Đêm đen như mực bao phủ Bắc Thương giới, ngẫu nhiên nhìn lên trời có thể thấy những vì sao xuyên qua vòm lá, không gian đầy vẻ cô tịch.
Tại một nơi nào đó trong rừng rậm nguyên sinh, thình lình có những tiếng hô rống vang rền, lẫn trong đó là sự phẫn nộ của những linh thú bị quấy nhiễu. Từ khi khảo nghiệm Bắc Thương linh viện được bắt đầu, cái địa vực yên tĩnh này đã bị không ít con người tiến vào chiếm cứ rất nhiều khu vực địa bàn của linh thú.
Hẳn nhiên những linh thú đó chẳng vui vẻ tí nào khi bị con người xâm nhập quậy phá, do vậy liên tục có những cuộc tấn công, những cuộc chiến bùng nổ giữa người và thú, đêm khuya cũng không dứt.
Trong rừng sâu, một đống lửa lập lòe, Mục Trần ngồi xếp bằng dưới tán đại thụ, nhìn vào ngọn lửa tí tách mà đôi mắt có phần nao nao. Cảnh tượng này vô cùng quen thuộc.
Ngày đó, trong hành trình Linh Lộ đã không biết bao nhiêu đêm đều trải qua như thế. Chẳng qua lúc ấy bên cạnh còn có một người con gái xinh đẹp với đôi mắt trong suốt như lưu ly, chỉ một cái nhìn của nàng cũng khiến áp lực của người ta tan biến, phiền não cũng bị xua đi, thoải mái mà yên lặng. - Mục ca, nhanh.
Một tiếng gọi giật kéo Mục Trần từ hoài niệm tỉnh lại, đưa mắt nhìn qua một một xâu thịt nướng mà Mặc Lĩnh đưa cho. Hắn thở dài một hơi, vẻ mặt buồn bã. Nếu là Lạc Li thì tốt biết bao, không chỉ có đôi mắt đẹp, thịt linh thú do nàng nướng cũng ngon hơn tên thô kệch này rất nhiều lần.
Mặc Lĩnh cũng biết tay nghề nấu nướng của mình cũng khá thảm, thành ra chỉ đành cười trừ, khiến Mục Trần cũng chỉ biết ngao ngán lắc đầu.
- Mục ca, Bắc Thương giới có vẻ rất lớn a, chúng ta đi hai ngày rồi mà còn chưa ra khỏi cánh rừng này.
Mặc Lĩnh nói.
- Khu khảo nghiệm của Bắc Thương linh viện có thể nhỏ được sao. Trong khu này có ít lắm cũng vài vạn người, kẻ nào cũng tài năng xuất chúng từ các linh viện lớn nhỏ chui ra, khu vực không lớn thì làm sao khiến họ có đủ áp lực? - Hai ngày rồi mấy đứa to gan chọc ghẹo chúng ta chẳng có mấy, xem ra chiêu của Mục ca hôm trước rất có tác dụng nga.
- Tác dụng này cũng nhanh hết thôi.
Mục Trần lắc đầu, ánh mắt nhìn về rừng rậm tối tăm
- Bắc Thương giới giống như một cái địa vực hình tròn khổng lồ, chúng ta xuất phát ở ngoài rìa, sau đó tất cả mọi người xông vào giữa, thành ra càng đến gần khu vực trung tâm sẽ càng khó khăn hơn, không chỉ linh thú lợi hại hơn, mà kẻ địch cũng khó giải quyết hơn. - Hôm trước ta nghe vài tin tức, bây giờ có rất nhiều người tụ họp lại tổ chức thành đoàn đội, hình thành thế lực to nhỏ, cùng nhau xông lên quả thật là khí thế.
Mặc Lĩnh nói.
Mục Trần gật gù cười nói:
- Cũng bình thường, đó cũng là một loại khảo nghiệm, ngươi có thể mượn sức nhiều người hội tụ bên cạnh hình thành đại bang phái thì xem như ngươi cũng lợi hại. Hơn nữa càng vào sâu linh thú càng lợi hại, ngoại trừ vài tên quái thai thì người khác đều phải dựa vào số đông. - Với bản lĩnh Mục ca, nếu phải làm vậy chắc chắn tốt hơn bọn kia nhiều.
Mặc Lĩnh nói, đối với Mục Trần hắn rất sùng bái.
Mục Trần từ chối cho ý kiến cười, cái sự tình mèo khen mèo dài đuôi này hắn chẳng mấy hứng thú.
- Hê hê, bất quá Mục ca này, hai ngày mà ấn ký của ngươi đã lên cấp 4, không lo bị đào thải nữa rồi, ta mới cấp 2, còn phải cố gắng nhiều.
Mặc Lĩnh hâm mộ nhìn cái trán Mục Trần, ấn ký đỏ rực như lửa, đó chính là dấu hiệu cho thấy ấn ký đạt tới cấp 4. Hai ngày vừa qua hắn liệp sát không ít linh thú thực lực mạnh mẽ, thành ra tốc độ tăng cấp thật kinh khủng. Còn Mặc Lĩnh khổ ải cày cuốc với những linh thú yếu hơn nên cũng chỉ mới bò tới cấp 2, cách cấp 4 còn một khoảng rất ư to lớn. - Cũng không gấp, còn sớm mà. Khảo nghiệm này không có kết thúc sớm thế đâu. Đêm nay ngươi canh gác trước, ta phải tu luyện một chút, có vấn đề gì thì lập tức đánh thức ta. - Ừ
Mặc Lĩnh gật đầu.
Mục Trần cũng không nói thêm nữa, nhắm hai mắt lại, linh lực trong người bắt đầu chuyển động. Hai ngày qua tối nào cũng thử ngưng tụ Sâm La Tử Ấn đạo thứ ba. Hôm đầu tiên thật tệ hại, bất quá dần dà hắn cảm thấy có lẽ đêm hôm nay sẽ chân chính đủ sức luyện thành.
Mặc Lĩnh thấy Mục Trần đã nhắm mắt tu luyện, liền đứng dậy dập tắt đống lửa, chỉ giữ lại một chút tàn lửa. Ở Bắc Thương giới này, chiến lực của hắn chỉ là tối bình thường, chẳng có cách nào đảm bảo tuyệt đối an toàn cho Mục Trần, thành ra cẩn thận vẫn hơn.
Mục Trần tập trung tâm tình, vận chuyển linh lực.
Sâm La Tử Ấn là một bộ linh quyết kỳ lạ, giai đoạn đầu uy lực không mấy mạnh mẽ, nhưng số lượng ấn càng tăng lên, thì uy lực cũng theo đó bội số tăng cao.
Ngày trước Mục Trần mượn lực Cửu U Tước ngưng luyện ra tới bốn đạo Sâm La Tử Ấn, vậy mà đã đánh nổ tan tành Sơn Thần quyết tu luyện đến cảnh giới đại thành của Liễu Kinh Sơn, mà linh quyết đó hắn đoán ít ra cũng là linh cấp thượng phẩm.
Trở lại trạng thái bình thường, Mục Trần hiển nhiên vô phương ngưng luyện được bốn đạo Sâm La Tử Ấn, nhưng thực lực hiện tại của hắn đã tăng cao, muốn luyện ra đạo thứ ba cũng đủ sức để thử.
Linh lực hùng hậu chạy hết một vòng trong người Mục Trần, lát sau dâng lên theo kinh mạch, hội tụ ở hai tay hắn.
Mục Trần hợp hai tay lại, biến đổi ra những ấn pháp kỳ lạ. Theo đó, linh lực hắc ám chui ra bàn tay, hóa thành một khối năng lượng đen ngòm to chừng một xích.
Bên trong quả cầu năng lượng đó, linh lực vặn vẹo đang cố gắng tạo hình ngưng luyện thành một vật thể, dao động bá đạo mà mạnh mẽ tỏa ra ép những thứ lặt vặt rác rến xung quanh đó tan thành bụi phấn.
Mặc Lĩnh bên cạnh le lưỡi, chẳng biết Mục Trần tu luyện linh quyết gì lại có uy lực lớn đến thế.
Thời gian trôi qua, khối cầu hắc ám càng lúc càng thu nhỏ lại, hắc ấn bên trong nó càng lúc càng rõ ràng.
"Ooong!'
Hắc cầu hoàn toàn tan đi, một hắc ấn lơ lửng trong lòng bàn tay Mục Trần, rốt cuộc hắn đã thành công ngưng tụ ra Sâm La Tử Ấn đạo thứ ba.
Một tia khí trắng từ cơ thể Mục Trần phun ra, bàn tay lật lại, hắc ấn nhanh chóng chui vào lòng bàn tay.
"Đùng!"
Ngay lúc đó, cơ thể Mục Trần rung lên dữ dội, một lực trùng kích vô cùng cường đại đột ngột từ lòng bàn tay chui sâu theo kinh mạch cuồng mãnh vào cơ thể tàn phá lung tung.
Bất quá tình huống này Mục Trần đã chuẩn bị từ sớm, trong kinh mạch đã có vô khối linh lực hắc ám nằm sẵn đợi lệnh, chực chờ ngay khi lực trùng kích nọ chui vào liền xông ra ngăn chặn. "Đùng đùng."
Những tiếng nổ nho nhỏ vang lên từ trong cơ thể Mục Trần, quang luân linh lực trong khí hải cấp tốc xoay tròn, linh lực cuồn cuộn liên tiếp tuôn ra, chống cự lại lực trùng kích phản phể của Sâm La Tử Ấn.
Sâm La Tử Ấn khá bá đạo, thế nhưng Đại Phù Đồ quyết cũng chẳng kém, không hề lùi bước mà ngược lại có xu thế hóa giải luôn cỗ cường lực kia.
Hai luồng năng lượng giằng co trong cơ thể hắn chừng nửa canh giờ, khi Mục Trần bắt đầu cảm thấy kinh mạch hơi hơi nhói đau thì rốt cuộc năng lượng trùng kích của Sâm La Tử Ấn đã hoàn toàn bị hóa giải.
Ngay lúc đó, Mục Trần nhận thấy rõ Sâm La Tử Ấn thứ ba đang lặng lẽ dung hòa vào lòng bàn tay.
Đến lúc này Sâm La Tử Ấn mới chân chính được hắn tăng cấp thành công.
Đêm vắng tịch mịch, đôi mắt Mục Trần mở ra, bàn tay nắm lại, ba đạo hắc ấn lóe ra trong tay, dao động cực kỳ bá đạo dập dờn tuôn ra.
Cảm thụ sức mạnh bá đạo tuyệt luân của ba hắc ấn, khóe miệng Mục Trần nhiẻn lên cười tươi. Sâm La Tử Ấn chồng lên nhau, uy lực của ba đạo thì cường giả Thần Phách cảnh sơ kỳ cũng phải lãnh đủ. - Mục ca, ngươi tu luyện thành công rồi sao?
Mặc Lĩnh bên cạnh vẫn luôn lo lắng quan sát tứ phương, nhưng lúc này thấy Mục Trần mở mắt cũng vui mừng cất tiếng hỏi.
Mục Trần mỉm cười gật đầu, đứng dậy. Vừa định thay phiên cho Mặc Lĩnh nghỉ ngơi một chút, thần sắc đột nhiên biến đổi, đưa mắt nhìn vào một khoảng rừng tối đen, hắn cảm nhận bên đó có vài chấn động truyền sang.
Trong chấn động đó, có một tiếng linh thú gào thét từ khá xa.
- Linh thú!
Mục Trần nhíu mày, cùng với Mặc Lĩnh phóng người lên một cành đại thụ, giương mắt nhìn về hướng kia. Chấn động cấp tốc truyền ra càng lúc càng gần, lát sau đã thấy ánh đỏ thoáng hiện.
Đó là một đám báo săn thân hình đỏ rực như lửa cháy, nhìn từ xa như một bầy thú bị đốt cháy, cực kỳ uy mãnh. Đó là Hỏa Viêm báo, thực lực Linh Luân cảnh trung kỳ. Cái đám này mà gom lại một chỗ thì cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ cũng "chẩu là thượng sách".
Mục Trần nhìn thoáng qua đàn Hỏa Viêm báo có đến mười mấy con kia, rồi nhìn ra trước chúng nó, một bóng người đơn lẻ chật vật chạy trốn sự vây sát của đàn báo dữ. - Có người bị đuổi giết.
Mặc Lĩnh thì thào.
Mục Trần nheo mắt, nhờ ánh trăng, hắn có thể thấy người đó là một tiểu cô nương áo trắng, tuổi tác của nàng dường như nhỏ hơn bọn hắn một chút, gương mặt xinh xắn tú lệ đáng yêu, đôi mắt trong như nước hồ đã rưng rưng kinh hoàng. - Nhỏ như vậy đã có thể đạt được tư cách gia nhập Bắc Thương linh viện?
Tiểu cô nương thực đáng yêu, nhưng cái khiến cho Mục Trần kinh ngạc chính là tuổi của nàng.
- Mục ca, chúng ta có ra tay không?
Mặc Lĩnh hỏi, trơ mắt nhìn tiểu cô nương đáng yêu kia bị Hỏa Viêm báo xé thành mảnh nhỏ thật sự là nam nhi không đành lòng chút nào.
Mục Trần nhìn chằm chằm phía trước, nhưng cũng không có dấu hiệu ra tay.
Trong khi cả hai đang quan sát, dường như tiểu cô nương nọ cũng cảm ứng được, ngẩng mặt lên nhìn thấy hai người, nét mặt liền tỏ ra vui mừng.
Bất quá nét vui mừng nhanh chóng tan mất, vì rõ ràng hai tên kia chẳng có động thái gì ra vẻ muốn giúp đỡ nàng cả.
- Người xấu.
Tiểu cô nương chu cái miệng nhỏ nhắn thì thào, đôi mắt đã đọng nước, nhưng nàng cắn môi quật cường không cho nó rơi xuống. Nàng tính tình đơn giản, không rõ vì sao bọn họ lại thấy chết không cứu. Bất quá nghĩ lại họ cũng chẳng có trách nhiệm gì phải cứu nàng, bàn tay chùi nước mắt. Phải mà còn ở linh viện thì tốt rồi, tất cả mọi người ai cũng giúp nàng, chứ mấy người ở đây xấu xa lắm. Chẳng biết cha mẹ và viện trưởng nghĩ cái gì lại muốn nàng tới đây, bây giờ lạc mất tỷ tỷ, chẳng còn ai giúp đỡ.
Mục Trần và Mặc Lĩnh nhìn bộ dáng đau khổ của tiểu cô nương nọ, cơ mặt cũng giật giật. Nếu mà có nữ nhi nào ở đây, có lẽ sẽ lập tức phóng ra ôm lấy giải cứu tiểu cô nương vô cùng đáng yêu kia... - Áááá.
Tiểu cô nương thét lên hoảng sợ, bước chân chạy trốn hỗn loạn văng lên lộn vòng, hoang mang xoay lại, kinh hoảng nhìn đàn Hỏa Viêm báo dữ tợn lập tức xông tới. - Heiiizza!
Trên nhánh đại thụ, Mục Trần cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhún người nhanh như đại bàng săn thỏ lao xuống.
Chung quy là không có cách nào ngó lơ, thôi thì ra tay cứu giúp một phen vậy.