Đại Chúa Tể

Chương 1304 - Đan Thú

"Có kẻ điều khiển lũ muỗi này tấn công chúng ta sao?"

nghe lời nói của Mục trần, các nàng đều giật mình, khuôn mặt ôn thanh tuyền trờ nên lạnh lẽo nói :"chắc chắn là vũ gia, bọn chúng muốn ngăn cản chúng ta!"

"Có cách nào khiến kè đứng phía sau lộ diện không?" ôn tử vũ nhìn Mục Trần, nếu để mặc cho kẻ kia âm thầm giở trò, thì dù bọn họ có thể xông ra khỏi biển muỗi này cũng sẽ tiêu hao không ít.

Ánh mắt Mục Trần loé lên, nhìn qua biển muỗi đen kịt che kín trời, nói :"Lũ quỷ diện văn này giao tiếp với nhau bằng âm thanh, kẻ đang âm thầm điều khiển có lẽ cũng sử dụng âm thanh để khống chế chúng"

"linh khê tỷ, ngươi có thể xây dựng một toà linh trận sóng âm không?" Mục Trần nhìn linh khê hỏi.

Linh trận trong tay hắn đa số dùng để chém giết, còn linh khê thì khác, nàng chuyên tu linh trận, về mặt này thì Mục Trần cũng không thể so được với nàng.

Linh khê nghe vậy cũng gật nhẹ, bàn tay thon dài khẽ vung lên, từng đạo linh ấn nhanh chóng dung nhập vào hư không, một khắc sau, linh quang rực rỡ, một toà linh trận tinh xảo liền hiện ra.

Trong linh trận có một quang ảnh hiện lên, dường như là một cái trống to.

Đùng!

linh trận khởi động, cái trống to kia đột nhiên rung lên, nháy mắt một tiếng trống như sấm rền vang lên giữa thiên địa, nhất thời cả tiếng muỗi vo ve cũng bị áp chế.

Đùng đùng!

tiếng trống vang dội, biển muỗi chợt xôn xao, vốn những con muỗi kia đều không sợ chết tấn công liều mạng bọn Mục Trần, thì lúc này lại đơ ra, bắt đầu chạy tán loạn

"Đi!"

Mục trần thấy vậy lập tức nắm lấy cơ hội, thúc giục hào quang linh lực bắn ra xa.

Đùng đùng!

tiếng trống không ngừng vang lên giữa thiên địa, hào quang linh lực mạnh mẽ xuyên qua biển muỗi, cứ thể khoảng mấy phút sau, bầu trời đen kịt đã trở lại bình thường, đoàn người Mục Trần cũng thoát ra khỏi biển muỗi.

Khi bọn họ quay đầu lại, chỉ thấy biển muỗi vô tận đang tản ra, ào ạt bay về bốn phương tám hướng, dáng vẻ tán loạn, không còn đội ngũ chỉnh tề như lúc đầu.

"Quả nhiên có kẻ điều khiển", ôn thanh tuyền thấy cảnh này, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.

Mục trần híp mắt nhìn về phía sâu trong rừng rậm, chợt ánh mắt của hắn hướng về phía bắc, ở nơi đó hắn cảm thấy một tia dao động linh lực cực kỳ nhỏ.

Roẹt!

Đúng lúc Mục Trần đang nhắm vào nơi đó, thì một quang ảnh đột nhiên nhiên bắn ra, xuyên qua cánh rừng cố gắng chạy thoát.

"Muốn chạy...?!" Long tượng thấy vậy, ánh mắt trở nên hung ác, giậm chân một cái, thân hình hoá thành một tia chớp bắn ra, đến cả không khí dưới chân hắn đều bị áp lực nổ bùm bùm.

Long tượng đi vào trong rừng rậm, sau đó chợt có dao động linh lực cuồng bạo phóng lên cao, cứ thế mấy chục hơi thở sau, long tượng quay lại, trong tay xách theo một tên áo xám, nhìn dáng vẻ của hắn có lẽ đã chết rồi.

"Tên này cũng thật ngoan độc, vừa rơi vào tay ta liền nuốt độc tự sát". Long Tượng ném thi thể kia ra, có chút kinh dị nói.

Có thể bồi dưỡi ra tử sĩ loại này, hiển nhiên không phải thế lực bình thường.

"Đây là Vũ Thị của Vũ Gia"

Ôn thanh tuyền liếc mắt liền nhận ra thân phận kẻ kia, sau đó ánh mắt lạnh lẽo của nàng nhìn chằm chằm vào nơi sâu trong dãy núi, nói :"Ta biết lần này Vũ gia phái ai tới rồi"

"Kẻ nào?" Ôn tử vũ vội vàng hỏi.

"Vũ thông". Giọng ôn thanh tuyền lạnh như băng nói :"Vũ thị loại này ở trong vũ gia cũng khá quý giá, người có thể điều động bọn chúng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà Vũ Thông chính là một"

"Lại là tên kia!", sắc mặt ôn tử vũ biến đối, trong mắt thoáng hiện vẻ kiêng kỵ, hiển nhiên cũng không lạ gì với tên Vũ Thông này.

"Vũ Thông là kẻ kiệt xuất nhất trong đồng lửa vũ gia, nghe đồn hắn đã được chỉ định làm gia chủ vũ gia đời kế, người này thiên phú trác tuyệt, tu luyện mấy chục năm đã là đại viên mãn địa chí tôn, ở trong vũ gia cũng là cường giả hàng đầu, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn, cực kỳ khó đối phó". Ôn thanh tuyền quay đầu giải thích với bọn Mục Trần.

Bất quá Mục Trần cũng không tỏ vẻ gì, chỉ gật đầu một cái, hắn cũng không biết danh tiếng của Vũ Thông thế nào, nhưng bất kể hắn có khó giải quyết đến đâu thì vẫn phải đấu.

"Xem ra lần này Vũ gia bắt buộc phải có được di tích Linh Điệp rồi"

Đôi môi nhỏ nhắn của ôn THanh tuyền mím chặt lại, nàng nhìn chằm chằm sâu trong dãy núi, hừ lạnh một tiếng nói "Bất kể thế nào muốn cướp đồ trước mặt ôn Thanh tuyền ta cũng không dễ dàng như thế đâu>!"

"Đi thôi, chúng ta nắm chắc thời gian, sớm đến di tích Linh Điệp"

Nói xong, ôn THanh tuyền đi trước, mà đám người Mục Trần cũng lập tức đi theo, hoá thành lưu quang bay thẳng qua dãy núi non toàn độc khí này.

Sau khi bọn ôn thanh tuyền rời đi, chỉ thấy trong rừng rậm, một cây đại thụ bỗng biến đổi, dần dần tạo thành một cái bóng mơ hồ.

Cái bóng này, quanh thân toàn một loại khí tức quỷ dị tà ác, hắn chỉ đứng dưới cây đại thụ thôi, mà làm nó nhanh chóng khô héo mất.

Thậm thí cả thiên địa linh lực ở vùng xung quanh cũng dần tản ra xa khỏi khu vực của cái bóng.

Một ánh mắt u tối, hiện ra tử khí vô tận dòi theo hướng bọn Mục Trần rời đi, sau đó hắn bốc một nắm bùn đất, bỏ vào miệng nhai mấy cái, nuột tọt xuống!

lúc này ánh mắt u tối dường như thoáng hiện một tia sáng quỷ dị, sau đó, một tiếng cười khàn khàn tà ác quái dị chậm rãi vang lên trong khu rừng.

"Quả nhiên đã từng có một vị Ma Đế vẫn lạc trên mảnh đất này, mùi vị này cũng thật là ngon"

Hắn cười quỷ dị, sau đó cái bóng xao động một cái, liền biến mất trong bóng tối.

Bọn Mục Trần cũng nhanh chóng bay qua rừng rậm, mà lúc này hắn cũng bắt đầu hiểu được, trong khu vực bị khí độc bao phủ này ẩn chức bao nhiên hung hiểm.

Kể từ lúc trước bọn họ vượt qua biển muỗi, lại liên tục gặp mấy chục cái loại độc vật tấn công, những thứ độc vật này cực kỳ âm hiểm, nếu không phải bọn họ một mực cẩn thẩn thì chỉ sợ đoàn người sẽ xuất hiện thương vong.

May mắn là, trải qua tất cả nguy hiểm, rốt cục bọn họ cũng an toàn tới được chỗ sâu nhất của dãy núi này.

"Chỗ này chính là mục tiêu lần này của chúng ta, Di tích Linh Điệp"

Trên một đỉnh núi, ôn thanh tuyền chỉ tay về nơi xa, chỉ thấy mỗi ngọn núi nơi đó, dường như đã từng bị hoà tan, tạo thành một toà động phủ vô cùng khổng lồ.

Động phủ có hình một con linh điệp đang giương cánh bay lượn, trông có vẻ cực kỳ kì dị, hơn nữa lại toả ra ánh sáng linh lực rực rỡ, đúng lá một toà bảo địa tu luyện cao cấp.

"Nơi này nếu không phải là trong thượng cổ thánh uyên thì đúng là một địa điểm tốt để khai tông lập phái"

Mục Trần nhìn Động Phủ Linh Điệp, không nhịn được cảm thán một tiếng, một nơi thiên thời địa lợi như thế, hơn nữa phía ngoài lại có khí độc bảo vệ, đúng là một nơi tu luyện trời ban.

Ôn Thanh tuyền, lạc ly gật đầu, các nàng cũng tỏ ra đồng tình với Mục Trần.

"Mục tiêu đang ở trước mắt, chuẩn bị hành động đi"

Ôn Thanh tuyền thu hồi ánh mắt nhìn về phía bọn Mục Trần, tới lúc tất cả mọi người đều đồng ý, nàng mới gật đầu một cái, mọi người hoá thành quang ảnh, lập tức bay vào trong toà động phủ to lớn.

Vừa tiến vào động phủ linh điệp, bọn Mục Trần phát hiện, ánh sáng bên trong động còn sáng hơn cả bên ngoài, bên trong động phủ cũng cực kỳ rộng rãi mênh mông, phía trước từng người cũng có từng thông đạo, dẫn vào sâu trong động phủ.

Nhưng đối mặt tình huống này, đám người Mục Trần cũng không lỗ mãng tách ra hành động, mà chọn thông đạo bên trái nhất, cẩn thận tiến vào.

Lối đi có vẻ hơi tối tăm, bọn họ tiến về phía trước khoảng mười mất phút, liền thấy cuối lối đi xuất hiện một toà thạch điện.

Bước vào thạch điện, đập vào mắt bọn họ lả thạch thú bò lồm ngổm trên mặt đất, bọn chúng canh giữ lối ra duy nhất của thạch điện, như là thủ hộ giả.

Mục trần nhìn 10 con thạch thú này, cũng dừng bước lại, mặc dù lũ thạch thú này dường như không có chút dao động linh lực nào, nhưng bọn hắn cảm nhận được, lũ thạch thú này cũng không đơn giản.

Quả nhiên, khi bọn họ dừng bước, 10 con thạch thú kia từ từ mở mắt, trong mắt phát ra linh quang mạnh mẽ.

Hống!

Bọn chúng gầm nhẹ, tiếng gầm như sấm vang vọng trong thạch điện, tạo thành từng trận gió lốc.

"Đây là đan thú?!"

Ôn THanh tuyền ngưng mắt nhìn đám thạch thú, có chút kinh dị nói.

"Đan thú?" Mục trần ngẩn ra, có vè như chưa nghe thấy bao giờ.

"Nó cũng giống như khôi lỗi, bất quá, nhiên liệu của bọn chúng không phải linh lực, ngươi để ý mắt của chúng, đó là do thần đan biến thành"

được nàng nhắc nhở, Mục Trần cũng phục hồi tinh thần nhìn kỹ lại, quả nhiên mắt của những con thạch thú này là do đan dược biến thành.

"Các ngươi nhìn con thạch thú đứng đầu kìa". Đột nhiên, ôn Thanh tuyền kinh thanh nói.

Tất cả mọi người vội vàng nhìn, chỉ thấy ở đó có một con thạch thú khổng lồ dị thường, nó giống như giao long, hai con mắt rồng loé lên ánh sáng thuỷ tinh,tản ra một dao động cực kỳ kì dị.

"Thạch thú này thực lực thật mạnh!"

Mục Trần kinh hãi,áp lực từ con thạch thú này, tuyệt đối tương đương với một vị đại viên mãn địa chí tôn!

"Thực lực của thạch thú liên quan đến cấp bậc của thần đan"

Trong mắt ôn Thanh tuyền có chút nóng bỏng nhìn mắt con thạch thú kia, nàng hé miệng cười, nói :"Nếu ta đoán không lầm, trong 2 mắt thạch thú giao long này chính là món đồ ôn Tử Vũ, Long Tượng ngày đêm khao khát.

Con ngươi ôn tử vũ cùng long tượng đột nhiên co rụt lại, cả hai đồng thanh hô lên

"Mắt của nó chính là thánh linh đan sao?!"

Bình Luận (0)
Comment