Đại Bảo Bối

Chương 2

Công việc làm cơm của Chúc Chu rơi vào buổi tối và cuối tuần, cho nên anh tìm thêm một công việc làm thêm, phát tờ rơi, bán đồ uống hoặc sữa chua trong các cửa hàng.

Thực ra anh cũng vừa mới bắt đầu công việc, rất nhiều chuyện còn đang mò mẫm.

Từ khi anh tốt nghiệp đại học đến giờ chưa từng có công việc nào, bởi vì trước kia trong nhà có chút tiền, anh cũng  coi như thiếu gia nhà giàu, không lo ăn uống, cũng chưa từng phải ưu sầu về tiền nong, anh không có chí hướng quá cao xa, cũng không có đầu óc thông minh cơ trí, việc phải nghĩ tương đối đơn giản, là một người rất dễ thỏa mãn.

Cho nên sau khi bị bạn trai cũ phản bội, anh không còn ôm ảo tưởng ngây thơ với tình yêu nữa, nhưng anh luôn muốn có cho mình một mái ấm gia đình riêng, có đứa con của mình, đặc biệt là sau khi cha anh qua đời, loại cảm giác cô độc kia thường làm anh đánh mất phương hướng, cảm thấy hụt hẫng.

Để làm cha, anh quyết định đi xin thụ thai nhân tạo, làm một người cha chưa kết hôn, toàn bộ quá trình, đệ trình báo cáo sức khỏe, kê khai tài sản, tham gia khảo thí lấy giấy chứng nhận cha mẹ, thêm cả thời gian xếp hàng, chờ đợi ba năm, cuối cùng, đến năm thứ tư anh cũng có được một đứa con cho mình.

Tuy Chúc Chu là thiếu gia nhà giàu, nhưng sau khi cha Chúc qua đời, phần lớn gia sản đều bị mẹ kế và em trai cùng cha khác mẹ kế thừa, anh chỉ có một bất động sản nhận được khi bé cùng chút tài sản tích trữ.

Nhưng do nuôi con, tiền trữ được chống đỡ vài năm thì không có vấn đề gì, nhưng sau này con lớn thì sao? Sau đó chỗ cần tiền càng lúc càng nhiều, vừa nghĩ như thế không chịu được bao nhiêu năm, vì suy tính về dài, Chúc Chu cho thuê căn biệt thự đắt đỏ kia đi, đổi lại được chút phí sinh hoạt hàng ngày, đỡ việc, cũng có thể chuyên tâm chăm con.

Bởi vì không có kinh nghiệm làm việc và có chứng sợ hãi xã hội nhẹ, hơn nữa ở cái tuổi này của anh nếu làm việc trái chuyên ngành rất khó tìm được một công ty nguyện ý bồi dưỡng. Sau đó anh mở lối đi riêng, nghĩ mình có thể làm cơm, làm quản gia cũng khá thích hợp, Chúc Chu bèn đi công ty cung cấp dịch vụ quản gia kiếm việc, trước tiên tham gia huấn luyện, sau đó có thể chờ lọt vào mắt xanh của khách hàng, rồi được sắp xếp công việc.

Vốn dĩ Chúc Chu chỉ ôm tâm lý may mắn thử một lần, không ngờ lại thật sự nhận được việc, hơn nữa lương bổng còn cao hơn mấy công ty anh từng nộp CV vào rất nhiều. Tuy thời gian hơi bất tiện nhưng anh nghĩ thoáng, ngược lại có thể lợi dụng thời gian này để kiếm thêm chút thu nhập.

Thực ra anh vẫn chưa đến nước đường cùng, chỉ là phòng ngừa chu đáo, nghĩ lại thì con trai từng ngày từng ngày lớn lên, sau đó phải lên tiểu học, cấp hai, cấp ba, còn cả đại học, thậm chí lớn hơn chút nữa con còn phải kiếm việc, mua nhà.

Oa, nghĩ một chút đã ra mấy khoản chi tiêu không nhỏ, tuy trước mắt chưa đến nước rỗng túi, nhưng Chúc Chu không nghĩ đến miệng ăn núi lở cũng không muốn sau này trở thành gánh nặng của con, bắt đầu đi làm sớm một chút, tích góp cho con trai thêm chút tiền, sau này cuộc sống của con sẽ thoải mái hơn.

Còn về căn biệt thự mà cha mẹ tặng cho anh kia, thực ra anh không tính bán đi, bởi vì bán đi rồi, thu về tay được một khoản lớn nhưng không thể kéo dài, ngược lại đem cho thuê có thể thoải mái hơn không ít, hơn nữa không phải anh không thể đi làm.

Trước đây không đi làm là do muốn dành thời gian bên con khi bé trưởng thành, hiện tại bé con lớn hơn chút rồi, hết kỳ nghỉ hè được lên lớp nhỡ, dần dần anh cũng có thể rảnh tay để làm chuyện khác.

Lúc chưa có con, anh không thiếu tiền, ba vẫn luôn cổ vũ anh đi làm những việc mình muốn, vui đùa thoải mái. Có con rồi, ba không còn trên đời, tiền cũng không thể tùy ý tiêu như trước đây, anh phải tỉ mỉ tính toán chi phí sinh hoạt.

Đến người đơn thuần tiến vào giai đoạn kiếm sống cũng phải học cách trưởng thành, không sẽ phải chịu đói.

Buổi tối tắm cho con xong, Chúc Chu dỗ bé ngủ, rời khỏi phòng trẻ con, trở lại phòng ngủ của mình, nhìn ảnh chụp chung trên đầu giường, không nhịn được cầm lên vuốt ve mấy lần.

Trong ảnh là một nhà ba người nhà anh, ba, mẹ cùng với Chúc Chu lúc nhỏ.

Mẹ qua đời vì bệnh tật, sau đó nhờ cô giới thiệu, ba anh tái hôn và có thêm một em trai. 

Em trai nhỏ hơn anh ba tuổi, lúc còn bé rất đáng yêu.

Bởi vì mẹ qua đời khi anh còn rất nhỏ, không nhìn ảnh sẽ quên mất người phụ nữ có ấn tượng mơ hồ kia, nhưng anh nhớ rõ, từng có người rất dịu dàng chăm sóc anh, yêu anh, luôn nhẹ giọng nhỏ nhẹ hỏi han anh, hôn trán cùng hai má anh.

Mẹ kế cũng rất tốt, chỉ là hơi lạnh nhạt, sống chung cũng chẳng sao.

Bởi vì ba rất quan tâm chăm sóc anh, cho nên mẹ kế có lạnh nhạt hay không không có ảnh hưởng gì với anh, so với dì ghẻ ác độc thường xuất hiện trên phim, anh thấy mẹ kế rất ổn, chỉ hơi kiệm lời thôi.

Hơn nữa hiện tại không còn giữ liên lạc với nhau.

Ba giống như chiếc khuy áo, trước đây nối liền mấy người bọn họ với nhau, ông ấy đi, từng người tự trở về với cuộc sống của mình.

Ba để lại công ty cho em trai là đúng, bởi vì em trai ưu tú, thông minh hơn anh, đi học toàn nhảy lớp, tốt nghiệp xong cũng biết mình muốn làm gì. Mà anh không có hoài bão gì lớn, chỉ muốn làm một phú nhị đại vui vẻ nhàn nhã.

Cho anh tiếp quản công ty khác nào để anh làm công ty phá sản.

Anh biết thật ra tình trạng công ty nhỏ ba để lại kia càng ngày càng tệ, chỉ là anh biết quá muộn, ba anh vẫn luôn tự gồng gánh áp lực, sau đó ba mất, giao cho em trai, là một mỡ hỗn loạn… 

Anh không làm được, cho nên thức thời đứng ở bên ngoài, không khiến người ta thêm phiền.

Chúc Chu nhìn bức ảnh một lúc, nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi trong hình, nói: “Ba, mẹ, hi vọng hai người ở đó có thể sống thật vui vẻ, con có thể chăm sóc cho mình thật tốt, còn có thể chăm nom thật tốt cho cháu nội của ba mẹ đây! Không cần lo cho con, công việc mới con cũng sẽ cố gắng!”

Nói xong đặt khung ảnh xuống, cầm lấy một bức ảnh khác, đây là ảnh chụp chung của Chúc Chu và Quan Quan.

Quan Quan được Chúc Chu ôm vào lòng, là ảnh chụp lúc Quan Quan hai tuổi, bọn họ đi cắm trại trên bãi cỏ ngoài công viên. Chúc Chu dựng chân máy ảnh để chụp hai ba con, bé Quan Quan cười lộ hàm răng trắng, trong mắt phảng phất như có sao, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết, như được đúc ra từ một khuôn với Chúc Chu.

Hai cha con nhìn rất giống nhau, đến điệu cười cũng y chang.

Hôm sau, Chúc Chu cố ý chuẩn bị cho Quan Quan một bữa sáng ngon miệng, bình thường muộn muộn anh mới gửi Quan Quan đến vườn trẻ, ba bữa đều giải quyết ở đó. Từ khi Chúc Chu bắt đầu bận chuyện công việc, đã lâu rồi chưa nấu cơm cho con trai, nghĩ đến hôm qua con trai từ vườn trẻ trở về nói muốn ăn cơm anh làm, hôm nay Chúc Chu dậy thật sớm, cố ý làm bữa sáng cho bảo bối nhà mình.

Hai cha con vui vẻ ăn bữa sáng xong, Chúc Chu thay quần áo, xách cặp sách của Quan Quan, ôm Quan Quan đi vườn trẻ.

Đến nơi, xoa đầu bé, dặn bé nghe lời thầy cô, sau đó hai cha con vẫy tay tạm biệt.

Chúc Chu đi siêu thị, Quan Quan đi vào lớp.

Đến siêu thị, Chúc Chu đến phòng nghỉ lấy đồng phục, thay đồ xong thì lấy một tập tờ rơi quảng cáo món sữa chua mới ra mắt mùa hè năm nay.

Ban ngày Chúc Chu chủ yếu làm tiếp thị cho sữa chua mới ra, sữa chua hương cam, hỗ trợ tiêu hóa vân vân, thế mà được thổi phồng lên tận trời luôn.

Sáng sớm, người đến siêu thị không nhiều, cả buổi sáng Chúc Chu đều ở siêu thị, cũng chỉ bán được 10 đơn, 10 đơn là 10 thùng, so với mấy món sữa chua kinh điển thì lượng tiêu thụ này là quá ít.

Nhưng thời điểm này lưu lượng khách không lớn, bán cũng không bán được bao nhiêu, lượng tiêu thụ chủ yếu tập trung vào buổi tối, các nhóm người tan làm tan học mới đẩy lượng khách tăng lên.

Mà lúc ấy anh đã thay ca rồi, nhưng không thể nhụt chí, âm thầm tự nói với mình, ngày mai tiếp tục cố gắng! Học chút tài ăn nói của đồng nghiệp!

Buổi trưa không ăn cơm bên ngoài, sau khi Chúc Chu thay ca với đồng nghiệp thì về nhà, tự nấu bữa trưa, tự nấu rẻ hơn ăn hàng nhiều.

Buổi chiều còn phải đi học lớp kỹ năng, hiện tại anh chỉ có tư cách là đầu bếp gia đình, chỉ có thể nấu cơm, nếu như bao hết việc nhà, lương có thể tăng gấp đôi, cho nên hiện tại anh dành buổi chiều đến trung tâm học kỹ năng làm việc nhà, sau này còn thi lấy giấy chứng nhận.

Không đi sẽ không biết, việc nhà trông thế mà phải làm cẩn thận như vậy, không hề đơn giản như Chúc Chu tưởng tượng, còn rất tốn sức, rất rườm rà.

Mặc dù trong xã hội hiện đại người máy gia dụng rất phổ biến, nhưng vẫn có những gia đình có thể kham nổi chi phí thuê quản gia, bởi vì những việc người máy gia dụng làm được cũng có hạn, còn cần được bảo dưỡng định kỳ, cho nên mời một quản gia đa năng phối hợp sẽ tốt hơn, tùy vào tình huống tài chính của từng nhà.

Bốn giờ rưỡi tan học, Chúc Chu về nhà nấu cơm ăn cơm, năm rưỡi đến nhà Thời Đường, vì đã đặt trước đồ giao tận nơi nên Chúc Chu vừa tới cửa nhà thì nguyên liệu nấu ăn tươi mới cũng vừa lúc đến nơi.

Chúc Chu bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn, trước tiên hầm canh rong biển.

Hôm nay thời gian dư dả, làm một đĩa bò kho củ cải (1), ruột già xào hành (2), gan heo xào (3), lại thêm hai món chay, hoàn hảo.

Lúc Thời Đường đẩy cửa tiến vào, mùi thơm nhẹ nhàng truyền đến, dù có bật quạt hút mùi hắn vẫn có thể ngửi được chút hương thơm, cũng không chán ghét mùi vị này, tràn đầy không khí sinh hoạt gia đình, làm tinh thần căng thẳng cả ngày của hắn dần thanh tĩnh lại, Thời Đường có thể đoán được mấy món, tỷ như ruột già xào hành, có món này nhỉ?

Nghĩ như vậy, đổi giày ở huyền quan, phía sau vang lên tiếng nói đánh gãy suy nghĩ của hắn.

“Tiên sinh về rồi, cơm nước vừa xong, mười phút nữa dọn lên bàn sao?” 

Thời Đường xỏ dép, liếc mắt nhìn qua anh chàng trông thì nhỏ hơn hắn mà thật ra lại nhiều tuổi hơn.

Từ khí chất, anh là một người có khuôn mặt hiền lành, lúc cười khiến người ta nghĩ đến một loại động vật nhỏ dịu ngoan.

Thời Đường gật gật đầu.

“Ừm.”

Cất bước về phòng ngủ rửa ráy thay quần áo.

Chờ mười phút sau, Thời Đường tắm gội xong, đi đến trước bàn ăn, cơm canh đã bày biện đâu ra đấy, canh cũng múc ra rồi, đậy kín nắp.

Hắn mở ra nắp, uống canh trước.

Lúc này Chúc Chu đang bận rộn trong bếp, dọn dẹp phòng và sắp xếp nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh.

Rõ ràng có hai người, mà không ai có ý định tán gẫu, việc ai nấy làm.

Một người ăn cơm, một người thì quét tước phòng bếp.

Không biết còn tưởng là một đôi chồng chồng đã mất đi nhiệt tình sau mười năm sống chung.
Bình Luận (0)
Comment