Thích cố hai người men theo con đường nhỏ mà đi thẳng, cảnh vật xung quanh dần dần thay đổi, từ tùng lâm rộng lớn thành trúc lâm thơm nồng. Tòa trúc lâu tinh xảo sừng sững sâu trong rừng trúc tĩnh lặng, Thích Cố hai người chậm rãi lên trúc lâu. Cửa chính sảnh chỉ khép hờ, Cố Tích Triều đẩy cửa vào, trong phòng lại không một bóng người.
Chính sảnh bố trí rất đơn giản, chỉ có một cái bàn vuông với vài cái ghế trúc, ngoài ra không còn gì khác. Trên bàn vuông có trải một tờ giấy Tuyên Thành, Cố Tích Triều đi tới cầm lên xem, là bức họa Văn Vương Bát Quái. Bên cạnh bức họa là thẻ tre, trên thẻ tre là mai rùa dàn thành trận thế: Cho ‘Thái âm thiên phụ kỷ tử môn quý’ đi trước ‘Cửu địa thiên tâm ất sinh môn nhâm’, bên trái trấn ‘Bạch hổ thiên nhâm đinh đỗ môn canh’ bên phải trấn ‘Trực phù thiên nhuế tân khai môn bính’, lấy ‘Lục hợp thiên trùng canh cảnh môn kỷ’ và ‘Đằng xà thiên anh quý kinh môn tân’ làm bả vai, để ‘Huyền vũ thiên bồng nhâm thương môn đinh’ và ‘Thiên cửu thiên trụ bính hưu môn ất’ làm chân, ‘Quý’ thủ ở giữa. Cố Tích Triều tính toán tỉ mỉ, đêm qua, ở phương Bắc là Bắc Cực tinh, ở phương Nam là chín Thiên Kỷ tinh, ở phương Đông là ba Hà Bắc tinh, ở phương tây là bảy Thất Công tinh, hướng Đông Bắc là tám Hoa Cái tinh, hướng Đông Nam là bốn Tứ Phụ tinh, hướng Tây Nam là hai Hổ Bí tinh, hướng Tây Bắc là sáu Thiên Trù tinh, chính giữa là năm tòa Ngũ Đế. Cách dàn Nghịch Thiên Thất Tuyệt Trận này, hoàn toàn đồng nhất với chín nhóm sao vận mệnh trên trời, hơn nữa, ngày sinh tháng đẻ của y và Thích Thiếu Thương cũng được xen kẽ xảo diệu trong đó!
“Tích Triều, đây là cái gì?” Thích Thiếu Thương thấy Cố Tích Triều xem xét hết sức chuyên chú, không khỏi có chút ngạc nhiên, vì thế cũng nhìn thử, chỉ thấy đâu đâu cũng là thiên trụ thiên xu thiên bồng, sáng chói đến hoa mắt.
Cố Tích Triều nghe vậy ngẩng đầu, nhìn bộ dáng Thích Thiếu Thương không hiểu mà cũng không dám lĩnh giáo, không khỏi cảm thấy buồn cười, “Đây chính là Nghịch Thiên Thất Tuyệt Trận, hơn nữa rõ ràng đã được di dịch, nên chúng ta mới có thể vào trong trúc lâu này.”
“Chính xác, nó đã được thay đổi, nhãn lực của Cố công tử quả xuất chúng.” Thanh âm mơ hồ truyền đến, một vị nữ tử ước chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi chậm rãi đi đến. Cố Tích Triều nheo mắt, nữ tử đứng ở cửa rất bình thường, nhưng chính vì quá bình thường, y mới càng phải cẩn thận hơn.
Thích Thiếu Thương nghĩ, nữ tử này hẳn là chủ nhân của trúc lâu, vẻ ngoài của nàng thật sự không có gì đặc sắc, là loại người dễ dàng mất hút trong đám đông. Tuy nhiên, dưới chân lại mang một đôi giày thêu màu hồng nhạt, bất nhiễm bụi trần. Thích Thiếu Thương theo thói quen chắp tay, nói: “Tại hạ Thích Thiếu Thương, quý danh của cô nương?”
“Tiểu nữ là Thanh Âm, lần đầu gặp mặt, Thích đại hiệp.” Thanh Âm cúi người cười nhạt, đoạn ngồi trên ghế đối diện Cố Tích Triều, hỏi: “Cố công tử có cách phá trận?”
Cố Tích Triều vuốt cằm, Thanh Âm lại nói: “Cố công tử muốn văn phá hay võ phá?”
“Văn phá, Nghịch Thiên Thất Tuyệt Trận một khi phát động toàn bộ, tất có một bên vong mạng,” Cố Tích Triều trầm ngâm trong chốc lát, “Mới vừa rồi ta dò xét cách dàn trận của cô nương, cô nương tuy rằng tàn nhẫn quỷ bí, nhưng cũng không muốn dồn chúng ta vào tử lộ, đúng không?” Mặc dù là câu hỏi, nhưng trong giọng nói của Cố Tích Triều mang ý khẳng định.
Thanh Âm tán thưởng gật gật đầu, “Vậy theo ý Cố công tử, chúng ta văn phá. Cố công tử, lấy một nén nhang làm hạn định, trong một nén nhang ngươi phải phá được Nghịch Thiên Thất Tuyệt Trận của ta.”
“Được, nhất ngôn vi định.” Cố Tích Triều lấy một cây hương trên bàn, châm lửa, sau đó ngồi xuống tiếp tục dò xét trận thế.
“Dục thức thiên đạo cực trí huyền, tiên quan đế chiến dữ thần công; thiên kiền địa chi vi kinh vĩ, tứ diện bát phương thức tiến thoái; cửu tinh tại thiên bố bát phương, môn vi nhân hòa vi ky trụ; âm dương lưỡng nghi tứ tượng trung, năng đắc thái cực vi quý tôn; thiên địa kiền khôn âm dương phối, ngũ vận lục khí biện vượng suy; cửu cung hư thực đắc phù ngưỡng, tam kỳ lục nghi tu đương vị; cửu tinh bát môn giai hữu dụng, thiên địa nhân thần ngũ hành trung; tiến thối tự nhiên pháp vô vi, thế sự tẫn tại nhất chưởng gian.” Cố Tích Triều nhớ tới lời mẫu thân năm đó dặn y phải nhớ, “Phàm phá kỳ môn độn giáp tất phải tuân thủ ‘Đoạn pháp thiên ky hoàng đế âm phù kỳ môn vận trù ca quyết’, tuyệt đối không thể tự tiện xằng bậy.”
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, mắt thấy nén hương đã cháy hết hai phần ba, Thanh Âm ngồi một bên chậm rãi uống hương trà, Thích Thiếu Thương đứng bên cạnh Cố Tích Triều không nói một lời. Lúc này, tay Cố Tích Triều chuyển động, y cầm mai rùa còn lại trên bàn, bày ra trận thế hoàn toàn tương phản với Nghịch Thiên Thất Tuyệt Trận của Thanh Âm, cũng xảo diệu đem ngày sinh tháng đẻ của Thanh Âm xen kẽ trong đó. “Thanh Âm cô nương, mời xem qua.” Cố Tích Triều khoanh tay đứng dậy, nét mặt ai nhìn cũng có thể nhận ra, là sáng tỏ, là tự tin.
Thanh Âm đi đến bên cạnh chăm chú nhìn kỹ, bỗng nhiên vỗ tay mỉm cười, khen: “Đã nghe qua Cố công tử kinh tài tuyệt diễm, thiên hạ khó ai địch lại. Ta đây từ nhỏ đã luyện thuật kỳ môn độn giáp, tự cho là siêu phàm thoát tục, không ngờ Cố công tử còn cao tay hơn, Thanh Âm tâm phục khẩu phục.”
“Không dám, Nghịch Thiên Thất Tuyệt Trận của Thanh Âm cô nương bố cục xảo diệu, Cố mỗ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy trận pháp tinh diệu tuyệt luân như thế.” Cố Tích Triều tuy là người lạnh lùng, nhưng nghe người khác thực tâm ca ngợi, vẫn thấy có chút vui vẻ.
“Thanh Âm có một vấn đề muốn thỉnh giáo Cố công tử,” Thanh Âm hỏi, “Tổ Thủ Thần Cơ danh chấn giang hồ ba mươi năm trước có quan hệ thế nào với công tử?”
Cố Tích Triều hơi sửng sốt, lập tức đáp: “Là mẫu thân ta, Thanh Âm cô nương quen biết người sao?”
“Không, Thanh Âm không biết.” Nàng lắc đầu, “Nhưng sư phụ thường nói, luận về bày trận cơ mưu, Tố Thủ Thần Cơ là thiên hạ đệ nhất, người còn nói Tố Thủ Thần Cơ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, là truyền kỳ nữ tử. Cho nên, Thanh Âm rất muốn gặp vị tiền bối kia một lần.”
Cố Tích Triều cúi đầu, thản nhiên nói: “Thanh Âm cô nương, thực không may, mẫu thân từ năm Cố mỗ được mười ba tuổi đã vô tung vô tích. Thuật kỳ môn độn giáp của Thanh Âm cô nương xuất thần nhập hóa, sư phụ của nàng cũng không phải người phàm.”
“Khi Thanh Âm năm tuổi đã được sư phụ thu dưỡng, ta cũng không biết sư phụ trên giang hồ là thần thánh phương nào,” Thanh Âm nói, “Vừa may, Cố công tử và Thích đại hiệp là người từng trải trên giang hồ, có thể giải đáp thắc mắc cho ta không? Sư phụ ta xưng Mạc Vô Thương.”
“Mạc Vô Thương, tôn giả Mạc Vô Thương?” Thích Thiếu Thương vừa nghe đến cái tên này, ngay lập tức nhớ lại, cũng là ba mươi năm trước, một người tên Mạc Vô Thương đơn thân độc mã xộc vào các đại môn phái, thống lĩnh giang hồ bạch đạo chống lại Lạc Thắng Cung nức tiếng tác ác đa đoan, sau khi giành thắng lợi liền quy ẩn.
Thanh Âm cười cười, “Ta cũng không rõ lắm, nếu Thích đại hiệp nói vậy, ta tạm thời cho rằng như vậy.” Thanh Âm khoát tay mời, “Thích đại hiệp, Cố công tử, Nghịch Thiên Thất Tuyệt Trận đã bị phá, mời tiếp tục đi.”
“Chúng ta xin cáo từ, ” Cố Tích Triều thi lễ, xoay người rời khỏi chính sảnh, Thích Thiếu Thương cũng gật đầu cáo biệt, theo Cố Tích Triều ra khỏi cửa.
Thanh Âm rũ mi, thong thả bước tới bàn, đầu ngón tay lướt qua trận thế Cố Tích Triều bày bố, “Thiều Âm, muội đi ra đi, xem trò vui lâu như vậy, cũng nên lộ diện rồi.”
“Tỷ tỷ,” Thiều Âm đi ra, kéo tay Thanh Âm nũng nịu, “Tỷ tỷ, tỷ cố tình thả bọn họ, muội không tin Nghịch Thiên Thất Tuyệt Trận của tỷ bị phá dễ dàng như vậy.”
Thanh Âm nhìn muội muội vẻ mặt ngây ngô, vỗ vỗ tay nàng nói: “Ta rất nghiêm túc bày ra trận pháp này, mỗi bước đều nhắm thẳng vào nhược điểm của Cố Tích Triều, là y đêm qua đã tỉnh ngộ, nên trận pháp đối với y không còn tác dụng. Cứ vậy đi, coi như ta báo đáp ơn cứu mạng của Xu Nguyệt.”
“Tỷ tỷ,” Thiều Âm còn muốn nói thêm cái gì đó, trong không trung bỗng nhiên truyền đến tiếng chuông trong trẻo, Thiều Âm lỗ tai giật giật, “Xu Nguyệt tỷ tỷ đã trở lại.”
Thanh Âm chau mày, nói với Thiều Âm: “Xu Nguyệt đến, chúng ta chia làm hai đường, đến hai cửa còn lại chặn những người khác. Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều sắp đến địa bàn của Lục Liễu, mà Lục Liễu quyết tâm muốn lấy mạng Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương chắc chắn sẽ ngăn cản, đến lúc đó… E rằng Xu Nguyệt vì chuyện này mà đến, Thiều Âm, đi mau.”
“Được.” Thiều Âm gật gật đầu, chỉ nghe một tiếng gió xé toạc không gian, trúc lâu lại như cũ, không một bóng người.
“Tích Triều, tôn giả Mạc Vô Thương là cái gì của ngươi?” Thích Thiếu Thương đuổi theo Cố Tích Triều. Y sau khi ra khỏi trúc lâu liền mang tâm sự nặng nề, hắn để ý thấy, khi Thanh Âm nhắc tới tên Mạc Vô Thương, Cố Tích Triều thân người khẽ run lên, thần sắc phức tạp.
Cố Tích Triều đứng chết trân tại chỗ, không quay đầu lại, “Mạc Vô Thương, là phụ thân ta, tôn giả một thời dẫn đầu chính nghĩa chống lại thế lực tà ác, lại là phụ thân của đại ma đầu ta, có mỉa mai không? Ta vẫn luôn nghĩ mẫu thân là danh kỹ thanh lâu, cứ cảm thấy thân thế của mình kém thiên hạ một bậc. Sau này, Bạch Sầu Phi nói, ba mươi năm trước, mẫu thân ta vượt qua bảy cửa khẩu trung, nghĩa, lễ, nghệ, trí, vũ, quân, là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, danh xưng Tố Thủ Thần Cơ, Cố Khanh Trần.”
“Tích Triều…” Thích Thiếu Thương tiến lên vài bước, từ phía sau ôm lấy Cố Tích Triều, “Tích Triều, mẫu ngươi không nói cho ngươi biết thân phận của người và phụ thân ngươi, nhất định là có nỗi khổ tâm. Huống chi, nếu nàng nói cho ngươi biết, chúng ta sẽ không có cơ hội tương ngộ, tương tri, tương hứa.”
Cố Tích Triều mỉm cười, không tránh cái ôm của Thích Thiếu Thương, ngược lại còn nhích về sau một chút, “Nếu ngươi nói vậy, mai này gặp mẫu thân ta, có thể tam quỳ cửu khấu hay không?”
“Đương nhiên, mẫu thân ngươi là nhạc mẫu của ta, trước nhạc mẫu dập đầu cũng là lẽ thường thôi.” Thích Thiếu Thương hôn lên thái dương Cố Tích Triều, lẩm bẩm, “Chờ sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ phái người đi thăm hỏi tung tích của mẫu thân ngươi, sau đó đến tận cửa cầu thân.”
Cố Tích Triều sắc mặt chợt đỏ, đẩy tay Thích Thiếu Thương ra, “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì, đừng lằng nhằng nữa, chúng ta đi thôi.”
Thích Thiếu Thương nhìn thân ảnh Cố Tích Triều bước nhanh về phía trước, biết người này lại thẹn thùng, cũng không nói gì thêm, lẳng lặng đi theo.
Thích Cố hai người men theo đường đi chừng ba dặm, trước mặt xuất hiện hai khối thạch bích thật lớn, dọc theo đường nhỏ đi ước chừng ba dặm, trước mặt xuất hiện hai vách đá lớn, giữa hai vách đá có một thông đạo vừa hẹp vừa khúc khuỷu, nhìn vào cửa đạo, thấy có ánh sáng thấp thoáng truyền đến.
“Xem ra chỉ có thể đi con đường này.” Cố Tích Triều nhìn vách đá cao chọc trời, nói xong lách người đi vào. Thích Thiếu Thương khẽ phất ống tay áo, động tác không cấp bách nhưng nhanh chóng cực kì, thoắt một cái đã biến mất sâu trong thông đạo.
Không khí trong thông đạo dần dần trở nên u lãnh. Khi Thích Cố hai người lại nhìn thấy ánh sáng, đã phát hiện mình đang ở trong bạch cung thất. Cung thất không cao lớn, nhưng lại hoa lệ lạ thường, trên vách điện có điểm hoa văn mạ vàng, trướng màn mờ mờ ảo ảo sắc màu rực rỡ rũ xuống bốn phía, theo gió lay động.
Trong cung thất là hồ nước sâu không thấy đáy, trên vách tường đối diện khắc thần long đồ án thật lớn, hai bờ liên kết bằng cầu treo. Cuối cầu treo, có một đạo thanh y đón gió mà đứng, hàm chứa tự cao tự đại, cao ngạo và kiên quyết.
“Đúng là ngươi!” Thích Thiếu Thương liếc mắt một cái liền nhận ra bóng người đối diện chính là kẻ lúc trước đã tập kích hắn và Truy Mệnh trong rừng, “Như vậy kẻ giết chết Trương đại nhân giá họa cho Tích Triều cũng là ngươi.”
Người nọ chậm rãi xoay người, mái tóc đen nhánh rối tung, dung mạo tú lệ xuất trần, đôi môi hồng nhuận hơi cong lên, hàm chứa ý cười kiều diễm. Nụ cười của nàng, vũ mị yêu nhiên, “Thích đại hiệp, hoan nghênh ngươi tiến vào lăng mộ, cửa vào trung tâm lăng mộ ở ngay phía sau ta,” nàng chỉ thần long đồ án sau lưng, “Ta có thể cho ngươi đi qua, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải để ta giết Cố Tích Triều!”
Cố Tích Triều thản nhiên nói: “Kẻ muốn mạng Cố mỗ nhiều vô số, ngươi muốn vì ai báo thù? Ba năm trước Cố mỗ giết quá nhiều người, không nhớ rõ.”
“Ta không phải vì chuyện ba năm trước mà tìm ngươi báo thù,” nữ tử nhíu mày, sóng mắt trong suốt khẽ động, hàm chứa phẫn hận tan nát cõi lòng, “Ba mươi năm trước, mẫu thân ngươi thân là phó cung chủ lại phản bội Lạc Thắng Cung, khiến Lạc Thắng Cung bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Cố Tích Triều, ngươi có hai lựa chọn, một là theo ta quay về Lạc Thắng Cung tiếp nhận vị trí của mẫu thân ngươi, lập công chuộc tội, nếu không, ta thanh lý môn hộ, ngươi bỏ mạng tại đây.”
Thích Thiếu Thương che chắn trước người Cố Tích Triều, nói với nữ tử này: “Đó là chuyện ba mươi năm trước, không can hệ tới Tích Triều, ngươi như vậy không phải giận chó đánh mèo hay sao?!”
“Giận chó đánh mèo? Năm đó phụ thân ta thân mang trọng thương ẩn lui trong núi, chính phái nhân sĩ các ngươi không tha cho người!” Trong mắt nữ tử lộ ra sát ý, “Xem ra hai người các ngươi, ai cũng không thể rời khỏi, bỏ mạng lại đây đi.”
Đột nhiên một đạo thanh quang đánh tới, thét gào như sấm sét. Cố Tích Triều hai tay thấp thoáng biến ảo, xuất ra cửu thiên phượng hoàng màu đỏ nhạt không ngừng chao lượn. Lúc cửu thiên phượng hoàng còn đang tung hoành, bốn lưỡi tiểu phủ quỷ dị lướt qua tay y đang thủ trước người, đánh thẳng vào ngực y. Cố Tích Triều chỉ cảm thấy ngực vô vàn đau đớn, lảo đảo lui về sau mấy bước, “hộc” một tiếng phun ra một ngụm tiên huyết.
“Tích Triều!” Thích Thiếu Thương kêu lên sợ hãi phóng tới bên người Cố Tích Triều đỡ y, thấy sắc mặt y trắng bệch, bộ dáng vừa kinh vừa giận, “Cô nương mưu mô thâm độc, nếu muốn thử sức vì sao không quang minh chính đại?”
“Thì ra là thế, ta cứ không hiểu vì sao công phu Cố Tích Triều lại kém như vậy.” Nữ tử cười khẽ lắc lắc đầu, hai chân đạp cọc gỗ trên đầu cầu treo, bảy lưỡi tiểu phủ vờn quanh tứ phía, “Đêm qua, Thích đại hiệp hưởng thụ, chỉ đáng thương cho Cố công tử vì ngươi hao tổn tám thành công lực.”
Cố Tích Triều mờ mịt nhìn nữ tử diễm lệ kiên quyết, y có thể tinh tường trình tự, góc độ ra chiêu của nữ tử, nhưng không ngờ lại không thể ngăn cản đối phương công kích. Y gân cốt kỳ giai, năm tuổi đã bắt đầu tập võ, qua nhiều năm như vậy y vẫn cố gắng đạt đến chuẩn mực mẫu thân định ra năm đó, chưa từng nghĩ tới có một ngày mất đi công lực.
Y từ nhỏ tính tình bạc lương, mẫu thân thường nói yêu hận sân si đều là nghiệp chướng, cho nên y đã sớm rèn luyện thành vô cảm, tránh vì kích động mà thương cập phế phủ. Từ năm mười ba tuổi khi mẫu thân rời đi, y chỉ dựa vào bản lĩnh của mình mà sống, sau khi lấy Vãn Tình cũng vậy, hiện tại công phu của y đã tiêu tán, y còn có thể dựa vào ai đây?!
“Tích Triều…” Bi thương trong mắt Cố Tích Triều khiến Thích Thiếu Thương chấn động tâm can, hắn cảm thấy miệng đắng chát, ruột gan như bị đoạn thành từng khúc, “Ngươi hối hận, Tích Triều, có phải ngươi đang hối hận hay không?”
Cố Tích Triều hai tròng mắt tối đen nhìn về phía Thích Thiếu Thương, nam tử trước mắt có chân mày cương trực, mũi thẳng kiên nghị, đôi mắt sâu thẳm, tiêu sái mà dũng cảm. Trước lúc gặp nhau căn bản không cùng một thế giới, gặp mặt thuở đầu cũng chưa từng nghĩ sẽ thích đối phương, vậy mà bây giờ họ lại yêu nhau… Đây là duyên phận.
“Không, ta không hối hận” Cố Tích Triều lắc đầu, cười nói, “Thiếu Thương, cho tới bây giờ ta vẫn không hối hận đã quen biết ngươi, cũng không hối hận chuyện đêm qua.” Y luôn tình đạm tâm lãnh, lại vì Thích Thiếu Thương mà phá giới, cho dù phải trả giá nhiều hơn như vậy, y cũng không hối hận.
Nữ tử nhíu mày, cười nhạo nói: “Ta không có thời gian nhìn các ngươi khanh khanh ta ta, nếu Cố Tích Triều không thể, Thích đại hiệp ngươi tới tiếp chiêu đi.” Đột nhiên trong lúc đó, tiểu phủ lướt qua ngang mày Thích Thiếu Thương, hắn ngưng tụ chân khí, ôm Cố Tích Triều tránh qua một bên. Chợt nghe “vèo” một tiếng, ở phía khác một lưỡi tiểu phủ cũng đang lao thẳng tới, Thích Thiếu Thương buông Cố Tích Triều ra, không quay đầu lại rút Nghịch Thủy Hàn chém. “Coong” một tiếng, Nghịch Thủy Hàn và tiểu phủ chạm nhau, Thích Thiếu Thương gồng mình, Nghịch Thủy Hàn vẫn chém ra, một chuỗi “coong coong coong” giòn vang, tiểu phủ của nữ tử kia đều bị đánh ngược trở về.
Trong mắt nữ tử lóe lên tia kinh ngạc và hứng thú, nhìn chằm chằm Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương cầm kiếm ngạo nghễ đứng thẳng, cũng không tránh né. Nữ tử thu hồi ánh mắt, nói: “Giang hồ nặng ngàn cân, Thích Thiếu Thương đã gánh đến tám trăm, ta thật muốn nhìn xem Cửu Hiện Thần Long ngươi có bản lĩnh gì.” Vừa dứt lời, thân ảnh của nữ tử dường như hóa thành một luồng khói rực rỡ. Trong lúc đó kiếm quang bay lên lượn xuống, Thích Thiếu Thương kiếm thế như hồng, càng lúc càng nhanh, đột nhiên hắn hét lớn một tiếng, một kiếm thẳng tắp chém về phía nữ tử. Một kiếm này nhanh như sấm sét, hơn nữa Thích Thiếu Thương nội lực thâm hậu, dĩ nhiên không gây ra một tiếng động nào! Nữ tử biến sắc, nhanh chóng xoay người, bốn lưỡi tiểu phủ như cuồng vũ bay ra.
Thích Thiếu Thương hét lớn một tiếng, Nghịch Thủy Hàn hóa thành lưới kiếm mở ra, bảo hộ thân thể. Đột nhiên, một đạo chưởng phong mãnh liệt xé gió đánh tới, Thích Thiếu Thương phản thủ một kiếm đâm ra, “đang” một tiếng, nữ tử một tay gõ vào thân kiếm, dùng lực nhảy lên, tiểu phủ gào thét bay tới, mục tiêu rõ ràng là Cố Tích Triều. Thích Thiếu Thương kinh hãi, nhanh chóng vọt đến trước mặt Cố Tích Triều, Nghịch Thủy Hàn dũng mãnh múa trong không khí, vất vả lắm mới ngăn được tiểu phủ. Đối với hành vi đánh lén của nữ tử kia, Cố Tích Triều không để vào mắt, nhưng Thích Thiếu Thương sớm đã giận dữ.
Nữ tử từ không trung hạ xuống, mới vừa xoay người, một đạo kiếm quang nhanh như chớp xé gió lao tới. Nữ tử vội vàng thối lui vài bước, kiếm quang lần này sáng hơn hẳn, vượt xa công phu Thích Thiếu Thương bộc lộ vừa rồi, chẳng lẽ đây mới chính là năng lực thật sự của Cửu Hiện Thần Long? “Chậc, thật phiền toái.” Nữ tử lẩm bẩm, kiếm kia chỉ cách mi nàng ba tấc, trong kiếm phong chứa đựng hàn khí bức người, thổi tung thanh y bay tán loạn. Đúng lúc này, nữ tử vươn tay điểm nhẹ mũi kiếm, thân người nhảy lên, người nàng như không có trọng lượng, tựa hoa tựa bụi, bay vượt qua kiếm Thích Thiếu Thương.
Thân pháp này quả thật quỷ dị quá mức, Thích Thiếu Thương trong lòng không khỏi nghi hoặc, kiếm thế có chút ngưng trệ. Lợi dụng thời cơ, nữ tử cong khóe miệng, tay biến hóa, thoáng chốc bảy lưỡi tiểu phủ lướt qua người Thích Thiếu Thương, góc độc kỳ dị. Cho dù Thích Thiếu Thương có Nghịch Thủy Hàn hộ thân, vẫn khó tránh khỏi bị đánh trúng. Nữ tử cười lạnh một tiếng, thanh y nhẹ nhàng tung bay. Thích Thiếu Thương bị tiểu phủ đánh trúng, khí huyết quay cuồng. Nữ tử nhanh như chớp điểm về phía mi tâm của Thích Thiếu Thương, đầu ngón tay nàng mơ hồ lóe u bích sáng bóng, đương nhiên mang theo kịch độc. Xuống tay tàn nhẫn đến cực điểm, nàng rất muốn trong một chiêu giết Thích Thiếu Thương chết ngay lập tức.
“Lục Liễu dừng tay!” Một giọng nói trong trẻo vang lên, hồng vân như lửa phóng tới, chặn sát chiêu của nữ tử. Thích Cố hai người giương mắt nhìn, một đôi giày thêu màu hồng nhạt rơi xuống đất, thì ra là Thanh Âm. Nữ tử tên Lục Liễu phẫn hận trừng mắt liếc Thanh Âm, “Thanh Âm, ngươi tránh ra, hôm nay ta nhất định phải giết bọn họ, nếu ngươi còn ngăn cản, đừng trách ta thủ đoạn độc ác vô tình!”
Mang theo khí thế thật lớn, Lục Liễu từ trên cao nhìn về phía Thanh Âm, Thanh Âm sắc mặt cũng không chút thay đổi, toàn thân phiêu nhiên nhảy lên, đồng thời ống tay phải rộng thùng thình bắn ra hồng lăng (lụa hồng), mềm mại nhưng lại phát ra tiếng động của kim loại, ngăn cản thế công của Lục Liễu.
Thừa lúc tiểu phủ va chạm hồng lăng, Lục Liễu xoay người, tay đặt trên hồng lăng, chân một cước đá về phía Thanh Âm. Ngón giữa xông tới định điểm huyệt Dũng Tuyền của Lục Liễu, Lục Liễu nhận thấy có điều không ổn nhưng không có cách nào đổi chiêu, đành phải đỡ một kích kia của Thanh Âm. Đau đớn vô hạn, Lục Liễu ngừng thở lui về phía sau, chân đau khiến nàng phải lui vài bước mới đứng vững trên cầu treo.
“Ngươi muốn bảo vệ bọn họ sao, được, được, được!” Lục Liễu cắn răng nói ba tiếng “được”, bảy lưỡi tiểu phủ hỗn loạn sắc bén xé gió lao tới. Thanh Âm phất tay, hồng lăng lại như giao long rời bến cuồn cuộn phóng thẳng về phía Lục Liễu. “Keng keng keng,” tiểu phủ và hồng lăng chạm vào nhau lại phát ra tiếng kim khí nổ vang. Thanh Âm và Lục Liễu đang chiến đấu hăng say, bỗng nhiên Lục Liễu hướng tai nghe, ánh mắt phức tạp quét qua ba người, cắn chặt răng, “Hôm nay xem như các người may mắn, lần sau sẽ không dễ dàng như vậy.” Nói xong thu hồi tiểu phủ, nhảy vào hồ nước sâu không thấy đáy.
Thích Cố hai người nhìn nhau, trong không trung vang vọng tiếng chuông trong trẻo, Thanh Âm thở dài: “Nếu không nghe thấy tiếng chuông, Lục Liễu không thể dễ dàng buông tha cho chúng ta như vậy.”
“Tiếng chuông này biểu thị cho điều gì?” Cố Tích Triều lau vết máu bên khóe miệng, hỏi, “Thanh Âm cô nương vì sao lại ở đây?”
Thanh Âm nghiêng đầu nghĩ ngợi, nói: “Xu Nguyệt đã đến, nàng là một người cực kì lợi hại, chúng ta không phải đối thủ của nàng. Đây là nói nếu Thích đại hiệp và Cố công tử đều không bị thương, còn có thể đánh một trận. Về phần Thanh Âm vì sao lại ở đây, chúng ta chưa từng muốn giết các ngươi, các ngươi tin không?”
“Ta tin.” Cố Tích Triều cười đáp, “Nếu các ngươi muốn mạng của chúng ta thì đã không xuất hiện, chỉ cần vây chúng ta ở đây, từ từ tìm cách giết chết, thực đơn giản.”
Thanh Âm cười, “Thứ các ngươi muốn tìm nằm ở phía sau cánh cửa kia, đi thôi, ta dẫn đường.”
“Thanh Âm cô nương, chờ một chút.” Thích Thiếu Thương gọi Thanh Âm đang muốn tiến đến mở cửa đá, “Tử Ngưng cô nương hạ cổ độc trên người ta, nàng có giải dược sao?”
Thanh Âm kinh ngạc nhìn hắn, hỏi: “Ngươi biết nàng hạ cái gì?”
Thích Thiếu Thương gật gật đầu, “Cho dù không biết, nhưng nghe Lục Liễu nói vậy, ta cũng có thể đoán được sơ sơ.”
“Ta không có giải dược, Xu Nguyệt có.” Thanh Âm cười nói, “Chờ sau khi các ngươi ra khỏi lăng mộ, Xu Nguyệt sẽ ở ngoài chờ các ngươi, đến lúc đó nàng sẽ giúp các ngươi giải độc.”
Thích Thiếu Thương gật gật đầu, nhìn về phía Cố Tích Triều, chỉ thấy y cười cười, chìa tay ra, Thích Thiếu Thương trong lòng chợt cao hứng, miệng cười toe toét, nắm lấy tay đối phương.
Thanh Âm mở cơ quan, thần long đồ án nứt ra, cửa hé mở, bên trong là bắt nguồn của tất cả mọi chuyện. Thích Cố hai người không chút do dựa bước vào, nhìn cửa đá đóng lại, Thanh Âm mỉm cười biến mất trong cung thất.