"Ta là một đóa hoa khi Thiên Đế còn sống trồng xuống. "
Mục Trần nhìn qua khuôn mặt Mạn Đồ La đang mỉm cười, nghe lời nói ung dung kia, khuôn mặt hắn cứng ngắc lại, bộ dáng hắn bây giờ trông rất buồn cười.
Khác với bên ngoài, nội tâm Mục Trần lúc này vô cùng loạn, tuy hắn không hiểu rõ tại sao Mạn Đồ La đối với Thượng Cổ Thiên Cung lại hiểu rõ như vậy, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới Mạn Đồ La lại là một đóa hoa do Thiên Đế trồng.
Tuy nhiên, đóa hoa này chắc chắn sẽ không đơn giản.
"Không tin sao?" Mạn Đồ La cười cười, đôi mắt vàng óng dừng trong cái khe không gian ẩn hiện cổ xưa cung điện, nói: "Trí nhớ của ta thật ra bị phong ấn, nhưng cách Thượng Cổ Thiên Cung càng gần, trí nhớ của ta khôi phục được càng nhiều, mà hiện tại đã khôi phục gần hết rồi."
"Bản thể của ngươi là cái gì?" Một hồi lâu, Mục Trần rốt cục phục hồi tinh thần lại, nuốt một ngụm nước bọt, có chút gian nan mà hỏi.
Mạn Đồ La quay đầu, có phần thâm ý nhìn Mục Trần, sau đó chậm rãi nói: "Ngươi đối với nó cũng không xa lạ gì, theo tên của ta chẳng lẽ ngươi còn đoán không được?"
Hí.
Mục Trần nhịn không được hít một luồng lương khí, hoảng sợ nói: "Bản thể của ngươi là Hoa Mạn Đà La thượng cổ?!"
Đại Thiên Thế Giới, có một thần hoa, tên là Mạn Đà La, thần diệu vô biên, trời sinh linh trí, nếu phát triển đến đỉnh phong, thì không kém những siêu cấp thần thú kia, thậm chí trên vài phương diện còn vượt trội hơn.
Chỉ là loại thần hoa này rất thưa thớt, một khi xuất hiện, tất nhiên sẽ bị vô số siêu cấp thế lực nhìn chằm chằm, dù sao nếu là có thể mang về bồi dưỡng, tương lai không chừng có thể có một vị Thiên Chí Tôn tồn tại.
Mà lúc này Mục Trần mới hiểu được, vì sao ánh mắt Mạn Đồ La kỳ quái như vậy, bởi vì trong cơ thể hắn có một tờ giấy đen "Bất hủ chi trang", ghi lại phương pháp tu luyện Đại Nhật Bất Diệt Thân, hơn nữa trong đó còn có một đạo thần văn Hoa Mạn Đà La thượng cổ.
Năm đó nếu như không có đạo thần văn này, chỉ sợ Mục Trần đã bị Cửu U cắn trả linh trí, chim cu chiếm tổ chim khách.
Hơn nữa, hắn cùng với Hoa Mạn Đà La , thật sự là rất hữu duyên.
"Ta là một cành lá do bản thể tách ra biến thành, theo ý nào đó mà nói, ta thực sự không phải là linh thể, mà là thật chất tồn tại." Mạn Đồ La mỉm cười nói: "Hoa Mạn Đà La thượng cổ kỳ diệu ở chỗ chỉ cần không bị hủy diệt hoàn toàn, chúng ta đều có thể lấy phương thức khác để tồn tại."
Mục Trần âm thầm tắc luỡi, thủ đoạn như vậy ngay cả Địa Chí Tôn đại viên mãn đều không thể có được.
"Ngươi chỉ là một đạo phân thân, đã có lực lượng thượng vị Địa Chí Tôn, vậy bản thể của ngươi mạnh thế nào?" Bất chợt Mục Trần đánh vào ngay vấn đề trọng yếu, nếu là cường giả nhân loại muốn đem linh lực bản thân giao phó thượng vị Địa Chí Tôn, như vậy bản thân nhất định phải bước vào Thiên Chí tôn chứ?
Chẳng lẽ bản thể Mạn Đà La đã đạt đến Thiên Chí tôn?
Mạn Đà La biết được Mục Trần suy nghĩ gì, nàng lắc đầu, nói: "Bản thể của ta thời kì đỉnh phong, cũng chỉ là Địa Chí Tôn đại viên mãn mà thôi, nhưng trải qua nhiều năm như vậy lực lượng tất nhiên sẽ có chỗ suy yếu, may mà những năm này ta cũng không phải ngồi không, hẳn là có thể đền bù những thiếu thốn này, bảo trì lực lượng."
"Địa Chí Tôn đại viên mãn à..." Mục Trần cảm thán một tiếng, vậy cũng khá là ghê rồi, dù sao hiện nay Địa Chí Tôn đại viên mãn ở Thiên La Đại Lục cũng cực kì hiếm thấy.
"Lúc trước vừa mới tách ra, ta cũng cực kỳ suy yếu, hơn nữa trong cơ thể lại bị nguyền rủa, thực lực nhiều lắm là cùng bằng lục phẩm Chí Tôn, cũng may mắn là gặp được ngươi, nếu như không nhờ lời nói của ngươi, chắc bây giờ tay đang ngủ say, áp chế nguyền rủa, chứ đừng nói đến đột phá thượng vị Địa Chí Tôn, nếu như không đột phá đến thượng vị Địa Chí Tôn, cho dù Thượng Cổ Thiên Cung hiện ra, ta cũng không dám đến đây." Mạn Đồ La con mắt màu vàng óng nhìn về phía Mục Trần, trong đó có tia cảm kích .
Mục Trần nghe vậy gãi đầu một cái, hắn cũng không biết thì ra hắn giúp Mạn Đồ La ân tình lớn như vậy, bất quá hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, hỏi:"Vì sao không tới thượng vị Địa Chí Tôn ngươi cũng không dám đến?"
Hắn nhạy cảm nhận ra trong lời nói của Mạn Đồ La có một ít chấn động.
"Ngươi quên ta phải đối đầu với ai sao?" Mạn Đồ La thản nhiên nói.
Mục Trần trong lòng lúc này hơi rung động:"Ngươi đang lo lắng Thánh Ma Hoàng Lục Viên?"
Thì ra là thế, Lục Viên có thực lực thượng vị Địa Chí Tôn, nếu như Mạn Đồ La không có đủ thực lực chống lại hắn thì đến đây chỉ có con đường chết.
"Tên kia hắn có lai lịch gì?" Mục Trần sắc mặt ngưng trọng nói, Mạn Đồ La từng nói, nàng cùng Lục Viên đều ra từ Thượng Cổ Thiên Cung, nhưng vì sao ân oán với nhau? Lục Viên thậm chí còn gieo nguyền rủa đáng sợ trong cơ thể Mạn Đồ La.
Mạn Đồ La híp mắt một chút, trong đó léo ra hàn quang, nói: "Hắn là một đầu Thượng Cổ Huyết Giao, đồng thời cũng là tọa kỵ của Thiên Đế."
Mục Trần lần nữa lại chấn động, không ngờ Lục Viên kia lại là tọa kỵ của vị Thiên Đế kia.
Hắn không hiểu tại sao Hoa Mạn Đà La do Thiên Đế trồng cùng tọa kỵ của hắn lại không để ý sinh tử đánh nhau?
Dù gì đi nữa Mạn Đồ La cùng Lục Viên cũng xem như là người Thượng Cổ Thiên Cung.
"Năm đó Thiên Đế cùng lão Thuận đối chiến với vị Ma Đế ngoại tộc, cuối cùng phong bế trong Thiên Đế nghĩa trang, ngay cả Thượng Cổ Thiên Cung cũng chịu ảnh hướng dẫn đến hủy diệt, cụ thể xảy ra chuyện gì, ta cũng vậy không rõ ràng lắm, chỉ biết là phải khôi phục linh trí, Thượng Cổ Thiên Cung bị hủy diệt, lúc ấy chỉ còn ta cùng với Lục Viên là còn linh trí."
"Bất quá ta đang dò xét Thiên Cung lúc đấy lại bị Lục Viên đột nhiên ra tay, hơn nữa bị hắn nguyền rủa, cuối cùng đành phải cắt đứt cành lá, phong ấn bản thân, lấy phân thân chạy ra Thượng Cổ Thiên Cung."
"Hắn vì cái gì phải làm như vậy?" Mục Trần hơi biến sắc nói.
Mạn Đồ La lông mày hơi nhíu, một lát sau mới nói: "Chư vị điện chủ Thượng Cổ Thiên Cung đều vẫn lạc, trong Thiên Cung có rất nhiều bảo bối truyền thừa, đặc biệt là Thiên Đế truyền thừa , nếu như đạt được, hẳn là có cơ hội đột phá đến Thiên Chí tôn, ta nghĩ hắn hẳn là muốn độc chiếm Thiên Cung truyền thừa."
Mục Trần gật đầu, như thế cũng không phải không có lý, dù sao Thiên Cung truyền thừa, lực hấp dẫn đủ để cho người phát rồ, chỉ là tên Lục Viên kia dã tâm không nhỏ.
"Lần này tiến vào Thượng Cổ Thiên Cung, ta sẽ giúp ngươi chú ý hơn." Mục Trần nói, mặc kệ Mạn Đồ La trước mặt là phân thân hay là bản tôn, nó đều giống nhau cả, nếu có thể trợ giúp nàng tìm bản thể, khôi phục thực lực, đối với hắn vô cùng có lợi.
Mạn Đồ La nhẹ gật đầu, đối với Mục Trần miệng nhanh hơn não, dù sao những năm qua, nàng đối với Mục Trần tín nhiệm cực cao, nếu không cũng sẽ không đem chuyện này nói ra.
"Đúng rồi... Ngươi xem vật này có lai lịch ra sao?" Mục Trần đột nhiên nhớ tới lúc hắn đấu giá lấy được một lệnh bài thần bí, sau đó liền đem móc ra, đưa cho Mạn Đồ La, dù sao nàng cũng là người Thượng Cổ Thiên Cung, đối với những vật này phải hiểu rõ chứ?
Mạn Đồ La nghe vậy, con mắt màu vàng óng nhìn về phía lệnh bài thần bí cổ xưa, trong con ngươi hiện lên vẻ suy tư, sau một lúc lâu, con ngươi nàng đột nhiên có dị quang hiển hiện.
"Ngươi biết?" Nhìn thần thái nàng như vậy, Mục Trần lập tức cả kinh, chợt vui vẻ hỏi.
Mạn Đồ La cũng không đáp lời, trực tiếp tiếp nhận lệnh bài, tinh tế quan sát một hồi, mới dùng một loại ánh mắt kỳ quái theo dõi Mục Trần, nói: "Ngươi làm sao lấy đước cái này?"
"Cũng bởi vì nó mà ta cùng Hạ Hoằng của Đại Hạ Hoàng Triều kết thù kết oán đấy." Mục Trần nói.
"Đây là mua bán có lợi." Mạn Đồ La từ tốn nói: "Ngươi thật sự là may mắn, ngay cả ta cũng phải hâm mộ."
"Cuối cùng nó là cái gì?" Mục Trần bị ngữ khí của nàng khiến trong lòng ngứa ngáy, không kịp chờ đợi hỏi.
Mạn Đồ La vuốt ve lệnh bài kia, một lúc lâu chậm rãi nói: "Nếu như ta không có đoán sai, đây là một quả binh phù."
"Binh phù?" Mục Trần trong lòng chợt nhảy dựng .
"Chuẩn xác mà nói, hẳn là binh phù của một chi linh vệ dưới trướng Đệ Nhị Điện Chủ, đó là quân đội tinh nhuệ nhất dưới trướng Đệ Nhị Điện Chủ, ở thời kỳ thượng cổ đã từng tiễu sát qua Địa Chí Tôn." Mạn Đồ La nói ra .
"Linh vệ? Tiễu sát qua Địa Chí Tôn?" Mục Trần nghe được hãi hùng khiếp vía, trong mắt có vẻ mừng không nhịn được nổi lên, trách không được hắn phát giác được một cổ khí tức mịt mờ mà có chút quen thuộc, hôm nay tinh tế cảm ứng, mới biết được là một loại chiến ý!
Bất quá loại cuồng hỉ giằng co một hồi, Mục Trần lông mày nhíu lại, chi linh vệ kia tuy cường đại, nhưng đã qua ngàn vạn năm, chỉ sợ đều đã hóa thành bụi bậm, thậm chí chỉ còn lại tro cốt.
Mạn Đồ La nhìn Mục Trần biết được hắn đang suy nghĩ gì, trầm ngâm xuống, nói: "Thật ra quân đội bên trong Thượng Cổ Thiên Cung tu luyện công pháp rất quỷ dị, theo kể một ít chiến sĩ sau khi ngã xuống, linh lực sẽ dung nhập thân thể, chỉ có bản năng, không có linh trí, giống khôi lỗi, nhưng mà những khôi lỗi này chỉ nghe lệnh chủ binh phù khống chế, ta cảm thấy ở trong Đệ Nhị điện có sự hiện hữu của bọn họ."
Mục Trần ánh mắt chớp lên, chợt âm thầm gật đầu, đem lời Mạn Đồ La nói nhớ kỹ trong lòng, nếu như có thể tiến vào Đệ Nhị điện, xem ra cần phải chú ý nhiều một chút, chỉ cần hắn có thể khống chế một ít linh vệ, như vậy ở trong Thượng Cổ Thiên Cung, cho dù gặp phải Địa Chí Tôn sơ giai, cũng có thể đánh một trận.
Vừa nghĩ tới đó, tâm trí Mục Trần liền nổi lên lửa nóng.
"Chúng ta khi nào động thủ?"
Mạn Đồ La ngẩng đầu, ánh mắt trông về phía không gian xa xa kia, sau đó mỉm cười, nói: "Năm ngày nữa không gian sẽ trở nên ổn định hơn, đến lúc đó chính là thời điểm tốt nhất để vào Thượng Cổ Thiên Cung."
Mục Trần nghe vậy cũng gật đầu, hắn ngẩng đầu dừng ở không gian ẩn hiện cung điện cổ xưa, ánh mắt nóng rực.
Đã nhiều năm như vậy rốt cục đợi đến lúc cái ngày này.