- Linh Động cảnh?
Khán đài chung quanh, không ít người đều đưa mắt nhìn lại kinh hô, ánh mắt không giấu nổi ngạc nhiên dán chặt lên người Đàm Thanh Sơn. Khó trách đủ can đảm khiêu chiến Liễu Dương, thì ra cũng đã đạt Linh Động cảnh . - Thật lợi hại. . .
Tô Lăng thần tình sợ hãi than thở, hâm mộ nhìn Đàm Thanh Sơn. Trước đó địa giới toàn viện chỉ có Mục Trần, Liễu Dương và Mộ Nguyên ba người đạt đến Linh Động cảnh sơ kỳ. Mà hiện tại, Đàm Thanh Sơn là vị thứ tư.
Mục Trần cũng nhẹ gật đầu, Đàm Thanh Sơn trước đây có thể trở thành đệ nhất địa giới đông viện dĩ nhiên thiên phú không thấp, quan trọng hơn là gia cảnh của hắn cũng không quá tốt, mọi thành tựu đều do hắn liều mạng tu luyện đổi lấy. Do đó đối với người kia, Mục Trần thật ra cũng khá hâm mộ, một người bằng sự cố gắng của mình đổi lấy kiêu hãnh, đáng được tôn kính. - Ha ha, khó trách có can đảm này, ra là đã đột phá Linh Động cảnh.
Khí tức của Đàm Thanh Sơn cũng khiến Liễu Dương ngạc nhiên một chút, khóe miệng nét cười khẩy càng rõ.
Đàm Thanh Sơn vẫn im lặng, chỉ nhìn chăm chú Liễu Dương khí thế đang dần trở nên lợi hại. Trên hai tay, linh lực vàng sẫm quấn quanh bàn tay bốc lên hừng hực, tản ra dao động mạnh mẽ.
Liễu Dương ánh mắt lạnh lẽo âm trầm nhìn chằm chằm Đàm Thanh Sơn, vươn bàn tay nhẹ nhàng ngoắc ngoắc:
- Ra tay đi, đừng nói ta chưa cho ngươi cơ hội.
- Thực kiêu ngạo!
Bọn Tô Lăng nhìn thấy hành động của Liễu Dương, nhất thời nổi giận đùng đùng mắng to.
"Uỳnh!"
Khi Tô Lăng mở miệng tức giận mắng mỏ, Đàm Thanh Sơn giậm mạnh lên mặt đất, nhanh như báo săn mồi lao lên. Trên hai bàn tay, linh lực sắc bén chuyển động, pha lẫn sức lực rất nặng, trực tiếp công kích xuống ngực Liễu Dương. - Hừ!
Liễu Dương tập trung vào Đàm Thanh Sơn đang đánh tới, hừ một tiếng, linh lực đỏ rực gào thét trào ra hai bàn tay, không chút tránh né, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, oanh kích mạnh mẽ lên song chưởng của Đàm Thanh Sơn. "Chát!"
Tiếng va chạm chát chúa vang lên, sóng khí quét ngang cả hai, bụi đất chuyển động, cả hai người đều khẽ run lên, bất quá Liễu Dương cũng không chút sứt mẻ, mà Đàm Thanh Sơn cũng lui vài bước.
Đàm Thanh Sơn sắc mặt nghiêm trọng ổn định thân hình, trên song chưởng linh lực vàng sẫm càng lúc càng đậm, khiến cả cánh tay cũng hóa thành màu vàng như đá. - Sơn Nhạc quyền!
Đàm Thanh Sơn lại lao ra, tốc độ hai tay đánh ra thong thả hơn, nhưng sức mạnh nặng nề, như đá núi ầm ầm đổ xuống, khiến không ít kẻ xung quang sắc mặt căng thẳng. "Đùng đùng đùng!"
Song quyền như đá công kích lăng lệ, thế công mạnh mẽ càn quét tới Liễu Dương. Nhưng tên kia sắc mặt vẫn lạnh như băng, linh lực đỏ rực như ngọn lửa cuốn lấy hai bàn tay, đem thế công liên miên của Đàm Thanh Sơn đè xuống.
Hai luồng linh lực ngạnh kháng sinh ra khí lãng, thổi quét lôi đài trở nên sạch sẽ vô cùng, thậm chí vài người đứng gần còn bị gió táp đến rát mặt mày.
- Đàm Thanh Sơn thật đúng là uy phong a, lại có thể chiến Liễu Dương bất phân thắng bại!
Tô Lăng nhìn tràng cảnh chiến đấu kịch liệt giữa sân, phấn khích reo hò.
- Đàm Thanh Sơn dù sao chỉ mới vào Linh Động cảnh, muốn thắng Liễu Dương không dễ dàng.
Đường Thiên Nhi bên cạnh nhẹ nhàng lắc đầu, dù rằng nàng cũng ngứa mắt với Liễu Dương, nhưng không thể không thừa nhận người này vẫn là kẻ có tài.
- Đàm Thanh Sơn tu luyện hẳn là Sơn Nhạc quyết, Bắc Linh viện phàm cấp thượng phẩm linh quyết. Còn Liễu Dương, có lẽ hắn tu luyện Liễu vực Viêm Dương công, linh cấp hạ phẩm linh quyết. . .
Mục Trần chăm chú nhìn giữa sân lẩm bẩm.
- Do vậy nếu so về độ hùng hậu của linh lực, Liễu Dương có ưu thế hơn. Xem cục diện này, có lẽ khó kéo dài lâu nữa.
Tô Lăng nghe vậy nhất thời tiếc nuối thở dài, hiển nhiên hắn hy vọng Đàm Thanh Sơn chiến thắng. Nếu mà như vậy, Liễu Dương kia còn dám kiêu ngạo sao?
Trong khi họ còn đang bàn luận, chiến đấu trong sân đã trở nên gay cấn, Đàm Thanh Sơn trên mặt đã hơi đỏ, dường như thúc giục thực lực đã gần đến cực hạn, thế công càng lúc càng cuồng mãnh. "Vụt!"
Quyền cứng như đá vụt ngang bụng Liễu Dương. Nhưng ngay lúc đó, tên kia khẽ động chân bước vài bước, vừa đủ né tránh một quyền sắc bén súc lực đã lâu của Đàm Thanh Sơn.
Tên kia tránh được quyền, Đàm Thanh Sơn bất giác cảm thấy bất an, lại nhìn thấy nét cười lạnh lẽo trên khóe miệng Liễu Dương.
- Viêm Dương chưởng!
Liễu Dương duỗi ngón tay thành chưởng, vỗ tới. Linh lực đỏ rực vào lúc này như ngọn lửa bùng nổ phát ra, khí lực nóng cháy mạnh mẽ phát ra, xuyên thủng phòng ngự của Đàm Thanh Sơn, hung hăng nện vào lồng ngự. "Bùm!"
Linh lực như lửa, nổ bùng ngay vị trí bàn tay của Liễu Dương tiếp xúc với ngực của Đàm Thanh Sơn. Lực lượng cường đại, trực tiếp đánh bay Đàm Thanh Sơn ra ngoài, dưới ánh mắt tập trung quan sát của đông đảo đệ tử, nện thật mạnh xuống sát mép lôi đài, một ngụm máu tươi không nhịn được phun ra.
Ồn ào, xôn xao, rộn ràng.
Cục diện nháy mắt biến hóa, chung quanh lôi đài bất giác kinh ngạc.
Đàm Thanh Sơn xóa đi vết máu nơi khóe miệng, cắn răng không cam lòng. Liễu Dương có linh lực bá đạo mà nóng cháy, cường hãn hơn linh lực hắn tu luyện không ít. "Bộp."
Liễu Dương đưa mắt lạnh lẽo nhìn Đàm Thanh Sơn đang khá thảm hại, cũng không có ý định dừng lại, thân hình như ưng bắt thỏ lao tới, phóng cước hướng về Đàm Thanh Sơn.
Đàm Thanh Sơn khổ sở lăn một vòng, hiểm hiểm tránh đi một cước công kích của Liễu Dương, sắc mặt xanh mét, hiển nhiên không ngờ Liễu Dương chiếm thượng phong còn đuổi cùng giết tận.
Bất quá hắn tính tình quật cường, Liễu Dương hùng hổ như vậy, hắn càng không chịu mở miệng nhận thua, ánh mắt hung hăng trừng trừng nhìn Liễu Dương.
- Thật đúng là còn kiêu căng a?
Liễu Dương thấy thế, cười lạnh lắc đầu, tia lệ khí xẹt qua trong mắt, thân hình vừa động lại xuất hiện bên phải Đàm Thanh Sơn, bóng cước thoáng hiện, linh lực nóng rực hung hãn đập vào ngực Đàm Thanh Sơn. "Uỳnh!"
Đàm Thanh Sơn cắm mặt xuống đất chà đi hơn 10m, cổ họng run rẩy chực trào ra một đống máu tươi nữa, nhưng bị hắn kiên cường nuốt xuống.
- Con mẹ nó, cái tên không biết xấu hổ? Hắn đã thua ngươi còn đánh?
Đông viện bên này đông đảo đệ tử nhìn thấy Liễu Dương hung ác, cũng phẫn nộ xung động, giận dữ gào thét.
- Đồ con rùa tám trứng!
Tô Lăng cũng phẫn nộ chu mỏ mắng. Đọc Truyện Online Tại http://truyenyy.vn
Liễu Dương nghe những tiếng mắng của học viên đông viện, ánh mắt càng thêm âm trầm, không chỉ không thu tay, mà còn tiếp tục bước tới Đàm Thanh Sơn, tung thêm một cước qua người kia đang chật vật lui lại. "Chát!"
Âm thanh chát chúa vang lên, nhưng ngạc nhiên là Đàm Thanh Sơn cũng không lui lại nửa bước, vì trước mặt hắn, một bóng người gầy gò từ đâu đột nhiên xuất hiện, mà cước ảnh sắc bén kia của Liễu Dương đang bị bàn tay của người nọ giữ chặt. - Mục Trần?
Đàm Thanh Sơn nhìn thân ảnh quen thuộc, ngẩn người.
- Không có việc gì chứ?
Mục Trần quay đầu nhìn hắn hỏi.
Đàm Thanh Sơn lắc đầu, đôi mắt nhìn Liễu Dương vẫn tràn ngập hung ác như sói hoang.
- Ngươi vừa mới tiến vào Linh Động cảnh lại có thể giằng co với hắn lâu như vậy đã là rất mạnh. Tu luyện thêm một thời gian nữa, vượt qua hắn cũng không có gì khó.
Mục Trần mỉm cười an ủi.
Hắn biết Đàm Thanh Sơn bề ngoài trầm tĩnh, tính cách quật cường cao ngạo, nên cũng không bảo tên kia mở miệng nhận thua, ngược lại mở miệng nói thế này khiến Đàm Thanh Sơn dễ chấp nhận hơn. - Cám ơn.
Đàm Thanh Sơn cũng vì Mục Trần xuất hiện mà trong lòng dịu đi một chút, nhìn gương mặt anh tuấn tươi cười sáng sủa của hắn, nhẹ giọng cảm kích:
- Tên này bây giờ giao cho ngươi, bất quá sau này tự tay ta thanh toán hắn.
Nói đến đó, dừng lại một chút, hắn nhìn chăm chú Mục Trần:
- Ngươi mạnh hơn ta, do đó... nhờ ngươi lấy vị trí đệ nhất đem về cho đông viện chúng ta!
Nói xong, không hề dừng bước, hắn nhảy xuống khỏi đài.
Mục Trần nhìn Đàm Thanh Sơn nhảy xuống, mới quay lại nhìn Liễu Dương đang âm trầm, nói:
- Để ta tiếp ngươi vậy.
Liễu Dương nhìn Mục Trần, khóe miệng khẽ cười, ánh mắt tràn ngập lệ khí.
- Ta sẽ chiêu đãi ngươi tận tình!
Trên lôi đài, hai người đối mắt, không khí trở nên căng thẳng giương cung bạt kiếm, hầu hết đệ tử lưỡng viện đã dừng lại, phóng mắt qua bên này. Đây là trận so tài đỉnh cấp của địa giới Bắc Linh viện a!