Đại Chu Tiên Lại (Dịch)

Chương 8 - Âm Linh Xin Giúp Đỡ

"Đại nhân, cầu ngài giúp đỡ dân phụ, chỉ có ngài mới có thể giúp đỡ dân phụ thôi!"

Trên mặt của phụ nhân lộ ra vẻ lo lắng, nàng muốn nắm lấy cánh tay của Lý Mộ, nhưng hai tay lại xuyên qua thân thể của hắn. Lý Mộ thấy thế rùng mình một cái, hắn không hề nghĩ ngợi vội đuổi theo phương hướng Lý Thanh biến mất.

Biết thế giới này có quỷ và bản thân gặp được quỷ là hai chuyện khác nhau hoàn toàn. Bản thân Lý Mộ còn phiền phức quấn thân, hắn không cho rằng mình có thể giúp đỡ cho quỷ cái gì. Chạy một hơi thật xa, hắn lấy dũng khí quay đầu nhìn một cái thì phát hiện đầu đường sầm uất nơi xa, đã không thấy phụ nhân kia.

Lý Thanh xa xa thấy Lý Mộ chạy tới, bèn đi đến bên cạnh hắn, hỏi: "Thế nào?"

Lúc nhìn thấy Lý Thanh, Lý Mộ không hiểu an tâm một chút, nhưng lòng vẫn còn sợ hãi. "Lão đại, ta vừa nhìn thấy quỷ!"

Ánh mắt của Lý Thanh ngưng tụ, nàng hỏi: "Ở đâu?"

"Là ở chỗ đó!" Lý Mộ chỉ ở đằng xa, nói: "Mới vừa rồi còn ở đó, hiện tại không biết đi nơi nào."

Ánh mắt của Lý Thanh nhìn về phía hắn chỉ. "Nàng đang ở chỗ này."

"Cái gì?" Lý Mộ giật nảy cả mình, "Tại sao ta không thấy được!"

Lý Thanh đáp: "Vận hành pháp lực đến đôi mắt."

Lúc này, Lý Mộ mới nhớ ra, thời điểm vừa rồi hắn nhìn thấy phụ nhân kia, pháp lực vừa vặn vận hành đến đôi mắt. Hắn lần nữa dẫn đường pháp lực vận hành đến phần mắt, quả nhiên lại thấy được phụ nhân kia.

Nàng giống vừa rồi, không ngừng ngăn cản người qua đường, nhưng chỉ có thể xuyên qua thân thể của bọn họ. Dù vậy, nàng vẫn hết một lần lại một lần không sợ làm phiền người khác. . .

Lý Thanh nhìn hắn một cái, nói: "Không cần sợ hãi, nàng chỉ là âm linh cấp thấp nhất, hẳn là vừa chết không lâu. Nàng không thể gây tổn thương cho người, cũng không thể hiển ra trước mắt người khác được."

Lý Mộ lập tức yên tâm, rồi lên tiếng phân bua: "Ta không có sợ sệt, chỉ là, chỉ là hơi bất ngờ. . ."

Lý Thanh cúi đầu nhìn một chút cổ tay của nàng, Lý Mộ lập tức buông tay ra, nói sang chuyện khác: "Lão đại, người sau khi chết đều sẽ biến thành âm linh sao?"

Lý Thanh lắc đầu, nói: "Cũng không phải tất cả mọi người sau khi chết đều sẽ biến thành âm linh. Nếu người chết già hoặc bệnh chết, tam hồn sẽ từ từ liên lụy đến nhục thể, không có lực lượng ngưng tụ thành âm linh. Trừ phi nàng khi còn sống có chấp niệm rất lớn chưa giải hoặc tâm nguyện chưa xong, mới có một xíu cơ hội trở thành âm linh."

Lý Mộ suy nghĩ một chút, hỏi: "Vừa rồi nàng cầu ta giúp đỡ, chẳng lẽ là lòng có tâm nguyện chưa xong ư?"

Lý Thanh vừa đi về phía phụ nhân kia vừa nói: "Qua hỏi một chút sẽ rõ."

Dù sao đối phương không phải là người, tuy rằng trong lòng của Lý Mộ vẫn còn một chút sợ hãi, nhưng hắn vẫn đi theo sau lưng Lý Thanh.

Phụ nhân kia thấy hắn lại đến gần, lặng lẽ quỳ trên mặt đất, lên tiếng cầu khẩn: "Đại nhân, van cầu ngài giúp đỡ dân phụ, kiếp sau dân phụ có làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp đại ân đại đức của đại nhân!"

Có Lý Thanh ở bên cạnh, trong lòng của hắn an định không ít. Hắn đứng ở đằng xa, nhìn phụ nhân kia hỏi: "Ngươi muốn ta giúp ngươi cái gì?"

Phụ nhân vội vàng dập đầu mấy cái, rồi nói: "Cầu xin đại nhân mau cứu con của dân phụ. . ."

. . .

Huyện thành Dương Khâu, thành bắc, trong một khu dân cư rách nát.

Phụ nhân mặc váy gai nằm trên giường đã không còn khí tức. Cơ thể vẫn còn sót một chút hơi ấm. Một đứa bé vài tháng tuổi đang nằm trong lòng của nàng, bé ngủ rất say sưa.

Lý Mộ đứng trước giường, quay đầu nhìn Lý Thanh hỏi: “Lão đại, nàng còn có thể cứu không?"

"Nàng không giống với ngươi." Lý Thanh lắc đầu, nói: "Nàng đã chết, tam hồn của nàng cũng chỉ là dựa vào một cỗ chấp niệm để chèo chống, khi cỗ chấp niệm này tán đi, chính là thời điểm nàng biến mất."

Một bóng người mờ ảo đứng ở đầu giường, dùng ánh mắt trìu mến nhìn đứa bé đang ngủ say. Nàng vươn tay muốn sờ lên mặt của đứa nhỏ, nhưng bàn tay lại xuyên qua thân thể của nó.

Lý Mộ nhìn cảnh này, ở trong lòng thở dài một hơi.

Một nhà cô nhi quả mẫu, mẫu thân bất ngờ qua đời. Trong tình huống không có người phát hiện, hài tử hẳn sống không được bao lâu.

Đây chính là nguyên nhân nàng lo lắng ngăn cản người qua đường, tìm kiếm Lý Mộ giúp đỡ.

Đối mặt với âm linh, nhưng trong đáy lòng của Lý Mộ đã không còn sợ hãi, hắn nhìn về phía bóng người hư ảo kia, hỏi: "Trượng phu của ngươi đâu?"

Phụ nhân lắc đầu, không nói gì.

Nghĩ đến trượng phu của nàng hẳn cũng không có ở đây, Lý Mộ lại hỏi: "Trong nhà còn có ai không?"

Phụ nhân kia nói: "Công công bà bà đã qua đời nửa năm trước, trong nhà chỉ còn dân phụ và con nhỏ, dân nữ có vị huynh trưởng, tên là Vương Đông, nhà ở Vương gia thôn thành Tây, thỉnh cầu đại nhân mang tin tức này cho hắn, dân phụ vô cùng cảm kích. . ."

Lý Mộ khẽ gật đầu, nói: "Ta sẽ giúp ngươi đưa tin, ngươi còn tâm nguyện nào chưa dứt không?"

Phụ nhân lắc đầu, nói: "Dân phụ chỉ lo lắng con nhỏ còn trong tã lót, hiện tại đã có thể an tâm đi. . ."

Lúc nàng nói chuyện, bóng người càng mờ ảo hơn.

Lý Mộ thở dài một tiếng, "Lên đường bình an. . ."

"Dân phụ Trương Vương thị, cảm tạ đại ân đại đức của đại nhân. Đại ân tình của đại nhân, dân phụ kiếp sau lại báo. . ."

Cuối cùng, phụ nhân thi lễ với hắn một cái. Ánh mắt thâm tình nhìn về phía hài nhi nằm trên giường, bóng người cũng hoàn toàn biến mất giữa thiên địa.

Một tia hồng mang từ nơi nàng biến mất chợt xuất hiện, rồi tràn vào thể nội của Lý Mộ.

Lý Mộ chấn động một cái, hắn cảm nhận được cảm xúc vui sướng tràn vào cơ thể đến từ phụ nhân. Nó còn vượt xa tất cả các niềm vui hắn thu thập trước đó gộp lại!

Lý Thanh đứng bên cạnh hắn, dường như như đã nhận ra một tia dị dạng, nàng từ tốn nói: “Đây là niềm vui biết ơn, nó bắt nguồn từ sự bảo vệ của người mẹ đối với con của mình. Ngươi hoàn thành tâm nguyện của nàng, nàng tặng cho ngươi niềm vui biết ơn, nàng đã báo đáp người rồi…”

Lý Mộ nhìn mẹ con trên giường, thởi dài nói: “Ta đi báo cho huynh trưởng của nàng…”

Vương Đông là một hán tử trông rất chất phác, khi nghe tin muội muội chết, hắn buồn bã không thôi. Lý Mộ giao đứa bé kia cho hắn rồi rời nơi đó.

Vốn cho rằng quỷ hồn là thứ rất đáng sợ, không nghĩ tới lần thứ nhất hắn thấy lại là tình huống như vậy.

Quỷ hồn trong hiện thực cùng tưởng tượng của hắn dường như không giống nhau lắm.

Lý Mộ quay sang hỏi Lý Thanh: “Lão đại, âm linh và quỷ hồn không sợ ánh mặt trời sao?”

Lý Thanh hỏi ngược lại: “Ai nói bọn chúng sợ ánh mặt trời?”

“Ta đọc trên sách…”

“Lời nói vớ vẩn như vậy ngươi cũng tin.”

Lý Mộ không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này, hắn hồi tưởng chuyện hôm nay một phen, lại hỏi: "Lão đại, ngươi mới vừa nói Trương Vương thị là âm linh cấp thấp nhất, chẳng lẽ quỷ cũng có đẳng cấp sao?"

"Đương nhiên." Lý Thanh nhìn hắn, lên tiếng nhắc nhở: "Ngươi đừng tưởng rằng quỷ vật đều giống ngươi thấy ngày hôm nay. Nếu như ngươi gặp không phải là âm linh, mà là oán linh hoặc ác linh. Hôm nay ngươi không nhất định còn giữ được mạng. Oán linh đã có thể sử dụng âm khí để công kích. Ác linh còn lợi hại hơn, nó có thể ngưng tụ thực thể. Tu Hành Giả pháp lực thấp kém cũng chưa hẳn là đối thủ của bọn nó…”

Lý Mộ âm thầm ghi nhớ trong lòng, về sau nếu gặp phải yêu quỷ thì vẫn trốn xa chừng nào tốt chừng đó.

Sau khi Lý Thanh nhắc nhở hắn, nàng lại nói: “Có điều yêu quỷ cũng phải luôn hại người, trong đó không thiếu yêu quỷ lương thiện. Ngươi không cách nào phân biệt bọn chúng có ác ý với ngươi hay không, ngày bình thường gặp phải, tốt nhất là nên kính nhi viễn chi.”

Coi như nàng không nhắc nhở, Lý Mộ cũng sẽ kính nhi viễn chi những tà vật này, tiếc là hắn không làm gì được, dù sao hắn vẫn luôn vô tình gặp phải những thứ này, âm linh Trương Vương thị, còn có con hồ ly biết nói chuyện kia. . .

Lúc này, Lý Thanh lại nói: "Ta không nghĩ tới ngươi nhanh như vậy đã tìm được phương pháp thu thập thất tình. Hôm nay đúng là ngày rằm. Ngày mùng một âm lịch, ngày rằm, ngày cuối tháng đều là thời cơ tốt nhất để luyện hóa thất phách thời cơ. Hiện tại, ta sẽ cho ngươi khẩu quyết. Bắt đầu từ đêm nay, ngươi hãy thử ngưng tụ thất phách. . ."

Lý Mộ vui mừng trong lòng, vội nói: "Tạ ơn Lão đại. . ."

Đêm đó, giờ Tý.

Lý Mộ khoanh chân ngồi trên giường, ngũ tâm hướng lên trời, vừa vận chuyển pháp lực vừa lẩm bẩm: "Tố khí cửu hồi, chế phách tà gian, Thiên Thú thủ vệ, kiều nữ chấp quan, thất phách cùng nhu, cùng ta tường an, không được vọng động, nhìn xem hình nguyên. . ."

Trong thân thể hắn, ánh sáng màu đỏ hơi hơi ẩn hiện, cuối cùng hoàn toàn hoà vào nhục thể, biến mất không thấy gì nữa.

. . .

Sáng sớm, Lý Mộ đang ngủ say, bên tai chợt truyền đến tiếng hát. Tiếng hát vang lên liên lục hết lần này tới lần khác, xem như hắn dùng mền che đầu cũng không có tác dụng gì.

Hôm qua hắn tu luyện tới hơn nửa đêm, mới vừa đặt lưng ngủ không lâu. Tuy rằng tiếng hát của nữ tử này uyển chuyển và dễ nghe, nhưng trong tai của Lý Mộ lại không khác gì tạp âm.

Hắn bèn leo xuống giường, mơ mơ màng màng đi ra sân, hét lên về phía vách tường bên kia: “Mới sáng sớm gào cái quỷ gì, có để cho người ta ngủ hay không hả!”

Nói xong, hắn sửng sốt một chút, trong chớp mắt tỉnh táo lại.

Từ sau khi hắn bị mất phách để nhục thể đã mất cảnh giác. Mỗi ngày, hắn đều ngủ tới trưa, cho dù bên ngoài ồn ào cỡ nào, hắn cũng không nhận ra. Thế mà, hôm này là lần đầu tiên hắn bị người khác đánh thức!

Chẳng phải là nói, phách thứ nhất của hắn đã dần dần ngưng tụ rồi ư?

Không đợi Lý Mộ vui mừng, phía tường bên kia truyền đến tiếng tức giận: “Mấy giờ rồi mà còn ngủ, ngươi là heo hả!”

. . .

Bình Luận (0)
Comment