Đại Bảo Bối

Chương 48

Chúc Chu có dự cảm rằng Chúc Phạn sẽ ở dưới lầu chờ mình, dù sao chuyện anh xuất hiện ở đây, còn mang cơm cho Thời Đường nhất định sẽ khiến người ta kinh ngạc. Người bình tĩnh đến đâu cũng đứng ngồi không yên, phải tán gẫu một chút, huống chi bọn họ còn là anh em.

Đợi Thời Đường ăn xong, Chúc Chu cũng không làm phiền Tiểu Lâm, anh tự áng chừng thời gian rồi hỏi thư ký bên ngoài phòng làm việc một chút rồi vào lấy hộp cơm.

Khi anh vào phòng, Chúc Phạn đã rời đi từ lâu.

Đến dưới lầu, Chúc Chu nhìn xung quanh một lượt, thấy Chúc Phạn đang ngồi trong xe cách đó không xa.

Chúc Phạn nhìn thấy Chúc Chu, mày càng nhíu chặt hơn, y xuống xe, đi về hướng Chúc Chu. Y mặc áo gió, khí chất xuất chúng.

Chúc Chu vừa xuống lầu đã đội mũ lên, hai người hai phong cách hoàn toàn khác nhau, một người cẩn thận tỉ mỉ từ đầu tới chân, một người ăn mặt nhàn nhã, khí chất ôn hòa.

Chúc Chu chủ động mở lời chào Chúc Phạn.

“Đã lâu không gặp.”

Chúc Phạn đứng trước mặt Chúc Chu, nói: “Anh làm gì ở đây?” Ánh mắt lộ vẻ khó hiểu.

Chúc Chu bật cười: “Anh là đầu bếp của Thời tiên sinh, buổi trưa qua đây đưa cơm cho hắn.”

“Sao anh phải làm chuyện như vậy? Anh rất nghèo sao?” Giọng điệu Chúc Phạn kìm nén, nhưng Chúc Chu vẫn nhận ra rằng Chúc Phạn không thích.

Chúc Chu không nhịn cười được, anh cảm thấy câu hỏi này của Chúc Phạn có chút ngốc, đáp: “Nhiều người đi làm không phải vì nghèo túng, anh cũng cần đi làm.”

“Nhà ba để lại cho anh cùng khoản tiền để dành không đủ cho anh tiêu sao?” 

Chúc Chu đáp một cách hiển nhiên: “Đủ tiêu, nhưng anh cũng phải suy nghĩ một chút cho con trai của mình. Người thông minh sẽ không chờ đến lúc miệng anh núi lở.” Hiện giờ anh đã khác, cũng có người làm lí do cho anh cố gắng, không thể cứ tùy ý với cuộc đời của mình nữa. 

Chuyện Chúc Chu trở thành baba khi chưa kết hôn Chúc Phạn cũng biết, nghĩ đến anh cũng bắt đầu cân nhắc những vấn đề thực tế thì nắm tay siết chặt cũng dần buông lỏng ra.

“Vậy cũng không cần phải đi làm cơm cho người khác, anh có thể đi làm việc khác, hoặc đến công ty của tôi. Baba thấy anh đến công ty làm cũng sẽ thấy vui.” Chúc Phạn hời hợt đáp.

Chúc Chu khoát tay: “Cậu cũng biết năng lực của anh kém thế nào rồi, công việc chỗ cậu không hợp với anh. Anh thích làm cơm, thù lao của công việc này không hề kém hơn việc anh làm những công việc bình thường, thậm chí đãi ngộ cũng rất tốt. Anh biết cậu đang lo lắng điều gì, anh sẽ không tiết lộ cho Thời tiên sinh hay bất cứ bạn làm ăn nào của cậu biết chuyện chúng ta là anh em, sẽ không để cậu thấy mắt mặt đâu.” Chúc Chu cho rằng Chúc Phạn đang lo lắng chuyện anh trai y là một đầu bếp bị truyền ra ngoài sẽ khiến ông chủ công ty như y mất mặt.

Ánh mắt Chúc Phạn lộ vẻ khó tin, sau đó cụp mắt bình tĩnh nói: “Anh thấy tôi lo người khác biết anh là anh trai tôi sẽ khiến tôi mất mặt sao?”

Chúc Chu có chút mê man, nghĩ một lúc rồi chuyển đề tài: “Công ty thế nào? Càng ngày càng tốt ha? Nếu baba biết cậu ưu tú như vậy, vực dậy được công ty thì ba sẽ rất vui vẻ.”

Chúc Phạn không phản bác lời Chúc Chu, nghĩ một lúc mới hỏi Chúc Chu: “Anh thiếu tiền không?”

Chúc Chu lắc đầu: “Không, cậu không cần lo, chẳng qua là anh thấy mình nên đi làm. Quan Quan cũng đến tuổi đi học rồi, anh cũng không có việc gì, tìm cho mình chút chuyện để làm còn có thể để dành chút tiền.”

Chúc Phạn cười khẩy một tiếng: “Vậy sao anh không ở trong căn nhà ba mua cho anh?” Nếu không phải không trả nổi phí bất động sản sao còn muốn chuyển đi? Không trả nổi phí bất động sản còn không phải là đang thiếu tiền sao?

Chúc Chu giải thích: “Nhà anh chỉ có hai người là anh và Quan Quan thôi, ở trong căn nhà lớn như vậy là không cần thiết, hơn nữa phí bất động sản thực sự có chút quá sức với anh, cho thuê còn có thu nhập ổn định. Anh và con trai ở trong phòng trọ chất lượng bình thường vẫn rất ổn, anh thấy cuộc sống như vậy sẽ giúp anh không phải rơi vào cảnh túng quẫn, không có gì không ổn.”

Chúc Phạn thấy mình không thể tiếp tục nói chuyện với Chúc Chu nữa, câu nói vừa dứt đã quay người rời đi:

“Anh vẫn khiến tôi thất vọng như trước.”

Chúc Chu nhìn Chúc Phạn lạnh mặt rời đi, giật mình đứng tại chỗ, ánh mắt mờ mịt, sững sờ.

Làm anh trai, bị em trai bảo mình làm y thất vọng, trong lòng Chúc Chu có chút kinh ngạc, sau đó là áy náy, vì anh biết lúc trước công ty nhà mình khó khăn thế nào. Thực tế là cách mức phá sản không xa, nhưng Chúc Phạn với thành tích vô cùng xuất sắc vốn có thể tìm một công ty khác tốt hơn, trải qua những ngày thoải mái hơn, lại vẫn quay về tiếp quản cái mớ hỗn loạn ấy. Còn anh là anh trai nhưng lại không giúp đỡ được chút gì có ích, thậm chí vẫn ở nhà lớn, đi xe sang, cầm tiền từ quỹ ủy thác, tuy sau này mấy thứ ấy không còn nữa nhưng anh vẫn sống cuộc sống của mình, không mảy may cống hiến gì cho công ty.

Lúc đó trước khi ba đi có nói chuyện cổ phần, vì anh không tham gia vào sự vụ gì trong công ty cho nên không nắm nhiều cổ phần. Nhưng anh nghĩ một hồi, cuối cùng cũng không nhận.

“Giao cổ phần cho người có năng lực đi ạ, bán cho nhà đầu tư hoặc đưa cho Chúc Phạn. Để cho con cũng không có tác dụng gì, chỉ tổ lãng phí. Nếu như công ty phát triển tốt thì con còn có quỹ ủy thác, nếu công ty phát triển không tốt, quỹ ủy thác cũng mất, cổ phần cũng chẳng còn tác dụng gì, khiến con phải có trách nhiệm mà con không thể hoàn thành. Đó là một loại áp lực, là áp lực mà con không muốn, con chỉ muốn làm chuyện mình thích thôi ạ.”

Chúc Chu biết mình rất ích kỷ.

Cho nên khi công ty khởi sắc, anh cũng chưa hề nghĩ tới việc đi đòi tiền đòi xe, anh thấy đây là trái ngọt mà em trai vốn nên gặt hái được, anh không có tư cách đi tranh, bởi vì không làm mà đòi có ăn thì quá đê hèn.

Mà cuộc sống của anh cũng không khó khăn, ngày qua ngày chầm chậm cũng không tồi, cần gì phải vướng vào tranh đoạt tiền tài, muốn đi rước phiền vào người sao.

Chúc Phạn bận bịu cả ngày, sau khi ký hợp đồng lập tức quay về công ty mở họp, họp xong thì bắt đầu xử lý văn kiện cần phê duyệt, bận tối tăm mặt mày tới 8 giờ mới rời khỏi công ty.

Từ khi cận kề cảnh phá sản đến bây giờ khi Chúc thị có thể đàm phán hợp tác với các tập đoàn đa quốc gia, nhiều năm như vậy Chúc Phạn đã có cống hiến không nhỏ, đó cũng là năng lực của y, muốn năng lực có năng lực. Nhưng không có nghĩa con đường này dễ đi, không phải chưa từng có phi vụ thất bại, không phải Chúc Phạn chưa từng chán nản, nhưng cảm giác chịu thất bại lại như kích thích người con trai ấy. Cũng may hiện tại mọi chuyện đều qua rồi, y đã vượt qua, đưa công ty hướng về một tương lai tốt đẹp hơn, đổi văn phòng càng to hơn, cũng hợp tác với khách hàng lớn hơn. 

Y như quên mất mình có một người anh trai, quên mất có một người như vậy tồn tại trên đời.

Nhưng hôm nay nhìn thấy anh xuất hiện trong phòng làm việc của Thời Đường, một khắc kia biết bao hồi ức liên quan đến anh như ùa về trong trí óc y.

Điều này làm cho cảm xúc vui sướng vì đàm phán thành công của Chúc Phạn giảm đi một nửa.

Về đến nhà, mẹ của Chúc Phạn – Tô Tuyết Chi còn chưa ngủ, còn đang ôm mèo xem TV, thấy Chúc Phạn về, vốn định quay mặt đi không để ý tiếp tục xem TV. Nhưng nghe tiếng bước chân nặng nề của Chúc Phạn, cũng không giống hợp tác không thành công, bà bèn tắt TV, đứng lên nhìn Chúc Phạn, hỏi một câu: “Không phải con đi bàn chuyện hợp tác sao? Sao vậy, không thuận lợi sao?” 

Chúc Phạn nghe vậy, tháo ca-ra-vat, để dì giúp việc rót cho mình chén nước, y nhận nước nhấm một hụm, nói: “Hợp đồng không có vấn đề gì, rất thuận lợi, mẹ không cần lo.” 

Tô Tuyết Chi quan sát con trai một lúc rồi hỏi: “Gặp chuyện gì vậy?”

Chúc Phạn biết mẹ mình nhạy cảm lại cẩn thận, bà biết rất nhiều chuyện, bà chỉ định không nói ra thôi. Nhìn thấy bà mở miệng hỏi, y biết ngay mẹ đang lo lắng cho mình, Chúc Phạn chỉ đáp một câu.

“Hôm nay đụng phải Chúc Chu.”

Nghe thấy tên Chúc Chu, Tô Tuyết Chi sững sờ, sau đó bà khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, vuốt lông cho con mèo trong lòng, hỏi: “Hai đứa hàn huyên vài câu?”

“Vâng.”

“Chúc Phạn, nói tới Chúc Chu, con định khi nào…” 

Chúc Phạn ngắt lời Tô Tuyết Chi: “Những chuyện này mẹ không cần để ý đến, tiền bên quỹ ủy thác con chỉ tạm thời hoãn lại, cũng không phải sẽ không cho anh ấy. Trước kia thực sự là do quỹ ủy thác không có tiền, không có cách nào gửi tiền qua được.”

Tô Tuyết Chi lạnh nhạt nói: “Con cố ý hoãn làm gì, đừng vì tiền mà làm tổn thương hòa khí, ba con cũng không vui nếu con làm như vậy. Cậu ta cũng không phải người thích gây chuyện.” Giống như Chúc Chu biết rõ tính cách của mẹ kế, Tô Tuyết Chi làm mẹ kế cũng coi như là nhìn Chúc Chu lớn lên, tuy tình cảm đạm bạc nhưng bà hiểu rõ tính tình của con riêng, cho nên bà không hiểu tại sao con trai lại muốn hoãn không cho quỹ ủy thác chuyển tiền cho ba con Chúc Chu. tuy hai năm trước thực sự không phát được tiền, công ty đều là có vào mà không có ra, nhưng sau hai năm không phải đã ổn rồi sao?

Nhưng con trai là lãnh đạo cấp cao nhất của công ty, chuyện gì cũng phải hỏi ý kiến của y, Chúc Chu thì ở quá xa, không có cách nào liên lạc với anh, bà cũng không quan tâm mấy chuyện đó, sẽ không để tâm quá nhiều. Nhưng hôm nay Chúc Phạn lại chủ động nhắc tới, bà nhớ ngay tới chuyện này.

Nhìn Chúc Phạn thiếu kiên nhẫn cởi áo khoác âu phục đi lên lầu, Tô Tuyết Chi thở dài trong lòng.

Tính cách con trai cũng giống bà, có chuyện gì cũng không muốn nói cho người khác, mười mấy tuổi đã bắt đầu tự đưa ra quyết định. Vốn năm ấy bà không tán thành việc con trai vừa tốt nghiệp đại học đã vào làm trong công ty của chồng, tình nguyện để công ty tuyên bố phá sản, bởi vì dù công ty có phá sản thì bà tin với năng lực của con trai, con trai bà sẽ không phải sống quá khổ. Là con trai bà quyết định gánh lấy cái trọng trách này, nỗ lực chịu khổ của con bà đều nhìn thấy, cũng thấy đau lòng. Vì không muốn để con chịu khổ quá nhiều, bà không thể không hạ mình đi nói chuyện với anh trai, mong anh trai giúp đỡ con mình một chút. Tô Tuyết Chi cũng không thích dính líu vào những chuyện này, nhưng thế mà con trai lại không chấp nhận, cứ vậy dựa vào sức của một người dẫn dắt một đám nhân viên đã mang ý nghĩ rã đám đi chấn chỉnh lại từ đầu.    

Cho nên chuyện liên quan đến Chúc Chu, Tô Tuyết Chi cũng không biết Chúc Phạn nghĩ thế nào, tại sao lại muốn làm như vậy, bà không làm được gì, nhưng hôm nay thực sự nhịn không được mới hỏi ra miệng.

Chúc Phạn lên lầu tắm rửa, sấy khô tóc rồi nằm lên giường, nhìn trần nhà nhớ đi nhớ lại ký ức ở bên nhau lúc trước.

Khi còn bé, anh trai gần như không cần nỗ lực gì cả. Không có hứng thú với chuyện gì, ba sẽ không ép anh ấy, thi trượt, ba sẽ không trách anh ấy, chỉ lặng lẽ mời gia sư cho anh. Nhưng y thì không giống thế, nếu y không muốn làm chuyện mình không hứng thú, ba sẽ nói: “Con phải ngoan, nghe lời mẹ con đi.”

Lẽ nào bởi vì anh trai không có mẹ, nên có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó sao?

Y vẫn luôn rất ngưỡng mộ anh trai, khi xưa gần như chưa từng thấy lúc nào anh không vui vẻ, trên mặt luôn nở nụ cười thật tươi, ông bà nội có vẻ yêu thích anh ấy hơn.

Còn y thì luôn phải đọc sách, làm bài, đến lớp năng khiếu cùng đủ các loại cuộc thi.

Y vốn tưởng rằng lâu ngày anh ấy không nhận được tiền từ quỹ ủy thác thì một ngày nào đó sẽ đến tìm y.

Càng không ngờ anh ấy sẽ vì tiền mà đi làm cơm cho người ta.

Điều này làm Chúc Phạn trăn trở suy nghĩ một hồi rồi lại buồn bực mất tập trung không ngủ được.
Bình Luận (0)
Comment