Đại Chúa Tể

Chương 1287 - Mẫu Tử Gặp Lại

- Mẫu thân để lại lễ vật cho ta?

Trong mắt Mục Trần loé lên ánh sáng cùng vẻ vui mừng tột độ, hắn nhìn về phía Linh Khê, rõ ràng lời nói của nàng đã thu hút toàn bộ sự hứng thú của hắn.

Linh Khê mỉm cười, bàn tay ngọc vung lên, chỉ thấy một vùng mặt đất xung quanh chỗ nàng ngồi vốn đen nháy như than đá, bỗng nhiên có ánh sáng âm u nở rộ, dường như tạo trên mặt đất một vùng tinh không lộng lẫy.

Trong vùng tinh không kia, từng điểm sáng hiện lên như sao.

Mục Trần nhìn chăm chú mảnh tinh không trên ămtj đá, hắn chú ý đến quỹ đạo của những vì sao kia, mơ hồ cảm thấy một dao động kỳ diệu phát ra từ đó.

- Năm đó, Tịnh di từng tiềm tu trên Bích Linh Đảo, mảnh tinh không này có rất nhiều cảm ngộ cùng kinh nghiệm của người, đồ của một vị Linh Trận Đại Tông Sư để lại đối với bất kỳ một Linh Trận Sư nào đều là báu vật quý giá không tưởng tượng nổi đâu.

Linh Khê nhìn mảnh tinh không trên mặt đất này, đôi mắt có chút say mê nói:

- Ba năm nay, ta ngày đêm nghiên cứu, rốt cục hai tháng trước đã đột phá cảnh giới Linh Trận, tiến vào Cao Giai Linh Trận Tông Sư

- Linh Khê Tỷ, tỷ đã đạt đến Cao Giai Tông Sư?

Mục Trần nghe vậy trên mặt lập tức hiện vẻ chấn động, lúc chia tay với Linh Khê, nàng mới chỉ là Linh Trận đại sư mà thôi, mà giờ mới ngắn ngủi 3 năm đã đạt tới cấp bậc Cao Giai Tông Sư rồi?

Tăng tiến như thế nghe thật rợn cả người.

- Trước lúc ta mất trí nhớ, cấp bậc linh trận của ta cũng đã rất gần cảnh giới Tông Sư...những năm gần đây, trí nhớ của ta phục hồi nên cũng khôi phục lại trình độ trong quá khứ, hơn nữa trong những năm này, tiềm tu cùng tiếp nhận cảm ngộ của Tịnh Di, cho nên mới đột ngột tăng mạnh.

Linh Khê mỉm cười, giải thích nói.

Mục Trần từ từ cũng hiểu được, Linh Khê vốn có thiên phú Linh Trận trác tuyệt, hơn nữa lúc xưa từng đi theo mẫu thân hắn,học tập lâu ngày, cho nên nàng cỏ bước khởi điểm trên mặt Linh Trận cao đến mức người thường không với được, những năm này lại chuyên tâm bế quan tu luyện, lại thêm cảm ngộ của Mẫu thân hắn, có thành tựu như vậy cũng không quá khó tưởng tượng.

Quan trọng nhất là, Linh Khê chuyên tu Linh Trận, không để tâm việc khác, không giống như hắn, không chỉ tu luyện linh trận, thậm chí còn thêm cả chiến trận, đồng thời việc tu luyện Linh lực bản thân cũng chưa từng xao nhãng.

Cho nên trình độ Linh trận của Linh Khê có thể vượt qua hắn, cũng là chuyện dễ hiểu.

Linh Khê chợt tự nhiên cười nói:

- Trong khoảng thời gian này, ngươi hãy ở lại đây chuyên tâm tu luyện, ta nghĩ sẽ có tác dụng không nhỏ, nhưng cỏ thể đột phá đến Cao Giai Tông Sư hay không, phải tuỳ vào thiên phú cùng tạo hoá của ngươi nữa.

Mục Trần liếm môi một cái, trong mắt tràn đầy nhiệt huyết.

Những năm này, kể từ lúc chia tay với Linh Khê, đối với việc tu luyện Linh Trận hắn đều tự mình tìm hiểu, tuy hiện giờ hắn là Linh Trận Tông Sư, nhưng nếu nói về sự chuyên sâu trong lĩnh vực linh trận thì hắn còn kém linh khê xa tít.

Hiện giờ, mẫu thân của hắn lại để lại ở đây rất nhiều kinh nghiệm cùng cảm ngộ, không thể nghi ngờ đối với Mục Trần là cực kỳ trân quý.

Bằng những cảm ngộ này, rất có thề hắn lại tiến bộ tiếp trên con đường linh trận, một khi thành công hắn cũng sẽ bước vào cấp độ Cao Giai Tông Sư.

Đến lúc đó, dù gặp lại Cố Sư Hoàng, hắn không cần sử dụng Thiên Đế kiếm cũng có thể chế phục

Nhìn Mục Trần đang nôn nóng, Linh Khê cười cười, vươn người đứng dậy nói:

- Từ giờ trở đi, chỗ này là của ngươi rồi

Mục Trần gật nhẹ, cũng không khách khí, từ từ tiến vào, sau đó ngồi xếp bằng xuống mặt đất đen nhánh, ánh mắt cùng Lạc Ly nhìn nhau một cái, rồi từ từ khép lại. - Đi thôi, trong khoảng thời gian này cứ để hắn tiềm tu đi

Nhìn Mục Trần tiến vào trạng thái tu luyện, Linh Khê cũng mỉm cười với lạc ly, kéo bàn tay nhỏ của nàng rời khỏi địa lao.

Sau khi các nàng đi, mảnh địa lao này lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh.

Tình thần của Mục Trần ở trong yên tĩnh dần dần ngưng tụ theo thời gian, tựa như đầm sâu không thấy đáy, không chút gợn sóng...

Tí tách!

Không khí yên tĩnh không biết được bao lảu, chẳng biết lúc nào lại có thêm tiếng giọt nước rơi xuống, tạo nên rung động trong lúc cảnh tĩnh tâm bình, rung động khuyếch tán, Mục Trần nhận ra được, khung cảnh bốn phía bắt đầu yên lặng biến đổi.

Dường như hắn đang ngồi xếp bằng trên một bầu trời đầy sao, từng ngôi sao xẹt qua trước mắt, rực rỡ tươi đẹp như tranh.

Bỗng nhiên, có một ánh sao từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trước mặt Mục Trần, từ từ ngưng tụ thành một bóng người xinh đẹp, tóc đen xoã ra, khoé miệng nở nụ cười ôn nhu, dung nhan dịu dàng, khí chất ung dung, làm Mục Trần thoáng ngây người ra. - Mẹ?

Mục Trần nhìn đạo thân ảnh kia, dù với định lực của hắn lúc này cũng phải há hốc mồm đứng lên, rõ ràng hắn không nghĩ rằng lại có thể nhìn thấy mẫu thân của mình ở đây.

Tuy hình ảnh trước mắt này chỉ là một đạo Linh Ảnh mẹ hắn lưu lại, nhưng kể từ năm đó ờ Bắc Thương Đại Lục về sau, Mục Trần cũng chưa từng nhìn thấy mẫu thân nữa. - Con của ta...

Lúc Mục Trần đang cực kỳ ngạc nhiên xúc động thì Thanh Diên Tịnh cũng chăm chú nhìn hắn, một lát sau, khoé mắt nàng rưng rưng, bước nhanh về phía trước, nhẹ nhàng ôm Mục Trần vào lòng.

Tuy đây chỉ là một đạo Linh Ảnh của nàng, nhưng vẫn kết nối cảm xúc với bản thể.

Được mẫu thân ôm vào lòng, Mục Trần trước nay vốn đầu óc tỉnh tảo hiện giờ cũng đơ người ra, bao nhiêu năm rồi, kể từ thủa còn ấu thơ nhất, trong lòng hắn vẫn mong được mẫu thân nhẹ nhàng ôm vào lòng, chẳng qua mong ước có vẻ đơn giản này đối với hắn lại như hái sao trên trời, cao không thể với tới.

Tuy trước mắt chỉ là một đạo linh ảnh nhưng lúc này Mục Trần vẫn có thể cảm giác được một sự ấm áp thân thiết không cách nào hình dung đang dâng lên trong lòng.

Thời khắc này, mặc dù với tâm tính rắn rỏi hắn rèn luyện những năm qua, Mục Trần vẫn không nhịn được hai mắt đỏ bừng.

- Mục Trần, con đã lớn rồi...

Một lúc lâu sau, Thanh Diên Tịnh mới từ từ buông Mục Trần ra, nàng tỷ mỷ kiểm tra khắp người Mục Trần không sót chỗ nào, sau đó trên khuôn mặt hiện ra nụ cười vui mừng.

Mục Trần gãi đầu một cái, hì hì cười.

- Con có thể gặp đạo Linh Ảnh này của ta thì chắc hẳn đã tới Bích Linh Đảo rồi...

Thanh Diên Tịnh vuốt vuốt tóc Mục Trần, ôn nhu cười nói.

Mục Trần gật gật đầu, nói:

- Linh Khê tỷ nói nơi này có lễ vật mẹ để lại cho con.

Thanh Diên Tịnh cười một tiếng, nói:

- Nơi này chỉ có con và Linh Khê mới có thể vào được, cho nên cảm ngộ linh trận ta để lại, cũng chỉ có 2 người các con mới có thể nhận được.

Nàng đưa mắt liếc nhìn Mục Trần nói:

- Bố trí linh trận cường đại nhất của con ra cho ta xem

Quay lại việc chính, Mục Trần cũng nhanh chóng ổn định, sau đó không do dự vung tay áo lên, lập tức vô số đạo linh ấn bay múa ra như ong bướm, nhanh chóng hoà vào hư không.

Mà cùng với Linh ấn hoà vào hư không, một toà linh trận khổng lồ rất nhanh được hình thành, từng tiếng ròng ngâm quanh quẩn trong phiến tinh không này.

Linh trận này chính là toà Linh Trận mạnh nhất Mục Trần có được, Cửu Long Thí Tiên Trận.

Thanh Diên Tịnh nhìn qua Cửu Long Thí Tiên Trận, khẽ gật đầu nói:

- Linh Trận này cũng không tồi, không nghĩ con cũng đã đạt đến cấp độ Trung Giai Tông Sư rồi

Giọng nói của nàng có chút vui mừng, có thể dựa vào chính bản thân tu luyện Linh Trận đến trình độ này, kỳ thật đã là kỳ tài ngất trời rồi.

- Cảnh giới như vậy, trên con đường tu luyện linh trận cũng có thể coi như đã nhập môn rồi

Nghe được trong lời của Thanh Diên TỊnh, Trung Giai Tông Sư mới chỉ coi như nhập môn thì Mục Trần cũng ảm thầm tặc lưỡi một cái, nếu ờ trên Thiên La Đại Lục thì chỉ sợ Trung Giai Linh Trận Tông Sư cũng đủ khai tông lập phái rồi.

Nhưng mà khi hắn nghĩ tới thân phận Linh Trận Đại Tông Sư của mẫu thản mình thì cũng hiểu, cái gọi là Tông Sư trong mắt người có lẽ cũng chỉ như mới nhập môn mà thôi. - Trình độ linh trận hiện giờ của con coi như cũng có chút thành tích nhỏ, chẳng qua con đường tương lai của con sẽ không giống bây giờ...

Nghe lời này, Mục Trần cũng có chút suy nghĩ, khẽ gật đầu, hắn biết con đường tương lai mà mẫu thân nói tới, quá nửa chính là cảnh giới Đại Tông Sư.

Với cảnh giới kia, Mục Trần hiện giờ cũng chưa biết mô tê gì, cũng không có bất kỳ cảm ngộ nào.

- Lúc mới bắt đầu, tất cả Linh Trận đều là câu thông thiên địa, mượn nhờ Linh Lực Thiên Địa hô mưa gọi gió...giống như con bây giờ cũng đang ở giai đoạn này.

Nhưng cái gọi là Đại Tông Sư lại không phải là câu thông thiên địa, mà là sáng tạo ra thiên địa, một toà linh trận cũng là một mảnh thế giới, bất kỳ kẻ nào xông vào trong đó cũng chính là kẻ địch của thế giới" Thanh Diên Tịnh mỉm cười, bàn tay ngọc nắm chặt lại, một toà Linh Trận tinh xảo lớn cỡ bàn tay xuất hiện trong tay nàng.

Toà Linh trận kia tinh xảo đến cực điểm, bất quá khi Mục Trần nhìn về nó, lại cảm thấy tê dại cả da đầu, bời vì hắn có thể cảm nhận được, toà Linh Trận tí hon chỉ bằng bàn tay nay đang phát ra uy năng khủng bố đến mức nào.

Hiện giờ nếu hắn dính phải nói thì chắc chắn sẽ chết.

- Đây chính là Đại Tông sư cảnh trong truyền thuyết sao...Sáng tạo một phương thế giới tạo thành linh trận, người rơi vào trong trận tức là lấy sức một mình chống lại cả thế giới Trong mắt Mục Trần hiện vẻ say mê, lời nói của Thanh Diên Tịnh như mở ra một cánh cửa hắn chưa từng biết đến, thì ra linh trận càng đạt đến tầng thứ cao, lại càng huyền diệu khó tin nổi.

Khó trách bước vào Đại Tông Sư là có thể chống lại Thiên Chí Tôn!

Thanh Diên Tịnh nhìn Mục Trần đang say sưa, cười dịu dàng, nàng duỗi ngón tay điểm nhẹ vào giữa trán hắn, một luồng thông tin ào ạt như biển chảy vào trong đầu Mục Trần.

Những thông tin đó chính là rất nhiều kinh nghiệm cùng cảm ngộ trên con đường tu luyện Linh Trận của nàng.

Nếu Mục Trần có thể nghiên cứu và tiếp thu được, thì trình độ linh trận của hắn sẽ tăng lên cực cao, thậm chí có thể làm cơ sở vững chắc để ngày sau trùng kích Đại Tông Sư cảnh.

Thời gian dần trôi, thân thể Mục Trần cũng yên tĩnh ngồi đó, tựa như đang trong lúc ngủ say nhất...

Ở một nơi rất xa, trong Phù Đồ cổ Tộc.

Trong một mảnh không gian u ám, bản thể Thanh Diên Tịnh đang ngồi xếp bằng cũng khẽ run lên, nàng chậm rãi đưa mắt nhìn vào hư vô, một lúc sau trên miệng nở nụ cười ôn nhu. - Mục Trần... mẹ sẽ chờ con trở thành Đại Tông Sư!

Bình Luận (0)
Comment