lại xuất hiện vô số sát chiêu. Vu Thần Ba Độ kinh hãi, sớm đã mất tự chủ bị Long Vũ làm cho chỉ biết cắm đầu vào mà liều mạng tấn công.

Đám người Quang Minh Tôn Thần và Huyết Anh Đại Đế đưa mắt nhìn nhau.

- Tôn Thần, đây là thân thủ do ngươi dạy dỗ...

Huyết Anh Đại Đế đột nhiên nói.

Quang Minh Tôn Thần thở dài:

- Đúng vậy, là một tay ta thúc đẩy lực lượng của hắn tăng cao, nhưng ta trăm triệu lần không ngờ tới, thành tựu của hắn lại là to lớn như thế.

- Đúng rồi... không biết trên người Long Vũ có cái gì cổ quái không?

Quang Minh Tôn Thần đưa ra câu hỏi hơi có chút thâm ý.

- Hình như là có chút cổ quái…

Huyết Anh Đại Đế tiếp nhận đề tài này, nói:

- Tôn Thần, nói vậy ngươi cũng hiểu rồi, trừ khi là hắn nắm giữ quy tắc nào đó, nếu không thì một kiếm trông bình thản kia tuyệt đối sẽ không phát ra uy lực lớn như vậy.

Lúc này, Vu Thần Ba Độ bỗng dưng thét to một tiếng thấu trời, hai tay giơ Lục Thần kiếm lên trên đỉnh đầu. Vu lực mạnh mẽ từ trên thân kiếm nhanh như thiểm điện chạy ngược xuống thân thể, tạo thành một cái kén bảo hộ thân thể hắn vào trong.

- Giết!

Một chữ "giết" thốt ra, Vu Thần Ba Độ và Long Vũ đã va chạm vào nhau. Tốc độ hai người cực nhanh, đệ tử bình thường của Thiên Ngoại Thiên căn bản không phân biệt được tình huống giữa sân.

Mãi cho đến khi lưu quang tràn ngập các loại màu sắc biến mất, thân ảnh đối đầu của Long Vũ và Vu Thần Ba Độ mới hiện ra trước mắt mọi người.

Bất chợt, quần áo Vu Thần Ba Độ rách tung ra, rồi thân ảnh ầm ầm ngã xuống, khóe miệng tràn ra một vệt máu tươi.

Đệ tử Thiên Ngoại Thiên thế nào từng nghĩ hắn có thể bất lực như vậy. Tất cả đều sửng sốt, rồi lập tức ồn ào, to nhỏ thảo luận.

Quang Minh Tôn Thần và Huyết Anh Đại Đế cùng vài vị trưởng lão cũng âm thầm giật mình.

- Ài!

Thân ảnh Quang Minh Tôn Thần bỗng dưng biến mất, nháy mắt đã xuất hiện bên người Vu Thần Ba Độ.

Huyết Anh Đại Đế hơi vui mừng âm thầm gật đầu với thủ đoạn của Long Vũ.

Quang Minh Tôn Thần cẩn thận bắt mạch cho Vu Thần Ba Độ, nhất thời biến sắc mặt nói:

- Ngươi đã phế đi kinh mạch của hắn...

Sắc mặt của Huyết Anh Đại Đế và vài vị trưởng lão đều ngưng trọng hẳn.

- Hừ!

Quang Minh Tôn Thần cười lạnh một tiếng, nói:

- Ta đã xem thường ngươi... xem ra ngươi đã nắm chắc sẽ ngăn được thực lực của Ba Độ... Chẳng qua ngươi đừng có mà đắc ý sớm, ta có thể khôi phục kinh mạch cho Ba Độ...

Nói xong, Quang Minh Tôn Thần lấy bổn mạng nguyên lực để chữa thương cho Ba Độ.

Không lâu sau, Vu Thần Ba Độ chậm rãi tỉnh lại, thấy Quang Minh Tôn Thần ở bên cạnh. Vẻ mặt xấu hổ và giận dữ cùng hiện lên trên mặt. Đồng thời, hắn ngẩng đầu nhìn Long Vũ, trong con mắt hiện lên nỗi phẫn hận và oán độc.

Quang Minh Tôn Thần lập tức lớn tiếng nói:

- Ngươi sao có thể vô dụng như thế... Uổng phí kỳ vọng ta đặt vào ngươi.

Vu Thần Ba Độ ngỡ ngàng nói:

- Tôn Thần nguôi giận, trên người tiểu tử này có điều cổ quái... Lực lượng của ta và hắn không có khác biệt mấy, nhưng về mặt chiêu thức thì hắn hơn ta rất nhiều. Ta căn bản là vô pháp hạ thủ.

Quang Minh Tôn Thần nghe vậy liền nhíu mày im lặng, Huyết Anh Đại Đế thì như nghĩ tới điều gì, nói:

- Tôn Thần, ta xem coi như mọi chuyện đã xong đi... Đừng đánh nữa, chuyện giữa ngươi và Long Vũ nên để người trong cuộc tự giải quyết đi...

Mọi người ở đây nghe xong nhất thời ồ lên.

Quang Minh Tôn Thần cũng khẽ nhíu mày. Ở Thiên Ngoại Thiên này, duy chỉ có lời nói của Huyết Anh Đại Đế là có trọng lượng. Lời của hắn tại Thiên Ngoại Thiên vô cùng có trọng lượng.

Hiện giờ hắn nói như thế, chuyện đánh nhau chắc rằng sẽ không tiếp tục.

Vốn ý của Quang Minh Tôn Thần là hy vọng lần này tại Thiên Ngoại Thiên sẽ bức bách Long Vũ chủ động tu luyện thêm lần nữa.

Chẳng qua không có vấn đề gì, hắn vẫn còn có hậu chiêu.

- Long Vũ... Ngươi nhất định phải tiếp tục tu luyện...

Quang Minh Tôn Thần cười lạnh một tiếng nói:

- Ở chỗ ta có một người mà ngươi muốn gặp...

- Có ý gì?

Trên mặt Long Vũ hiện lên một đạo hàn khí.

- Ngươi cứ đi Phượng lâu nhìn thì sẽ rõ...

Quang Minh Tôn Thần sai người mang Ba Độ đi, rồi cười nói:

- Long Vũ, đừng có nói ta đê tiện, ta cũng chỉ là bị ép buộc thôi.

- Ngươi bắt nữ nhân của ta?

Long Vũ như nghĩ tới điều gì.

- Không không không không...

Quang Minh Tôn Thần cười nói:

- Ngươi không nên nói bậy nha, nữ nhân của ngươi không phải do ta bắt, là chính cô ta tìm tới tận cửa, hơn nữa nàng còn là một Vu Thần.

- Hương Hương!

Long Vũ nhất thời liền hiểu ra.

- Đợi chút!

Ba Độ hình như cũng nghe được hai chữ Vu Thần, nhất thời quay đầu về phía Tôn Thần hỏi:

- Tôn Thần, ngài nói là lại có Vu Thần mới xuất hiện.

- Đúng vậy…

Khóe miệng Quang Minh Tôn Thần hơi nhếch lên, nói với Ba Độ:

- Ngươi đã có người kế nghiệp...

Câu này bao hàm hai ý nghĩa, có chút thâm ý.

Vừa có thể lý giải là Vu tộc có người kế nghiệp.

Nhưng cũng có thể lý giải là tân Vu Thần sẽ bước theo con đường của Ba Độ.

Mặt Long Vũ lạnh như băng, trong đôi mắt bắn ra sát khí:

- Tôn Thần, nếu ngươi dám xuống tay với Hương Hương thì đừng trách ta không khách khí...

- Ha ha!

Quang Minh Tôn Thần cười nói:

- Người trẻ tuổi không nên nóng nảy, người đến nhà tất nhiên là khách, hơn nữa nàng lại còn là nữ nhân của ngươi, ta làm sao có thể tiếp đón chậm trễ... Yên tâm đi, nàng vẫn ổn. Hơn nữa ta cũng không có ý định xuống tay với nàng. Ta chỉ hy vọng, ngươi mau chóng đi tu luyện thêm...

- Đương nhiên, trước hết ngươi cứ đi xem nữ nhân của ngươi đi.

Quang Minh Tôn Thần nói.

Khóe miệng Ba Độ gợi lên một nụ cười:

- Trời phù hộ Vu Tộc ta...

……………………………..

……………………………..

Long Vũ không quan tâm đến Ba Độ và Quang Minh Tôn Thần nữa, vội vàng phi thân tới hướng Phượng lâu.

Thời gian không lâu sau, hắn đã tới trước Phượng lâu.

Đẩy cửa vào, Long Vũ không khỏi ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy phòng lóe lên ánh sáng màu hồng, hương khí tràn đầy bốn phía xông vào mũi, một người cúi đầu ngồi ở trên giường, tử y nhẹ nhàng bao bọc lấy thân hình mê người, hai má đỏ tươi ướt át, quả đúng là Đường Hương Hương.

Đường Hương Hương thấy Long Vũ mở cửa đi vào liền ngẩng đầu lên, ngước đôi mắt long lanh như nước nhìn hắn. Sắc mặt vốn đang nhợt nhạt có thêm một mảnh ửng đỏ, bổ nhào vào lòng Long Vũ, nghẹn ngào nói:

- Anh Vũ, thực xin lỗi anh, em không nghe lời anh nói, em nghe tin anh gặp nạn từ chỗ Bạch Mi đạo nhân, thế là em liền chạy tới...

- Bạch Mi đạo nhân?

Long Vũ hơi ngẩn ra, lập tức hỏi:

- Rốt cuộc là chuyện gì? Bạch Mi đạo nhân làm sao có thể biết chuyện của anh?

- Ông ta nghe được từ chỗ Quang Minh Tôn Thần.

Đường Hương Hương ngẩng đầu lên nói.

- Anh Vũ, anh trách em sao?

Ngay sau đó, Đường Hương Hương lại hỏi một câu.

Long Vũ được Đường Hương Hương ôm chặt lấy, hương thơm ấp áp tràn đầy cõi lòng, thân mình lả lướt dán chặt vào người Long Vũ, nóng bỏng như tràn ngập trong hỏa diễm, lại tản ra một mùi thơm thoang thoảng, tình ý dạt dào.

Hắn nhớ rằng nữ tử trong lòng mình vốn có thân phận tôn quý nhưng nàng lại tử bỏ để có thể ở cạnh hắn.

Vì mình, nàng từng coi nhẹ sinh mạng.

Vì mình, nàng thậm chí còn phản bội tổ tiên của mình.

Và nàng từng gặp bao nhiêu ủy khuất và khó khăn.

Nghĩ tới đây, Long Vũ làm sao còn có nửa điểm trách cứ chứ. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nhỏ nhẹ an ủi:

- Hương Hương, yên tâm đi, không sao đâu...

Đường Hương Hương ngẩng đầu lên, vui mừng nhìn hắn:

- Anh Vũ, anh thật sự không giận em sao, vậy thì tốt quá...

Long Vũ nhìn khuôn mặt kiều diễm của nàng, khuôn mặt nàng còn vương chút nước mắt nhưng lại nở nụ cười rạng rỡ. Hắn cảm thấy như trong lòng mình nảy sinh điều gì đó làm hắn nhịn không được mà muốn cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng kia. Muốn là làm, Long Vũ cúi đầu xuống, hai người càng ngày càng gần, vẻ mặt cũng càng ngày càng sát nhau, gần như là muốn diễn tả rằng họ đã sẵn sàng để làm mọi chuyện... Bốn bờ môi nhẹ nhàng quấn lấy nhau. Cánh tay ngọc của Đường Hương Hương quấn lấy cổ Long Vũ. Long Vũ cảm thấy có cái gì đó mềm mại, trơn trơn từ trong miệng Đường Hương Hương vươn vào miệng hắn thăm dò, lại còn không ngừng khiêu khích đầu lưỡi của hắn. Không cần nghĩ cũng biết đó là chiếc lưỡi đinh hương của người đẹp này.

Tâm thần Long Vũ rung động mạnh, huyết mạch sôi trào, một cỗ dục hỏa thiêu đốt từ dưới đáy lòng. Hắn không có cách nào kìm nén, dập tắt ngọn lửa đó đi mà hắn cũng không định kìm nén nó. Long Vũ lập tức ngậm chặt lấy cái lưỡi lớn mật kia, nhẹ nhàng mút vào.

Long Vũ bá đạo chiếm lĩnh cái miệng nhỏ xinh, không ngừng càn quấy, công thành đoạt đất. Đôi tay nóng bỏng cũng không thành thật mà du ngoạn trên thân hình Đường Hương Hương, khi thì mạnh mẽ lỗ mãng, khi thì nhẹ nhàng ôn nhu.

Đầu lưỡi hai người linh hoạt triền miên một chỗ. Bàn tay to lớn của Long Vũ nhẹ nhàng luồn vào trong lớp tử y của Đường Hương Hương, nhẹ nhàng nắn bóp thân hình mềm mại của nàng. "Ư..." Đường Hương Hương không kìm được mà khẽ rên lên một tiếng nhưng miệng lại đang bị Long Vũ quấn lấy nên âm thanh chỉ có thể âm ỷ phát ra từ cổ họng.

Vạt áo của Đường Hương Hương bị Long Vũ kéo trượt khỏi bờ vai thon mềm dừng lại ở ngang eo. Bộ ngực phong mãn của nàng lộ ra trước mắt của Long Vũ. Bàn tay hắn không chút khách khí bao bọc lấy đôi song phong đang vì khẩn trương mà cứng lại. Ngón tay cái không hề rảnh rỗi nhiệt tình uốn lượn, quen thuộc trêu trọc nụ hoa mềm, khiến nó trở nên cứng cỏi hơn. Dưới sự trêu trọc của Long Vũ, Đường Hương Hương cảm thấy cả người mềm nhũn, phải dựa vào ngực hắn nếu không thì đã ngã ra đất rồi.

Bàn tay mềm mại trắng nõn của Đường Hương Hương cũng xoa loạn lên tấm lưng và vòm ngực rắn chắc của Long Vũ. Từng cái áo của hắn được nàng cởi ra để lộ thân hình tuyệt phẩm trước cặp mắt long lanh mĩ lệ đang nhuốm màu dục vọng.

Long Vũ ôm Đường Hương Hương cùng ngã lăn lên chiếc giường gấm. Hai người cùng quấn lấy nhau.

Long Vũ dời môi khỏi miệng của Đường Hương Hương, hắn hôn lên trán nàng rồi xuồng gò má, cái mũi cao cao, cái cằm nhỏ xinh rồi lần xuống cần cổ trằng ngần. Lửa tình mãnh liệt, những ấn ký của dấu hôn trên nền da trắng nõn càng thêm nổi bật. Rồi thì đầu lưỡi mang theo lửa nóng như một con rắn nhỏ tham lam thăm dò khe rãng hoàn mỹ giữa hai quả đồi cao ngất...

"Ơ..." Thân thể Đường Hương Hương run lên bần bật khi đầu lưỡi quái ác kia đã chiếm lĩnh nụ hoa hồng kiêu hãnh của nàng. Đường Hương Hương cảm thấy toàn thân như lửa đốt, cùng với động tác ngày càng triền miên chuyên chú của hắn, thì cảm giác tê dại cũng bao trùm toàn thân. Dù không phải lần đầu thân mật nhưng Đường Hương Hương vẫn có cảm giác đầu lưỡi hắn có thể chui vào nơi xâu kín nhất trong nội tâm nàng. Bàn tay vô thức vươn ra luồn vào tóc Long Vũ, thân thể cũng không tự chủ ưỡn cao lên để hắn dễ dàng hưởng thụ, dễ dàng ăn nàng.

Long Vũ cũng không dừng lại ở một nơi quá lâu. Hắn như một kẻ đam mê du lịch, không ngừng du ngoạn khắp nơi trên thân thể Đường Hương Hương. Chẳng bao lâu, trên thân thể nõn nà của nàng tràn đầy dấu hôn của hắn. Hai màu đỏ trắng đan xen có thể kích thích thị giác của bất kỳ một nam nhân nào. Long Vũ phải vất vả lắm mới kìm được lòng không đem Đường Hương Hương ăn sạch sẽ ngay lập tức. Hôm này hắn muốn nàng thật từ từ... từ từ...

Thần chí Đường Hương Hương lúc này đã có chút mê em. Gương mặt đỏ ửng mê ly, nàng nói trong tiếng thở gấp: "Vũ... Ưm... Đây là chỗ của..."

Long Vũ đặt một ngón tay lên môi nàng, ngăn lại lời nàng sắp nói.

- Kưng à, không cần suy nghĩ gì cả, đây là chỗ của Quang Minh Tôn Thần... Nhưng chẳng phải sẽ càng thêm kích thích sao?

Long Vũ nở một nụ cười tà mị khiến cho Đường Hương Hương có chút si mê, lại có chút xấu hổ. Khẽ đập nhẹ vào vòm ngực rắn chắc của hắn, nàng thấp giọng:

- Anh thật xấu!

Long Vũ cười xấu xa một tiếng, không để Đường Hương Hương kịp phản ứng, bàn tay đang vuốt ve ở bắp đùi nàng dần tiến nhanh lên phía trên. Ngón tay quái ác xâm nhập vào vùng đất tư mật của Đường Hương Hương khiến nàng chỉ kịp kêu lên một tiếng "a" đầy mê hoặc. Gương mặt Đường Hương Hương càng thêm đỏ rực, cái miệng nhỏ xinh đóng mở, thở dốc yêu kiều. Long Vũ nhìn thấy mà kìm không được lại cúi đầu ngậm lấy bờ môi Đường Hương Hương, liều mạng mút lấy, hận không thể nuốt sạch nàng vào bụng.

Ngón tay ở dưới đã tăng thành ba ngón, không ngừng ra vào trêu đùa. Long Vũ và Đường Hương Hương hoan ái với nhau không phải lần đầu, hắn tất nhiên biết chỗ nào là chỗ nhạy cảm của nàng. Long Vũ chỉ dùng chút công phu thì cơ thể của Đường Hương đã bị kích thích mà đỏ ửng lên. Ánh mắt nàng mê li, bị mờ đi vì dục vọng. Cái miệng bị Long Vũ giữ chặt nên âm thanh rên rỉ chỉ có thể âm ỉ phát ra từ trong cổ họng.

Rất nhanh, Long Vũ cảm thấy bàn tay hắn đã ướt đẫm nước. Long Vũ biết tiểu sư em của hắn đã sẵn sàng tiếp nhận hắn. Long Vũ cũng không kìm nổi nữa, tiểu Vũ của hắn đã căng cứng lên khiến hắn không chịu được. Hắn hoài nghi nếu mình không giải thoát thì rất có thể sẽ bị di chứng về sau.

Long Vũ xoay mình, áp Đường Hương Hương ở dưới thân. Bàn tay to giữ chặt vòng eo thon nhỏ như rắn nước của nàng. Đôi mắt hắn chăm chú nhìn khuôn mặt tinh xảo kia. Hắn muốn lại một lần nữa nhìn vẻ mặt nàng khi hắn tiến vào cơ thể nàng, khi hắn lấp kín khoảng trống cần lấp. Không để Hương Hương phải đợi lâu, Long Vũ chỉnh lại tư thế của mình, eo hổ động mạnh, đẩy về phía trước, thế tiến như trẻ tre.

"À..." Khoảng khắc hai thân thể kết hợp, từ cổ họng hai người đều phát ra thanh âm rên rỉ sung sướng. Long Vũ thấy rõ, khuôn mặt Đường Hương Hương vào lúc đó, luôn đặc sắc và chỉ mang hương vị của nàng, khác hẳn Kim Phượng, Thi Nhân, Dao...

Long Vũ cơ hồ không thể khống chế được thân thể, eo lưng lúc đầu còn chầm chậm lay động nhưng càng về sau càng nhanh. Có điều nhịp chuyển động của hắn vẫn mang tiết tấu rất nhịp nhàng khiến cho Đường Hương Hương sướng đến dục tiên dục tử.

Hai kẻ say tình quấn lấy nhau không rời, ngọn lửa dục vọng thắp lên cũng không phải chỉ một đợt cao triều mà dập tắt được. Chiến trường từ trên giường lăn xuống đất rồi lại quay lại giường, thanh âm hoan ái cứ quẩn quanh trong Phượng lâu. Ước trừng phải trải qua mấy lần đại chiến, tiếng thở dốc và rên rỉ mới bình ổn lại, cuối cùng chỉ còn lại những tiếng hô hấp rất nhỏ.

Đường Hương Hương không tiếp thụ nổi sự hung mãnh của Long Vũ. Cơn hoan ái qua đi, nàng nằm trong lòng Long Vũ, thỏa mãn ngủ thật say.

Đường Hương Hương đến Thiên Ngoại Thiên đã được vài ngày.

Mấy ngày này nàng gần như bị giam lỏng, không có tự do.

Đương nhiên, không có tự do cũng không đáng sợ.

Đáng sợ là nàng không biết tin tức của nam nhân mà mình âu yếm.

Có thể nói, đoạn thời gian này, thần kinh của nàng vẫn luôn căng thẳng, không có chút thả lỏng nào. Hôm nay, nam nhân mà nàng yêu đã đến, tâm tình mới hoàn toàn được buông lỏng.

Tại địa phương xa lạ này, Long Vũ lại gặp được nữ nhân mà mình yêu thích, trong lòng cũng có một cảm giác dạt dào trước nay chưa từng có, cả người đều trở nên hưng phấn.

Nửa đêm về sáng, Long Vũ cũng ngủ thiếp đi.

Hôm sau, vào lúc tờ mờ sáng, hai người đã tỉnh dậy

Trải qua một tối ôn nhu, vẻ mặt Long Vũ rất hớn hở, trong lòng trào dâng lên cuồn cuộn chiến ý. Đi xuống giường, mở cửa sổ ra, Long Vũ hít lấy bầu không khí thanh tân của buổi sớm, cảm thấy tinh thần hết sức sảng khoái.

Vì nữ nhân của hắn, thân nhân của hắn, bằng hữu của hắn, hắn phải chiến đấu với Quang Minh Tôn Thần.

- Anh Vũ... Chuyện hôm qua còn chưa nói xong đâu?

Đường Hương Hương đã thức dậy. Nàng mặc quần áo xong, đi tới phía sau lưng Long Vũ, ôm lấy hắn từ phía sau. Khóe môi nổi lên một nụ cười mỉm ngọt ngào hạnh phúc.

Sau đó, sắc mặt nàng nghiêm túc lại:

- Bạch Mi đạo nhân luôn liên hệ cùng Quang Minh Tôn Thần. Lúc trước, em nhận ra bọn họ có liên hệ nhưng không có chứng cứ. Sau đó La Lâm trở về, bọn em có trao đổi với nhau, xác định được đoán định trước đây... Đáng tiếc, bọn em lại không có chứng cứ...

Long Vũ thở dài:

- Rõ là thế sự vô thường... Nói thật, anh luôn rất kính trọng Bạch Mi đạo nhân. Không ngờ hắn lại là chó săn của Quang Minh Tôn Thần...

- Tiểu Vũ, chúng ta nên làm gì bây giờ? Uy tín của Bạch Mi tại Huyện Môn ở thế giới thật rất cao, nếu không có căn cứ xác thực thì chúng ta rất khó chứng minh.

Đường Hương Hương lo lắng nói:

- Nếu tiếp tục giữ hắn lại, sợ rằng Huyền Môn sẽ gặp phải nguy hiểm.

- Không sao!

Long Vũ nói:

- Chuyện này anh sẽ tự mình đàm phán với Quang Minh Tôn Thần... Đúng rồi Hương Hương, Quang Minh Tôn Thần không có làm gì em chứ?

- Không có!

Đường Hương Hương nghiêm túc nói:

- Ngoài giam lỏng ra, cũng không có làm gì khác thường cả...

- Hương Hương. em tạm thời chờ đợi ở đây mấy ngày nữa, anh sẽ quay lại tìm Quang Minh Tôn Thần. Sau khi anh làm rõ chuyện giữa anh và hắn, anh sẽ quay về đón em.

Long Vũ trầm giọng nói.

- Anh sẽ không gặp nguy hiểm chứ?

Đường Hương Hương hỏi.

- Không sao đâu!

Long Vũ tự tin nói:

- Trong thiên hạ này, anh nghĩ còn chưa có người nào có thể làm hại anh đâu...

Đường Hương Hương cực kỳ kinh ngạc, nói:

- Anh Vũ, tại sao anh lại tự tin được như thế?

Long Vũ mỉm cười, nhìn về phía bộ ngực phong mãn của Đường Hương Hương rồi nói:

- Bởi vì sự xuất hiện của bọn chúng đó...

Đường Hương Hương đỏ mặt, hờn dỗi trừng mắt với hắn một cái, vội lấy hai tay che ngực khiến cho Long Vũ ha ha cười. Nàng cảm thấy tâm tình mình vui mừng vô cùng.

- Hương Hương!

Long Vũ đi tới, duỗi tay ôm nàng vào lòng, miệng cắn cắn vành tai của nàng, thấp giọng nỉ non:

- Em biết không? Anh nắm giữ quy luật Thiên Đạo... rất nhiều chuyện, anh có thể tránh được.

- Quy luật Thiên Đạo?

Đường Hương Hương giật mình:

- Thật không? Điều này có thể sao? Thật tốt, từ nay không cần phải lo lắng.

Quy luật Thiên Đạo là như thế nào, Đường Hương Hương cũng không hiểu lắm, muốn tìm hiểu thử xem.

Thiên Đạo là năng lực siêu nhiên có sức mạnh phi phàm.

Đối với Thiên Đạo, tất cả mọi người đều không là gì.

Theo Thiên Đạo, cùng với sức mạnh là một đạo luật.

Phàm là sự sống thì sẽ trong qui luật. Cho dù là Thiên Đạo cũng không ngoại lệ.

Ngươi hiểu rằng, nắm giữ qui luật này, hắn có thể nắm giữ sự sinh tồn của toàn bộ sự sống.

- Hương Hương… Chờ anh ở đây, anh sẽ quay lại ngay.

Long Vũ hôn lên trán rồi vội vã đẩy cửa ra đi.- Ngươi đã đến rồi!

Long Vũ xuyên qua không gian và thời gian đến gặp Quang Minh Tôn Thần đang chờ đợi, hắn phun ra một câu thản nhiên.

- Bạch Mi đạo nhân đã bị ngươi khuất phục từ bao giờ?

Long Vũ thuận miệng hỏi một câu, lẳng lẳng nhìn vị chí tôn của vũ nội này.

Ngoại trừ Huyết Anh Đại Đế, cho dù là đứng trước mặt hắn, đều không tự chủ được sinh ra một ý thần phục.

Nhưng hiện giờ có thêm một Long Vũ.

Long Vũ không những không thần phục mà còn cười ngạo nghễ.

Đây không phải là lần đầu tiên Long Vũ đối diện cùng Quang Minh Tôn Thần nói chuyện. Nhưng lúc này tâm tình của hắn nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bởi lúc này hắn đã nắm giữ quy luật Thiên Đạo.

Tuy rằng có chút kịch tính nhưng sự thật là thế.

Long Vũ khẽ nhắm hờ mắt đợi Quang Minh Tôn Thần trả lời.

Nhưng Quang Minh Tôn Thần im lặng. Hắn giữ bình tĩnh, không biết đang suy tính gì, có vẻ không muốn trả lời Long Vũ.

- Tôn Thần, sự việc đã đến tình trạng này, ngươi còn cho rằng mình là bố đời sao?

Long Vũ thở dài nhìn Quang Minh Tôn Thần.

Quang Minh Tôn Thần cười nhạt, lạnh lùng, tự cao. Hắn trầm mặc suy nghĩ hồi lâu:

- Có một số việc, ta sẽ làm được…

Long Vũ nhìn hắn khinh thường nói:

- Ngươi cảm thấy ngươi sẽ thành công sao?

Quang Minh Tôn Thần hơi hơi cười, không giải thích gì:

- Ta sẽ làm được. Nếu không, tại quy luật Thiên Đạo, ta không còn đường sống.

- Ngươi cũng sợ chết sao…

Long Vũ cười lớn, thanh âm mang oán độc:

- Ta nghĩ ngươi là kẻ cai quản vũ nội, coi thường sống chết… Ngươi lại sợ chết, thật bất ngờ. Ngươi chưa trả lời ta? Bạch Mi đạo nhân xảy ra chuyện gì? Tại sao lại theo ngươi?

- Hắn tới bây giờ….

Quang Minh Tôn Thần ngẩng đầu nhìn Long Vũ, thập phần lãnh cảm:

- Hắn là người của ta… Ngươi biết thế là đủ rồi…

Long Vũ ngẩn người.

Y đã bắt đầu bội phục Quang Minh Tôn Thần.

Nhìn Quang Minh Tôn Thần chằm chằm, Long Vũ nói:

- Ngươi đã bố trí việc này? Chẳng lẽ việc này ngươi đã biết trước.

- Không phải…

Quang minh Tôn Thần cười giễu cợt:

- Nếu ta biết có ngày hôm nay, thì đã không xảy ra nhiều chuyện thế.

- Nói thật, Bạch Mi đạo nhân là ngoài ý muốn…

Quang Minh Tôn Thần cười:

- Ta cũng thiếu chút quên mất hắn..

- Ngươi có ý gì?

Long Vũ khó hiểu.

Vẻ mặt Quang Minh Tôn Thần hờ hững, vấn đề không phải vậy, đồng từ dãn ra không có vẻ lừa gạt, hắn lạnh lùng nói:

- Hậu thổ đạt cảnh giới Vu Thần, trong đó được ta giúp một chút….Nếu ngươi cảm thấy Ba Độ còn ngươi vẫn coi là tôm tép, ta có thể cho Hậu Thổ cùng Ba Độ liên thủ…

- Ngươi đang uy hiếp ta?

Long Vũ lạnh giọng nói.

- Tùy theo suy nghĩ của ngươi…..

Quang Minh Tôn Thần hơi mở mắt:

- Ngươi muốn sống, ta cũng muốn sống…. Là ta bất dĩ thôi…

Long Vũ chậm dãi buông thõng mi mắt xuống:

- Ngươi muốn biết vì sao ta đạt tới Hỗn độn quyết Địa Cảnh mà sức mạnh của Thiên Đạo không để ý?

- Đương nhiên!

Quang Minh Tôn Thần nhìn thoáng qua Long Vũ, thản nhiên nói:

- Ngươi có ngày hôm này, là ta ban ân, ta nghĩ có thể kiểm soát ngươi. Nhưng ta sai rồi, ngươi đã thoát khỏi sự khống chế. Ta nghi ngờ sao ngươi có thể làm được vậy?

Long Vũ cười như không cười nhìn Quang Minh Tôn Thần:

- Có lẽ bởi ta là chính nghĩa..

Quang Minh Tôn Thần phất tay, có chút khinh thường.

Đới với Long Vũ, hắn không cho là như vậy.

Chính hay tà, hắn là người rõ nhất. Cái gọi là chính nghĩa cũng chỉ là tán ca của kẻ chiến thắng, không có gì để đánh giá.

Long Vũ tiếp tục:

- Quang Minh Tôn Thần, nghe thì thật vĩ đại nhưng bên trong toàn tà niệm…

Hắn chợt mỉm cười:

- Ta sẽ không nói cho ngươi biết, trừ khi ngươi chết, ta đã từng nói với Ba Độ, và ngươi cũng vậy.

Nghe Long Vũ nói, Quang Mnh Tôn Thần cau mày.

- Ta ghét nhất là bị kẻ khác dùng nữ nhaan của ta uy hiếp…

Long Vũ thở dài mệt mỏi:

- Ta không ghét ngươi mà hơn nữa còn muốn cảm tạ ngươi. Nói thật, nếu không có ngươi, ta không có ngày hôm nay. Không phải ngươi làm mọi việc xuất phát từ ác ý, nhưng hôm nay lại đúng vậy.

Thanh âm của hắn trở nên bén nhọn:

- Ta sớm biết, nếu không có chuyện này, ta thực tâm mang ơn ngươi.

- Ngươi sẽ nghĩ vậy sao?

Quang minh Tôn Thần giễu cợt.

- Đúng vậy… Đáng tiếc ngươi không tin bởi vì chính ngươi cũng không thể hiểu.

Long Vũ cười:

- Ngươi và Ba Độ cùng là một loại người….Sự hiện diện của các ngươi thật bi ai. Khác hẳn với Đại Đế, cuộc sống của hắn còn có tư vị. Hắn hiểu được thế nào là yêu. Bên người cũng có không ít hồng nhan tri kỷ.

Long Vũ híp mắt lại:

- Nếu là ta, ta không thể cô độc cả đời như vậy, ta cam tâm rũ bỏ tất cả.

- Ta thật không rõ, cuộc sống toan tính, thủ đoạn, ngươi không mệt mỏi chán ghét sao?

Long Vũ bĩu môi, khinh thường:

- Thật bi ai…

Quang Minh Tôn Thần không cảm thấy sự lừa gạt mà là những lời thật tâm từ Long Vũ, hắn chậm rãi:

- Mỗi ngươi có một cách sống khác nhau…

- Người trẻ tuổi, không cần phải chém gió phun mưa…

Quang Minh Tôn Thần quay đầu lạnh lùng nói:

- Ta cảm thấy vui là được rồi.

Quang Minh Tôn Thần nở nụ cười ma quái, nhìn Long Vũ hỏi:

- Ngươi chưa trả lời ta? Nếu ngươi không chủ động tăng tu vi, ta sẽ giúp ngươi.

Long Vũ không trả lời, chỉ ho hai tiếng, sau đó cợt nhả:

- Quang Minh Tôn Thần, nếu ta cho ngươi biết, mặc dù tu vi của ta đã đạt tới Thiên Cảnh, cũng không có chút rắc rối nào, ngươi tin sao? Có lẽ ngươi sẽ vô tư giúp ta…Đương nhiên, đối với ta, ngươi làm việc này cũng không tệ lắm. Ít nhất, để cho ta cường đại rồi ta sẽ cảm kích ngươi…

Quang Minh Tôn Thần mặc hồi lâu, không biết cam chịu hay đang suy tính chuyện gì? Có thể tin Long Vũ sao?

Hồi lâu sau, hắn lạnh lùng:

- Dựa vào cái gì mà ta tin ngươi? Theo như lời ngươi, ta phải từ bỏ kế hoạch của ta sao?

- Nhưng đã làm thì làm đến cùng. Bất chấp kết quả thế nào ta đều chấp nhận.

Quang Minh Tôn Thần hơi trào phúng:

- Cho dù thất bại, ta cũng không sao cả. Ít nhất, ta cố gắng làm một chút sự tình…

Ánh mắt Quang Minh Tôn Thần sắc bén, thanh âm ồn ồn:

- Tuy rằng ngươi muốn thoát khỏi tay ta, nhưng ta sẽ không cam chịu như thế…

- Mệnh?

Long Vũ nhìn hắn:

- Ta còn tưởng rằng, vận mệnh ngươi, ngươi phải biết…

- Trước mặt Thiên Đạo, tất cả chỉ là con kiến..

Quang Minh Tôn Thần ngồi trên giường, cả người thở dài, ngẩng đầu nhìn Long Vũ:

- Không chỉ có ta, cho dù là ngươi, cũng chỉ là con kiến trước Thiên Đạo…

Quang Minh Tôn Thần cao giọng, lạnh lùng nhìn Long Vũ:

- Nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi làm thế nào? Ngươi đã có quy luật Thiên Đạo từ tay của Thiên Nguyên?

Long Vũ trầm mặc.

- Ta đã nhìn rõ chiêu thức của ngươi..Nếu không nắm rõ quy luật Thiên Đạo ngươi không thể nào làm được…

Quang Minh Tôn Thần chậm rãi mở mắt, hàm ý mười phần:

- Nói cho ta biết, phải vậy không?

Long Vũ sững người, cười trừ:

- Ngươi đoán đi…

Quang Minh Tôn Thần lạnh lùng nói:

- Ngươi không nói ta cũng có cách biết sự thật.

Long Vũ thở dài:

- Quên đi, ta không muốn làm khó ngươi…Nói thật, ta đã nắm rõ qui luật của Thiên Đạo. Hơn nữa còn ăn sâu vào óc ta.

- Cái gì?

Quang minh Tôn Thần nghe vậy có vẻ không tin.

- Đúng vậy.

Long Vũ nói:

- Hơn nữa, theo ta biết từ Thiên Đạo thì không phải là cái Thiên Nguyên nắm giữ…

- Đúng vậy…

Quang Minh Tôn Thần gật đầu nói:

- Rõ ràng, ngươi nắm giữ được quy luật Thiên Đạo không phải từ cái Thiên Nguyên nắm giữ…..Thiên Đạo mà Thiên Ngoại Thiên có thể ngộ ra được. Không phải là một bản hoàn chỉnh, không có khả năng dung hợp với ngươi. Nếu không Thiên Nguyên đã sớm giống ngươi…

Nghe Quang Minh Tôn Thần phân tích Long Vũ càng hiếu kì.

Hắn cũng mới xác định, trừ vũ nội và Thiên Ngoại Thiên còn có Thiên Đạo khác. Thật không thể tưởng tượng.

Quang Minh Tôn Thần phất tay, thản nhiên:

- Ta biết ngươi muốn gì….Thực sự, ta cũng cảm thấy rất kỳ quái.

- Ngươi hiện tại đã tin ta, nếu ta tu luyện tới Thiên Cảnh cũng không vấn đề.

Long Vũ nói.

Quang Minh Tôn Thần bình tĩnh đáp lời:

- Đúng vậy, không thể không tin… Long Vũ, ngươi nắm giữ quy luật Thiên Đạo cũng không thể nghĩ ra giải pháp cho ta cùng Đại Đế sao?

- Ha..Ha…

Long Vũ cười:

- Nói thật, ta chưa nghĩ đến chuyện này? Thấy ngươi nó như vậy, ta nghĩ cũng có chút khả thi. Nhưng tại sao ta phải làm vậy?

Quang Minh Tôn Thần nhìn vẻ châm chọc của Long Vũ lại có cảm giác run rẩy.

Hắn hít một hơi thật sâu, nhắm mắt chậm rãi nói:

- Đơn giản, đổi cho ngươi sự bình an… Nếu có thể giúp chúng ta giải quyết vấn đề, ta sẽ không làm phiền ngươi nữa…Ngươi làm chí tôn của Tam Giới, ta an phận tại Thiên Ngoại Thiên. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng.

- Tôn Thần, nhân phẩm ngươi rất thấp kém, ta khó có thể tin tưởng.

Long Vũ thẳng thắn:

- Nếu ta giúp ngươi giải quyết sự uy hiếp của Thiên Đạo, ta nghĩ ngươi mới là uy hiếp của ta. Đến lúc đó ngươi không còn bị Thiên Đạo ngăn cản, rất khó tưởng tưởng ta có thể tự bảo vệ mình…

- Nói cách khác, ngươi là kẻ vô sỉ, đê tiện, không đáng để ta giúp.

Long Vũ cười lạnh lùng.

Những lời này đâm trúng tim đen Quang Minh Tôn Thần. Trong mắt Quang Minh Tôn Thần hiện lên vẻ thành thật, sắc mặt có chút trắng bệnh.

- Ngươi sẽ cứu Huyết Anh Đại Đế phải không?

Quang Minh Tôn Thần hổi lâu nở nụ cười:

- Ta với hắn như nhau, hoặc cứu tất cả hoặc không ai cả…
Bình Luận (0)
Comment