Đặc Thù Không Gian

Chương 323

- Hy vọng là như thế!

Thiên Cơ Tử lưu lại mấy lời này lập tức rời đi.

Hẵn cũng không có quan sát quá trình huyết tế, mà trờ lại Liễu Đạo trường chuyên tâm đả tọa. Hắn tựa hồ khó có thể nhìn một trận tàn sát.

Long Vũ âm thầm thở dài, cười khổ một tiếng, đánh mắt nhìn khô lâu giữa không trung. Lúc này khô lâu đã sắp hoàn thành, thắng lợi sắp tới rồi.

- Hắc Thiên còn bao nhiêu sinh linh nữa?

Long Vũ hỏi.

- Chỉ còn một phần ba!

Hắc Thiên Ma Thần cẩn thận quan sát, nghiêm trang trả lời.

- Thủ đoạn hãy tàn nhẫn hơn một chút, làm ngay đi.

Long Vũ hạ lệnh.

- Rõ.

Hắc Thiên nghe vậy, lúc này liền thi triển ác ma chú. Khu động luyện chế tiểu ác ma đầu phôn thể những người vẫn còn sống.

Như thế, oán khi dâng lên tận trời. Càng lúc, khô lâu không càng hóa thành màu đỏ như máu, mùi máu tươi cơ hồ bao trùm cả Huyền Môn.

Qua vài giây, Long Vũ thông qua sự hiểu biết về Thiên Đạo đã rõ ràng mối liên hệ giữa Thiên Đạo và vũ nội đã tạm thời bị chặt đứt. Hắn có được thời gian ít nhất là mười năm.

Chậm rãi thở ra, tâm tình Long Vũ trở nên thập phần vui vẻ.

Bất quá, sự hỗn loạn cùng mùi máu tanh trên đương trường cần phải được tẩy sạch. Long Vũ liền giao việc này cho Hắc Thiên Ma Thần đi xử lý, hắn vui vẻ đáp ứng.

Chuyện ngày hôm nay, Long Vũ đã làm rất nổi bật, không hề để ý đến ý nghĩ của kẻ khác. Tóm lại, Hắc Thiên Ma Thần quả thật tâm phục khẩu với hắn, thập phần bội phục.

Bốn người còn lại của lệnh chủ Phương Thiên Địa đối với mệnh lệnh của Long Vũ cũng không có bất kỳ dị nghị nào cả. Mọi người đều dẫn thuộc hạ băt đầu dọn dẹp.

Long Vũ thì mang theo Đường Hương Hương trở về Huyền Môn biệt viện. Còn chưa kịp thở một hơi thì một tiếng thét chói tai truyền đến từ cách đó không xa. Long Vũ cũng Đường Hương Hương liếc mắt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập vẻ kinh nghi, đồng thời nhanh chóng bay tới nới phát ra âm thanh. Liền thấy một y nhân đang cầm con dao sắc bén kề vào cổ Tuyết Cơ.

Đường Hương Hương và Long Vũ trở nên giận dữ.

Long Vũ cất giọng nói:

- Các hạ là ai, muốn thế nào?

Hắc y nhân dùng âm thanh khàn khàn gầm rú nói:

- Ngươi là kẻ sát nhân, ta sẽ báo thù cho ba trăm sinh linh, ta nhất định phải giết ngươi, giết nữ nhân của ngươi.

Đường Hương Hương lạnh lùng nói:

- Ngươi nói bậy bạ gì vậy, ngươi không biết rằng anh Vũ phải dùng phương pháp như vậy để tránh cho vũ nội một tai họa sao?

Hắc y nhân cười lạnh nói:

- Các người bất quá chỉ lấy đó làm cái cớ giết chóc. Tránh tai họa cho vũ nội ư? Không… Sự hiện hữu của các ngươi mới chính là tai họa. Long Vũ, ta lệnh cho ngươi hãy tự sát ngay lập tức bằng không ta sẽ giết chết nữ nhân này của ngươi trước…

Nói xong, chiếc dao lạnh lẽo ép mạnh vào, máu tươi từ đó chậm rãi chảy ra trên cổ Tuyết Cơ.

Nhìn bộ dáng Tuyết Cơ, nàng đã bị hắn phong ấn lực lượng trong cơ thể lại.

Lúc này, Tuyết Cơ muốn động cũng không thể nhúc nhích được, thậm chí còn không thể mở miệng. Bất quá từ ánh mắt cho đến vẻ mặt cũng đủ hiểu nàng muốn Long Vũ xuất thủ, không cần để ý đến nàng.

Long Vũ hiểu rõ tâm tư nàng, bất quá không cách nào vứt bỏ nàng được.

Hắn âm thần tính toán, tu vi người này không chênh lệch với các lệnh chủ Phương Thiên Địa là mấy. Tuy rằng hắn nắm chắc có thể trong vòng mười chiêu đưa hắc y nhân vào chỗ chết. Nhưng lúc này Tuyết Cơ vẫn nằm trong tay hắn, nếu như không nắm trăm phần trăm thì hắn sẽ không dễ dàng xuất thủ.

Còn một vấn đề làm hắn cũng rất đau đầu nữa là rốt cuộc hắc y nhân kia từ đâu tới.

- Ngươi hãy buông nàng ra, bất cứ điều kiện gì ta cũng có thể đáp ứng.

Long Vũ trầm giọng nói.

Hắc y nhân cười lên một tiếng quái dị:

- Bất cứ điều kiện gì sao? Không phải là ta đã nói ngươi tự sát đi à, bằng không ta cũng không bỏ qua nữa nhân của ngươi. Long Vũ, ta cũng biết, Tuyết Cơ đã chăm sóc người từ nhỏ tới lớn, ngươi có tình cảm rất sâu đậm với nàng, ta tin rằng người sẽ không tiếc bất cứ giá nào để cứu nữ nhân này… Kể cả tính mạng ngươi…

Hắn trầm giọng nói:

- Chắc chắc ngươi sẽ không vứt bỏ tính nạng nàng.

Sắc mặt Long Vũ trầm xuống.

Giọng lại Đường Hương Hương căm hận nói:

- Ngươi muốn tìm chết sao?

- Ha ha!

Hắc y nhân khẽ cười nói:

- Người tìm chết hiện giờ không phải ta mà là con tin nằm trong tay ta, các ngươi làm gì được ta chứ?

- Ta thừa biết lai lịch của ngươi, là Hậu Thổ…

Hắc y nhân khinh thường nói:

- Các ngươi đều mạnh hơn ta, nhưng ta chắc chắn rằng chỉ cần các ngươi phát động công kích với ta, ta hoàn toàn có thể giết chết Tuyết Cơ. Nếu không tin, các ngươi có thể thứ xem…

Đường Hương Hương run giọng nói:

- Đừng làm ẩu, mọi chuyện đều có thể thương lượng.

Hắc y nhân cười lạnh nói:

- Thương lượng thế nào? Điều kiện ta đã nói cả rồi, hôm nay có muốn cứu mạng nữ nhân này hay không hoàn toàn do các ngươi.

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Đương Hương hỏi.

- Nữ nhân, ngậm miệng lại!

Hắc y nhân khẽ cười nói:

- Nếu ngươi mà nói mấy lời vô ích nữa ta sẽ sửa lại điều kiện, lúc đó ta sẽ kêu Long Vũ giết chết ngươi.

Long Vũ giận dữ hét:

- Đồ khốn, ngươi cũng biết hậu quả của việc uy hiếp ta… Ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết. Nếu ngươi có tộc nhân, thân nhân, bọn họ cũng sẽ không tránh nổi đâu.

Hắc y nhân cười quái dị nói:

- Thực xin lỗi, ta làm ngươi thất vọng rồi. Ta chỉ có mình ta, không có tộc nhân, thân nhân gì cả. Uy hiếp của ngươi đối với ta cũng vô dụng mà thôi. Nhưng ngược lại, uy hiếp của ta lại rất tác dụng với ngươi.

Mắt thấy máu tươi trên cổ Tuyết Cơ, tâm tình Long Vũ trở nên bối rối.

- Đường Hương Hương thấp giọng nói:

- Bình tĩnh một chút, ngàn vạn lần đừng làm chuyện gì điên rồ.

- Ngươi là do Tôn Thần phái đến.

Ngoại trừ Thiên Ngoại Thiên, Long Vũ không nghĩ ra được ở vũ nội này có có người nào vừa có thực lực lại vừa vô sỉ như vậy.

- Bớt sàm ngôn đi, hãy làm theo lời ta nói.

Hắc y nhân nói:

- Nhẫn lại của ta có hạn, nếu ngươi còn tiếp tục chần chừ ta sẽ không khách khí.

- Ngươi dám.

Đường Hương Hương nói:

- Nếu ngươi giết chị Tuyệt Cơ(Biên: Nó đổi xưng hô rồi), ngươi cũng không sống được…

- Hừ!

Hắc y nhân khẽ cười một tiếng, khinh thường nói:

- Đừng có chơi trò này với ta, nếu ta dám đến Huyền Môn tụi ngươi quấy rối, đương nhiên đã sớm chuẩn bị tâm lý phải chết. Các ngươi tàn sát ba trăm vạn sinh linh Tam Giới, thiên lý ở đâu chứ. Ta sẽ giống như các nghĩa sĩ, không ngừng hướng các ngươi đoạt mạng. Giết được ta rồi sẽ lại có người đến!

Hắc y nhân nghiêm mặt nói.

Trong lòng Long Vũ không ngừng do dự, hắn cần phải nhanh chóng giải quyết. Nếu không nữ nhân mình yêu thích sẽ bị hương tiêu ngọc tổn.

Đúng lúc này, Tuyết Cơ đột nhiên thoát khỏi cánh tay của hắc y nhân, liều mạng chạy về phía Long Vũ. Long Vũ nhân cơ hội này thét lớn một tiếng, hướng thẳng hắc y nhân phóng tới, Đường Hương Hương vội vàng phóng tới đón Tuyết Cơ.

Hắc y nhân tựa hồ không ngờ rằng lực lượng bị phong ấn của Tuyết Cơ đột nhiên xuất hiện lại. Càng không nghĩ tới, nàng sẽ thoát khỏi khống chế của mình. Hét lớn một tiếng, hắc y nhân vung trường kiếm trong tay, toàn lực đâm tới phía sau Tuyết Cơ. Long Vũ lập tức xuất hiện phía sau Tuyết Cơ, hóa giải chiêu kiếm kia của hắc y nhân.

Đồng thời, Đường Hương Hương kéo lấy tay Tuyết Cơ, dùng sức kéo nàng vào trong ngực mình.

- Chịu chết đi!

Mắt thấy Đường Hương Hương đã thoát khỏi nguy hiểm, tâm trạng Long VŨ liền lạnh lại, lập tức tế ra Thiên Sư Pháp Kiếm đánh tới hắc y nhân.

Hắc y nhân vội vàng nghênh đón.

Theo một tiếng nổ nhẹ, hai người đã áp sát nhau.

Lực lượng khổng lồ khiến Hắc y nhân không thể giữ chắc trường kiếm trong tay mình, bị đánh bay ra.

Hắc y nhân cũng không dám ngưng lại, thân hình liên tục lộn mấy vòng, nháy mắt tan biến trong bóng đêm. Long Vũ lo lắng cho an nguy của Tuyết Cơ cũng không có tiếp tục truy cản.

Hơn nữa hắc y nhân đã dùng huyết độn để đào thoát, dù có truy đuổi cũng rất khó nắm chắc có thể đuổi kịp.

Sau khi Đường Hương Hương ôm lấy Tuyết Cơ, nàng kiểm tra một chút chỉ thấy bị thương ngoài da, cũng không bị thương chỗ yếu hại, chỉ là máu tươi chảy ra đã nhuộm đỏ tấm áo trắng của nàng.

Long Vũ xin lỗi nói:

- Chị Tuyết Cơ, thực xin lỗi…

Long Vũ nhìn vào đôi mắt của Tuyết Cơ, gằn từng chữ nói:

- Tại em vô dụng chút nữa đã làm chị bị thương tổn.

- Anh Vũ, rốt cuộc đó là ai?

Chờ khi Long Vũ giúp Tuyết Cơ xử lý miệng vết thương, Hương Hương lên tiếng hỏi:

- Em cảm thấy không phải do Tôn Thần.

- Tại sao?

Long Vũ hỏi.

- Anh nên biết là chuyện chúng ta vừa làm lễ thành công là một chuyện tốt cho Tôn Thần. Hắn không có lý do gì phải làm vậy.

Đường Hương Hương nói.

Long Vũ mím môi liên tục gật đầu:

- Đúng vậy, em nói đúng…bây giờ có thể loại Tôn Thần ra.

Nói đến đây, hắn trầm giọng nói:

- Em không quản đối phương là ai, tóm lại, chị vì em mà có mệnh hệ gì, em tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn.

Đôi mắt đẹp của Tuyết Cơ chỉ còn nước mắt, đầy vẻ cảm động

- Hương Hương, trước tiên em đem chị Tuyết Cơ đi chữa thương. Nếu em đoán không sai, Tôn Thần hẳn sẽ nhanh chóng tìm tới.

Long Vũ nói.

- Giữa chúng ta nhất định sẽ có một cuộc đại chiến!

Khóe miệng Long Vũ lộ ra nụ cười.

- Vì sao anh không đánh thẳng luôn?

Đường Hương Hương nhíu mày nói.

- Không…

Long Vũ cười:

- Tôn Thần nhất định sẽ nghĩ rằng sự tình đã giải quyết xong, cho nên hắn sẽ ra tay không hề cố kỵ, anh biết đây đây là thời cơ tốt nhất cho hắn.

- Vậy anh hãy cẩn thận một chút!

Đường Hương Hương dặn dò một câu, lập tức dẫn Tuyết Cơ rời đi. Trước khi đi nàng lại nhắc nhở:

- Nhớ kỹ tìm biện pháp điều tra nội tình của hắc y nhân kia, em có dự cảm không tốt lắm.

- Yên tâm, anh biết rồi!

Long Vũ gật đầu.

...

...

Sau khi Đường Hương cùng Tuyết Cơ rời đi một lúc, mùi máu tươi trên bầu trời còn chưa tiêu tán, Quang Minh Tôn Thần đã xuất hiện, Long Vũ nói:

- Ta chờ ngươi được một lúc rồi.

- Để giải quyết sao?

Quang Minh Tôn Thần nhíu mày hỏi:

- Vì sao mùi máu tươi lại nồng nặc như vậy, ngươi rốt cuộc làm thế nào để được vậy?

- Lại đây ngồi đi!

Long Vũ phất áo, trên tảng đá phía trước xuất hiện một cái bàn, hai cái ghế, còn có một bầu rượu, hai cái chén.

Quang Minh Tôn Thần nghe vậy ngồi lên ghế, sắc mặt bình tĩnh, chỉ chỉ vào bình rượu trước mặt hắn, nói:

- Ngươi muốn chúc mừng ta sao?

- Không có gì để chúc mừng cả.

Long Vũ thản nhiên nói.

Quang Minh Tôn Thần lạnh lùng nói:

- Ta rất muốn biết, ngươi rốt cuộc làm sao có thế làm được, dùng một phương thức rất tà ác sao? Rốt cuộc ngươi đã giết bao nhiêu người.

Long Vũ cau mày nói:

- Đây không phải là chuyện ngươi nên hỏi, hắc y nhân lúc trước, mạnh ngang các lệnh chủ Phương Thiên Địa, hắn bắt cóc nữ nhân của ta, có phải là người của ngươi không?

- Không phải!

Quang Minh Tôn Thần xuay tay nói:

- Tại sao ta lại phải tới quấy nhiễu ngươi vào thời khắc then chốt này chứ. Nói thật, nếu không phải là lực lượng Thiên Đạo đã biến mất thì sẽ không đến tìm ngươi sớm như vậy. Ngươi nói hắc y nhân nào, ta hoàn toàn không biết…

- Nếu không phải là người của Thiên Nhoại Thiên các ngươi, vậy ngươi thử nói xem trong vũ nội này liệu còn có người nào sở hữu lực lượng như vậy, ngươi biết không?

Long Vũ chất vấn.

- Không gặp người thì sao ta tin ngươi nói thật hay giả?

Quang Minh Tôn Thần nhìn hắn một cái nói:

- Bất quá ta vẫn có thể khẳng định rằng ta không làm ra quyết định đó.

Long Vũ hít sâu một hơi nói:

- Vậy ngươi có thể nghĩ được ai làm?

Quang Minh Tôn Thần nghe vậy ngẩn ra, trực tiếp phản ứng nói:

- Ngươi gặp qua đối phương còn không xác định nổi thân phận của hắn, ta làm sao có thể biết được chứ.

Long Vũ hỏi ngược lại:

- Vũ nội này không phải là rất ít người ngươi không biết sao?

- Đúng vậy!

Quang Minh Tôn Thần chậm rãi khép mi mắt:

- Sinh mạng ta cơ hồ sinh ra cùng một lúc với ngọn lửa Quang Minh, Có ngọn lửa Quang Minh mới có thế giới này. Ở trong vũ nội này, không có người nào ta không biết rõ sự tình. Hắc y nhân mà ngươi nói, nếu ta đoán không sai thì hắn là ác ma dến từ Địa Ngục.

- Ác ma?

Long Vũ nhìn hắn, nói:

- Cái gì ác ma chứ, tại sao từ trước đến giờ ta không biết đến?

Quang Minh Tôn Thần lắc đầu nói:

- Ta cũng không rõ ràng lắm, đó làm nhóm người dân của vũ nội, dựa vào khoa học kỹ thuật để phát triển quốc gia, nghe nói bọn họ luôn sinh tồn dưới lòng đất, chưa bao giờ xuất hiện trên mặt đất.

Long Vũ mang theo vẻ mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Quang Minh Tôn Thần:

- Hãy kể rõ ràng hơn đi, chuyện này rất quan trọng đối với ta.

Quang Minh Tôn Thần chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt tựa hồ có chút nghi hoặc:

- Sao bọn họ tìm tới ngươi?

- Có thể là do hai lý do sau!

Long Vũ đứng dậy ngẩng đầu lên, nhìn về thiên tế phía xa, nói:

- Thứ nhất, là bởi vì ngươi. Thức hai là do bọn họ đã sớm chú ý đến chúng ta.

Long Vũ quay đầu híp mắt nhìn Quang Minh Tôn Thần:

- Cũng có thể là do chúng muốn mượn dao giết người, do đó châm ngòi ổ giữa quan hệ của chúng ta. Điểm này, hiện tại ngươi có thể giải thích.

- Đương nhiên không phải ta, nếu là ta, ta không cần phải giấu diếm.

Quang Minh Tôn Thần nghiêm túc nói:

- Nếu là ta, ta sẽ không chọn ngày ước định của chúng ta không phải là ngày hôm nay. Với lại ta căn bản không biết ngươi chưa giải quyết xong vấn đề chưa, cho nên ta tuyệt đối sẽ không quấy nhiễu ngươi.

Trên mặt Long Vũ lộ ra nụ cười vẻ thuần lương ngây thơ:

- Ngươi nói thật chứ?

Quang Minh Tôn Thần hơi quay đầu, sắc mặt cứng đờ, thì thào nói:

- Đúng là một núi không thể có hai hổ, hiện tại ta cũng muốn giải quyết ân oán giữa chúng ta cho xong. Bất quá, ta bây giờ chưa nghĩ sẽ lợi dụng người khác để đối phó với ngươi. Ta thích tự mình xuất thủ giáo huấn ngươi hơn.

Long Vũ cười cười, nói:

- Ngươi là không dám thừa nhận đấy. Còn chuyện gì xảy ra?

Quang Minh Tôn Thần gắt gao nhìn Long Vũ, tựa hồ muốn nhìn thấy vẻ bịa đặt hay chứng cứ gì khác trên mặt Long Vũ.

- Không nên coi người khác là kẻ ngu.

Long Vũ lắc đầu nói:

- Ngươi là ai, mọi người đều đã rõ ràng. Nhân phẩm của ngươi rất kém cỏi, ngươi không chừa các thủ đoạn nào, ngươi lật lọng, miệng ngươi chát mật…Lời nói của ngươi căn bản không đáng tín nhiệm.

Hắn buồn rầu nói:

- Từng có thời, ta coi ngươi là người tốt, trở thành thần tượng của ta. Nhưng ngươi thực sự làm ta thất vọng, ta rất đau lòng… Ngươi là người giả nhân giả nghĩa nhất vũ nội này.

Quang Minh Tôn Thần nhíu ngươi đề nghị nói:

- Đó là bởi vì tư tưởng của các ngươi quá ngây thơ. Nếu các ngươi đều có tâm trí theo ta thì chắc chắn ngươi sẽ không nói như vậy.

Long Vũ có chút tự giễu cười cười:

- Sống như ngươi giống như một người thất bại, ta quả thực không làm được.

Sắc mặt Quang Minh Tôn Thần vẫn lạnh như băng, hắn dùng âm thanh ổn định nói:

- Ý kiến bất đồng, nói nhiều lời cũng vô ích. Nói cho ta biết, ngươi làm thế nào mà có được như vậy.

Long Vũ lẳng lặng đứng nhìn hắn.

Quang Minh Tôn Thần dường như cảm nhận được ánh mắt hùng hổ có chút dọa người của Long Vũ:

- Nếu câu trả lời của ngươi làm ta thỏa mãn, ta nghĩ có lẽ ta sẽ để cho ngươi một con đường sống.

Long Vũ cười tự giễu không có trả lời.

- Không nói cũng vô dụng mà thôi.

Quang Minh Tôn Thần nghiêm mặt nói:

- Ta đây có đủ sức để giết chết ngươi, tại trước giờ ta chưa sử dụng ngọn lửa Quang Minh thôi.

Long Vũ lâm vào trầm tư nói:

- Ngươi nghĩ ta nên nói là hãy chuẩn bị đại chiến hay là khóc rống lên, cầu xin van nài ngươi tha cho một con đường sống đây?

Quang Minh Tôn Thần lẳng lặng nói:

- Đây là vấn đề ngươi phải lo, không phải ta.

- Ngươi không thể cho một đề nghị hợp lý hơn sao?

Long Vũ hỏi.

Quang Minh Tôn Thần thoáng ngâm một chút, nói:

- Nếu là ngươi, ta sẽ nguyện thề trung thành.

Long Vũ thấy hắn không đổi sắc, trong lòng nổi lên một trận cười lạnh. Xem ra Quang Minh Tôn Thần này căn bản không thèm để bất cứ kẻ nào, bất cứ cái gì để vào mắt ngoại trừ Thiên Đạo ra.

- Ngươi cho rằng mọi chuyện đều đã trong lòng bàn tay ngươi?

Long Vũ hỏi.

Quang Minh Tôn Thần đáp:

- Khó hiểu sao?

- Trước tiên đừng quá cao hứng, cho dù ngươi có toàn lực xuất thủ cũng không phải là đối thủ của ta. Đương nhiên, nếu ngươi nói lúc trước ngươi đã không thể hiện hết. Vậy hiện giờ ta muốn ngươi xuất toàn lực đánh một trận đi được không?

Long Vũ nhìn vào ánh mắt hắn, dùng thanh âm trầm thấp nói:

- Độc cô cầu bại là cảm giác của ngươi sao?

Quang Minh minh bạch ý tứ của hắn, trầm tư một lúc lâu. Ngẩng đầu cười nói:

- Ngươi muốn giao chiến?

Long Vũ gãi gãi, đáp:

- À…Bất kể thế nào đi nữa, nếu chính mình không thử một phen thì sao có thể can tâm được, ngươi nói có đúng không?

Quang Minh Tôn Thần biết mâu thẫn giữa lão và Long Vũ không thể thỏa hiệp, Long Vũ tuyệt đối sẽ không buông tha cho lão, cho nên hắn quyết định dù phải trả một cái giá lớn thế nào cũng phải giết chết Long Vũ.

- Được!

Quang Minh đứng dậy, chân đạp hư không, thân hình bay giữa không trung rút thanh trường, trường kiếm lóe lên chói lòa.

Hiển nhiên, hôm nay hắn đã có chuẩn bị mà đến. Có lẽ hắn cũng chờ đợi đến ngày hôm nay.

- Chịu chết đi!

Khẽ quát một tiếng, thân ảnh Quang Minh Tôn Thần như thiểm điện, trường kiếm trong tay cuộn lên một cỗ ánh sáng chói lòa bổ thẳng tới Long Vũ.

- Ầm! Ầm…!

Một loạt những tiếng nổ long trời lở đất vang lên, Long Vũ cứng đối cứng với Quang Minh Tôn Thần cũng không có bất cứ thương tổn nào.

Long Vũ thản nhiên nói:

- Tôn Thần nghĩ rằng chỉ với thanh kiếm kia là có thể thắng được ta sao?

Sắc mặt Tôn Thần nhất thời giận dữ:

- Ngươi thử xem sẽ biết.

Vừa dứt lời, một tia sáng nhọn hoắt từ trường kiếm trong tay Quang Minh Tôn Thần bắn ra. Long Vũ không thể khinh thường, dùng Thiên Sư Pháp Kiếm tạo thành lớp bảo vệ màu vàng ánh kim nghênh tiếp chiêu kiếm kia. Dưới công kích của hai đại cao thủ thời nhất thời nổ sấm chớp liên hồi khắp bốn phía, đất đá bay tứ tung. Chỉ trong nháy mắt cả đỉnh núi đã biến thành một bãi đất bằng phẳng, giống như bị thần binh chém thành như vậy.

Động tĩnh rất lớn đó đã nhanh chóng làm kinh động đến các cao thủ trú đóng ở Huyền Môn.

Giữa không trung, hai người cách nhau hơn mười thước, tràng khí mạnh mẽ bốc lên xung quanh hai người, một bên là kim quang chói mắt, một bên là thanh khiết sáng ngời. Hai nguồn lực lượng này nháy mắt chạm trán với nhau, nhất thời tiếng nổ ầm ầm không dứt bên tai, gió thổi cuồng loạn bốn phía, khiến cho cả Huyền Môn trở nên xơ xác tiêu điều.

Theo đánh giá trước mặt, tựa hồ khó có thể phân cao thấp, tâm thần của Long Vũ và Quang Minh Tôn Thần hơi hơi chấn động, đều tự thối lui về phía sau.

Một lát sau, khóe miệng Quang Minh Tôn Thần nở nụ cười, nhìn Long Vũ nói:

- Quả thực không tệ, xem ra ta phải tăng them chút lực lượng.

- Thanh kiếm đó là thanh kiếm gì?

Long Vũ lạnh lùng hỏi một câu.

- Đại Quang Minh Thánh kiếm!

Quang Minh Tôn Thần cười nói:

- Kiếm này được sinh ra từ ngọn lửa Quang Minh, căn bản ta tính toán khi đối mặt với thần Vận Mệnh mới sử dụng. Không nghĩ rằng, hôm nay lại phải đem nó ra sử dụng.

Long Vũ biến sắc, cười lạnh một tiếng, Thiên Sư Pháp Kiếm trong tay trảm xuống. Đồng thời, quanh thân hắn bắn ra một tầng quang mang màu vàng, hình thành một lớp phòng ngự mạnh mẽ.

Giữa không trung, công kích của hai người va chạm vào nhau, cuốn lấy nhau, không ai nhường ai. Nơi hai cỗ lực lượng giao nhau, sét đánh rung trời kèm theo gió lốc, thỉnh thoảng còn lóe ra cả lửa. Sóng khí đầy trời, bắn ra từ phía. Giữa không trung nổi lên từng trận gió lớn, lực gió mạnh đến nỗi lan đến tận chỗ những người đang quan sát cuộc chiến.

Cách nhau mấy thước, Long Vũ lạnh lùng nói:

- Tôn Thần, thực lực của ta và ngươi đều quá mạnh. Nếu tiếp túc đánh, e rằng sẽ hủy diệt thế giới mất. Không bằng hai chúng ta hãy tới Tiên Cảnh phân chia cao thấp được không?

Dứt lời, Long Vũ lại nói thêm câu nữa:

- Không phải là ngươi một chút thương cảm cũng không có chứ? Nếu thật như vậy thì ngươi không bằng cả súc vật.

Quang Minh Tôn Thần nghe vậy, sắc mặt nhất thời đại biến, thân hể khẽ run lên, giận dữ quát một tiếng:

- Hảo, làm theo lời ngươi nói.

Đường Hương Hương thấy hai người sắp rời đi, muốn đi theo thì bị Long Vũ cản lại:

- Các người hãy trở về đi, anh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, anh làm ắt có chừng mực.

Nhìn Long Vũ tự tin như thế, sắc mặt Quang Minh Tôn Thần trở nên nặng nề. Bất quá có Quang Minh Thánh kiếm trong tay, hắn cũng nắm chắc phần thắng, không e ngại Long Vũ. Nghĩ đến đây, hắn liền phá vỡ không gian, bay thẳng đến Tiên Cảnh.

Long Vũ cũng không do dự, lập tức đuổi theo.

Trong Tam Giới thì Tiên Cảnh chính là nơi thích hợp để giao chiến nhất. Nơi này sau khi lần trước bị Vu Thần Ba Độ phá hư, khắp nơi đều là một cảnh hoang tàn, nơi nơi đều là cảnh hỗn độn. Hắn cũng không có lo lắng xúc phạm tới sinh linh Tiên Cảnh.

Thần sắc Long Vũ trấn định, cười lạnh một tiếng nói:

- Tôn Thần, có bao nhiêu bản lĩnh hãy bày ra đi.

Trong lòng Long Vũ cũng không còn nhiều băn khoăn nữa, chiến ý phóng ra vô hạn.

- Tiếp chiêu đi!

Sát khí trên người Quang Minh Tôn Thần nhất thời tăng lên mấy lần.

Long Vũ dù thất kinh nhưng bất loạn, khí tức bản thân cũng nháy mắt tăng lên, gần bằng với Quang Minh Tôn Thần ở xa xa kia.

Sát khí quanh thân Quang Minh Tôn Thần giống như cực kỳ tức giận. Uy này quá lớn, thế này quá mạnh, cho đến giờ lão mới thấy Long Vũ bày ra lực lượng mạnh nhất của mình.

Long Vũ không có chút nào dám khinh thường, ánh mắt lạnh lùng, khí thế toàn thân như bão táp, Thiên Sư Pháp kiếm mang theo khí thế hung tàn truyền vào kiếm quang đánh thẳng tới Tôn Thần.

Đối mặt với một kích kinh người của Long Vũ, sắc mặt Quang Minh Tôn Thần trở nên ngưng trọng, toàn thân hắn lóe sáng hơn lúc trước rất nhiều, giống như một Mặt Trời vậy. Đại Quang Minh Thánh kiếm trong khoảng khắc tạo ra hơn mười trượng, đón nhận chiêu thức kia.

Hai kiếm quang chạm vào nhau lập tức tạo thành bão lữa bắn ra tứ phía. Kèm theo những sấm nổ ầm ầm, sét bắn ra dữ dội như xà quang tại nơi hai kiếm quang giao nhau.

Lúc này là thời khắc mấu chốt của cuộc giao chiến, ai cũng không dám có chút nới lỏng.

Long Vũ càng đánh càng hăng, càng đánh càng thêm tin tưởng. Còn Quang Minh Tôn Thần càng đánh càng kinh ngạc, tu vi của Long Vũ lúc này đã cao hơn lúc trước rất nhiều. Hiển nhiên, ẩn dấu thực lực bản thân không chỉ có một mình hắn.

Khí thế của song phương dần dần khiến Quang Minh Tôn Thần phải toàn lực ra tay, đại hào quang hung hăng bổ ra một kích làm tãn rã tất cả vạn vật có trên đường đi của nó, đi thẳng đến Long Vũ.

Long Vũ khẽ kêu một tiếng, không chút khiếp đảm, hai tay nắm chặt Thiên Sư pháp kiếm, thúc dục lực lượng Thần Anh ẩn chứa trong cơ thể, trong khoảng khắc liền nghênh đón công kích có thể phá hủy thiên địa kia của Quang Minh Tôn Thần.

- Ầaammmm!

Một tiếng nổ rung trời vang lên, hai cỗ lực lượng cường đại giao chiến, hàng vạn hoa lửa bắn ra bốn phía, sóng xung kích tàn phá khắp nơi. Những cơn lốc uốn lượn không ngừng, vô số quang mang kèm theo sóng khí có lực lượng khủng bố, hủy hoại hết tất cả mọi thứ ở xung quanh.

Sắc trời đại biến, mặt đất rung chuyển mạnh mẽ. Thân thể Long Vũ kịch liệt run rẩy, nếu không phải có Thần Anh tồn tại bên trong nếu không hắn đã sớm không thể chịu nổi rồi.

Bên này, tình huồng của Quang Minh cũng không lạc quan hơn là bao, chân lực phản lại đánh thẳng vào khí huyết của hắn. Nếu không phải có Đại Quang Minh Thánh kiếm, thì lúc này hắn đã sớm toi rồi.

Long Vũ cười lạnh một tiếng:

- Muốn tìm một đối thủ có thực lực ngang cơ quả thực không dễ.

Trong đôi mắt Quang Minh Tôn Thần hiện lên đạo sát khí, hai tay nắm chặt Đại Quang Minh Thánh kiếm bắn ra kiếm mang có thể so sánh với uy lực của ánh sáng từ Mặt Trời bắn ra, kiếm mang đánh thưởng tới Long Vũ.

Thiên Sư pháp kiếm trong tay Long Vũ phát ra một tiếng kêu nhỏ. Một đạo kiếm quang màu vàng ánh kim lấy tốc độ như sét đánh, nhanh chóng bắn thẳng đến Quang Minh Tôn Thần. Điểm bất ngờ chính là kiếm quang màu vàng ánh kim kia không những đánh tan được công kích của Quang Minh Tôn Thần, mà sức mạnh không hề thuyên giảm cứ thể tiếp túc đánh tới Tôn Thần.

Sắc mặt Quang Minh Tôn Thần đại biến, vội vàng lui về phía sau. Dưới lúc nóng vội, hắn vội vã sử dụng lực lương Ngọn lửa Quang Minh, một cỗ khí tức nóng bỏng nhất thời bao phủ lấy Long Vũ.

Trong khoảnh khắc đó, hô hấp của hắn như ngừng lại.

Ngay cả chính Long Vũ cũng không nghĩ một kích này của mình lại thành công.

Long Vũ vội cảnh giác, không dám chậm trễ, vội quát:

- Dừng tay, ngươi muốn đồng vu quy tận sao? Ta mới tạm thời chặt đứt liên lạc Thiên Đạo và vũ nội thôi. Nếu ngươi dụng lực lượng ngọn lửa Quang Minh lớn như vậy, ta đảm bảo không qua ba ngày, Thiên Đạo sẽ phá tan phong tỏa mất.

Lời này vừa nói ra, Quang Minh Tôn Thần nhất thời kinh hãi.

Trên thực tế, ngay lúc hắn vừa động tâm niệm, trong lòng cũng cảm thấy một cỗ áp lực cường đại đang buông xuống.

- Sao không nói sớm?

Quang Minh Tôn Thần vội vàng dừng ý niệm sử dụng ngọn lửa Quang Minh trong đầu lại, lạnh giọng nói:

- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Long Vũ khẽ cười nói:

- Chẳng phải ta chỉ muốn hảo hảo đánh với ngươi một hồi sao.

- Đồ hỗn trướng!

Quang Minh Tôn Thần tức giận nói:

- Ngươi đang lấy tình mạng chúng ta ra đùa giỡn đó, ngươi muốn hại chết ta à?

Quang Minh Tôn Thần thầm hô nguy hiểm. Nếu không phải Long Vũ hô ngừng kịp lúc, e rằng lúc này đã kinh động đến Thiên Đạo mất rồi.

- Sao ngươi phải làm như vậy?

Quang Minh Tôn Thần nói:

- Hãy nói cho ta biết rốt cuộc ngươi đã làm thế nào mà có thể chặt đứt được mối liên hệ giữa Thiên Đạo và vũ nội vậy?

- Ta biết rồi, chẳng nhẽ ngươi muốn giết ta?

Quang Minh Tôn Thần dương như đã đoán được điều gì đó, thở phì phì nói:

- Ngươi đánh nhau với ta vốn chỉ muốn nghiên cứu lực lượng ta phải không? Ngươi thật là âm hiểm. Vậy cách đó có thể ngăn cản được bao nhiêu lâu?

- Ngươi rất thông minh!

Long Vũ cười nói.

Quang Minh Tôn Thần có chút chán ghét nhìn hắn, thản nhiên nói:

- Ta luôn cảm thấy ngươi là một người tốt, kết quả hôm nay lại bị ngươi lừa.

- Mười năm!

Long Vũ lập tức đem tình huồng tế thiên nói cho Quang Minh Tôn Thần biết.

- Mười năm ư?

Quang Minh Tôn Thần lạnh lùng nhìn hắn, hỏi thẳng:

- Ngươi hy sinh ba trăm vạn sinh linh mà chỉ đối lấy mười năm. Xem ra ngươi cũng rất ngoan độc.

Long Vũ chân thành trả lời:

- Lần này bởi vì thời gian gấp gáp, chỉ có mười năm thôi, nhưng ta chắc chắn có thể giải quyết triệt để mối nguy này. Ba trăm vạn sinh linh đó rất đáng giá.

- Ngươi không thấy đau lòng sao?

Quang Minh Tôn Thần hỏi.

- Vì sao phải đau lòng chứ?

Long Vũ cười tiếp tục nói:

- Ta đã hết sức cố gắng rồi. Hiện giờ được như vậy, ta cảm thấy rất vui. Nhưng nếu ta không làm như vậy e rằng vũ nội đã bị ngươi hủy rồi.

Không đợi Long Vũ tiếp tục nói, Quang Minh Tôn Thần đã hiểu được ý tứ của hắn, lạnh lung nói:

- Ngươi thủy chung cho rằng mọi chuyện đều do ta làm sao?

Long Vũ cười nói:

- Chẳng lẽ không phải sao?

Quang Minh Tôn Thần mỉm cười liếc mắt nhìn Long Vũ, nói:

- Chuẩn xác mà nói thì do cả ta lẫn ngươi tạo thành. Nếu không có ngươi, ta cũng đâu như vậy.

- Tùy ngươi thích nói thế nà thì nói.

Long Vũ nghiêm mặt nói:

- Tóm lại ta chỉ muốn giết ngươi, vũ nội sẽ yên ổn trở lại.

Sắc mặt Quang Minh Tôn Thần từ từ sầm xuống, liếc nhìn Long Vũ, nói:

- Ngươi chính là ta. Nếu ta chết đi, năm tháng dài vô tận sẽ biến ngươi trở thành ta.

Long Vũ nhìn về phía trước, nói:

- Ta không phải ngươi. Thực tế ngươi cũng không hiểu ta. Ta đâu có tính ở lại vũ nội mãi đâu, ta muốn du hành không gian.

- Du hành không gian?

Quang Minh Tôn Thần hơi kinh hãi, nói:

- Ngươi có thể làm được sao? Ngươi nói là ngươi có thể rời vũ nội qua không gian khác?

- Đương nhiên có thể!

Long Vũ hơi đắc ý nói:

- Chẳng những thế, mà ta còn có thể mang cả nữ nhân của ta, bằng hữu của ta cũng đi. Chắc chắn rằng du lịch không gian sẽ rất thú vị. Vũ trụ này lớn vô cùng, cho dù có sinh mệnh vô tận thì cũng chưa chắc có thể đi hết được toàn bộ.

- Si tâm vọng tưởng!

Quang Minh Tôn Thần trào phúng nói:

- Ngươi đừng có mơ, ngươi nghĩ rằng ta chưa từng nghĩ tới sao? Chuyện này không đơn giản như ngươi tưởng đâu. Muốn tới ngươi còn cần phải biết tọa độ của nó nữa, ngươi biết tọa độ không gian sao? Ngươi làm sao biết được có tồn tại sinh vật nào khác mạnh hơn chúng ta không?

- Đây là chuyện của ta, ngươi không cần quan tâm!

Long Vũ cười nói:

- Bất quá nói thật, mấy vấn đề ngươi vừa nếu ra ta đều có thể giải quyết.

Tọa độ giữa các vì sao, tọa độ không gian chủ yếu La Lâm đều có thể làm được. Còn đến lúc cần thăm dò bên ngoài không gian, đây cũng không phải là vấn đề của La Lâm.

Về phần lo lắng kia của Quang Minh Tôn Thần, hắn hoàn toàn không cần để ý.

Mặc dù không hiểu lắm về vũ ngoại, nhưng Long Vũ lại tuyệt đối tự tin, một sinh vật khác mạnh như hắn tuyệt đối không quá nhiều. Hơn nữa, hắn đâu có ra ngoài đó một mình.

- Tồn Thần…kỳ thật ta nói chuyện này với ngươi có vẻ còn quá sớm.

Long Vũ cười nói:

- Mười năm sau, mới quyết định được.

- Hừ!

Quang Minh Tôn Thần khẽ cười một tiếng nói:

- Mười năm sau, ta cũng sẽ không bỏ phí, lúc đó mèo nào cắn mỉu nào còn chưa biết được.

Dừng chút, Quang Minh Tôn Thần tiếp tục cười nói:

- Long Vũ, ngươi có nghĩ đến việc ngươi mất đi nhiều sức lực như vậy nhưng kết quả vẫn như lúc đầu không?… Ta hiện tại có thể xác minh cho ngươi biết ngươi sẽ không thể thành công.

- Là sao?

Long Vũ hỏi ngược lại:

- Xin hỏi Tôn Thần, mười năm trước, ngươi có biết ta là ai không?

- Không biết!

- Vậy là rõ rồi, chỉ cần mười năm sau đó ta đã có thể đánh cho ngươi hộc máu.

Long Vũ cười nói:

- Mười năm tuy không lâu nhưng nó lại có thể phát sinh rất nhiều thứ. Chuyện mười năm sau như thế nào ngươi không biết, ta cũng không biết. Hiện tại nói đến những điều này là quá sớm, chúng ta hãy chờ đợi tương lai sẽ ra sao.

Nghe Long Vũ nói lời này xong, Quang Minh Tôn Thần mỉm cười nói:

- Tốt, vậy hãy cứ chờ xem, nhưng hãy nhớ kỹ đến lời ta nói, người cuối cùng nở nụ cười mới là người chiến thắng.

- Đạo lý này ta hiểu hơn ngươi nhiều… Hy vọng mười năm sau ngươi có thể hiểu được làm người là thế nào?

Long Vũ nói:

- Đừng nói với ta ngươi không phỉa là người. Cho dù có là thật nhưng nếu muốn sống nhiều thú vị thì hay học làm người cho tốt.

- Không cần!

Quang Minh Tôn Thần nói:

- Ta không cần ngươi phải dạy đời ta…Đúng hay sai, sai hay đúng, tương lai sẽ có kết quả.

- Người tự thu xếp ổn thỏa đi!

Quang Minh Tôn Thần nói.

- Ngươi cũng vậy!

Long Vũ cười một tiếng, nói:

- Nếu ngươi muốn có thể nhàn hạ vượt qua mười năm, ta hy vọng ngươi hãy hảo hảo chú ý lũ ác ma Tây Phương. Bằng không thì ta rất khó an tâm nghiên cứu quy luật Thiên Đạo.

- Ta biết, chuyện này không cần ngươi nhắc nhở.

Quang Minh Tôn Thần nghiên túc nói:

- Bản thân ta cũng nên nhắc nhở ngươi một câu, hãy nhớ kỹ việc ngươi đáp ứng, ta sẽ định ngày trao đổi tình huống sau.
Bình Luận (0)
Comment