“Maamaa!” Tống Hoa tới nhà bạn Nhã Ái của chúng ta chơi, sẵn tiện gặp cục mỡ Thiên
Toàn. Mới mở cửa, thằng bé từ trên sàn chơi đồ chơi liền vứt sang 1 chỗ, bò lộp bộp trên nền, rồi khó khăn bám vào tường đứng dậy, la chí chóe.
Nhã Ái thấy, mỉm cười: “Tống Hoa, ngồi đi, tớ lấy nước cho cậu, nước cam nhé?”
“Hehe, Toàn Toàn nhà cậu dễ thương nha, mới vừa đi vào là biết mẹ nuôi nó
rồi!” Tống Hoa yêu chiều bế thằng bé trên tay, đặt mớ hoa quả đồ ăn
xuống bàn, Thiên Toàn thấy mẹ nuôi Tống Hoa không có mang đồ chơi về cho mình, mắt rưng rưng, không chịu Tống Hoa bế nữa.
“Toàn Toàn, mẹ
không có đồ chơi cho con, nhưng mà có cái này nè! Nhìn đẹp không? Toàn
Toàn!?” Tống Hoa rút ra cái điện thoại, màn hình chuyển động đầy màu
sắc. Thiên Toàn vừa thấy đã thích, liền nhanh chóng chụp lấy, khóe miệng nở nụ cười tươi rói. Tống Hoa nhìn căn nhà nhỏ sạch đẹp này, trong lòng dâng lên nỗi niềm quá khứ, trước đây còn là sinh viên cô cùng Nhã Ái
cũng ở chung phòng, chung 1 ký túc xá, giờ thoắt cái gần 4 năm trôi qua, bao nhiêu vui buồn theo đó mà gửi vào ký ức.
Cơ mà nếu nói 2 người là bạn thân thì cô tự hỏi sao mình lại theo chiều hướng ngược?
Nhã Ái giờ chăn ấm nệm êm rồi, còn cô...chưa mảnh tình vắt vai suốt quãng
đời còn lại, chỉ còn 1 mình Thiên Toàn là con nuôi bé bỏng của cô.
“Tống Hoa, đừng có cho nó lấy điện thoại cậu chơi chứ! Sẽ hư đấy!” Nhã Ái
hoảng hồn khi thấy “đồ chơi mới” của Thiên Toàn, là Hoa Hoa không biết
hay sao mà đưa cái này cho thằng bé, điện thoại Đại Kỷ đã phải thay 4
lần rồi đó!
“Không sao đâu, tớ còn 1 cái mà!” Tống Hoa sẵn sàng
vung tiền như rác, vả lại, cái này cũng đâu phải của cô...là của tên Hào Trạch Quan.
“Thôi được rồi, Tống gia, nước đây.” Nhã Ái lắc đầu tỏ vẻ hết cách với cô nàng này, quá vô tư thoải mái đi.
“Đại Boss nhà cậu đâu?” Tống Hoa nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Đại
Kỷ, mới nhếch mép cười “À phải rồi, người ta hẳn là đang làm việc nhỉ?”
“Cậu tới đây gặp tớ hay chồng tớ?” Nhã Ái nhăn mặt nhìn Tống Hoa. Chợt Tống
Hoa chêm 1 câu khá là thoải mái nhưng làm Nhã Ái đang tâm trạng tốt tuột xuống lạnh lẽo cực độ.
“Tớ đi ngang công ty chồng cậu làm việc,
haiz...đúng là số hào hoa, được nhân viên nữ tặng quà tỏ tình, công nhận nữ nhân viên đó cũng mặt dày thật, biết người ta có vợ rồi mà cứ đòi
chồng cậu nhận quà...”
“...” Nhã Ái im lặng mỉm cười, trong lòng
lại trở nên bình thản chết người. Yêu nhau nhiều năm, Nhã Ái cũng không
ít lần thấy Đại Kỷ được tỏ tình, nhưng sau khi có vợ rồi mà sức hút của
anh cũng vẫn vượt trội như vậy, đáng khen, đáng khen!
“Lúc đầu tớ tưởng nhìn nhầm, mới tấp vào xem sao. Không ngờ đúng là Boss nhà cậu,
hahaha, chỉ cần nghe câu trả lời là tớ chắc chắn đó là chồng cậu, không
tin được anh ta trả lời như thế luôn!”
“Thế nào?” Nhã Ái tò mò hỏi, thật sự rất muốn nghe câu trả lời của Đại Kỷ.
Đoạn phim tua nhanh lại khoảnh khắc lúc đó....
“Tôi thích anh lắm, Giám đốc!” kèm theo đó là bàn tay chìa món quà nho nhỏ.
“Tôi không thích cô.” Giám đốc Đại Kỷ mắt nhìn nữ nhân viên này, coi như chút lòng thành trả lời.
“Ơ...tại sao? Tôi...tôi cũng rất đẹp mà! Chẳng lẽ vì anh đã có vợ?” nữ nhân viên không tin được, ở phòng làm việc, cô là đẹp nhất, so với vợ Giám đốc
còn hơn hẳn gấp mấy lần, sao anh lại không thích cô?
“Không phải.” Đại Kỷ nheo mắt nhìn khuôn mặt đầy son phấn trước mặt, rồi thở dài bỏ đi.
“Chứ tại sao anh lại từ chối tôi?”
“Để mặt mộc đi rồi tôi sẽ nói lý do cho cô.”
Nói xong, cô gái lập tức nghe theo, lau mặt sạch sẽ, Đại Kỷ gọi Hoàng Tố tới.
“Giám đốc, gọi tôi có việc gì?” Hoàng Tố như lời hứa tới nơi hẻo lánh này.
Đợi khi cô gái nọ đi ra, Đại Kỷ không chút chần chừ, thẳng miệng nói: “Nhan sắc thật của cô còn không bằng Hoàng Tố. Không bằng 1 người đàn ông thì đừng bao giờ so sánh với bảo bối của tôi.”
Xong rồi như đánh
được cái rắm, anh chàng dửng dưng bỏ mặc cô gái như muốn khóc và Hoàng
Tố vẫn chưa biết trời trăng mây nước gì.
Kết thúc đoạn phim.
“Hahahahaha! Trời ơi, lúc đó tớ cười đến nỗi ra nước mắt. Chồng cậu đúng là ác độc
thật! Quá ác!” Tống Hoa không nhịn được cười khi nhớ lại chuyện đó. Lúc
đó nhìn 2 người kia rất là ngố!
Nhã Ái đỏ mặt hết cả lên.
Chợt trong nhà vệ sinh, 1 tiếng “tủm“...rồi sau đó là tiếng cười chí chóe của Thiên Toàn, tiếng la gào của Tống Hoa.
R.I.P điện thoại...