- Bằng hữu?
Long Vũ nhất thời nở nụ cười:
- Không thể tưởng được. Trong miệng Thiên Nguyên ngươi cũng từ này, quả thực là rất khó có được, xem ra trả giá của ta vẫn còn có chút thu hoạch. Thiên Nguyên, gặp lại ngươi trong lòng ta thật vui vẻ. Đối với nhắc nhở của người khác, ta không có làm nhục sứ mệnh.
- Thật sự rất cám ơn ngươi!
Vẻ mặt Thiên Nguyên có vẻ rất chân thành:
- Nói thật, đời này của ta chưa từng nói cám ơn với người khác, ngươi là người đầu tiên. Về phần bằng hữu, ta là thật tâm. Đương nhiên, nếu ngươi cảm thấy ta không xứng làm bằng hữu của ngươi, ta cũng không thể nói gì hơn. Dù sao, ta đã làm rất nhiều sự tình không tốt.
- Ha ha!
Long Vũ cười nói:
- Thiên Nguyên, ngươi không cần nói như vậy, biết sai và có thể sửa là rất tốt. Ta rất thưởng thức thay đổi này của ngươi. Ta và ngươi trước nay chưa có thâm cừu đại hận gì. Hơn nữa, chuyện này đã là quá khứ, nhắc lại làm gì.
Thiên Nguyên thở dài nói:
- Haiz, ta giác ngộ hơi trễ. Chỉ còn có thời gian năm ngày. Ta thật sự hối hận thời gian lúc trước.
- Yên tâm đi, ta sẽ nỗ lực giải quyết đại kiếp nạn này.
Long Vũ nói:
- Trước mắt, ngươi cũng nên xuất ra một ít lực. Xoá đi trí nhớ của bọn họ, chúng ta đi thôi.
- Đợi một chút!
Thiên Nguyên kéo Vương Tâm Vũ vào trong lòng, nhìn Long Vũ nghiêm túc nói:
- Ta nghĩ sẽ mang nàng theo cùng.
- Ngươi xác định?
Long Vũ nói:
- Ngươi cảm thấy thích hợp sao?
- Rất thích hợp.
Thiên Nguyên nói:
- Ngươi nói đúng, ta phải học cách cảm ơn. Nếu không có Tâm Vũ, ta nghĩ ta không có khả năng cảm nhận được tình cảm chân thực của nhân loại. Thống khổ cũng tốt, hạnh phúc cũng thế, các cảm xúc đó bên trong đều ẩn chứa năng lượng thật lớn. Nhân loại là vạn vật chi linh, đích xác không sai.
- Vì cảm ơn. Ngươi muốn mang cô ấy đi?
Đường Hương Hương xen vào hỏi.
- Cũng không hoàn toàn là vậy.
Thiên Nguyên nói:
- Ta... Ta có thể có chút thích nàng. Hy vọng hai người có thể thành toàn. Ta nghĩ ta là thực sự động chân tình rồi.
- Ha ha.
Long Vũ cười nói:
- Thiên Nguyên. Nói thật ra, ngươi còn muốn mang theo Vương Tâm Vũ. Ta thật bất ngờ. Ngươi nên biết nếu nàng đi theo... Đương nhiên, nếu ngươi không cần quan tâm tới thì không có bất cứ vấn đề gì. Chỉ là, ngươi chính là Bất Tử Bất Diệt Kim Thân. Mà tuổi thọ của nàng thủy chung đều có hạn. Việc này ngươi nên nghĩ cho thông suốt, miễn cho tương lai lại thống khổ.
- Ta biết.
Thiên Nguyên nghiêm mặt nói:
- Mấy vấn đề này ta đều đã nghĩ qua. Ngươi yên tâm đi. Ta biết nên làm như thế nào.
Nói tới đây. Thiên Nguyên cúi đầu nói với Vương Tâm Vũ:
- Tâm Vũ. Chúng ta không phải người thường. Tin tưởng em cũng đã thấy được. Hiện tại anh muốn mang em đi. Em có nguyện ý không? Về phần sự tình khác, anh sẽ giải thích với em sau.
- Em...
Vương Tâm Vũ nghĩ đến Long Vũ cùng Đường Hương Hương và Vương Đức Phong, đang lo lắng được muốn chết. Hiện giờ nếu hiểu lầm đã được giải. Trên thực tế, bọn hắn là bạn của Thiên Nguyên. Suy nghĩ một chút, Vương Tâm Vũ thật cẩn thận hỏi:
- Các người là thần tiên sao?
- Sau này anh sẽ giải thích với em. Anh chỉ muốn hỏi em, em nguyện ý theo anh không?
Thiên Nguyên hỏi.
- Ân.
Vương Tâm Vũ nghiêm túc trả lời:
- Em nguyện ý đi theo anh. Em yêu anh thích anh. Em không quan tâm anh đi đâu, không cần biết anh là người gì. Em nguyện ý đi theo anh.
- Tốt lắm.
Đường Hương Hương cười nói:
- Thiên Nguyên, hãy mang nàng đi thôi. Ta sẽ phụ trách trí nhớ của Vương Đức Phong. Hơn nữa, ta sẽ tiến hành một ít trừng phạt với hắn.
Nói xong, Đường Hương Hương đi tới gần Vương Đức Phong.
Vương Đức Phong giãy dụa ngồi dậy, nhe răng nhếch miệng hô to:
- Các người muốn làm cái gì, là ai? Không được lại đây, các ngươi muốn tiền, ta sẽ trả. Nhưng các ngươi ngàn vạn lần không nên thương tổn ta, van cầu các ngươi.
- Hừ!
Đường Hương Hương khẽ cười một tiếng, nói:
- Ngươi cho rằng kim tiền là vạn năng à? Ngươi cho là tiền tài có thể công bằng hết thảy. Vương Đức Phong, ngươi có sai lầm lớn, nhưng không đến mức phải chết. Cho nên ta không muốn giết ngươi, ta sẽ lưu ngươi một con đường sống. Bất quá là tội chết có thể miễn, tội sống khó thể tha. Ta muốn cho ngươi cuộc đời này không sinh con được.
Vương Đức Phong nghe vậy có lẽ đã ý thức được cái gì. Hắn vội vàng đứng dậy nhanh chân bỏ chạy. Hắn liều mạng dùng thân thể của mình đi xô cửa. Nhưng cửa phòng kia không có chút sứt mẻ.
Cho tới khi máu me be bét trên đầu, cánh cửa vẫn khóa chặt.
- Vô dụng.
Đường Hương Hương đến gần Vương Đức Phong cười một tiếng, dương tay đánh ra một đạo Vu lực bạch sắc. Nháy mắt chui vào trong cơ thể Vương Đức Phong.
Sau đó Vương Đức Phong thống khổ gào lên một tiếng, cả người ngồi bệt dưới đất.
- Hiện tại tới phiên tiêu trừ trí nhớ của ngươi.
Đường Hương Hương lại múa may ra một đạo Vu lực, trực tiếp tiến nhập sau ót Vương Đức Phong.
Đại não Vương Đức Phong một trận đau đớn, cả người liền mất đi ý thứ, nhất thời hôn mê.
Vương Tâm Vũ thầm giật mình, nghĩ thầm chính mình thật sự là gặp được thần tiên. Nếu không nữ nhân kia như thế nào tùy tiện động tay động chân một chút, Vương Đức Phong liền thảm như vậy, trở nên nửa chết nửa sống.
Lúc này, Đường Hương Hương đi tới nhìn Thiên Nguyên nói:
- Ta đã dùng Vu lực phong kín mấy chỗ đại huyệt của hắn. Từ nay về sau, về mặt sinh lý hắn là một người tàn phế. Đừng nói là muốn để lại hậu nhân. Dù là còn muốn gây họa cho nữ nhân, cũng không còn năng lực kia. Xử lý như vậy, ngươi đã hài lòng chưa?
- Sống không bằng chết!
Thiên Nguyên cười nói:
- Tốt lắm. Nếu không có việc gì khác, nói vậy Vương Đức Phong kìa sống so với đã chết còn muốn thống khổ hơn. Ta rất hài lòng. Đây cũng hẳn là báo ứng của hắn.
Thiên Nguyên âm thầm nói thầm. Nữ nhân đúng là có lòng dạ ác độc. Phương thức sống không bằng chết này, chính hắn cũng còn không nghĩ ra được đâu.
- Nếu hết thảy đều đã làm thỏa đáng. Chúng ta trở về đi.
Long Vũ nói.
- Được!
Thiên Nguyên lập tức tỏ vẻ đồng ý.
...
...
Vì tiết kiệm thời gian, Long Vũ trực tiếp mang theo một hàng bốn người thuấn di rời khỏi. Về tới Huyền Môn, theo đề nghị của Long Vũ, Thiên Nguyên đem Vương Tâm Vũ giao cho Tuyết Cơ chiếu cố. Có Tuyết Cơ đến phụ trách cùng với giải thích về thân phận Thiên Nguyên, Vương Tâm Vũ đã hiểu. Ngoài ra hiện tại vũ nội, tam giới cũng đang gặp một hồi tai nạn.
Đồng thời, Thiên Nguyên đã lập kế hoạch. Hắn tính toán trong thời gian mười năm có làm cho Vương Tâm Vũ trở thành cao thủ Cửu Đỉnh. Đến lúc đó, tối thiểu có thể vì nàng tranh thủ tuổi thọ ngàn năm. Thiên Nguyên sẽ lợi dụng thời gian kia để cho Vương Tâm Vũ đi lên con đường cường giả, cho nàng cả đời vô ưu vô lo.
Đương nhiên, kế hoạch này hoàn toàn được xây dựng và thành công nếu Long Vũ có thể giải quyết nguy cơ của vũ nội.
Nếu Long Vũ không thể giải quyết nguy cơ vũ nội, kế hoạch cơ bản là vô dụng.
Trước mắt, thời gian mỗi một giây đều rất trọng yếu. Ngoại trừ Long Vũ đang tự thân cố gắng ở ngoài. Bọn họ cũng có người biết chuyện, cơ hồ đem toàn bộ hi vọng đều ký thác trên trên người La Lâm.
Chỉ là ai cũng không có thể đảm bảo La Lâm có thể giải quyết vấn đề này hay không.
Tóm lại, tình huống này mười phần là không tốt.
Nói thật, sự tình tới tình trạng trước mắt này, Long Vũ cơ hồ cũng không còn hậu chiêu. Trách nhiệm trên vai quá lớn, mà thời gian lại quá gấp gáp.
Hiện tại sự tình duy nhất hắn có thể làm được chính là hướng thần Vận Mệnh cầu nguyện. Đồng thời cố gắng có thể tăng lên tu vi của chính mình.
Lại một ngày qua đi, khoảng cách tới đại nạn lại đi tới gần.
Đồng thời, ngày La Lâm xuất quan cũng gần.
Buổi tối, Long Vũ tới gặp Đường Hương Hương và chúng nữ.
Hắn lại cùng thương nghị với Đường Hương Hương. Ba ngày sau có thể đưa bọn họ rút lui trước. Trước mắt, phải đạt được sự ủng hộ và thông cảm của Đường Hương Hương.
Hai người ở trong phòng nói cụ thể về kế hoạch. Dựa theo ý tứ của Long Vũ, hắn đã muốn dùng vô thượng thần thông tại một cái chỗ bí mật mà tạo một con thuyền tương tự thuyền Noah (Đây là con thuyền huyền thoại cứu nạn loài người thoát khỏi cơn Đại Hồng Thủy trong lịch sử). Hắn và người thân ở chỗ đó hoàn toàn có thể né tránh tai nạn lần này. Đương nhiên cũng không phải ở tại vũ nội.
Đến lúc đó, La Lâm sẽ làm cho con thuyền cứu nạn này xuyên qua không gian, mang bọn họ ra khỏi vũ nội. Tại vũ ngoại sẽ mở ra một cuộc sống mới.
Đương nhiên, hiện tại cũng không bài trừ khả năng vũ ngoại đã sớm có sinh mệnh.
Nếu là như vậy, đây là trường hợp tốt nhất. Bởi vì có thể đưa mọi người trực tiếp tới đó, cũng không khổ cực như bây giờ.
Về việc xây dựng chiếc thuyền cứu nạn, việc này là một bí mật. Cho đến bây giờ, tính cả Đường Hương Hương thì cũng chỉ có ba người biết. Trong đó có người thiết kế, kiến tạo La Lâm.
Nếu không phải sự tình hiện giờ quá nguy hiểm, trong vũ nội cũng chỉ có hai người bọn họ biết.
Vì sự việc lần này quá lớn. Từ bắt đầu kiến tạo cho đến bây giờ, không có một tia phong phanh nào. Nếu không phải vì nguyên liệu thuyền cứu nạn rất hiếm thấy và phức tạp, Long Vũ sẽ thêm tạo mấy cái. Nhưng hiện giờ trước mắt, hắn không quản nhiều như vậy. Có thể cứu được thân nhân và bằng hữu của mình cũng đã không tồi rồi.
Hơn nữa, vị trí của thuyền cứu nạn, Long Vũ lúc này cũng không biết. Dựa theo tin tức lần từ La Lâm, thuyền cứu nạn hẳn là có thể chứa năm vạn người.
Ngoại trừ thân nhân của hắn và bằng hữu ở ngoài, còn có một vài lãnh địa đặc thù. Long Vũ hiện tại chính là muốn cùng Đường Hương Hương nghiên cứu thảo luận xem số người còn lại phân phối làm sao.
Hương Hương nghe Long Vũ nói xong toàn bộ sự tình, trên mặt nàng là vẻ khiếp sợ là tột đỉnh. Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, Long Vũ còn có một đồ vật như vậy.
Trước kia nàng một mực nghĩ rằng, Long Vũ sẽ dùng lực lượng của chính mình để bảo đảm chắc chắn bọn họ có thể sống dưới sức mạnh của lực lượng Mặt Trời. Nhiều nhất cũng chỉ có thể bảo đảm chắc chắn cứu sống không đến trăm người.
Nhưng hôm nay, nghe xong lời nói của Long Vũ mới biết được, hắn còn có bản lĩnh lớn hơn nữa. Về phần thuyền cứu nạn và nhảy bước không gian. Thời gian trước kia, nàng tưởng chỉ có trong phim khoa học viễn tưởng. Nhưng là nàng trăm triệu lần không ngờ nó lại có thật.
Sau khi nghe Long Vũ nói với nàng chuyện này, nàng cảm giác so với chuyện nàng biết trên đời có người tu đạo lúc trước còn không thể tưởng tượng hơn nữa.
Sau phút giây khiếp sợ, Hương Hương khẽ gật đầu một cái nói:
- Anh Vũ, chuyện này anh không cần hỏi quyết định của em. Trong lòng em, anh là một vương giả. Chuyện giống như vậy, chính anh tự quyết định là được. Em sẽ không làm rối quyết định của anh. Anh làm gì em cũng đều ủng hộ vô điều kiện.
Long Vũ đem thân thể mềm mại của nàng ôm vào trong lòng, nhẹ lời nói:
- Hương Hương, em sẽ không trách anh trước kia không nói với em về chuyện thuyền cứu nạn chứ?
- Sẽ không!
Hai cánh tay nàng khoát lên đầu vai nam nhân nói:
- Đúng rồi, anh Vũ. Khi nào thì anh bắt đầu có ý niệm kiến tạo thuyền cứu nạn?
- Rất sớm.
Long Vũ nói:
- Lúc ban đầu là vì La Lâm nói ra. Bởi vì lúc ấy, cô ấy nói với anh, muốn thử lợi dụng bước nhảy không gian đề tiến vào thời đại kỷ nguyên vũ trụ.
- Đi đến tương lai?
Đường Hương Hương lại chấn động.
- Đúng vậy.
Long Vũ gật đầu nói:
- La Lâm cũng có nghĩ như vậy. Mới đầu, anh với em giống nhau, bị hù dọa đối ý tưởng lớn mật này của La Lâm. Bởi vì anh cảm thấy được này là chuyện không thể nào. Nhưng là sau đó anh lại nghĩ, nếu La Lâm có thể từ thời đại kỷ nguyên vũ trụ đến nơi đây, vì cái gì chúng ta không thể trở về? Chỉ cần có toạ độ chính xác, sau đó có có đầy đủ năng lượng cường đại để xé rách không gian. Trên lý luận là có thể làm được.
- Lúc ấy chính là định dùng nó đến tương lai. Hiện giờ thì xảy ra chuyện này, cũng chỉ có cách sử dụng để trốn.
Long Vũ nói.
- Hương Hương Tương lai khó có có thể nói. Anh vẫn có ý định cùng La Lâm đi xem đi thời đại kỷ nguyên vũ trụ. Cô ấy là nữ nhi của nguyên soái đế quốc cuối cùng với siêu máy tính mà dung hợp lại. Cô ấy rất tưởng niệm nhà mình, cha mẹ của chính mình.
Long Vũ nói:
- Đến lúc đó, chúng ta cùng đi chứ?
- Vâng!
Tâm tình Đường Hương Hương đột nhiên trở nên nhẹ nhõm hơn. Tình huống hiện tại, tính toán xấu nhất cũng có thể còn sống hơn năm vạn người.
Mặc dù so với hàng tỉ sinh linh cả vũ nội mà nói, số lượng năm vạn người không tính là cái gì. Nhưng này dù sao cũng là trong bất hạnh trong vạn hạnh.
- Hương Hương, đừng lo lắng, thả lỏng một chút.
Long Vũ khẽ cười một tiếng, nói:
- Để cho anh tới điều tiết tâm tình của em đi. Nói xong, Long Vũ từ phía sau ôm lấy Đường Hương Hương.
Đường Hương Hương khẽ sẳng giọng:
- Anh lại muốn làm mấy chuyện xấu?
Long Vũ hôn lên đôi môi mềm mại đỏ tươi của nàng nói:
- Ta sẽ làm mấy chuyện xấu? Như thế nào là chuyện xấu?
Đường Hương Hương cau cái mũi đáng yêu, nhào vào trong lòng nam nhân:
- Anh Vũ, anh muốn làm mấy chuyện xấu thì làm đi. Khi biết anh, em quả thật thật khổ.
Trong lòng Long Vũ cũng cảm thấy một chút áy náy. Đường Hương Hương đi theo hắn vào sinh ra tử, hắn lại một lần nữa tỏ vẻ chính mình sẽ vì bọn họ xây dựng một cuộc sống tốt đẹp. Nhưng là kết quả là, vẫn không thể nào làm được.
Long Vũ nâng khuôn mặt của Đường Hương Hương lên cười nói:
- Hương Hương, không bằng đem chị Tuyết Cơ gọi tới.
Đường Hương Hương nhẹ giọng nói:
- Anh đi mà kêu.
Long Vũ mỉm cười nói:
- Anh cảm thấy em nên đi gọi. Anh biết tâm tư của hai người. Nhưng hai người thủy chung đều không qua được cửa ải này. Cũng không thể luôn khó chịu, luôn cứ như vậy sao?
Đường Hương Hương tuy rằng nói như thế nhưng khuôn mặt đã đỏ lên.
Long Vũ một tay ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, cười nói:
- Nghe lời của anh, đợi lát nữa đi gọi chị Tuyết Cơ tới đây. Chuyện tình con thuyền cứu nạn cũng nói ra.
Đường Hương Hương nguyên bản còn muốn nói chút gì đó, lại không nghĩ Long Vũ sẽ lập tức dùng miệng che lại môi anh đào của nàng. Đường Hương Hương chỉ giãy dụa tượng trưng một chút, rất nhanh vươn lưỡi non mềm ra tùy ý nam nhân hút.
Hơn nữa, rất nhanh Đường Hương Hương đã chủ động chìa cái lưỡi đinh hương cùng nam nhân dây dưa cùng một chỗ. Trong con ngươi xinh đẹp toát ra một ít sương khói giống như sương mù, che chắn ánh mắt. Mặt nàng cười thanh tú vô hạn, mê người cực kỳ.
Công phu khiêu khích Long Vũ càng ngày càng mạnh. Chỉ trong chốc lát, đã làm cho rặng mây đỏ trên mặt Đường Hương Hương lan tới cổ tuyết trắng.
Khuôn mặt Đường Hương Hương ửng đỏ cười. Mang theo vài phần ngượng ngùng, vài phần chờ mong. Long Vũ khẽ cười một tiếng:
- Trước hết để cho em thoải mái một lần, xem như anh thưởng em.
Nói xong cởi sạch quần áo nữ nhân, duỗi tay ra nâng lên phấn đồn của nàng. Nửa dưới của mình mạnh mẽ đâm vào.
Lửa tình củaĐường Hương Hương theo lúc thân thể Long Vũ tiến vào nhất thời đã bị kích phát ra.
Tiếng rên rĩ động lòng người lan khắp phòng.
Sau một phen mây mưa, Long Vũ nhắc lại:
- Hương Hương, đi gọi Tuyết Cơ sư tôn của em lại đây. Đừng nữa thẹn thùng, trước sau hai người cũng đều phải đối mặt với nhau trên giường.
Có lẽ sau khi lên đỉnh, tư tưởng Đường Hương Hương đang hưng phấn. Lúc này nàng không có cự tuyệt mà ôn nhu nói:
- Vâng! Em nghe lời anh. Nhưng em cũng không thể đảm bảo sư tôn sẽ đi qua.
Long Vũ nhẹ giọng nói:
- Anh chờ hai người.
Đường Hương Hương dịu dàng gật gật đầu.
Thời gian không dài, Đường Hương Hương liền dẫn Tuyết Cơ đến đây. Bất quá việc làm Long Vũ ngoài ý muốn chính là, đồng hành với họ còn có một người, thì ra là Hàn Duyệt.
Ba người đã sớm có quan hệ vợ chồng cùng Long Vũ. Nhưng khi đồng thời xuất hiện ở trước mặt Long Vũ, đôi mắt đẹp dễ thương của các nàng nhìn Long Vũ, tràn đầy tình ý nồng đậm.
Trong số ba nữ nhân thì Hàn Duyệt cùng Đường Hương Hương mang cảm xúc buông thả. Mà Tuyết Cơ, bởi vì cùng Đường Hương Hương quan hệ đặc thù cho nên có chút kiềm chế.
Kỳ thật Đường Hương Hương cũng không có nói rõ.
Nhưng trong lòng Tuyết Cơ có dự cảm sẽ phát sinh cái gì, đầu cúi xuống, xấu hổ và cũng không dám nhìn Long Vũ một cái.
Vì để hoà dịu không khí, Long Vũ ý đặc biệt lấy ra loại rượu quỳnh tương ngọc dành cho người tu đạo uống, rót đầy ly ba người, cười nói:
- Trước tiên chúng ta nói chuyện chính sự.
Sau vài chén rượu, Long Vũ cố ý nói:
- Đêm nay, chúng ta cùng ngủ chung đi.
Đường Hương Hương nũng nịu sẳng giọng:
- Anh cho rằng anh là Hoàng Đế lão tử à?
Hàn Duyệt cười phụ họa nói:
- Đây chính là... Dựa vào cái gì mà cùng hầu hạ anh. Anh có thể chống cự được sao?
- Ha ha!
Long Vũ nhất thời nở nụ cười:
- Đừng nói là ba người, mà toàn bộ tỷ muội mấy người cùng lên, anh cũng không sợ. Đúng rồi tiểu Duyệt, chú Hàn có ổn không? Khi về, em mang chú Hàn qua đây. Trên con thuyền cứu nạn tự nhiên không thể thiếu chú ấy được. Tốt xấu gì người ta cũng là nhạc phụ đại nhân của anh.
Hàn duyệt nghe vậy, nói:
- Yên tâm đi, cha em hết thảy bình an. Đúng rồi, ông ấy có thể không quen sống tại Huyền Môn.
- Hương Hương.
Đường Hương Hương tự nhiên biết tâm tư của Long Vũ vội vàng nói:
- Chị tất phải làm cho cha chị trở về. Hơn nữa là ngày mai sẽ đi, không thể trì hoãn, chậm thêm nữa. Thời gian sẽ không còn kịp nữa.
- Xảy ra chuyện gì?
Hàn Duyệt là người biết ít nhất.
Đường Hương Hương nhìn Long Vũ một cái. Long Vũ nói:
- Hương Hương, ngươi đem toàn bộ tình huống nói ra với chị Tuyết Cơ, tiểu Hàn.
- Vâng!
Đường Hương Hương gật gật đầu, lập tức chính sắc, nói:
- Sư tôn, chị Hàn, chúng ta còn có thời gian bốn ngày. Có lẽ cả vũ nội, đều triệt để bị hủy diệt. Mà lão công đã kiến tạo con thuyền Noah. Chúng ta có thể thông qua nó để tránh được kiếp nạn này.
Mất khoảng mười phút, Đường Hương Hương nói tình huống cụ thể ra, dùng lời nói ngắn gọn nhất để nói với hai nàng.
Sau khi nghe xong, đôi mắt đẹp hai nàng cùng hướng Tuyết Cơ, sau đó nhìn Long Vũ. Long Vũ nói:
- Thật sự. Trước mắt con thuyền này là cọng rơm cứu mạng của chúng ta. Đương nhiên, cũng không phải nói là buông bỏ. Nếu có thể giải quyết được, tận lực hay là không dùng. Nhưng chúng ta tất phải chuẩn bị sẵn sàng.
Hàn Duyệt cảm thấy có chút khó tin.
Tuyết Cơ cũng cảm giác mình như đang mơ.
Long Vũ nói nghiêm túc:
- Còn một ngày nữa là La Lâm xuất quan. Đến lúc đó thì cô ấy mang tin tức chính thức quyết định những bước đi tiếp theo của chúng ta.
Tuyết Cơ cất giọng hỏi:
- Năm vạn người, em định tính toán thế nào?
- Bạn thân, bằng hữu!
Long Vũ nói:
- Nói theo góc độ nguyên tắc thì năm vạn người này sẽ là những người thân cận đi theo chúng ta... Nhưng mà cũng không bài trừ một số người tương đối trọng yếu.
- Hàn Duyệt, sáng mai em đi qua đón cha em tới đây.
Long Vũ nghiêm túc nói:
- Không cần nói ra toàn bộ tình hình thực tế, chỉ cần nói cho ông ấy biết là nhất định phải buông bỏ việc làm ăn. Hiện tại giữ được mạng sống mới là quan trọng nhất.
- Vâng em biết rồi!
Hàn Duyệt cảm kích nói:
- Anh Vũ, cảm ơn anh...
- Tiểu Vũ, chị hỏi em, em định mang bao nhiêu người của Huyền Môn đi cùng?
Tuyết Cơ đột nhiên hỏi.
Đường Hương Hương cũng rất muốn biết rõ, lập tức vểnh tai lên nghe.
- Tốt nhất là hai trăm!
Long Vũ nghiêm túc nói:
- Vũ nội có hàng tỉ sinh linh, em chỉ có khả năng cứu vớt một số ít vậy thôi. Em không muốn vứt bỏ ai cả nhưng em cũng không có cách nào khác.
Sắc mặt Tuyết Cơ trầm xuống, nàng nói:
- Chị hiểu rồi...
- Chị Tuyết Cơ, số người đi của Huyền Môn đã định rồi. Chờ cho đến khi có tin tức của La Lâm thì chúng ta sẽ quyết định luôn. Nếu thực sự phải rời đi thì chúng ta sẽ bí mật thông báo cho bọn họ.
Long Vũ nói.
- Ừ, chị biết rồi!
Tuyết Cơ gật đầu nói:
- Chuyện này quả là không thể truyền ra ngoài nếu không thì thiên hạ sẽ lâm vào hỗn loạn...
- Đúng vậy!
Đường Hương Hương cảm khái:
- Nếu tai nạn không thể tránh khỏi mà phát sinh thì em tình nguyện không cho sinh linh trong thiên hạ biết... Ít nhất họ cũng không phải nơm nớp lo sợ, không phải đau khổ chờ đợi tử vong.
- Tiểu Vũ vì sao không tạo thêm mấy phi thuyền? Cứu nhiều thêm một người cũng là một công đức lớn lao?
Tuyết Cơ hỏi.
Long Vũ cười khổ một tiếng, lập tức nói:
- Chị Tuyết Cơ, chị nghĩ là em không muốn sao? Nhưng hiện tại đã không còn kịp nữa rồi. Lúc trước, Hương Hương đã từng nói, chúng ta chúng ta kiến tạo chiếc thuyền là để cho La Lâm về nhà chứ không phải là để ứng phó đợt tai kiếp này. Hiện tại chỉ có thể nói đó là một sự trùng hợp may mắn, cứ coi như đây là thiên ý vậy...
- Bây giờ chế tạo một cái nhỏ một chút cũng không kịp sao?
Tuyết Cơ lại hỏi.
- Không được!
Long Vũ nói:
- Phi thuyền cần phải có tài liệu là Thiên Huyền Thiết Thạch, năng lượng động lực là Hỗn Độn Nguyên Dịch... Hai thứ này muốn tìm không phải dễ. Hơn nữa thời gian thật sự là không kịp nữa rồi. Chị Tuyết Cơ, em biết tâm tư của chị nhưng em phải nói cho chị biết, em không phải là chúa cứu thế, em cũng không phải là Đại Từ Đại Bi Bồ Tát cứu khổ cứu nạn. Điều em có thể làm dùng hết sức mình tận lực để người bên cạnh mình không bị tổn thương. Còn những người khác thì toàn bộ phải xem thiên ý rồi.
Đường Hương Hương nói:
- Tuyết Cơ sư tôn, đừng nói quá nghiêm khắc. Con thấy có thể làm được thế đã là tốt lắm rồi. Đây là vạn hạn trong bất hạnh.
Hàn Duyệt nghe vậy âm thầm cảm khái trong lòng. Cũng may mà nàng lúc trước gặp được Long Vũ mới có thể cải biến vận mệnh. Nếu không thì chiếc thuyền này cũng sẽ không cho hai cha con họ bước chân lên.
Và chờ đợi họ chỉ có thể là ngày tận thế.
- Xin lỗi Tiểu Vũ, Hương Hương nói đúng. Chị không nên quá nghiêm khắc với em, thật ra em đã làm tốt lắm rồi.
Tuyết Cơ ngẩng đầu giải thích.
- Tâm tư của chị Tuyết Cơ, em có thể lý giải, thật ra em lại không muốn cứu thêm vài người...
Long Vũ nghiêm nghị nói:
- Đây chỉ là tính toán xấu nhất, có lẽ La Lâm sẽ có biện pháp.
- Ừ!
Ba người cùng đồng thanh đáp lời.
Vì làm dịu bầu không khí, Long Vũ ôm lấy thân hình mềm mại của Tuyết Cơ, mỉm cười với Đường Hương Hương va Hàn Duyệt rồi xoay người đi tới phía giường lớn. Tuyết Cơ không nói tiếng nào nằm trong lòng nam nhân. Khuôn mặt tươi cười của nàng sớm trở nên nóng rực.
Đi đến gần giường, Long Vũ nhẹ nhàng đặt nàng trên cái giường xốp đệm, nhẹ nhàng cởi bỏ dải thắt váy của nàng, chầm chậm hôn xuống khuôn mặt trắng mịn như tuyết. Tuyết Cơ tuy thẹn thùng nhưng không kháng cự mà nhẹ nhàng ôm lấy nam nhân. Đôi mắt đẹp nhắm chặt lại, hàng lông mi đen dài chớp động hai điểm lệ quang trong suốt.
Đó là nước mắt của hạnh phúc.
Chậm rãi cởi bỏ vải quấn quanh ngực của nàng, cặp vú đẫy đà của nữ nhân bật ra. Khuôn mặt tươi cười của Tuyết Cơ trở nên đỏ bừng, nhẹ giọng nói:
- Em thật là hư...
Long Vũ nhẹ nhàng vuốt ve, hôn lên đỉnh nụ hoa non mềm kiều diễm của Tuyết Cơ. Khuôn mặt nàng trở nên đỏ ửng, hô hấp đã bắt đầu dồn dập, tâm trí đã ý loạn tình mê.
Long Vũ gục đầu xuống hôn một nụ hôn thật sâu, lắng nghe tiếng tim đập ngày càng dồn đập của Tuyết Cơ.
Hàn Duyệt và Đường Hương Hương đứng im cách đó không xa nhìn hai người trên giường. Nhìn cảnh hai người điên cuồng hôn hít dây dưa mà má hai nàng cũng như bị lửa đốt.
Sau đó, Long Vũ đã bò hẳn lên giường, đè thân hình tráng kiện của mình lên người Tuyết Cơ. Một tiếng rên rỉ thê diễm uyển chuyển vang lên, hai người bọn họ rốt cục cũng hòa tan làm một thể...
Bóng đêm diễm lệ như thế, một khắc đều đáng giá ngàn vàng. Ngay khi Tuyết Cơ lên được đỉnh cao sung sướng thì Đường Hương Hương và Hàn Duyệt cũng trút bỏ quần áo bò tới.
Nhất thời, trên giường trở nên náo nhiệt.
Dần dần, dịch mật ấm áp đã rò rỉ ra. Đường Hương Hương và Hàn Duyệt đã khó chịu lắm rồi. Tam nữ gần như là thống nhất ở trên một mặt trận, cùng nhau đối phó với Long Vũ. Ba người sáu tay dùng mọi cách khiêu khích hắn. Cũng may là Long Vũ có tiền vốn hùng hậu, đối mặt với khiêu khích của tam nữ thì ai đến cũng không cự tuyệt, đại sát tứ phương. Lấy lực lượng một người đánh cho tam nữ buông giáp đầu hàng. Ầm ĩ suốt một đêm, bởi vì kiếp nạn đang tới gần, thời gian Long Vũ hú hí cùng nữ nhân cũng không chỉ đơn thuần là hưởng thụ sung sướng mà còn là luyện công nữa. Mỗi lần hoan ái là một lần song tu. Chỉ cần làm cho nữ nhân của mình có thể tăng lên chút tu vì thì Long Vũ nhất định không bỏ qua.
...
...
Khi tỉnh dậy, ba vị giai nhân đều nằm bên người Long Vũ. Đường Hương Hương cùng Tuyết Cơ gần rạng sáng hai giờ mới ngủ.
Nhìn các nàng ngủ say, một cảm giác hạnh phúc tự nhiên sinh ra ở trong lòng Long Vũ.
Nhớ năm đó, hắn vẫn còn là một tên phế vật, ước mơ lớn nhất của hắn là có vợ, có con, gia đình hạnh phúc ấm áp. Hiện tại, điều này không phải là đã thực hiện được rồi hay sao?
Lệnh chủ Phượng tộc Thiên Âm đã mang trong mình đứa con của hắn, đoán chừng cũng sắp sinh rồi.
Thở ra một hơi trọc khí, Long Vũ lặng lẽ rời khỏi thân thể các nàng, đứng giậy khỏi giường. Hắn bước tới mở cửa sổ phòng ra, ánh mặt trời đã chiếu khắp nơi, thế giới thoạt nhìn thật tươi đẹp.
Long Vũ hy vọng, cảnh đẹp này có thể vĩnh viễn tồn tại.
- Anh Vũ!
Đột nhiên, Thất công chúa đã đi tới. Long Vũ nhìn ra được ánh mắt của nàng có chút khẩn trương. Tuy rằng không biết rõ mọi chuyện nhưng nàng cũng cảm giác được một chút.
- Em tới đúng lúc lắm, anh đang định tìm em để nói chút chuyện chính sự đây.
Long Vũ đã để lại cho Tiên Cảnh chừng năm trăm chỗ.
Thất công chúa ôn nhu nói:
- Em cũng muốn nói chuyện với anh... Là do mẫu thân bảo em đến, vốn là bà không cho em nói với anh nhưng em đã cẩn thận suy nghĩ và thấy vẫn là nói với anh thì tốt hơn.
Thất công chúa quả thực là đã đấu tranh nội tâm rất kịch liệt.
Long Vũ nghe vậy thì trong lòng không khỏi sinh ra tình cảm mê loạn, đi tới kéo tay nàng, nói:
- Chúng ta vào phòng rồi nói. Chuyện này vừa vặn liên quan đến Tiên Cảnh của em.
Hai người vào cửa, vòng qua bình phong. Thất công chúa liếc mắt nhìn tam nữ vẫn còn ngủ say một cái, cảm thấy trong phòng dường như còn lan tỏa một mùi vị ái muội.
Thất công chúa tự nhiên biết, tối hôm qua ở đây đã xảy ra chuyện gì.
Không biết tại sao, mũi nàng nhất thời có chút ê ẩm, có chút cảm giác ghen tuông. Vốn đang muốn hỏi nàng mấy câu nhưng Long Vũ lại tiến tới ôm lấy thân thể nàng:
- Em ghen sao? Yên tâm đi, anh sẽ bồi thường cho em... Trước tiên là nói cho anh biết một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khuôn mặt tươi cười của Thất công chúa trở nên đỏ bừng, nàng nói:
- Bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn có tâm tư nghĩ đến mấy cái chuyện xấu xa đó... Hiện tại, em muốn bàn chính sự với anh đây.
Nói xong, Thất công chúa muốn bỏ bàn tay to lớn của Long Vũ ra.
Long Vũ thì thầm bên vành tai mềm mại như cỏ non của Thất công chúa:
- Nói đi, anh nghe đây...
Thất công chúa nhẹ giọng nói:
- Tôn Thần và mẫu thân em nói, anh đã tính toán đem theo một số ít bạn thân của mình để rời khỏi vũ nội. Anh không quan tâm sự sống chết của hàng tỉ sinh linh trong vũ nội. Có phải như vậy không?
Long Vũ nghe vậy thì sững sờ. Hắn lập tức hỏi lại:
- Tây Vương Mẫu có tin không?
Thất công chúa do dự nói:
- Chắc là có! Nếu không thì bà cũng không có khả năng nói cho em biết...
- Vậy còn ý của em?
Long Vũ hỏi.
- Em nghe theo anh!
Thất công chúa nói một cách nghiêm túc:
- Em là nữ nhân của anh. Anh muốn em làm thế nào thì em sẽ làm như thế. Cho dù là chết thì em cũng vô oán vô hối...
Nghe Thất công chúa nói như thế, Long Vũ chợt cảm thấy cảm động. Bàn tay to tiến vào vạt áo của Thất công chúa không ngừng vuốt ve khiến cho nàng mềm mại thở gấp.
- Thất công chúa, anh cũng không muốn dấu em. Nói thực cho em biết, anh xác thực là tính toán mang bạn thân của mình rời khỏi...
Long Vũ vừa sờ vừa nói:
- Nhưng mà anh định để cho Tiên Cảnh bọn em năm trăm chỗ. Khi trở về, em nhớ bí mật liên hệ với Tây Vương Mẫu, nói rõ tình huống cụ thể với bà. Bảo bà chọn lựa thật tỉ mỉ năm trăm chiến tướng ở Tiên Cảnh mang về Huyền Cảnh...
Thất công chúa nghe vậy, gắt gao bắt lấy bàn tay của Long Vũ, truy vấn:
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Long Vũ đình chỉ làm mấy chuyện xấu rồi đem tình huống cụ thể cẩn thận nói cho nàng nghe.
Sau khi nghe xong, Thất công chúa ngây dại.
Phản ứng của nàng giống với tất cả mọi người khi nghe tin này, đều cảm thấy khó mà tin được. Nhưng mà nàng nhìn vẻ mặt Long Vũ không giống như là đang nói đùa.
Thất công chúa lại hỏi:
- Anh Vũ, chuyện lớn như vậy, em phải xác nhận lại đã. Việc này có thật không?
- Là thật!
Long Vũ cũng đổi khuôn mặt tươi cười bằng thần sắc nghiêm túc:
- Thật đó... Tiểu Thất, chuyện này em phải để ý kỹ vào. Đồng thời, em phải giữ bí mật, không thể nói cho bất kỳ một người nào. Dù sao, năng lực của anh cũng có hạn...
- Vâng!
Thất công chúa rơi lệ gật đầu. Nàng cảm giác mình thật là may mắn. Nàng tin tưởng nếu không phải mình mắt sáng thấy anh hùng, đi theo Long Vũ thì năm trăm nhân mạng này tuyệt đối sẽ không còn.
Nói cách khác thì năm trăm mạng sống này là vì Long Vũ nể nàng mà giữ lại.
Nghĩ đến đây, Thất công chúa chủ động nhào vào trong lòng nam nhân, hai tay gắt gao ôm chặt cổ hắn. Đôi môi nóng bỏng của nàng hôn lên môi, cổ, hai má hắn. Nàng hận không thể đem tất cả mọi thứ mình có hiến dâng cho nam nhân trước mặt này.
Đối mặt với một nữ nhân chủ động khiêu khích như vậy, nhiệt huyết Long Vũ dâng trào. Hắn xé rách quần áo Thất công chúa, bất cứ chuyện gì cũng bị hắn ném sang một bên.
Thất công chúa nói:
- Anh Vũ, yêu em đi... Em cho anh hết...
Nói xong, nàng tiếp tục liều mạng hôn lên cổ hắn.
Trong nụ hôn nóng bỏng, y phục hai người nhanh chóng được cởi ra. Hai thân hình điên cuồng dây dưa một chỗ. Động tác kịch liệt của Long Vũ khiến cho Thất công chúa không nhịn được mà rên rỉ thành tiếng.
Hai tay Long Vũ ôm lấy cặp mông đầy đặn bóng loáng của Thất công chúa rồi điên cuồng đâm vào. Nhiệt độ cơ thể hắn cao dần lên, giống như là có một đoàn hỏa diễm đang đốt cháy thân thể hắn. Đoàn hỏa diễm không ngừng mở rộng ở vị trí đan điền. Hắn phát hiện, Thần Anh yên lặng vài ngày lại thức tỉnh.
Thần Anh kết lên một cái pháp quyết cổ quái, bắt đầu điên cuồng hấp thu lực lượng âm nhu của nữ nhân do cơ thể Thất công chúa truyền qua.
Long Vũ ép chặt trên người Thất công chúa, toàn lực tiến tới. Tứ chi trắng mịn của Thất công chúa gắt gao quấn quanh thân thể Long Vũ, phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ không rõ.
Rốt cục, qua nửa giờ, Long Vũ gầm nhẹ một tiếng, dục hỏa bàng bạc trong cơ thể phát ra. Lửa tình nóng cháy khiến thân thể Thất công chúa không tự chủ được mà phát ra một trận run rẩy, cặp mắt đẹp nửa mở nửa khép.
Lúc này, ý thức của Long Vũ mới dần dần bình tĩnh lại. Hắn bỗng nhiên cảm thấy Thần Anh không ngừng hấp thu lực lượng trong cơ thể Thất công chúa.
Thất công chúa kinh hoảng nói:
- Mau, hãy bỏ em ra...
Lúc này Long Vũ có muốn buông nàng thì cũng không được, bởi vì hắn phát hiện hắn căn bản không thể khống chế Thần Anh của mình. Nửa mình dưới của hai người kết hợp chặt chẽ một chỗ mà lực lượng âm lãnh trong cơ thể Thất công chúa không ngừng truyền vào trong cơ thể hắn...
Khuôn mặt xinh đẹp của Thất công chúa hoàn toàn mất đi huyết sắc, trong đôi mắt mỹ lệ cũng hiện lên vẻ vô cùng kinh hoàng.
Trong lòng Long Vũ kêu không ổn, hắn lo rằng mình sẽ hại chết Thất công chúa.
Nhưng hắn lại không có biện pháp nào hết.
Dần dần, lực hút yếu đi, hơi thở của Thất công chúa trở nên suy yếu cuối cùng thì hôn mê. Nhiệt độ cơ thể nàng cũng theo đó mà giảm xuống.
Long Vũ trơ mắt nhìn hơi thở Thất công chúa trở nên mong manh mà không thể làm gì.
Ý nghĩ của Long Vũ lại dị thường thanh tỉnh, cảm giác sợ hãi trong lòng phát ra mãnh liệt.
Không biết đã qua bao lâu, dòng khí trong cơ thể Thất công chúa đình chỉ truyền vào người Long Vũ. Có lẽ cơ thể nàng đã không còn bất kỳ chút sức mạnh nào rồi.
Long Vũ lấy lại được năng lực khống chế Thần anh nhưng giờ phút này trong đầu hắn lại tràn ngập sự sợ hãi.
Thất công chúa vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng Long Vũ cẩn thận kiểm tra một hồi thì xác định tính mạng nàng không có gì nguy hiểm. Có điều, hắn không biết phải làm gì bây giờ?