- Thật lớn mật. Rừng ngô đồng là chỗ để các ngươi giương oai à?
Khi thân ảnh đến gần Long Vũ, chính là cô gái đưa cho hắn thiên sư pháp kiếm - Kim Phượng.
Kim Phượng liếc mắt nhìn Long Vũ một cái, sau đó đưa ánh mắt nhìn Vu Chiến Thiên. Nàng khinh miệt cười:
- Chỉ là một hắc ám tu chân bát đỉnh. Không biết lượng sức, dám đến rừng Ngô Đồng làm thương tổn phượng hoàng. Hôm nay ta sẽ cho ngươi phơi thây tại chỗ này.
Trong lúc nói chuyện, tay trái Kim Phượng bấm lên kiếm quyết, tay phải giơ lên một pháp kiếm tinh xảo. Trên không trung lập lập tức nổi bão lớn. Ban đầu không trung đang trời nắng đẹp, trong khoảnh khắc mây đên tụ tập, sấm chớp kín trời.
Cảm nhận được hơi thở cường đại, Vu Chiến Thiên ngã xuống đất hít vội vàng một hơi, sau đó vội vàng buông tha Long Vũ cùng Mã Chính Phong. Chỉ thấy miệng hắn bắn ra một tia máu, đánh bay hai người ra. Sau đó hắn chỉnh đốn thân hình muốn bỏ chạy.
Pháp kiếm của Long Vũ, Mã Chính Phong bị giữ chặt, vô lực chống cự. Hai người bị trúng đòn lập tức hôn mê.
Điện quang chợt loé, một đạo sấm sét đánh thẳng xuống đất, hướng về phía Vu Chiến Thiên, Một tiếng nổ giữa không trung phát ra. Tốc độ của Vu Chiến Thiên mặc dù nhanh, nhưng cánh tay phải vẫn bị lôi điện đánh cho bị thương, cộng với thân thể đang bị trọng thương, nhịn không được phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch. Hắn oán hận liếc mắt nhìn Kim Phượng, miệng đọc chú ngữ, hoá thành một đạo huyết vụ, nháy mắt biến mất giữa không trung.
- Chạy trốn?
Kim Phượng mỉm cười nói:
- Lần sau sẽ cho ngươi mất mặt.
Ban đầu Đoan Mộc Chính đang chiến đấu cùng phượng hoàng mái, từ lúc Kim Phượng xuất hiện hắn cũng bỏ chạy. Phượng hoàng mái nhìn thấy Đoan Mộc Chính bỏ chạy, nhưng phượng hoàng trống đang bị thương nên cũng không có đuổi theo.
- Phì phì.
Gia đình phượng hoàng tất nhiên cũng biết Kim Phượng. Đặc biệt là tiểu phượng hoàng đột nhiên thu nhỏ lại, biến nhỏ bằng lòng bàn tay, giương cánh đậu trên vai Kim Phượng. Sau đó nó kêu to không ngừng, giống như muốn nói cái gì đó.
- Nhóc con… Ngươi yên tâm, Long Vũ là bằng hữu của ta. Ta sẽ hết sức cứu chữa cho cậu ấy.
Thì ra là tiểu phượng hoàng muốn Kim Phượng cứu chữa cho Long Vũ đang bị hôn mê.
…………………………………………� �……………………………………….
…………………………………………� �……………………………………….
Ba ngày sau, rừng Ngô Đồng trở lên yên tĩnh như mọi ngày, đường tiến vào trong rừng đã bị Kim Phượng hạ một đạo cấm chế. Nếu không phải là cường giả cửu đỉnh, căn bản không thể nào đột phá được mà tiến vào rừng Ngô Đồng.
Vài nhóm nhân mã lần lượt không tiến công được mà lui.
Huyền Cảnh liên hợp công hội cũng không có can thiệp vào việc này.
Cho tới bây giờ, rừng Ngô Đồng trở thành một chỗ cấm kỵ.
Mã Chính Phong cùng Long Vũ bản thân bị trọng thương nên di chuyển bất tiện, Kim Phượng liền dựng một cân phòng gỗ tạm thời trong rừng Ngô Đồng. Hai người bị Vu Chiến Thiên làm cho trọng thương, tà khí xâm lấn, khinh mạch bị hao tổn nặng.
Mã Chính Phong sau khi ăn đan dược của Kim Phượng, nghỉ ngơi một ngày liền tỉnh lại, hiện tại đang vận động để khôi phục đạo lực. Nhưng tình huống của Long Vũ ngày càng nghiêm trọng.
Tu vi cảnh giới của hắn còn quá thấp. Mà một kích của Vu Chiến Thiên, chủ yến là nhằm vào hắn. Cho nên, đến lúc này hắn còn chưa tỉnh lại.
Buổi sáng Kim Phượng kiểm tra thương tổn của hắn, phát hiện tình huống thương thế của hắn không có bất kỳ chuyển biến tốt đẹp nào, làm cho nàng sốt ruột. Sau một hồi cân nhắc, nàng quyết định sử dụng bí pháp đặc chế của tộc, chế thuốc nước chữa thương cho Long Vũ. Tuy rằng việc làm này vi phạm vào gia quy, nhưng hiện giờ phải cứu người, không có cố kỵ nhiều như vậy.
Huống hồ, Long Vũ có phượng hoàng lệnh, hẳn là có thể vì vật này mà giải thích.
Nghĩ đến đây, Kim Phượng vội vàng đem Long Vũ đặt nên giường ( Chết, thằng này sắp bị hấp diêm) chính mình làm công tác chuẩn bị. Sau một thời gian chuẩn bị, trong phòng được đặt một thùng nước lớn, bên trong có đặt thánh dược do các dược lão trong tộc bí chế, mùi thơm lan toả khắp phòng.
Sau khi mang Long Vũ đặt vào trong thùng gỗ, Kim Phượng lại giúp hắn kiểm tra thân thể. Sau đó nàng mới sử dụng đạo lực tăng nhiệt trong thùng dược thuỷ, để thân thể hắn hấp thu tốt hơn.
Tới buổi trưa, Long Vũ trong thùng gỗ vẫn hôn mê bất tỉnh. Hơi thở yếu ớt mang một cỗ huyết khí toán loạn.
Kim Phượng hơi kinh hãi, huyết khí trong hơi thở của hắn chính là mấu chốt nguyên nhân – trong máu của hắn có lẫn máu dơ bẩn của phương thiên huyết ấn.
Thứ này nếu trên người Kim Phượng thì không tính là cái gì. Nhưng đối với một phế vật như Long Vũ, tạo thành một thương tổn lớn.
Đôi mắt quyễn rũ của Kim Phượng hơi hơi khép, nhẹ nhàng cầm bàn tay Long Vũ, cẩn thận xem xét động mạch của hắn.
Một lát sau, trên trán nàng xuất hiện một vẻ mặt lo lắng.
Đột nhiên, quanh thân Long Vũ toả ra một hơi thở quen thuộc với Kim Phượng. Cùng lúc đó, trên mi tâm hắn xuất hiện một đạo mây màu tím đang bài trừ máu bẩn này.
- Có người thúc dục Phượng Hoàng lệnh?
Kim Phượng nhanh chóng nhìn ra manh mối, khẽ nhíu mày. Vẻ mặt nàng tràn ngập sự kinh ngạc cùng sự tò mò.
Lúc này, Long Vũ đã sớm hôn mê bất tỉnh, căn bản không có khả năng thôi động Phượng Hoàng lệnh. Hơn nữa, muốn thôi động Phượng Hoàng lệnh, tất phải có tâm quyết, khẩu quyết.
Theo hiểu biết của Kim Phượng, tâm quyết và khẩu quyết của Phượng Hoàng lệnh là bí mật của gia tộc. Coi như hắn may mắn có được Phượng Hoàng lệnh, cũng không thể biết được huyền bí trong đó.
Nói cách khác, thúc dục Phượng Hoàng lệnh tuyệt đối không thể nào là Long Vũ.
Đây chính là mấu chốt của vấn đề. Nếu Phượng Hoàng lệnh không phải là do Long Vũ thôi động, vậy là ai chứ?
Đương nhiên, trước mắt không phải là lúc theo đuổi vẫn đề này. Bởi vì hơi thở của phượng hoàng lúc này rất nhỏ bé, cho nên trong quá trình tranh đấu, đạo máu ô uế chiếm thế thượng phong.
Long Vũ trong lúc hôn mê khẽ thở nhẹ một tiếng, lông mi nhíu chặt, sắc mặt trắng bệch, khoé miệng thậm chí còn chảy ra một tia máu đen. Hiển nhiên, lúc này hắn thật sự thống khổ.
- Tiểu đệ đệ, xem ra cậu thực sự là oan gia của ta.
Kim Phượng lẩm bẩm:
- Mẫu thân. Người cho con tới Huyền Linh Thiên tìm kiếm duyên phận.. Con luôn luôn không biết duyên phận là cái gì. Người thanh niên trước mắt này mang bảo vật của Phượng tộc, không biết cậu ta có phải là duyên phận của con hay không, nhưng con phải cứu lấy cậu. Chỉ mong trong tương lai người không có trách con.
Ngây người nửa ngày, Kim Phượng hít sâu một hơi, lặng lẽ niệm khẩu quyết, trên trán lập tức xuất hiện một dấu hiệu phượng hoàng màu vàng, ánh sáng rực rỡ, tràn ngập màu sắc.
Lúc đó, ba con phượng hoàng đậu trên cây ngô đồng vội vàng nằm rạp xuống, trong đôi mắt tràn ngập sự kính sợ.
Kim Phượng phong trụ mấy đại huyệt của Long Vũ, sắc ửng đỏ, đôi môi chậm rãi tiến tới, nhẹ nhàng hôn lên môi Long Vũ. ( Được em thứ hai hôn môi, nhưng mà lần này nó không biết gì). Lập tức một dòng khí kim sắc từ trong miệng nàng chậm rãi tiến vào trong miệng Long Vũ.
Dòng khí màu vàng nhẹ nhàng tiến vào, sắc mặt Long Vũ dần trở nên hồng hào, mà kinh mạch trong cơ thể nhanh chóng được chữa trị.
Tại chỗ mi tâm của hắn, hơi thở phượng hoàng cũng trở nên cường đại hơn. Chỉ một thời gian đã ngang bẳng với vết máu dơ bẩn kia.