Biên soạn Lão Bảo - Hội fan đại chúa tể
Sâu trong Thiên hà, thời điểm Mục Trần đánh ra một quyền xuống, nơi đây vốn là sóng linh lực cuồng bạo vô cùng trong khoảnh khắc từ từ tiêu tán, Đại Thiên Vương pháp thân to lớn vào lúc này vỡ vụn hóa thành quang điểm đầy trời.
Quang điểm bay múa, xa xa những cường giả kia lại đều trợn mắt há hốc mồm trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
"Hắn . . . giết Hạ Vũ ư?!"
Có người nhịn không được nuốt nước miếng một cái, nhìn về phía Mục Trần tràn đầy vẻ sợ hãi, hắn quả thật quá quyết đoán, khiến cho mọi người đều toát hơi lạnh.
Đây chính là Hạ Vũ a, thái tử Đại Hạ Hoàng Triều, cũng là người thừa kế của Hạ Hoàng!
Hạ Hoàng rất coi trọng Hạ Vũ, nếu như biết được hắn vẫn lạc tại tại đây, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ! Hạ Hoàng mà nổi giận, thì một Mục Trần nho nhỏ có thể tránh được sao? hiển nhiên là không có khả năng...
Ánh mắt hoảng sợ khắp nơi nhìn đến, sắc mặt Mục Trần ngược lại vẫn bình thản nhìn qua thi thể không đầu trước mắt, một quyền kia không chỉ đánh bể đầu Hạ Vũ, hơn nữa khí sát phạt đáng sợ từ Xá Thân Ma Quyền kia, còn trực tiếp oanh bạo Chí Tôn Hải của Hạ Vũ…
Cho nên lúc này Hạ Vũ đã thật sự vẫn lạc.(ku Mục đã trở lại đây là người đầu tiên MT kill từ sau khi ra khỏi Linh Lộ)
Mục Trần biết rõ lúc này chém giết Hạ Vũ, sẽ hoàn toàn đắc tội với Đại Hạ Hoàng Triều, nhưng hắn vẫn như trước không chút do dự ra chiêu sát thủ, bởi vì Mục Trần phi thường rõ ràng, Hạ Vũ thủ đoạn âm tàn, cho dù trước mắt đánh bại hắn đi nữa, nhưng khi hắn tìm được cơ hội tất nhiên hắn sẽ giống như rắn độc phát ra một kích trí mạng.
Còn nữa, thiên phú Hạ Vũ cũng vô cùng tốt, dựa theo Mục Trần đoán, chỉ cho hắn một ít thời gian nữa với tài nguyên của Đại Hạ Hoàng Triều, khả năng Hạ Vũ tiến vào Địa Chí Tôn sẽ rất lớn.
Đã như vậy thì gạt bỏ là tất yếu, dù sao Mục Trần cũng không muốn bị một vị Địa Chí Tôn tương lai âm thầm theo dõi và bày mưu tính kế mình.
Tổng hợp những lý do này, Mục Trần không chút do dự ra chiêu sát thủ, đem người thừa kế Đại Hạ Hoàng Triều gạt bỏ.
"Bất quá làm như vậy thì ta và Đại Hạ Hoàng Triều đã trở thành kẻ thù rồi."
Mục Trần nhìn quang điểm đầy trời, con ngươi có chút lập loè, Hạ Hoàng thiên tử của Đại Hạ Hoàng Triều là bá chủ hùng bá một phương tại Thiên La Đại Lục, nếu như hắn muốn xuất thủ đối phó Mục Trần thì đó chính là tai nạn, nhưng may mắn chính là, sau lưng của hắn cũng có Mạn Đồ La làm chỗ dựa, cho nên thật ra cũng không quá e ngại.
"Xem ra phải trợ giúp Mạn Đồ La tìm được bản tôn."
Mục Trần bĩu môi, Hạ Hoàng đồng dạng là thượng vị Địa Chí Tôn, tay cầm trung giai thánh vật Sơn Hà Tỷ, sức chiến đấu như vậy đối với thượng vị Địa Chí Tôn cũng tính là bất phàm, nghĩ đến Mạn Đồ La cho dù có ra tay, cũng không có thể thắng dễ dàng, huống chi… Mạn Đồ La còn có một địch nhân phải đối phó, chính là chủ nhân Thánh Ma cung.
Cho nên, để có được chỗ dựa vững chắc, Mục Trần phải trợ giúp Mạn Đồ La tìm được bản tôn, một khi Mạn Đồ La cùng bản tôn dung hợp, thực lực có thể khôi phục lại Địa Chí Tôn đại viên mãn, đến lúc đó đừng nói là Hạ Hoàng, phóng nhãn toàn bộ Thiên La đại lục, thực lực Mạn Đồ La đều có thể đứng đầu danh sách.
Tuy nói cùng Mạn Đồ La là bằng hữu, nhưng cũng không phải việc gì cũng bắt nàng hỗ trợ, mà bản thân cũng phải vì nàng làm một ít.
Bởi vậy, công việc tìm bản tôn cho Mạn Đồ La, hắn phải hoàn thành.
Mục Trần cũng không nghĩ nhiều nữa, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn qua hướng tiền phương, chỉ thấy nơi đó có một viên ngọc tỷ màu đen đang lơ lửng, là cái kia Hạ Vũ đã sử dụng phỏng chế hình dạng Sơn Hà Tỷ.
Mục Trần xòe bàn tay ra, chút hăng tiếp nhận, đối với pháp bảo có thể ngăn cản Chí Tôn pháp thân cùng bản thể liên lạc trong lúc chiến đấu, hắn cũng có phần cảm thấy hứng thú, nếu như không phải hắn hoàn mỹ thi triển ra Xá Thân Ma Quyền, chỉ sợ hắn chỉ còn cách lấy ra Phong Thần Phiến, sau đó cưỡng ép phá giải.
Mục Trần cầm chặt ngọc tỷ màu đen, có chút cảm ứng, lông mày nhíu lại, bởi vì hắn phát hiện linh lực trong đó giống như bị tiêu hao hầu như không còn, muốn tiếp tục sử dụng, phải tốn hao không ít thời gian , quán chú số lớn linh lực.
Hắn thu hồi bảo bối có thể phỏng chế Sơn Hà Tỷ, tuy nói linh lực trong đó bị tiêu hao hết cả, nhưng dù sao cũng không là phàm phẩm, giữ lại sẽ có chút tác dụng.
Thu hồi Sơn Hà Tỷ, Mục Trần lại là vẫy tay một cái, chỉ thấy một đạo Kim long lệnh bài hiện ra ở trong tay của hắn, đây là tất cả những gì Hạ Vũ co.
Bàn tay Mục Trần vỗ nhẹ nhàng lên trên Kim Long Lệnh Bài, từng đạo chùm sáng từ đó dâng lên, lơ lửng trước mặt, ở trong quang đoàn là từng khỏa óng ánh sáng long lanh Thiên Hà Chi Tinh.
Xem kỳ sổ số lượng, lại là hơn tám viên.
Những Thiên Hà Chi Tinh này, là trước khi Hạ Vũ đến đã bắt được.
"Hiệu suất này cũng không phải thấp . . ." nhìn qua tám viên Thiên Hà Chi Tinh, không nhịn được có chút kinh ngạc, hắn vất vả bố trí linh trận làm bẩy rập, mới lấy được mười ba viên Thiên Hà Chi Tinh, mà xem Hạ Vũ, tựa hồ cũng không ít hơn.
Bất quá, những thu hoạch này, chung quy là tiện nghi cho Mục Trần.
Cho nên, Mục Trần mặt kệ những con mắt thèm thuồng tham lam đang nhìn chằm chằm vào mình, không do dự đem tám viên Thiên Hà Chi Tinh thu hồi, trong tay hắn Thiên Hà Chi Tinh đã có tới hai mươi mốt viên, còn chín viên là có thể đạt tới cấp thấp nhât thiên hà tẩy lễ tiêu chuẩn.
Đem những chiến lợi phẩm này thu hồi, Mục Trần lại nhìn lướt ra xa xa, nương theo dư âm chiến đấu tiêu tán, cũng có một ít thân ảnh đang dần dần đi đến.
Trong mắt những người đó, Mục Trần phát giác được một ít rục rịch cùng tham lam.
Trải qua trận đại chiến kia, tuy cuối cùng Mục Trần chiến thắng, bất quá hắn cũng có tiêu hao cực lớn, Đại Nhật Bất Diệt Thân dưới chân vì bảo tồn linh lực đã sớm tán đi, sóng linh lực bên trong cơ thể cũng phát ra, so với lúc trước hư nhược không ít.
Chính là bởi vì phát giác được Mục Trần tiêu hao quá lớn linh lực, một ít cường giả thực lực cũng khá tốt, mới không nhịn được áp sát tới , muốn thừa cơ kiếm tiện nghi, dù sao Mục Trần lấy được Sơn Hà Tỷ cùng với những Thiên Hà Chi Tinh, đều làm cho người người đỏ mắt.
Bất quá đối với những gia hỏa có tâm làm loạn, Mục Trần chỉ là lạnh lùng thoáng nhìn, sau đó thân hình hắn lui lại, trực tiếp chui vào là tiến vào bên trong linh trận lúc trước hắn đã bố trí.
Mà khi tiến vào trong linh trận, Mục Trần cong ngón búng ra, Cửu Long Phệ tiên trận chính thức khởi động, lập tức linh lực bàng bạc bộc phát, cảm giác áp bách cường hãn quét sạch ra .
Những cường giả có ý đồ đến gần chợt phát giác được đạo linh trận này đáng sợ, sắc mặt lúc này đều biến đổi, từ nơi đạo linh trận baạt lên, bọn hắn phát giác được khí tức cực kỳ nguy hiểm.
" Mục Trần này, thật sự không đơn giản…Lại có thể bố trí ra linh trận lợi hại như thế, khó trách trước kia Hạ Vũ cũng không dám tiến vào phạm vi linh trận."
"Nếu trước đó, Mục Trần cũng sử dụng linh trận..., chỉ sợ Hạ Vũ còn có thể bị bại nhanh hơn."
"Người này không phải loại lương thiện, không nên đắc tội…"
Một ít cường giả có tâm làm loạn thấy thế, đều thở dài một tiếng, sau đó quyết định lui lại, quay mắt về phía Mục Trần, hiên tại bọn hắn cũng không có chỗ trống có thể chui vào.
Mục Trần thấy thế, cũng là không có động tác gì, chỉ trong linh trận ngồi xếp bằng xuống, chuẩn bị khôi phục trạng thái.
Nhìn thấy hắn cử động như vậy , phiến khu vực này còn dừng lại cái kia chút ít khắp nơi cường giả cũng chỉ có thể lục tục rút đi , dù sao bọn hắn cũng được dành thời gian đi bắt được Thiên Hà Chi Tinh , làm sao có thời giờ chờ ở chỗ này , hơn nữa , vạn chờ tới khi Mục Trần khôi phục lại , sau đó ra đến tìm bọn hắn gây chuyện , vậy bọn họ thật có thể là phải xui xẻo .
Ngắn ngủn mấy phút, phiến khu vực này chính là trở nên an tĩnh lại, nước sông cuồn cuộn bắt đầu khởi động, nhanh chóng đem nơi này bao phủ trở lại, trở lại như cũ.
. . .
Cùng lúc đó, tại một phương hướng khác trong Thiên Hà.
Khi Hạ Vũ bị chém giết một đôi mắt đẹp khẽ chớp, hai mắt Chúc Diễm cũng khẽ híp lại, lộ ra nhưng kết quả này làm cho hắn khá bất ngờ, bất quá hắn không có nói câu nào, chỉ là xoay người rời đi.
Tiêu Tiêu nhìn qua thân ảnh của hắn, cười ha ha, nói: "Đợi chuyện của ta hoàn thành, ta sẽ tìm ngươi chơi đùa đấy."
Tiếng cười của nàng lộ vẻ quyến rũ, nhưng rơi vào trong tai Chúc Diễm, lại làm cho đồng tử hắn rụt rụt, hiển nhiên, hắn biết lần chặn đường này đã làm cho vị Viêm Đế nhi nữ có chút tức giận.
"Ta chờ đây."
Hắn cũng không nói nhiều, chỉ là gật gật đầu, sau đó rời đi .
…
"Mục Trần này, thật đúng là khó lường ah…"
Tô Khinh Ngâm khuấy động lấy con rết màu đỏ ngòm trên ngọc thủ, ngẩng đầu nhìn về Cửu U cười cười, chỉ là trong nụ cười vẫn không thể che lấp được vẻ mặt ngưng trọng, nàng đã từng cùng Hạ Vũ đã giao thủ, tự nhiên là biết được sự lợi hại của Hạ Vũ, mà ngay cả nàng, đều không có niềm tin tuyệt đối chém giết Hạ Vũ, nhưng Mục Trần lại làm được, điều này làm sao không làm cho nàng kinh hãi.
Đôi mắt đẹp Cửu U lạnh như băng chằm chằm vào Tô Khinh Ngâm, chẳng muốn cùng nàng trả lời.
"Ha ha, yên tâm đi, ta về sau sẽ không lẫn vào những chuyện này, các ngươi người đông thế mạnh, ta sợ." Nhìn thấy sắc mặt bất thiện của Cửu U, Tô Khinh Ngâm nhẹ nhàng cười cười, sau đó hướng về phía nàng phất phất tay bàn tay trắng như ngọc, chân ngọc điểm nhẹ, ánh sáng màu xanh dưới chân nàng lướt nhanh đi xa.
Cửu U nhìn nàng rời đi, lúc này mới thở dài một hơi, thực lực Tô Khinh Ngâm còn mạnh hơn nàng, tuy nói nếu nàng lấy tá trợ Hô Phong thuật, có thể cùng nữ nhân này quần nhau, nhưng nghĩ đến cũng sẽ có chút ít không chịu đựng nổi .
Bất quá, may mà Mục Trần thắng…
Cửu U ngẩng đầu, nhìn qua xa xa , cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận phơn phớt nhấc lên một vòng tươi cười.
…
Già Lâu La nhìn qua gương đồng trước mặt, cảnh tượng Mục Trần một quyền oanh bạo đầu Hạ Vũ, sau đó liền vung tay áo , đem gương đồng thu vào , sắc mặt thản nhiên nói: "Thật là một gia hỏa tâm ngoan thủ lạt."
Tuy nói thần sắc bình thản, nhưng sâu trong ánh mắt hắn, xẹt qua một ít gợn sóng, hiển nhiên, bên trong trận chiến kia, Mục Trần bày ra sức chiến đấu ngoài dự liệu của hắn.
"Ngươi sẽ tìm Mục Trần gây phiền toái, coi chừng bị hắn tiêu diệt nha." tay ngọc Lâm Tịnh nắm lấy hạt châu màu đen khắc rõ phù văn cổ xưa, cười híp mắt nói.
Già Lâu La nghe vậy, làm như cười, mười ngón trắng nõn giao nhau, nói: "Ta cùng hắn sẽ có một trận chiến, bất quá ta nhất định sẽ giết hắn."
Lâm Tịnh chân mày lá liễu nhẹ nhàng giương lên, sau đó nàng nhìn chằm chằm vào Già Lâu La , nói: "Vậy ngươi cũng sẽ chết đấy."
Già Lâu La cau mày, hắn cũng không nói thêm gì, chỉ là nhún nhún vai trực tiếp quay người mà đi.
"Có lẽ vậy…"