Đại Chúa Tể

Chương 1245 - Dương Danh

Nhìn hoàng hôn trên bầu trời, Mục Trần mỉm cười nắm trong tay một quyển trục đỏ thẫm, mà ở phía trước của hắn, thân ảnh của Hỏa Vân Vương đã từ từ tiêu tán, bởi vì hắn đã mất đi Chiến Ấn, trực tiếp bị ném ra khỏi chiến trường.

Trải qua một trận chiến đầy uy hiếp, không quá mức khó khăn đã đạt được mục đích, hắn đã trấn lột được Hỏa Độn Thần Thông từ trong tay của Hỏa Vân Vương.

Điều này cũng không quá khó khăn, trong chiến trường này, Sinh Tử Vô Thường, cho nên lúc trước nếu như Mục Trần muốn giết hoặc thậm chí làm cho hắn trọng thương thì cũng chẳng ai nói gì.

Có lẽ Hỏa Vân Vương còn có năng lực liều mạng nhưng bất quá làm như vậy, hắn cũng sẽ phải chịu trọng thương cực lớn, thậm chí vì điều đó mà sinh ra di chứng, cho nên quyết định cuối cùng Hỏa Vân Vương lựa chọn bảo tồn tính mạng bản thân tính mạng chấp nhận li khai.

"Linh Hỏa Thần Độn. . ."

Tay cầm quyển trục, Linh Lực dũng mãnh vào, sau đó rất nhiều tin tức tràn vào trong đầu, tuyệt học Hỏa Độn Thần Thông này, chỉ là một tiểu Thần Thông Chi Thuật, cũng không làm cho Mục Trần động tâm, bất quá tốc độ độn thuật cùng khả năng xuyên thấu Linh Trận, lại làm cho Mục Trần cảm thấy rất hứng thú, bằng không, hắn cũng lười nhiều lời với Hỏa Vân Vương để ép lấy đạo thần thông thuật này.

Mà muốn tu luyện loại Linh Hỏa Thần Độn này, cần phải dùng Linh Lực hỏa viêm thúc giục, Linh Lực của Mục Trần đã từng dung hợp Bất Tử Hỏa, vừa lúc có thể đạt tới điều kiện này.

Mục Trần đem quyển trục thu hồi, đối với thành quả chiến đấu lần này, hắn tương đối thoả mãn, không chỉ thu được hai viên Chiến Ấn, còn được một khỏa Thánh vật Phòng Ngự cấp thấp cùng với một quyển trục Hỏa Độn Thần Thông.

"Đã có ba viên Chiến Ấn, nhưng bản thân phải lưu lại một viên, cho nên còn phải thu thập thêm hai viên Chiến Ấn nữa mới có thể trao đổi 'Tam Linh Chiến Trận' ' Mục Trần tự nói.

"Hiện nay trên người đã mang ba viên Chiến Ấn, như vậy không cần ta chủ động đi tìm người, thì cũng sẽ có người tìm tới tận cửa, như thế kế tiếp chỉ cần bố trí chu toàn, đợi con mồi tự sa vào bẫy là đủ. . ."

Mục Trần cười cười, sau đó thân hình khẽ động, hướng về phía đường chân trời bay thẳng đến những địa phương lúc trước do đại chiến đã bị phá hư không thích hợp bố trí Linh Trận, cho nên hắn cần đổi chỗ.

. . .

Sau khi trận chiến của Mục Trần kết thúc, tại Tây Thiên Chiến Thành xung quanh quảng trường bạch ngọc, màn sáng Linh Lực cũng là từ từ tiêu tán, bất quá chung quanh quảng trường, đông đảo ánh mắt có chút ngẩn người vẫn nhìn cho tới khi màn sáng tiêu tán hoàn toàn. Trước đó, bọn hắn còn trông thấy Hỏa Vân Vương truy sát Mục Trần khắp nơi, nhưng nào ngờ tới tình huống lập tức phát sinh nghịch chuyển, Mục Trần sử dụng một tòa Linh Trận uy lực mạnh mẽ, trấn áp Hỏa Vân Vương, hơn nữa nếu chỉ trấn áp thì cũng không đáng nói, kế tiếp Mục Trần dám ly khai Linh Trận, dùng thực lực Hạ vị Địa Chí Tôn phóng tới Hỏa Vân Vương.

Thời điểm nhìn thấy cảnh tượng đó, không biết bao nhiêu cường giả cười nhạo Mục Trần không biết trời cao đất rộng, nhất thời bị ưu thế làm đầu óc mê muội, nhưng tiếng cười nhạo của bọn hắn còn chưa dứt thì ngắn ngủn mười mấy hơi thở, Hỏa Vân Vương gần như không có sức phản kháng rơi vào tay Mục Trần. . .

Cho đến khi màn sáng tiêu tán thật lâu, rất nhiều cường giả phương mới hồi phục tinh thần lại, hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều là lướt qua một vòng ngưng trọng cùng kiêng kỵ.

Nếu như nói lúc trước bọn hắn chỉ nghe nói Mục Trần cùng Hùng Bá lúc giao thủ, có lẽ còn cho rằng hơn phân nửa Mục Trần dùng mưu mới thắng, nhưng trận chiến dưới mắt này, Mục Trần để lộ ra thực lực, từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, đã đủ để tạo thành uy hiếp to lớn đối với một vị Thượng vị Địa Chí Tôn.

"Không nghĩ tới, tạo nghệ Linh Trận của Mục Trần lợi hại như vậy. . . tòa Linh Trận lúc trước, đã đạt đến cấp bậc trung giai tông sư." Vài cường giả cảm thán nói, trong tình báo bọn họ đều biết rõ, trong trận chiến tại Lạc Thần Tộc, Mục Trần đã cho thấy tạo nghệ Linh Trận bất phàm, nhưng lúc thực lực Linh Trận của Mục Trần so với lúc kia, còn mạnh hơn.

"Gia hỏa này thật đúng là quỷ dị, chẳng qua là Hạ vị Địa Chí Tôn, nhưng những thủ đoạn không kém cỏi hơn Thượng vị Địa Chí Tôn chút nào, khó trách dám tham gia chiến trường của Thượng vị Địa Chí Tôn, nguyên lai là có vài con át chủ bài."

"Xem ra đích xác hắn là một con ngựa ô, bất quá cũng không biết hắn có thể đi tới trình độ nào, từ cục diện trước mắt khoảng cách của hắn với người dẫn đầu chênh lệch không nhỏ. . ."

"Phải a, xếp hạng thứ nhất là Linh Chiến Tử, cũng đã có tới sáu viên Chiến Ấn rồi. . ."

". . ."

Rất nhiều tiếng bàn luận xôn xao, chung quanh quảng trường truyền ra, lúc này đây lại không có thái độ khinh thường như trước, tất cả mọi người là hiểu rõ, Mục Trần này không phải là gà con trong Chiến trường Thượng vị Địa Chí Tôn tranh đoạt danh ngạch.

Lạc Thiên Thần vào lúc này cũng lặng lẽ thở dài một hơi, mặc dù nói đối với thủ đoạn của Mục Trần hắn có chút hiểu, nhưng khi chính tận mắt nhìn thấy Mục Trần đem một vị Thượng vị Địa Chí Tôn trêu đùa, trong lòng khó tránh khỏi có chút sợ hãi và thán phục.

Dựa theo suy đoán của hắn, nếu như hắn chính diện đối đầu vớiMục Trần, chỉ sợ tám chín phần, cũng là sẽ bị thua.

Loại phỏng đoán này, làm cho Lạc Thiên Thần không nhịn được cười khổ một tiếng, mấy năm trước kia, lần thứ nhất hắn trông thấy Mục Trần, trong mắt của hắn Mục Trần thật sự không có chút nào thu hút, khi đó mặc dù hắn không xem thường Mục Trần, nhưng hiển nhiên sâu trong nội tâm, cũng không có chân chính coi trọng Mục Trần.

Nhưng mà ai có thể ngờ tới, ngắn ngủi mấy năm sau, thiếu niên đã hiện ra trước mặt hắn quá sức rực rỡ, thậm chí, hắn gần như đã vượt qua bản thân mình.

Lạc Thiên Thần thở dài một hơi, đem tâm tình phức tạp trong lòng rất dằn xuống đến, sau đó tự lẩm bẩm: "Tiếp đó, phải xem tiểu tử này phát triển tới mức nào rồi. . ."

Ở phía trên chiến điện, phía trên vương tọa, Tây Thiên Chiến Hoàng liếc màn sáng Linh Lực mô tả trận chiến của Mục Trần, cười nhạt một tiếng, nói: "Khó trách Viêm Đế để cho Mục Trần tiến vào chiến trường Thượng vị Địa Chí Tôn, nguyên lai hắn còn là một vị Trung Giai Linh Trận tông sư."

"Bất quá át chủ bài như vậy, chẳng qua là chứng minh hắn có tư cách chống lại Thượng vị Địa Chí Tôn bình thường mà thôi, nếu là muốn đoạt giải quán quân, sợ là không có khả năng."

Ngữ khí Tây Thiên Chiến Hoàng không chút thiện cảm, nếu như lấy thân phận tông sư bố trí ra tòa Trung Giai Linh Trận, là át chủ bài lớn mà Mục Trần có thể làm thì hắn không có tư cách tranh đoạt danh ngạch của Đại Lục Chi Tử rồi.

Bởi vì đám người Linh Chiến Tử, đã đạt đến cảnh giới cao nhất của cấp độ Thượng vị Địa Chí Tôn là người nổi bật trong nhóm người nổi bật tại hàng ngũ Thượng Vị Địa chí tôn, cho nên, bằng vào tòa Linh Trận này, có thể đối phó Hỏa Vân Vương, nhưng nhưng không cách nào tạo ra uy hiếp đối với nhóm người Linh Chiến Tử.

Đối mặt với những lời của Tây Thiên Chiến Hoàng, Viêm Đế không nói gì chỉ cười, sau đó nói: "Ta nhưng cảm thấy, Mục Trần tiểu hữu hẳn sẽ không để cho viên Long Phượng Thiên Tôn Đan của ta trở nên vô giá trị."

Tây Thiên Chiến Hoàng nhắm hai mắt lại, ánh mắt nhìn về phía quảng trường nơi rất nhiều màn sáng đang chiếu lên hình ảnh bên trong chiến trường, nhẹ gật đầu, hơi hài hước nói: "Vậy bổn hoàng phải mỏi mắt chờ mong, hy vọng tiểu tử này đừng làm Viêm Đế thất vọng. . ."

Trong mắt của hắn, Mục Trần có thể kiên trì đến giờ phút này cùng chỉ sợ đã là rất tốt, còn tưởng muốn tranh giành đoạt giải quán quân, ha ha, đến lúc đó, ba vị thánh tử của Tây Thiên Chiến Điện sẽ dạy hắn, cái gì gọi là tự mình biết cực hạng của bản thân.

. . .

Trong chiến trường, Mục Trần đã đi xa khỏi nơi chiến đấu, tốc độ dần dần chậm lại, bởi vì hắn có thể cảm giác được đi đôi với việc nắm 3 viên Chiến Ấn trong tay, phương vị của hắn, cũng là sẽ xuất hiện những cường giả cảm ứng ra vị trí của hắn, cho nên ngắn ngủn không quá nửa canh giờ, hắn đã nhận ra mấy đạo Linh Lực chấn động, đang tiếp cận hắn.

"Tới rất nhanh."

Mục Trần nói thầm một tiếng, sau đó thân hình nhanh chóng rơi xuống, tay áo huy động, vô số Linh ấn đầy trời giống như hồ điệp bay múa phóng ra, cuối cùng dung nhập vào hư không.

Hôm nay Mục Trần có thể thành công bố trí ra hình thái Cửu Long Thí Tiên Trận hoàn chỉnh, nhưng vẫn có một ít tỷ lệ thất bại, cho nên hắn phải sớm bố trí, nếu không đang cùng Thượng vị Địa Chí Tôn giao chiến, đối phương sẽ không cho cho hắn có đầy đủ thời gian đến bày trận.

Mục Trần bày trận, không ngoài dự liệu đã trải qua hai lần thất bại, đến lần thứ 3 thì một tòa Cửu Long Thí Tiên Trận hoàn chỉnh lần nữa xuất hiện ở chung quanh biển rừng chỗ Mục Trần đang đứng.

Hắn ngồi xếp bằng trên một cây cổ thụ, Cửu Long Thí Tiên Trận chậm rãi vận chuyển, phóng thích ra Linh Lực cường đại chấn động, từng trận thủy triều Linh Lực không ngừng gào thét quét ra.

Lúc này đây hắn cũng không che giấu Cửu Long Thí Tiên Trận, trước đó là hắn cố ý muốn dụ Hỏa Vân Vương, nhưng mà lần này, tự nhiên sẽ có người chủ động tiến vào.

Mà người tiến vào, tự nhiên sẽ dò xét, một tòa Linh Trận hùng vĩ như vậy, coi như là ẩn giấu tốt nhất cũng sẽ bị một vị Thượng vị Địa Chí Tôn phát giác ra manh mối.

Cho nên đã như vậy, Mục Trần cũng lười lại che giấu, trực tiếp là nói lên ý đồ, xem ai có lá gan, dám đến xông vào.

Linh Trận bố trí mà thành, Mục Trần chợp mắt ngồi đợi cường địch.

Cũng không quá lâu, hắn đã nhận ra có thêm bốn đạo Linh Lực cường đại chấn động từ bốn phương tám hướng bay đến cực nhanh, cuối cùng đứng ở bầu trời rất xa.

Tới bốn người này đều phát giác được, ánh mắt phòng bị, hôm nay trong chiến trường, mỗi một người đều có thể nói là địch nhân.

Ánh mắt của bọn hắn thu hồi rất nhanh, sau đó nhìn về phía rừng cây nơi Mục Trần đang ngồi, sau đó thần sắc của bọn hắn đều là ngừng lại một chút.

"Hạ vị Địa Chí Tôn?"

"Là cái tên từ bên ngoài đến tên là Mục Trần. . ."

"Chung quanh hắn bố trí một tòa Linh Trận, khá lắm, tiểu tử này, nguyên lai là một vị tông sư Linh Trận Trung Giai, trách không được dám xâm nhập vào chiến trường." Thượng vị Địa Chí Tôn

Khi bọn hắn nhìn thấy Mục Trần, lúc này ánh mắt đều lóe lên, trong nội tâm đều xẹt qua ý tưởng bất đồng.

"Vị nào vừa ý Chiến Ấn trong tay ta, cứ tới lấy là được."

Thần sắc bọn họ có chút kỳ dị nhìn chăm chú lên Mục Trần.

Âm thanh Mục Trần gần như khiêu chiến, lông mày bốn người đều nhíu một cái, nhưng không có người động thủ, bởi vì chung quanh Mục Trần có một đạo Linh Trận cường đại, để cho cho bọn họ cảm giác được một ít khí tức nguy hiểm.

Hơn nữa, bọn hắn càng đề phòng ba người khác, sợ đến lúc ra tay lại bị những người khác nhặt được tiện nghi.

"Nếu không dám, thì thối lui đi, không nên lãng phí thời gian." Mục Trần nhìn thấy bọn họ đều không có dấu hiệu ra tay, phất phất tay, nói.

"Hừ, tiểu tử cuồng vọng!"

Nghe được Mục Trần nói thế, lập tức có một vị Thượng vị Địa Chí Tôn áo bào tím cười lạnh, ánh mắt hắn lấp lánh quét Mục Trần một cái, rồi đến tòa Cửu Long Thí Tiên Trận chung quanh, rồi sau đó nhìn về phía ba vị Thượng vị Địa Chí Tôn khác, nói: "Ba vị, nếu như các ngươi không muốn xuất thủ, vậy cơ hội này để cho ta, bất quá trước hết các ngươi rút đi."

Ba vị Thượng vị Địa Chí Tôn nghe vậy, ánh mắt sáng lên, hơi trầm ngâm cười nói: "Nguyên lai là Tử Sơn Tông Chủ, đã sớm nghe nói Tử Sơn Tông chính là người trong nghề phá trận, nếu như hôm nay ngươi coi trọng tiểu tử này, vậy để hắn cho ngươi rồi."

Tiếng nói hạ xuống, ba người quả quyết rút đi, bởi vì bọn hắn xác định không chắc Mục Trần thể hiện ra thần sắc không sợ hãi cuối cùng là thật hay giả, nếu như là nói thật, hiện tại đụng vào sẽ đầu rơi máu chảy, nếu như giả thì cứ để cho Tử Sơn Tông Chủ thử một chút, đến lúc đó Lưỡng Hổ Tương Tranh, tất có một bị thương. . .

Bất quá ba người cũng biết Tử Sơn Tông Chủ kia cũng phòng bị bọn hắn, cho nên cũng đều không cần giả bộ đích xác là rời xa đi.

Cảm giác được Linh Lực ba người chính thức đi xa, Tử Sơn Tông Chủ đem ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Mục Trần, cười lạnh nói: "Tiểu bối ngu ngốc, ngươi cho rằng một tòa Linh Trận có thể bảo vệ được ngươi sao? Ta để cho ngươi nhìn thấy, Bản Tông Chủ hôm nay phá Linh Trận ngươi như thế nào!"

Tiếng nói hạ xuống, hắn trực tiếp mãnh liệt bắn tới, tự tin muôn phần lao vọt vào bên trong tòa Cửu Long Thí Tiên Trận.

Ba vị Thượng vị Địa Chí Tôn, sau khi cách xa vị trí của Mục Trần chọn một vị trí riêng phần mình đứng lại rồi sau đó hai mắt khép hờ, ngồi cảm ứng, bọn hắn phát giác được, tại địa phương nơi Mục Trần ngồi truyền ra Linh Lực chấn động cuồng bạo.

"Tử Sơn Tông Chủ quả nhiên động thủ, tiểu tử kia sợ là gặp phải xui xẻo. . ."

Bọn hắn cười, sau đó lẳng lặng chờ đợi, chờ đến lúc Tử Sơn Tông Chủ cùng Mục Trần lưỡng bại câu thương, bọn hắn sẽ đến tìm cơ hội dọn dẹp.

Mà không để bọn họ chờ đợi, ước chừng giằng co một nén nhang, thần sắc khẽ động, bởi vì bọn họ phát giác được, loại Linh Lực cuồng bạo chấn động này, đang nhanh chóng tiêu tán.

"Có kết quả rồi sao? Sao có thể nhanh như vậy?"

Ba người đều là hơi kinh ngạc, sau đó sắc mặt có chút âm trầm, xem ra thật đúng là bị Mục Trần hù dọa rồi, tiểu tử này hiển nhiên là tại cố làm ra vẻ.

"Thật sự là tiện nghi cho Tử Sơn Tông Chủ rồi." Ba người thầm mắng một tiếng, sau đó đồng thời bạo hướng về phía Mục Trần, bọn hắn đều muốn tim một chút, còn có thể nhặt được một chút tiện nghi hay không.

Sau một lúc lâu, bọn hắn tiếp cận địa phương đó, chỉ có điều lúc này cánh rừng bao la bạt ngàn, đã bị hủy diệt gần hơn phân nửa, đứng lơ lửng trên không, ánh mắt nhìn về phía trong rồi sau đó, đồng tử đột nhiên co rụt lại.

Bởi vì bọn họ trông thấy, ở trên thân cây vẫn là thân ảnh người thanh niên kia lẳng lặng ngồi xếp bằng, linh trận vẫn tỏa xung quanh hắn, mặc dù có chút bị tàn phá nhưng linh lực vẫn vận chuyển như ẩn như hiện.

Ba người đều cảm thấy kinh ngạc, bọn hắn như thế nào nghĩ tới, người vẫn ngồi tại chỗ này, dĩ nhiên là Mục Trần!

Tử Sơn Tông Chủ hắn ở nơi nào, không chút đấu vết, hiển nhiên, khi cuộc chiến kia, người chiến thắng cuối cùng, dĩ nhiên là Mục Trần!

Trong mắt ba người đầy vẻ kiêng kỵ cùng sợ hãi xông ra.

Thực lực của bọn hắn, đều tương tự Tử Sơn Tông Chủ, nếu như Mục Trần có thể trong thời gian ngắn như vậy thu thập người kia, như vậy muốn thu thập bọn họ, chỉ sợ cũng sẽ không tốn quá nhiều thời gian.

"Ba vị cũng muốn tới thử sao?" Mục Trần vuốt vuốt một viên Chiến Ấn trong tay, hướng về phía ba người mỉm cười.

Nhưng mà, nụ cười của hắn vừa mới hiển hiện, khiến cho ba vị Thượng vị Địa Chí Tôn không chút lựa chọn mãnh liệt bắn trở ra, trong chớp mắt biến mất ở cuối chân trời.

Mục Trần nhìn qua ba bóng người trốn sạch sẽ bất đắc dĩ cười, đứng dậy hắn nhìn thoáng qua Chiến Ấn trong tay, thở dài một hơi.

"Xem ra tiếp sau đó, rất khó gặp những kẻ ngu như vậy nữa rồi. . ."

Bởi vì hắn biết, ba tên vừa chạy kia, sẽ tung tin tức khiến cho hắn sẽ dương danh tại chiến trường Thượng vị Địa Chí Tôn này.

Bình Luận (0)
Comment