Đại Bảo Bối

Chương 6

Thời Sơ, đại ca của Thời Đường, nhìn bạn học cấp ba của Thời Đường, Triệu Lôi, ánh mắt tha thiết. 

“Thời Đường nói thế nào?”

“Gần đây hắn bận việc, không có thời gian trở về.” Nhưng thật ra là Triệu Lôi nói uyển chuyển, Thời Đường vừa biết gã là thuyết khách của Thời Sơ, liền nói hai chữ, không gặp, sau đó trực tiếp bỏ qua cái đề tài này. Lúc Thời Đường đi vẫn rất thất vọng với gã. 

Vừa nghĩ bởi vì chuyện của nhà họ Thời mà ấn tượng về mình của Thời Đường kém đi, trong lòng Triệu Lôi thấy cái được không bù được cái mất, nhưng nếu đã nhận giao phó, gã vẫn quay lại đây nói việc này với Thời Sơ.  

Thời Sơ nghe Triệu Lôi nói rồi hừ một tiếng.

Trương Bội, vợ Thời Sơ, bưng nước đến, nghe vậy trên mặt cũng có chút khó coi, cô ta để nước lên bàn rồi nói: “Nói thế nào thì cũng là người một nhà, sao anh ta lại tuyệt tình như vậy?” Về việc nhà họ Thời đối xử ra sao với Thời Đường, Trương Bội chưa từng nghe người nhà kể bao giờ. Cô ta kết hôn với Thời Sơ, trong ấn tượng chưa từng thấy đứa em hai này, thường nghe cha mẹ chồng vì Thời Đường chẳng quan tâm mà buông lời oán giận, nghĩ Thời Đường là một đứa con trai phản nghịch, có quan hệ không tốt với người trong nhà. Hơn nữa cô ta đứng cùng phe với Thời Sơ, đương nhiên sẽ phụ hoạ cho thái độ của Thời Sơ, cảm thấy đều là vấn đề của Thời Đường. 

Thời Sơ siết chặt điếu thuốc trong tay nói: “Càng lớn càng không ra gì, trong nhà lúc trước chưa từng thiếu của nó một miếng cơm. Không phải chỉ là lúc không chú ý đến nó được nên phải đưa đi học nội trú thôi sao? Không phải tôi đây lên cấp ba cũng trọ ở trường à? Cũng không biết nó xảy ra chuyện gì, oán khí lớn như vậy, không chịu biết ơn chút nào.”

Triệu Lôi bàn giao xong chuyện cũng không ở lại lâu, đứng lên nói: “Đại ca, em còn có việc, đi về trước, làm phiền chị dâu rồi.”

Thời Sơ đứng lên nói: “Không ngồi thêm một lát sao?”

Trương Bội nói: “Đúng vậy, nước còn chưa uống đây này.”

Triệu Lôi vung tay nói: “Ngày khác đi, thật sự có chuyện, không quấy rầy hai ngươi nữa.”

Thời Sơ nói: “Nói gì vậy, cậu có việc thì đi bận việc trước đi, hôm khác đại ca mời cậu ăn cơm. Lôi tử, cám ơn cậu, khiến cậu thêm phiền rồi.”

“Không có chuyện gì, không cần tiễn, em tự xuống lầu là được.”

Sau Triệu Lôi rời đi, Trương Bội đi thu dọn đồ đạc, vừa dọn dẹp vừa nói với Thời Sơ: “Bà nội sinh bệnh nằm viện, một lần hắn cũng không qua đây. Lúc đầu còn tưởng hắn không biết, cố ý nhờ Triệu Lôi báo tin, kết quả biết rồi cũng không tới. Thực sự là không nghĩ ra, năm đó ba mẹ chỉ gửi hắn đi học nội trú thôi, sao lại không gỡ bỏ được khúc mắc này? Không biết còn tưởng là nuôi kẻ thù, ai biết là con ruột?”

Chuyện này Thời Sơ không nói nhiều với Trương Bội, hơn nữa đều là chuyện cũ rồi, cũng không muốn nhắc lại. Nghe Trương Bội tức giận bất bình, Thời Sơ nói: “Được rồi, nói ít thôi.”

Thời Sơ như vậy, Trương Bội còn tưởng rằng Thời Sơ là không muốn nghe cô nói về người nhà họ Thời, cầm khăn lau đứng lên đi vào nhà bếp.

“Anh ấy, chỉ tại anh hiền lành, dù chuyện dưỡng lão có quốc gia lo, không cần chúng ta bận tâm, nhưng phận con cháu cũng không thể quanh năm suốt tháng không tới thăm trưởng bối được? Em ghét nhất là những kẻ vô lương tâm bất hiếu.”

Thời Sơ không tiếp lời nói, Trương Bội cằn nhằn hai câu, sau đó cũng yên tĩnh.

Thời Sơ tự nhiên nhờ người đến báo tin với Thời Đường, có hai nguyên nhân. Một là biết được hình như Thời Đường sinh sống ở nước ngoài rất tốt, nhìn thái độ của bạn học cấp ba khi nói về Thời Đường là gã có thể nhận thấy được, muốn xoa dịu phần nào quan hệ anh em. Nguyên nhân thứ hai là mẹ ngã bệnh, hi vọng Thời Đường qua xem một chút

Chỉ không ngờ rằng Thời Đường lại không thèm quan tâm.

Nghĩ tới đây, Thời Sơ cầm điện thoại xem tin tức, những biện pháp nghĩ được gã đã nghĩ cả rồi, không thấy được mặt đối phương thì gã cũng chịu.

Ngày thứ tư hôm ấy, Thời Đường gửi tin cho Chúc Chu nói hắn đi công tác hai ngày, hai ngày này không cần đến làm bữa tối, mà bữa cơm của thứ tư thứ năm sẽ bổ sung vào trưa thứ sáu và thứ hai tuần sau

Chúc Chu thương lượng cùng Thời Đường, cơm trưa thứ sáu và thứ hai không cần đến nhà hắn làm, buổi trưa anh chuẩn bị kĩ cơm hộp, đưa thẳng đến công ty Thời Đường.

Thời Đường cảm thấy khả thi, đồng ý.

Hai ngày thứ tư thứ năm, buổi tối không cần ra ngoài, Chúc Chu thừa dịp có thời gian, trước khi đón Quan Quan tan học, đưa hoành thánh đã đóng gói kỹ đến tay Chu Nhất Thành.

Chu Nhất Thành rất cảm kích.

“Đợi tôi ăn xong sẽ tự mình trả hộp cho cậu.” 

Chúc Chu khoát tay, không để ý mà nói: “Không thành vấn đề, vậy anh nghỉ ngơi đi, tôi đi đón Quan Quan tan học.” 

Nếu chiều thứ tư thứ năm có thể tự mình sắp xếp, Chúc Chu sẽ không để Quan Quan ăn tối ở vườn trẻ, từ sớm đã đến đón con trai bảo bối đi, sau đó đưa bé đến công viên giải trí, chơi ở đó một tiếng rồi đi đánh chén một bữa ở KFC.

Chúc Chu vẫn luôn tận dụng mọi lúc mọi nơi đưa Quan Quan đi thả lỏng.

Vì Chúc Chu thấy loại thực phẩm chiên dầu này không hợp cho trẻ con ăn, nên anh rất ít khi đưa Quan Quan đến đây. Nhưng để hôm nay Quan Quan vui vẻ hơn, cố ý đến công viên giải trí, gần đó còn có KFC và McDonald, trẻ con thấy sẽ rất muốn ăn, anh không nỡ từ chối, ngẫu nhiên ăn một lần hai lần thì không có gì đáng ngại.

Nhìn đại bảo bối nhà mình một tay cánh gà, một tay khoai chiên, ăn đến nỗi khóe miệng cũng dính tương cà. Chúc Chu cầm giấy ăn, vừa lau mép cho Quan Quan vừa cười hỏi bé: “Ăn ngon không?” Đã là trẻ con thì không thể nào từ chối được thực phẩm chiên dầu, khi anh còn bé cũng như vậy.

Hôm nay Quan Quan rất là vui, ngồi thuyền hải tặc (1), chèo thuyền trẻ em (2), còn cả tàu lượn trẻ em (3), giờ còn được ăn cánh gà chiên bé vô cùng, vô cùng yêu thích nữa, thêm cả cocacola với khoai tây chiên, quả là sướng phát điên.

Gật đầu như chim gõ kiến, gật điên cuồng.

“Ăn ngon! Cảm ơn baba!” Bi bô nói cảm ơn. 

Nghe Quan Quan cảm ơn, Chúc Chu vuốt mũi Quan Quan đáp: “Không cần cảm ơn, mau ăn đi, nguội thì không còn ngon nữa đâu.”

Quan Quan thấy Chúc Chu không ăn, chủ động giơ đùi gà lên đưa anh: “baba cũng ăn đi.” Bé thích gì cũng chia sẻ với baba, bởi vì trong ký ức của bé vẫn luôn là baba bầu bạn với mình.

Chúc Chu nói: “Mua cho con hết mà, baba không thích ăn, con quên à?”

Nghe baba không thích ăn, Quan Quan vẫn để baba cắn một miếng rồi mới bỏ qua.

Ăn xong hai ba con dắt nhau đi dạo hiệu sách gần đó, mua cho Quan Quan ba, bốn quyển sách. Khai giảng này, bé được lên lớp chồi, lượng chữ bé biết cũng nhiều hơn, sách đọc cũng nhiều lên, hơn nữa còn biết dùng bút thông minh đọc truyện cổ tích, có thể học thêm không ít chữ.

Hôm nay đi nhiều nơi như vậy, trên đường về Quan Quan tựa vào lồng ngực Chúc Chu ngủ, nằm úp sấp ở đầu vai anh, khuôn mặt nhỏ nhắn bị ép tràn ra một cục thịt mềm, khuôn mặt đỏ bừng bừng.

Về đến nhà, Chúc Chu thu xếp cho con, không tắm, dùng khăn lông ướt lau người lau mặt rồi để bé ngủ yên, bé con quá buồn ngủ.

Sau khi con ngủ, Chúc Chu dọn dẹp nhà cửa qua loa, tắm rửa rồi vứt quần áo bẩn vào máy giặt, sau đó nấu cho mình một bát hoành thánh.  

Không phải anh không ăn nổi KFC, chẳng qua Chúc Chu thấy mình không cần tốn một khoản tiền đó. Anh luôn sẵn lòng mua đồ cho con trai, nhưng cho mình lại tính toán chi li, nghĩ trong tủ lạnh cũng không thiếu đồ ăn, không cần mua thêm một phần.

Hoành thánh nhân tôm nõn của anh cũng rất ngon đó được không?  

Thêm chút rong biển nori cùng cải chíp và tôm khô, Chúc Chu uống sạch cả nước canh.

Sau khi ăn uống no đủ, cơn buồn ngủ của Chúc Chu cũng kéo tới, phơi xong quần áo thì lên giường nghỉ ngơi. Nằm trên giường còn định nghĩ xem thứ sáu với thứ hai chuẩn bị cơm hộp cho Thời Đường thế nào, mà vừa nhắm mắt đã ngủ say rồi.

Làm cơm hộp cho Thời Đường đương nhiên không thể tùy tiện như làm cơm hộp cho mình, vẫn phải đảm bảo đủ bốn món một canh.

Vì thế Chúc Chu mua một hộp cơm xa hoa, vừa vặn đựng bốn món ăn và cơm, thêm một hộp đựng canh, phong cách sạch sẽ đơn giản, tất nhiên là do Thời Đường chi tiền.

Lúc lựa chọn hộp cơm và hộp canh, hai người thảo luận xong mới quyết định mua cái nào.

Chúc Chu thích phong cách đáng yêu ấm cúng, có cảm giác gia đình, Thời Đường lại nhìn trúng  hộp cơm đơn giản màu trơn không có hoa văn.

Ai bỏ tiền người ấy là sếp, đương nhiên phải chọn theo ý muốn của Thời Đường rồi.

Thứ sáu Chúc Chu giao ca cùng đồng nghiệp, sau đó cũng chỉnh giờ học lớp học của thứ hai, tan học cũng kịp đến chỗ Thời Đường làm cơm.

Thật ra đại đa số người trưởng thành cũng chỉ đang lặp lại những việc mình đã làm ngày hôm qua, ngày qua ngày, rất đơn điệu, rất nhanh đã tới thứ sáu nọ.

Chúc Chu ở nhà làm cơm, tự ăn trước rồi mới xào đồ ăn cho Thời Đường. Canh đã ninh từ sớm, sau khi đồ ăn chín, sắp xếp cơm canh đâu ra đấy. 

Mang theo túi đựng cơm canh, Chúc Chu ra cửa.

Cùng lúc đó, Diệp Hàng cũng làm ba món, bày biện xong mới tới công ty của Thời Đường. Y tự tay làm, luyện rất nhiều lần, để mẹ nếm thử sau khi mình làm rồi mới quyết định làm cơm hộp cho Thời Đường. Canh là do dì giúp việc nấu, Diệp Hàng tự thấy có thể qua ải, đặc biệt trong canh còn bỏ thêm dược liệu, rất bổ dưỡng, tuy có mang theo mùi thuốc.

Công ty Thời Đường làm việc là một tập đoàn đa quốc gia, tổng bộ đặt ở nước Pháp. Tuy hắn còn trẻ nhưng năng lực xuất chúng, mấy năm làm việc ở nước ngoài cũng rất được cấp trên để ý. Công ty ra sức bồi dưỡng hắn, năm nay phái hắn về nước, trực tiếp làm tổng phụ trách khu vực châu Á, cấp trên hoàn toàn tín nhiệm hắn, những việc liên quan đến quản lý khu vực châu Á, toàn bộ buông tay cho Thời Đường xử lý.  

Thời Đường cũng không khiến tổng bộ thất vọng, sau khi về nước, rất nghiêm túc dứt khoát, tại khu vực châu Á thi triển một loạt các phi vụ hợp tác quốc tế, giải quyết không ít vấn đề nan giải. Hai ngày trước đi công tác, đi một chuyến tới Nhật Bản, xử lý công việc.

Thời Đường vốn lạnh lùng, dù là việc công hay tư cũng rất ít khi lộ vẻ mặt tươi cười, hết thảy đều là giải quyết việc chung. Nhưng hai ngày nay hắn sang Nhật, ăn sushi với sashimi cá sống, dạ dày đã bắt đầu biểu tình với Thời Đường rồi.

Thần kinh dạ dày có thể khống chế được đại não, làm hắn muốn bay về nước ăn bữa tối rồi quay lại Nhật. May hắn có định lực kinh người, tuy vẫn nhớ mong cơm nước Chúc Chu làm nhưng vẫn nhịn được ý nguyện mãnh liệt kia.

Cho nên sau khi xử lý xong việc để về nước, biết trưa thứ sáu Chúc Chu sẽ đem cơm hộp đến đây, cả buổi sáng tâm tình của hắn vẫn rất tốt, hiếm hoi để lộ khuôn mặt tươi cười nhợt nhạt trong buổi họp. Tuy cười rất nông nhưng mọi nguời đều chú ý tới, bầu không nghiêm túc như mọi khi, tâm tình mọi người cũng thoải mái hơn không ít. 

Bởi vì mong đợi, thời gian đợi đến bữa trưa như dài lê thê.

Trước đây chỉ có buổi tối mới ăn cơm Chúc Chu làm, bữa sáng và bữa trưa đều là Thời Đường tự giải quyết, cũng không cảm thấy có gì khó nuốt.

Nhưng bây giờ trong lòng nhung nhớ, cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm.

Thời Đường nhìn thời gian ba lần, đến lần thứ tư, trợ lý được hắn thông báo từ sớm nói dưới lầu có người tìm hắn, Thời Đường không hề nghĩ ngợi mà cho người dẫn người nọ lên.
Bình Luận (0)
Comment