Trong không gian ngưng đọng, đến khái niệm thời gian cũng trở nên mơ hồ, chậm rãi trôi qua như vô tận.
Dường như ở tầng sâu nhất trong bóng tối yên tĩnh, có một luồng tâm thần đắm chìm trong đó, ôn hoà yên lặng như thai nhi trong bụng mẹ.
Mà trong mảnh không gian thời gian ngưng đọng này, sự biến hoá như thoát thai hoán cốt đang từ từ diễn ra.
Bên trong tinh không cổ xưa, một thân ảnh như tượng đá bất động, quanh thân có linh lực cổ xưa hoá thành ánh sáng huyền diệu; khi ánh sáng chiếu rọi lên cơ thể hắn, đến huyết nhục dưới ánh sáng này cũng loé lên huyền quang chói mắt, ánh sáng xuyên thấu qua máu thịt, xương cốt, làm cho thân thể vốn mạnh mẽ này càng thêm hoàn mỹ.
Trong một thời gian dài, linh lực cổ xưa cùng linh lực tự thân dần dần dung hợp, mà sau khi dung hợp, linh lực trong cơ thể dường như càng thêm cô đọng.
Như vậy rõ ràng linh lực đã tiến hoá thêm một bước lớn, loại linh lực cô đọng này, so sánh cả về chất lượng lẫn uy lực, đêu mạnh hơn không chỉ một bậc so với trước kia.
Linh lực cô đặc như núi, chảy xuôi trong cơ thể như hồng thuỷ, mỗi nơi trong cơ thể đều phát ra chấn động rất nhỏ, vang vọng không nghỉ, mà mỗi lần vang vọng là một lần cơ thể cường hoá thêm.
Loại cường hoá này, dần dần từng chút một, hậu tích bạc phát, đợi đến lúc chính thức bộc phát tất sẽ sinh ra biến hoá to lớn.
Tây Thiên Đại Lục, Lạc Thần Thành.
Một toà đại điện trong Lạc Thần Cung.
Lạc Ly ngồi trên vị trí thủ toạ, đôi mắt đẹp nhìn về một phía trong đại điện, nơi đó có một vị trung niên nam tử đang ngồi, bộ dáng hơi gầy gò, nhưng quanh thân không ngừng có sóng linh lực kinh khủng hiện lên, cảm giác như người này đang mang trên mình núi nặng ngàn cân.
Đây là một kẻ vô cùng nguy hiểm.
Trong lòng Lạc Ly đánh giá qua một cái, mặc dù nàng đã hoàn thành đại lục tẩy lễ, thực lực cũng tăng lên rất nhiều, tuy nói không bước vào thượng vị địa chí tôn, nhưng cũng đạt tới hạ vị đỉnh phong.
Lúc này nếu để nàng đối mặt với Linh Chiến Tử kia, có lẽ cũng có thể chiến thắng.
Bất quá, trung niên nam tử trước mắt so với Linh Chiến Tử còn mạnh hơn, theo Lạc Ly suy đoán, sợ rằng hắn đã chạm đến đại viên mãn địa chí tôn, có lẽ cũng chưa bước hẳn vào nhưng cũng đã được nửa bước.
Tuy nói chỉ là nửa bước, nhưng sợ rằng còn mạnh gấp mấy lần thượng vị địa chí tôn.
Bên cạnh Lạc Ly, Lạc Thiên Thần, Lạc Thiên Long cùng tất cả các địa chí tôn khác đều nhìn trung niên nam tử này với ánh mắt đề phòng cùng kiêng kỵ.
- Vị tiền bối này, Mục Trần cũng không có ở đây, nếu ngươi muốn tìm hắn thì tới chỗ hắn đi.
Lạc Ly tươi cười bình tĩnh nói.
Mấy hôm trước nam tử xa lạ này đột nhiên tới Lạc Thần Tộc nói muốn tìm Mục Trần, nhưng đừng nói là Mục Trần còn đang tiến hành tẩy lễ, dù là tẩy lễ xong rồi, nếu Lạc Ly không làm rõ mục đích hắn tới đây, nàng cũng không muốn để hắn gặp Mục Trần.
Đối với lời của Lạc Ly, nam tử trung niên chỉ lắc đầu một cái, thản nhiên nói:
- Ta đợi ở đây, hắn tự nhiên sẽ tới.
Lạc Ly nhíu mày nói:
- Ngươi tìm Mục Trần có chuyện gì?
- Mời hắn tới một nơi!
Trung niên nam tử giọng vẫn như cũ, không có chút xao động
Lạc Ly càng nhíu mày chặt hơn, nàng nhìn thật sâu trung niên nam tử trước mắt, nói:
- Chỉ sợ đến lúc đó ngươi không mời nổi hắn.
Nàng hiểu rất rõ Mục Trần, sau tẩy lễ lần này, thực lực của Mục Trần sẽ càng tăng tiến, mà trước đó hắn đã có thể dùng thực lực hạ vị địa chí tôn chiến thắng Linh Chiến Tử thượng vị địa chí tôn đỉnh phong.
Như vậy, dù trung niên nam tử trước mắt này cỏ là nửa bước Đại viên mãn đi nữa, chỉ sợ cũng không làm gì được Mục Trần.
Trung niên nam tử nghe vậy, cười nhạt một tiếng, mắt hơi khép hờ:
- Nếu nói vậy ta cũng muốn thử một phen, bất quá ta cũng hy vọng hắn sẽ không để ta thất vọng.
- Nếu không cũng uổng phí sự bảo vệ tận tâm của chủ nhân đối với hắn rồi.
Câu nói sau cùng, đã nhỏ đến mức không nghe nổi.
Trong bóng tối, thời gian dần trôi qua.
Sự yên tĩnh cũng không kéo dài lâu, luồng tâm thần trong bóng tối đột nhiên dao động một cái, rồi từ từ thức tỉnh từ trong trạng thái tu luyện.
Cùng lúc đó, trong tinh không cổ xưa, luồng ánh sáng cuối cùng cũng ngừng soi lên cơ thể Mục Trần.
Cơ thể hắn vốn bị ngưng đọng, không thể động đậy nay lại khôi phục,hắn mở to đôi mắt đã đóng lại từ lâu, trong con ngươi đen nhanh, sâu thăm thẳm không chút ánh sáng, cũng không có tia linh quang nào bắn ra.
Mặc dù không có phô trường chút gì, nhưng điều này cũng chứng tỏ linh lực trong cơ thể hắn đã đạt tới mức nội liễm, thu phát tuỳ ý.
Hắn trầm mặc, dang rộng hai tay ùng ùng!
Trong nháy mắt, xương cốt trên người hắn rắc rắc kêu lên, tiếng kêu như sấm sét đinh tai nhức óc vang vọng trong cơ thể.
Hơn nữa, mỗi tiếng răc rắc đều làm cho không gian quanh hắn dao động dập dờn
Mục Trần đứng dậy, tóc tai xoã ra, sau một giây, linh lực mênh mông như biển rốt cục không kìm hãm được nữa, bộc phát ra long trời lở đất… Oanh!
Linh lực mênh mông gào thét, tạo ra uy áp vô bên vô tận bao phủ khắp hư không.
Hơn nữa, linh lực mạnh mẽ còn không ngừng tăng vọt một cách điên cuồng, chớp mắt đã chạm tới hạ vị địa chí tôn đỉnh phong.
Bất quá như thế vẫn chưa dừng lại.
Tay áo Mục Trần không gió mà bay, ảm thanh vù vù, linh lực như rắng quấn quanh, len lỏi dưới da hắn.
Ngắn ngủi mấy hơi thở, trên cơ thể Mục Trần toả ra ánh sáng linh lực khổng lồ mười mấy vạn trượng, đột nhiên phóng lên cao.
Đoàng.
Sấm sét đùng đùng vang lên, mà luồng dao động linh lực kia cũng trong thoáng chốc tăng vọt, chỉ mấy hơi thở, đã thế như chẻ tre xuyên phá gông cùm xiềng xích, chân chính bước vào thượng vị địa chí tôn.
Quanh người Mục Trần, linh lực mênh mông bàng bạc gào thét, sức mạnh của nó còn hơn mấy lần lúc ở chiến trường thượng vị địa chí tôn.
Linh quang quanh người Mục Trần bắt đầu thu lại, hắn từ từ cúi đầu, nhìn hai tay tràn đầy sức mạnh, lúc này, dù với tâm tính của hắn cũng không tránh khỏi kích động. - Thượng vị địa chí tôn.
Nhờ đại lục tẩy lễ lần này, hắn đã hoàn thành tiến một bước lớn, đột phá hạ vị địa chí tôn, tiến vào thượng vị địa chí tôn.
- Tẩy lễ lần này lại kéo dài suốt 3 năm!
Bất quá sự tăng tiến của Mục Trần cũng không phải một lần là xong, mà kéo dài suốt 3 năm. Dĩ nhiên, 3 năm này cũng không phải là thời gian trên đại thiên thế giới, mà là trong phiến tinh không này có tẩy lễ lực huyền diệu, khiến thời gian bị bẻ cong, khiến thời gian nơi này trôi qua chậm hơn, cho nên trong này là 3 năm, nhưng bên ngoài đó sợ rằng nửa năm cũng chưa tới.
3 năm rèn luyện, ngược lại làm cho Mục Trần thở phào nhẹ nhõm, tốc độ tu luyện của hắn cũng không chậm, nên hắn cũng không cần cấp tốc tăng tiến, mà là cần ổn định từng bước, căn cơ vững vàng.
Rõ ràng, đại lục tẩy lễ này cũng vừa đúng Mục Trần dự đoán, kéo dài 3 năm, không chỉ khiến hắn thành công tiến vào thượng vị địa chí tôn, mà còn làm cho căn cơ của hắn trong 3 năm này vững chắc hơn nhiều.
Như thế sau này có đột phá Đại viên mãn hoặc thiên chí tôn, cũng sẽ không lưu lại di chứng gì.
Mục Trần hài lòng cười một tiếng, hắn giơ bàn tay lên, linh lực bàng bạc hội tụ trong lòng bàn tay, hắn có thể cảm giác được, linh lực của hắn có chút khác so với trước kia.
Bây giờ linh lực của hắn, có vẻ linh động và cô đặc hơn.
- Nghe nói linh lực trong cơ thể Thiên Chí Tôn, mỗi một giọt cũng có thể hoá thành sông lớn, nặng như núi.
Mục Trần như hiểu ra điều gì, có lẽ loại linh lực cổ xưa nguyên thuỷ trong phiến tinh không này có liên hệ gì đó với việc đột phá lên Thiên Chí Tôn trong tương lai.
Tuy rằng khoảng cách tới thiên chí tôn còn rất xa, nhưng nhờ cỏ tẩy lễ lần này, hắn đã bắt đầu có chút tính toán về con đường kia.
- Đại Lục Tẩy lễ này quả nhiên không tầm thường...
Mục Trần nhẹ nhàng cười, rõ ràng là cực kỳ hài lòng với thu hoạch trong tẩy lễ lần này, không trách lúc đầu Viêm Đế nhiệt tình đề cử như thế.
Mục Trần xoay mắt nhìn về phía Lạc Ly, bất quá bóng hình xinh đẹp đã sớm rời đi, xem ra Lạc Ly đã hoàn thành tẩy lễ nên rời đi trước.
- Hả.
Đột nhiên Mục Trần nhìn thấy một đạo linh quang chỗ Lạc Ly, xoè tay ra, linh quang bay tới, rơi vào bàn tay hắn, cuối cùng có giọng nói của Lạc Ly truyền vào tai hắn. - Mục Trần, có người tới Lạc Thần Tộc tìm ngươi, ta cũng không biết hắn có ý tốt hay xấu, nếu ngươi đã hoàn thành xong tẩy lễ thì hãy cẩn thận một chút
- Dù không biết lai lịch của người này, nhưng theo suy đoán của ta, sợ rằng hắn đến từ Phù Đồ cổ Tộc.
Bốn chữ kia rơi vào tai Mục Trần khiến con ngươi của hắn nhất thời co rút lại, trên khuôn mặt cùng dần hiện ra chút sát khí.
Phù đồ cổ tộc.
- Rốt cục cũng tìm tới nơi rồi sao?
Mục Trần thân hình vừa động, lập tức biến mất khỏi phiến tinh không cổ xưa này, chỉ có giọng nói lạnh lùng của hắn, vẫn lặng lẽ vang vọng trong tinh không, từ từ tiêu tán.