Đại Chúa Tể

Chương 1320 - Khu Giao Dịch

Thiên địa rộng lớn, tràn ngập khí tức cổ xưa, đột nhiên, sự yên tĩnh cổ xưa vĩnh hằng này bị phá vỡ, chợt mấy đạo lưu quang từ chân trời xẹt qua, dùng tốc độ kinh người lướt về phía xa xa.

Mặt đất trải dài bất tận không ngừng, đột nhiên ở vùng đất xa xa, xuất hiện một toà thành thị khổng lồ, từ xa nhìn lại, hình dáng của nó tựa như một con cự thú bò lổm ngổm trên mặt đất.

"chúng ta tới nơi rồi!"

Ôn Thanh Tuyền nhìn thành thị khổng lồ nơi xa xa, nhất thời tinh thần chấn động, vui mừng nói.

Trải qua suốt 2 ngày đi đường, rốt cục bọn họ cũng đã tới được địa điềm cần tới.

Đám mục trần thấy vậy cũng thờ phào nhẹ nhõm, hành trình trong thượng cổ thánh uyên này đúng là không phải chuyện dễ dàng, bất cứ lúc nào khi nào,đủ loại thiên tai ngay cả địa chí tôn cũng phải sợ hãi cũng có thể xuất hiện, hai ngày đường này bọn họ đã gặp không ít hơn 5 loại thiên tai, trong đó có một khu vực lôi đình huỷ diệt, suýt nữa khiến họ hao binh tổn tướng.

Cũng may là cuối cùng đã đến nơi.

khi đám mục trần từ từ tới gần khu vực này cũng đã nhận ra, ờ những hướng khác thi thoảng cũng có một vài đột ngũ lướt qua chân trời, hướng về phía thành thị đổ nát này.

Trong toà thành này, mục trần cũng cảm ứng được không ít dao động linh lực mạnh mẽ.

"quả nhiên không ít đội ngũ đều tới điểm tập trung này". Hai mắt mục trần híp lại, theo hắn đoán, sợ rằng 7,8/10 đội ngũ trong thượng cồ thánh uyên đều tập trung tại nơi này.

Như vậy có thề thấy được, điểm tập trung này hỗn tạp đến mức nào. "Cẩn thận một chút"

Nhìn thành thị ngày càng gần, mục trần truyền âm nhắc nhở mọi người một chút.

Lạc Ly, Ôn Thanh Tuyền đều gật đầu một cái, những đội ngũ có thể tiến vào trong thượng cổ thánh uyên đa phần đều không phải đèn cạn dầu, một khi bộc phát xung đột sẽ khó tránh khỏi phiền toái

Mọi người biến thành quang ảnh xẹt qua bẩu trời, thời điểm tới gần cồng thành, bọn mục trần cũng nhận ra được, phía trên toà thành này dường như có một loại dao động mơ hồ nhưng cực kỳ mạnh mẽ.

Dao động này cực kỳ rối loạn, nếu bước linh tinh vào sợ rằng sẽ bị linh lực công kích.

"Đó là một toà linh trận đã bị phá toái, cấp bậc cực cao, có lẽ không yếu hơn toà đại trận hộ thành của Thánh Uyên thành chút nào". Linh khẽ ngưng mắt nhìn dao động hỗn loạn trên trời, có chút kinh ngạc thấp giọng nói.

Mục Trần nghe vậy cũng khẽ gật đầu, linh trận bậc này dù đã bị tàn phá, nhưng vẫn tản ra sự nguy hiểm, bất quá hắn cũng không thấy kỳ lạ, dù sao ở thời viễn cổ, nơi này cũng là một trong những địa điểm quyết chiến của đại thiên thế giới với ngoại vực tà tộc, có loại linh trận bậc này cũng là hợp lý

'đi thôi'

ở cửa thành, thi thoảng lại có đội ngũ đáp xuống, sau đó đề phòng lẫn nhau tiến vào trong thành, Mục Trần cũng phất tay, dẫn đầu bước vào thành.

Bước vào thành, cảnh tượng đổ nát khắp nơi hiện lên trong mắt, bất quá từ những kiến trúc đổ nát kia cũng có thể thoáng cảm nhận được, ở thời viễn cổ toà thành thị này phồn hoa bậc nào.

Trong thành thị có nhiều toà tháp cao sừng sững, nghe nói ở thời viễn cổ, những cường giả đứng đầu đều thích chế tạo tháp tu luyện, mỗi một toà tháp cũng là tượng trưng cho một vị cường giả đỉnh cao.

Nhờ có nhiều đột ngũ tụ hội nên toà thành thị đổ nát này lại một lần nữa trở nên đông đúc, tiếng nói ồn ào huyên náo không ngừng truyền tới từ bốn phương tám hướng.

"Trong toà thành này có một khu giao dịch, rất nhiều đội ngũ sau khi thám hiểm cũng sẽ lấy được không ít đồ vật không rõ danh tính, có thể là bảo bối, cũng có thể là vô dụng, nhưng nói chung là cũng đáng xem thử"

Ôn Thanh Tuyền hiển nhiên đã thu thập được không ít tin tức về điểm tập trung này, ngón tay chỉ vào sâu bên trong thành, cười tươi nói.

Mục Trần nghe vậy cũng khẽ động trong lòng, thượng cổ thánh uyên quá mức rộng lớn, trong đó có quá nhiều cường giả đỉnh phong bỏ mạng, cho nên bảo bối cũng tương đối nhiều, vì thế khó tránh khỏi việc có người lấy được bảo vật nhưng lại không có mắt nhìn đồ, xem đó là đồ vô dụng, nếu may mắn gặp được thì đúng là vận may trời ban.

"Chuyên tin tức cứ giao cho chúng ta đi, ôn gia chúng ta biết một vài nguồn tin tức, có thể đi thử xem sao, về phần các ngươi có thể tới khu giao dịch trước chờ chúng ta", Ôn Thanh Tuyền nói.

"được"

Mục Trần trầm ngâm một chút rồi gật đầu, những nguồn tin tức này là của ôn gia, bọn họ xen vào cũng không hợp lắm.

"vậy gặp lại sau"

Ôn Thanh Tuyền vẫy bàn tay nhỏ, sau đó mang đám người ôn tử vũ đi về một hướng khác, mục trần nhìn thân ảnh nàng rời đi, cũng xoay người mang Lạc Ly, linh khê, long tượng tới chỗ khu giao dịch

lướt qua từng con phố đổ nát, rất nhanh, ờ khu vực phía trước đã có âm thanh ồn ào truyền tới, chỉ thấy trên một quảng trường đổ nát, tấp nập người đến người đi, đông đúc nhộn nhịp.

Nếu ở bên ngoài thì nơi náo nhiệt như vậy cũng chỉ là bình thường , nhưng ở trong thượng cổ thánh uyên hoang vằng thì cũng chỉ có chỗ này thôi.

hiển nhiên nơi này chính là khu giao dịch mà Ôn Thanh Tuyền đã nói lúc trước.

Mấy người Lạc Ly, mục trần liếc mắt nhìn nhau, đều tỏ ra hưng phấn, sau đó cất bước vào trong quảng trường đổ nát, bên trong quảng trường cự thạch ngổn ngang, vô số bóng người ngồi trên đá, từng gian hàng bày trước mặt xếp đầy những đồ vật không rõ danh tính, sứt sứt mẻ mẻ đủ các loại.

Những vật phẩm này đều có một loại khí tức cổ xưa,bẽn trên hiện đầy dấu vết thời gian, mang lại cảm giác tang thương.

Mục trần dừng bước trước một tảng đá lớn, ánh mắt đảo qua,trên đó tuỳ ý trưng bày đủ loại đồ vật rực rỡ muôn màu, vài món rõ ràng là thánh vật bảo bối, mơ hồ có dao động linh lực nhè nhẹ.

Mục Trần tiện tay cầm một thanh trường kiếm màu đen lên, trên thân kiếm có vết nứt, thân kiếm ảm đạm, bất quá thi thoảng lại tản ra một tia linh lực cực nhỏ, khiến cho nó nhìn qua có chút bất phàm.

"hắc hắc, vị bằng hữu này thích nó sao? thân kiếm này chính là chế tạo từ củu u hàn thiết cùng tinh không thạch mà ra, Đại Chúa Tể ra mắt sớm nhất tại t r u y e n f u l l . v n không gì không chém đứt được, thời kỳ toàn thịnh nỏ tuyệt đối đã vượt qua cao cấp thánh vật, thậm chí còn có thể là một món tuyệt thế thánh vật do thiên chí tôn lưu lại". Phía sau gian hàng, một nam tử áo xám cười híp mắt nói.

Trên đại thiên thế giới, phía trên cao cấp thánh vật còn có một cấp bậc cao hơn, đó chính là tuyệt thế thánh vật.

Chỉ có điều những món tuyệt thế thánh vật này thật quá mức mạnh mẽ và hiếm có, dù lả một ít thiên chí tôn cũng không có được, theo mục trần đoán, thiên đế kiếm của hắn chắc cũng là một tuyệt thế thánh vật, nếu ở thời kỳ đỉnh cảo nó còn có thể là tuyệt thế thánh vật cấp cao nhất.

Mục trần cười cầm trường kiếm màu đen trên tay, thuận miệng hỏi :"giá bao nhiêu?"

"Rất rẻ, 5000 vạn chí tôn linh dịch". Nam tử áo xám vội vàng nói.

Mục Trần cười cười, tiện tay trả trường kiếm màu đen này lại, xoay người đưa bọn Lạc Ly rời đi, căn bản cũng không nói nhảm với người này thêm câu nào, thanh kiếm màu đen này có lẽ đúng là đổ thời viễn cổ, nhưng bất kể trước kia nó mạnh ra sao thì hiện giờ cũng đã bị tàn phá rồi, thậm chí còn có thể bị thời gian ăn mòn thành một thanh kiếm hỏng.

Nam tử áo xám thấy mục trần dứt khoát rời đi thì cũng tỏ vẻ tức giận mắng một tiếng, một lần nữa thu đồ về.

Đoàn người mục trần đi xuyên qua khu giao dịch náo nhiệt này, suốt đường đi đều đã xem qua đủ các món bảo bối cổ xưa, nhưng không thể không nói rằng, phần lớn trong đó đều là đồ bỏ đi.

Bất quá, tuy rằng nhiều đồ phế thải, nhưng cũng phải tất cả đều thế, ít nhất ở một gian hàng trước mặt, mục trần cũng nhận ra 2 món đồ rất bất phàm, theo hắn đoán, 2 vật phẩm này chắc chắn thuộc về một vị thiên chí tôn, hơn nữa cấp bậc của vị thiên chí tôn này cũng không thấp.

Đó là một cây thước và một cây côn, trước khi bị phá toái hẳn là tuyệt thế thánh vật chân chính.

Mặc dù biết 2 vật kia không đơn giản nhưng mục trần cũng không mua, bời vì hiện giờ quá nhiều người nhắm vào 2 món này, những tên kia đều là bọn lắm tiền nhiều của,mới mấy phút mà đã đẩy giá lên hơn 1 ức, hiện giờ mục trần cũng không lắm tiền đến mức dùng giá đó đi mua loại tuyệt thế thánh vật đã phá toái này.

Đồ loại này cho dù lấy được, sau này muốn sửa chữa cũng tốn rất nhiều tiền bạc.

Bời vậy, suốt quãng đường này, đám người mục trần đều 2 tay trống trơn, cũng chẳng nhìn thấy món nào vừa mắt, thật ra cũng khiến họ có chút tiếc nuối.

Ánh mắt mục trần quét qua 1 vòng, nhận ra rằng hắn đã xem hết cả khu giao dịch này rồi, đang lúc hắn định đưa mọi người đi tập hợp với đám Ôn Thanh Tuyền thì chợt dừng lại cạnh một tảng đá lớn.

Ánh mắt của hắn loé lên một cái, sau đó chợt dừng chân lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn bên trên tảng đá, trên tảng đá này cũng có một gian hàng nhỏ, phía trên bày vài món đồ khí tức cổ xưa, linh lực ảm đạm.

Ánh mắt mục trần cẩn thận nhìn qua những món đồ này, cuối cùng dừng lại trên một miếng bùn đất, hắn hơi do dự cầm lên, lấy tay lau đi bùn đất bên trên.

Đây dường như là một miếng đồng cũ nát, chỉ lá miếng đồng được mài cực kỳ bóng, bên trên nó mơ hồ có thể thấy được một ít phù văn cổ xưa, cho thấy món đồ này ở thời viễn cổ cũng có chút lai lịch.

Mục trần nhìn chằm chằm miếng đồng này, sắc mặt bên ngoài dù bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn không nhịn được chấn động một cái, vì lúc trước khi đi qua tảng đá này, hắn cảm giác được phù đồ tháp trong cơ thể phát ra một chút chấn động.

Đặc biệt là khi hắn cầm miếng đồng này lên thì phù đồ tháp trong cơ thể càng chấn động kịch liệt, nếu không phải hắn mạnh mẽ áp chế thì có lẽ phù đồ tháp đã tự hiển lộ ra.

hiển nhiên, vật này có quan hệ với phù đồ cổ tộc.

Ánh mắt mục trần hơi loé lên, nhìn về phía chủ gian hàng, đó là một vị nam tử trung niên gầy gò, hắn nói "giá cả thế nào?"

Nam tử trung niên chậm rãi nhìn mục trần, thản nhiên nói "8000 vạn"

Chân mày mục trần nhíu nhíu, nói :"Đắt quá đấy"

Nam tử trung niên cười cười nói :"VỊ bằng hữu này, dù không biết vật này là cái gì, nhưng ta chỉ biết, ta toàn lực công kích cũng không tổn hại được nó, điều này chứng tỏ nó bất phàm, chẳng qua là ta cũng không biết nó dùng thế nào, nếu không ngươi nghĩ ta sẽ đem nó ra bán sao?"

Mục trần tức cười, có thể tới thượng cổ thánh uyên này quả nhiên không ai là đèn cạn dầu, nam tử trước mắt này rõ ràng cũng có chút nhãn lực.

Cho nên mục trần không nói thêm, tay áo vung lên, một bình ngọc lập tức bay về phía nam tử trung niên, bàn tay cầm lấy mảnh đồng, nói "Ta mua cái này"

Bất quá cũng đúng lúc này, một bàn tay chợt từ phía sau thò ra, tựa như xuyên thấu không gian, trực tiếp chộp lấy mảnh đồng trong tay mục trần.

Cùng lúc đó một ảm thanh đạm mạc vang lên "vật này, ta muốn"

Bình Luận (0)
Comment