"CPR!"
(*)CPR: cấp cứu ngưng tim ngưng thở
"Tất cả mọi người tránh ra!"
"Sốc điện!"
"Một lần nữa!"
. . .
Ý thức của Lý Mộ đang dần biến mất.
Hắn đoán chừng thật sự phải chết rồi.
Đối mặt tử vong, hắn cũng không sợ sệt bao nhiêu, thay vì bị ốm đau dày vò, chưa hẳn chết không phải là một loại giải thoát.
Từ sau khi cha mẹ qua đời, ở thế giới này hắn đã không còn vướng bận nữa.
Hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng để đón nhận cái chết.
Tiếng hét lo lắng của bác sĩ dần dần nhỏ xuống, ý thức của Lý Mộ chìm vào vực sâu vô tận.
. . .
Tổ Châu.
Chu quốc.
Bắc quận.
Núi hoang.
Trước bãi tha ma có vài ngọn cây Dương Thụ mọc thưa thớt, gió mùa hạ thổi lá Dương Thụ lắc lư xào xạc, mấy con quạ đen lượn vài vòng trên không trung rồi đậu trên đống mồ mả.
Bất chợt, một con quạ đang kiếm ăn trên phần mộ đột nhiên bị hù doạ, nó kích động giương cánh, bay lên bầu trời.
Một trận sàn sạt qua đi, hai bóng người đi tới từ trên đường núi.
Hai người một cao một thấp, một béo một gầy, cả hai đều mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, đi một mạch đến bãi tha ma rồi buông cái chiếu rơm rách bươm xuống. Gã cao to thở phào một hơi, nói: “Cuối cùng đã tới.”
Gã bộ khoái thấp lùn nhìn đám mồ mả phía trước một chút, nhịn không được hơi run rẩy. “Tranh thủ thời gian đào đi, chôn xong còn trở về. Đây cũng không phải là nơi tốt lành gì, ta luôn cảm thấy rờn rợn người đấy...”
“Ban ngày ban mặt, ngươi sợ cái gì?” Gã cao đặt mông ngồi xuống, rồi thoải mái dựa người vào một thân cây. “Mệt chết, nghỉ một chút đã, ngươi nói hai chúng ta làm sao lại đụng phải việc không may này chứ...”
"Đừng nói như vậy. . ." Gã lùn nhìn thi thể trên đất, trong lòng đau buồn, than thở: "Lý Mộ mới không may, hôm qua còn rất khoẻ, làm sao lại bỗng nhiên. . ."
Gã cao nhìn xung quanh một chút, thần bí nói: "Nghe nói là bị yêu tà câu hồn. . ."
"Yêu tà?" Gã lùn nghe vậy giật mình. "Ngươi nghe ai nói?"
Gã cao nuốt nước miếng một cái, kể: "Chẳng phải mấy lão già trong Câu Lan đều kể vậy sao, người sống có ba hồn bảy phách, đối với yêu tà là vật đại bổ, có một số yêu tà chuyên môn câu hồn phách của người để tu luyện, ngay cả ngỗ tác đều nghiệm không ra nguyên nhân cái chết của hắn, không phải yêu tà làm loạn là gì đây. . ."
(*) Ngỗ tác: người khám nghiệm tử thi.
Gió thổi lá cây lắc lư xào xạc, lại liên tưởng đến yêu tà kinh khủng, gã lùn chỉ cảm thấy chung quanh trở nên lạnh lẽo, vội vàng lên tiếng: "Đừng nói nữa, nhanh làm việc, làm xong về sớm một chút. . ."
Hai người cầm lấy thuổng sắt, chọn một khu đất trống, bắt đầu đào hố.
(*) Thuổng: giống như cái xẻng, phần lưỡi hơi khác một chút.
Lý Mộ không có thân thích, lại là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, vì lẽ đó không đặt nổi quan tài. Xem ở mặt tình cảm ngày thường cùng một chỗ cộng sự, hai người hùn vốn bỏ tiền mua một tấm chiếu rơm để lo hậu sự cho hắn. Đây đã coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
. . .
Lúc Lý Mộ mở mắt ra, hắn phát hiện mình đang ở trên một ngọn núi không biết tên, bên cạnh có hai người đàn ông mặc trang phục cổ trang hì hục đào hố.
Có lẽ hắn đã chết rồi, coi như không chết mà nói, cũng hẳn là đang ở bệnh viện, nơi này là đâu?
Hai người kia đang làm gì đấy?
Muốn chôn sống mình sao?
Cho dù hắn không có tiền trả viện phí cũng không đến mức chôn sống hắn chứ.
Hắn ngồi dậy theo phản xạ.
Sau đó liền khẽ giật mình.
Do bị bệnh nằm trên giường quá lâu, để cho hắn không thể làm động tác này từ nửa năm trước, nhưng giờ phút này, hắn lại cảm thấy trong cơ thể ẩn chứa lực lượng.
Hắn cúi đầu nhìn một chút, phát hiện mình ăn mặc rất kỳ quặc, giống như trang phục của bộ khoái hay nha dịch trong kịch truyền hình. Bộ trang phục của hắn cũng giống của hai người kia.
Dường như nhận ra được điều gì, hắn bắt đầu dò xét hai tay của mình.
Da thô ráp, giữa ngón cái và ngón trỏ có một vệt chai, vết sẹo vô ý bị hồi còn bé trên mu bàn tay đã không thấy nữa —— Đây không phải là tay của hắn.
Hai gã cao lùn đã đào xong hố sâu chừng nửa người, hai gã quay người lại chuẩn bị bỏ thi thể của Lý Mộ vào thì thấy hắn đang ngồi trên chiếu.
Lý Mộ cũng quay đầu nhìn về bọn họ.
Hắn há to miệng, đang muốn hỏi chút gì, màng nhĩ bỗng nhiên truyền đến một trận đau đớn.
“Má ơi!”
“Trá thi!”
“Loẻng xoẻng”, hai người đồng thời ném thuổng sắt trong tay xuống, vừa kêu to vừa nhào lộn biến mất trong tầm mắt của Lý Mộ.
Lý Mộ lần nữa cúi đầu nhìn hai tay, vẻ mặt mờ mịt.
...
Hồi lâu sau, một bóng người mới xuất hiện trên sơn đạo.
Trên khuôn mặt của Lý Mộ vẫn có một tia mê mang như cũ, nhưng hắn đã biết rõ chuyện gì xảy ra.
Hắn nắm chặt tay lại, có thể cảm nhận được khí lực trong cơ thể. Nói cách khác, linh hồn của hắn đã chiếm thân thể của người khác.
Lý Mộ là kẻ vô thần, nhưng hắn đã đọc rất nhiều tiểu thuyết như một thú vui tiêu khiển. Đối với chuyện xuyên việt hay nhập hồn này, hắn cũng không lạ lẫm gì.
Thân thể của hắn hoàn toàn chính xác đã chết, nhưng linh hồn lại chiếm một cỗ thân thể khác. Lý Mộ vừa mới lấy được ít ký ức vụn vặt của thân thể này. Người này cũng tên là Lý Mộ, tuổi vừa qua mười tám, hắn là một gã bộ khoái, hôm nay vừa mới chết, về phần nguyên nhân của cái chết, Lý Mộ tạm thời còn chưa nhớ lại được.
Nơi này được gọi là Đại Chu, cụ thể là triều Chu, Bắc Chu, Hậu Chu hay Vũ Chu thì Lý Mộ cũng không biết.
Dựa vào cách ăn mặc của mình và hai người kia, tỷ lệ hắn ở hiện đại không lớn.
Những chuyện này chỉ sợ cần tìm người xác nhận mới biết được, Lý Mộ ngó dáo dác xung quanh, phát hiện nơi này là một bãi tha ma, xung quanh đều là mồ mả. Mặc dù hiện giờ là giữa ban ngày, nhưng cũng làm cho người ta cảm giác lạnh sống lưng. Hắn phân biệt phương hướng một chút rồi đi về phía chân núi.
Hắn bước rất chậm, cũng rất nặng nề. Đây là vì thời gian dài nằm trên giường, cho nên hắn vẫn chưa thể lập tức thích ứng bước đi giống người bình thường.
Có điều rất nhanh, bước chân của hắn cũng bắt đầu trở nên nhẹ nhàng.
Tâm trạng của hắn cũng dần dần bình tĩnh, trải qua sinh tử, còn chuyện gì không thể đối mặt nữa chứ?
Lý Mộ đứng trên sơn đạo, hít một hơi thật sâu cái bầu không khí mới lạ, hắn cảm nhận được lực lượng trong thân thể bắt đầu khởi động, cảm khái nói: "Còn sống thật tốt..."
"Ấu ấu. . ."
Hắn đang muốn xuống núi, chợt bên tai truyện đến một tiếng kêu rất nhỏ.
Nó giống như tiếng chó sủa, nhưng lại có chỗ khác biệt. Trong tiếng kêu ẩn chứa nổi thống khổ, Lý Mộ ngắm nhìn xung quanh, cuối cùng xác định được nơi phát ra tiếng kêu.
Hắn rời sơn đạo, đi vài chục bước về phía bên trái, rồi vén một bụi cỏ rậm rạp ra, đập vào mi mắt của hắn là một đống màu trắng.
Hắn nhìn kỹ thì mới phát hiện trong bụi cỏ là một con hồ ly. Toàn thân của nó trắng như tuyết, hai con ngươi đen thui như bảo thạch, ánh mắt của nó nhìn về phía Lý Mộ ẩn chứa nổi sợ hãi cực độ.
Chân sau của Bạch Hồ bị một cái bẫy bắt thú kẹp lấy, máu tươi nhuộm hồng cả bộ lông, lộ ra đặc biệt chướng mắt.
Con tiểu hồ ly thấy Lý Mộ đến gần, thân thể của nó bắt đầu giãy dụa, nhưng lại không cách nào rời đi, miệng vết thương bị xé rách, máu tươi chảy ra nhiều hơn.
Không biết có phải ảo giác hay không, Lý Mộ thấy được trong đôi mắt như bảo thạch của nó có một tia nhân tính hóa. Đó là một loại ánh mắt tuyệt vọng. Điều này làm cho Lý Mộ nhớ lại lúc bệnh tình của hắn chuyển biến xấu theo từng ngày, hắn lại chỉ có thể nằm trên giường, trơ mắt ngày càng gần cái chết.
Nhìn con ngươi đầy tuyệt vọng của hồ ly, Lý Mộ sinh lòng trắc ẩn, hắn lắc đầu nói: "Yên tâm, ta sẽ không làm tổn thương ngươi đâu."
Thân thể của Bạch Hồ run lên, dường như nó nghe hiểu lời của hắn, nó không giãy dụa nữa.
Lý Mộng tấm tắc lấy làm kỳ trong lòng, con hồ ly này rõ ràng rất thông minh đấy. Hắn vươn tay, dùng sức tách bẫy bắt thú ra, cứu thoát Bạch Hồ.
Bạch Hồ nằm trên bãi cỏ, miệng vết thương vẫn còn chảy máu, nó phát ra tiếng kêu nho nhỏ
Lý Mộ xé một mảnh vải từ ống tay áo của mình, đơn giản giúp nó băng bó vết thương một chút. Miệng vết thương của Bạch Hồ không còn chảy máu nữa, đầu nó cọ xát lên tay của hắn, miệng thì kêu "ấu ấu".
"Đi đi, về sau ngươi nên cẩn thận một chút..." Lý Mộ vỗ vỗ đầu nó, hắn đang muốn rời đi, bên tai chợt truyền đến tiếng nói dễ nghe của thiếu nữ.
"Đa tạ công tử cứu mạng. . ."
"Không cần khách khí."
Lý Mộ khoát tay áo, thản nhiên mở miệng. Sau một khắc, cánh tay của hắn cứng đờ lại, nụ cười trên mặt dần dần biến mất. . .