Đại Chúa Tể

Chương 1323 - Xung Đột

Vì kết quả ngoài dự đoán này nên khu giao dịch vốn ồn ào hiện giờ lại trở nên hơi an tĩnh, từng ánh mắt kinh ngạc không ngừng quét tới Mục Trần.

Một số đội ngũ cùng cường giả vốn có chút coi thường Mục Trần thì lúc này đều toát ra vẻ ngưng trọng, ánh mắt nhìn Mục Trần có chút kiêng

kỵ.

Quả nhiên người có thể tới được nơi này của Thượng cổ thánh uyên thì sao lại không có bản lĩnh được chứ.

Soạt!

Trong lúc đông đảo ánh mắt quét nhìn,đống phế tích nơi mặc tâm bị chôn vùi chợt bị hất tung ra, cự thạch bắn tứ phía, một bóng người sắc mặt âm trầm chậm rãi từ trong đó đi ra.

Mặc tâm hiện giờ, trên người tản ra sát khí nồng nặc đến cực hạn, ánh mắt nhìn Mục Trần càng chứa đầy sát ý như thực chất.

Từ trước tới giờ, trong mắt hắn Mục Trần cũng chỉ là một tội tử không chút địa vị, tuy mẫu thân của hắn có địa vị cực cao trong tộc, nhưng dù sao từ nhỏ đã xa cách, mà Mục Trần cũng không được Phù Đồ cổ tộc cấp cho chút tài nguyên tu luyện nào.

Cho nên, từ sâu trong lòng, Mặc Tâm hoàn toàn coi thường Mục Trần.

Mà hiện giờ hắn cũng vì sự coi thường đó mà trả giá lớn.

Không ngờ, trong mắt hắn, tên tội tử vốn không chịu nổi một đòn này lại có thể khiến hắn nếm trái đắng.

"Không nghĩ mặc tâm ta cũng có ngày này, ngươi thật sự khiến ta bất ngờ". Mặc Tâm lau đi vết máu nơi khoé miệng, ánh mắt hững hờ nhìn Mục Trần, chậm rãi nói.

Có thể thấy được, sau lần chịu thua thiệt này, Mặc Tâm rốt cục đã bắt đầu nhìn thẳng tên tội tử của Phù Đồ cổ Tộc rồi.

Hai mắt Mục Trần híp lại, Mặc Tâm này có thể trở thành thiếu chủ Phù Đồ Cổ Tộc, quả nhiên cũng có chút bản lãnh, ít nhất sau khi ăn thiệt thòi như vậy lại có thể kìm chế sự giận dữ trong lòng, bắt đầu thực sự coi trọng đối thủ.

Người như vậy đúng là khó giải quyết.

Mục Trần cũng biết, lúc trước mặc tâm bị chật vật như vậy hoàn toàn là vì bị Nhất Khí Hoá Tam Thanh của hắn làm cho không kịp trở tay, mà giờ Mặc đã có chuẩn bị rồi, muốn đạt được hiệu quả như trước chỉ sợ không dễ dàng.

Bất quá Mục Trần cũng chẳng tiếc nuối là bao,tuy Mặc Tâm này đúng là khó giải quyết, nhưng nếu thật sự dốc hết thủ đoạn ra đánh nhau thì Mục Trần cũng không sợ hắn chút nào.

"Chuyện ngoài ý muốn của ngươi sợ rằng mới chỉ bắt đầu mà thôi".

Mục Trần cười nhạt một tiếng, mặc dù sát ý của mặc tâm khiến cho lòng người kinh hãi, nhưng hắn cũng không tỏ ra lùi bước chút nào.

Cục diện hai mãnh hổ hằm hè nhau thế này cũng khiến không ít người kinh hãi, nhìn tình cảnh này, tên Mục Trần kia thật sự muốn chơi tới cùng với Mặc Tâm rồi.

"A? Vậy ta cũng muốn thử xem sao!".

Nhận thấy ý đối chọi của Mục Trần, Mặc Tâm cũng cười lạnh một tiếng,

một khắc sau, phía sau hắn có mấy đạo quang ảnh vọt tới, trong đó ước chừng có 3 vị là đại viên mãn địa chí tôn chân chính!

Những người này hiển nhiên cũng là cường giả Phù Đồ cổ Tộc, hơn nữa đều dưới trướng mặc tâm.

"Tội tử Mục Trần, người thật to gan, lại dám bất kính với Mặc Tâm thiếu chủ, còn không mau đưa tay chịu trói". Trong mắt mấy vị cường giả Phù Đồ cổ tộc kia hiện ra sự tức giận, nhìn chằm chằm Mục Trần chửi mắng.

"Mấy con ruồi nhặng chui từ đâu ra cũng dám kêu gào trước mặt Thiếu Chủ nhà ta?". Bất quá khi bọn hắn vừa quát xong, chỉ thấy Long Tượng sau lưng Mục Trần đột nhiên đứng dậy, ánh mắt hiện lên hung quang, lạnh lẽo nói.

"Hừ? Thiếu Chủ? Một tội tử, cũng có tư cách trở thành thiếu chủ? Long tượng, xem ra mẩy năm nay ngươi càng ngày càng thụt lùi đi rồi". Sau lưng mặc tâm, những cường giả đại viên mãn kia hẳn là biết long tượng, lúc này mới giễu cợt nói.

"Có lùi hay không, cứ đánh một trận chẳng phải sẽ rõ?". Long tượng cười gằn nói, hắn nắm chặt 5 ngón tay, nhất thời có linh lực cường hãn như phong bạo quét ngược ra!

"Đại viên mãn! Ngươi cũng đã đột phá đến đại viên mãn?"

Cảm ứng được linh lực hùng hồn bộc phát ra từ cơ thể long tượng, mẩy vị đại viên mãn kia cũng rùng mình, [T R U Y E N F U L L . VN] nhiều năm trước long tượng bị nội tộc cắt đứt tài nguyên tu luyện, hoàn toàn bị cho ra rìa, cho nên dừng bước ờ bán bộ đại viên mãn đã nhiều năm cũng không thể tiến thêm, vậy mà hiện giờ mới đi theo tội tử kia chẳng bao lâu đã đột phá rồi?

Khuôn mặt linh khê cũng trở nên băng hàn, trên tay loé lên vô số linh ấn như sao trời, nhanh chóng dung nhập vào không gian xung quanh, hiển nhiên nếu thật sự đánh nhau, thì ngay lập tức có thể bố trí ra linh trận.

còn lại Lạc Ly đứng cạnh người Mục Trần, mặc dù nàng mới chỉ là hạ vị địa chí tôn, nhưng trong đôi mắt lưu ly xinh đẹp cũng có linh quang mạnh mẽ, mơ hồ tản ra khí tức nguy hiểm.

Hai bên lúc này giương cung bạt kiếm, hiển nhiên một lời không hợp sẽ bộc phát một trận đại chiến cực kỳ kịch liệt.

Tất cả đội ngũ xung quanh đều lặng lẽ lùi về sau, tránh đến lúc đó bị liên luỵ, chịu cảnh cá chậu chim lồng.

"Mục Trần!"

Bất quá, trong lúc không khí hai bên càng lúc càng sặc mùi thuốc súng thì một âm thanh thanh thuý chợt truyền tới, sau đó mọi người liền thấy, một đội ngũ đi tới, cuối cùng đứng bên phía bọn Mục trần, nhìn chằm chằm vào đám người mặc tâm.

người tới tất nhiên là đoàn người ôn Thanh Tuyền lúc trước đi thu thập tin tức.

"Đội ngũ Ồn gia?"

Khi mặc tâm nhìn thấy đám người ôn thanh tuyền thì khẽ nhíu mày, hiển nhiên không nghĩ tới Mục Trần lạl còn quen biết ôn gia.

Bất quá trong nhóm ôn thanh tuyền cũng chỉ có ôn tử vũ bước chân vào đại viên mãn địa chí tôn, cho nên điều này cũng chẳng khiến Mặc tâm kiêng kỵ là mấy, chẳng qua là bầu không khí căng thẳng chợt bị phá, cho nên mặc tâm cũng dần bình tĩnh lại.

Bây giờ hiển nhiên không phải lúc để bọn họ đấu đá với đám Mục Trần.

Trải qua giao thủ lúc trước, hắn đã biết được, thực lực thực sự của tên Mục Trần nhìn qua mới chỉ thượng vị địa chí tôn này, tuyệt đối đã vượt qua đại viên mãn bình thường.

Hơn nữa, Mặc Tâm cũng cực kỳ hoài nghi không biết Mục Trần còn lá bài tẩy nào mạnh hơn không.

Nếu suy đoán là thật, như vậy nếu hắn muốn ăn được nhóm của MỤc Trần thì sợ rằng cũng phải bỏ ra giá cao thảm trọng.

Mà trước mắt nơi này toàn lang sói rình rập, nơi xa còn có tên huyền la kia âm thầm dòm ngó, nếu một khi để hắn tìm được cơ hội, mặc tâm không hoài nghi gì hắn sẽ lập tức ra tay, 1 chiêu quét sạch

Đến lúc đó, hắn gian gian khổ khổ đấu đá, cuối cùng lại để Huyền La nẫng tay trên, Mặc Tâm hiền nhiên không bao giờ muốn thấy cảnh đó.

hít!

Sát ý trong lòng dần hạ xuống, mặc tâm hít một hơi thật sâu, sát khí ngùn ngụt quanh người cũng từ từ thu lại, hai mắt lại trở nên âm lãnh, nhìn chằm chằm Mục Trần nói :"Ta nhất định sẽ bắt ngươi đem về nội tộc, để đại trưởng lão xử lý"

Mục Trần cười lạnh một tiếng, nói :"Ta đợi, bất cứ lúc nào!".

Mặc Tâm nhìn Mục Trần thật sâu, cũng không nói thêm, lập tức xoay người đi.

Mấy cường giả Phù Đồ cổ tộc hai mắt nhìn nhau, hiển nhiên không nghĩ tới, ở lứa trẻ Phù Đồ cổ tộc, Mặc Tâm hô mưa gọi gió là thế, giờ lại chịu thiệt trong tay một tên tội tử, cuối cùng thậm chí không thể không kìm chế tức giận, tạm thời rút đi.

"Thật không hổ danh con trai Thanh Diên Tịnh, cũng may hắn chỉ có thân phận tội tử, nếu không ngoài huyền la ra, thiếu chủ lại có thêm một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ rồi". Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều thầm nói trong lòng một tiếng, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài, theo sát mặc tâm.

Một cuộc đại chiến vốn chuẩn bị bộc phát lại kết thúc một cách vu vơ, khiến không ít đội ngũ xung quanh âm thầm thấy tiếc, dù sao 2 hổ đánh nhau, phải có một bên bị thương, không chừng đến lúc đó bọn họ lại kiếm chác được gì đó.

ở xa xa, đám người thanh sương, thanh linh thấy vậy cũng chuẩn bị rời đi, các nàng cũng không có ý muốn chào hỏi Mục Trần, bời vì từ thái độ không nóng không lạnh của Mục Trần thì có thể thấy, hiển nhiên Mục Trần cũng có chút ngăn cách với các nàng.

Bất quá, khi các nàng xoay người đi cũng cảm nhận được ánh mắt Mục Trần xa xa nhìn tới, hắn nhìn chăm chú Thanh Sương, khẽ gật đầu, coi như chào hỏi, hiển nhiên cũng biết được lúc trước thanh sương có trợ giúp.

mặc dù Mục Trần kính nhi viễn chi đối với Phù Đồ cồ Tộc, nhưng nếu đám người thanh sương bày tỏ thiện ý thì hắn không cần thiết lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt xa cách.

Thanh sương cũng hơi gật đầu với Mục Trần, sau đó mang đám người thanh linh rời đi.

"đi thôi, xem ra không có gì vui"

Nơi xa, Huyền La cũng khẽ mỉm cười, hắn quay đầu nói với Bạch Hĩnh Nhi :"Hinh nhi cô nương, sau đây ta có một tin tức, chắc hẳn nàng sẽ cảm thấy rất hứng thú".

Con ngươi đen nhanh của Bạch Hinh Nhi khẽ lay động một cái, cười duyên nói :"Chẳng lẽ có liên quan tới 4 vị thánh phẩm thiên chí tôn kia?"

Huyền La mỉm cười không nói gì, xoay người đi, Bạch Hĩnh Nhi hơi nhướn cặp môi đỏ mọng lên, sau đó cũng đi theo.

Mục Trần chăm chú nhìn các phe rời đi, sau đỏ cầm miếng đồng trên tay, hơi trầm ngâm, từ việc Mặc Tâm bỗng nhiên xuất thủ lúc trước có thể thấy, có lẽ hắn cũng có chút cảm ứng với miếng đồng, bất quá cảm ứng này có lẽ cũng không quá mãnh liệt, nếu không mặc tâm tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Theo tình huống này có thể thấy, vật này chắc chắn có liên quan đến Phù Đồ cổ tộc, không chừng có quan hệ đến tin tức của vị lão tổ Phù Đồ tộc kia.

"xem ra phải dành chút thời gian nghiên cứu thứ này". Mục Trần lẩm bẩm trong lòng.

"Mục Trần, ngươi thật sự đến chỗ nào cũng không an ổn". Một bên, ôn Thanh tuyền hài hước nói, mới tách ra không bao lâu mà bên Mục Trần đã nổi sóng gió rồi.

Mục Trần cười cười nói :"Sao rồi? Có thu hoạch gì không?"

Chuyện hắn hỏi tất nhiên là tin tức liên quan đến 4 vị thánh phẩm thiên chí tôn, chẳng qua là hắn cũng chỉ tuỳ ý hỏi, rõ ràng cũng không hy vọng trong thời gian ngắn như vậy bọn ôn Thanh tuyền đã có tin tức hữu dụng.

Bất quá, ngoài dự liệu của hắn, khuôn mặt xinh đẹp của ôn Thanh tuyền lại nhẹ nhàng gật một cái.

"thật sự có?" Mục Trần kinh ngạc, hiệu suất tình báo này cũng quá cao đi?

Ôn Thanh tuyền nghiêm túc gật đầu một cái.

"Căn cứ tin tức thì, ngài mau trong thành sẽ có một cái gọi là Quần Hùng Hội, trong đó sẽ công khai tin tức chính xác về 4 vị thánh phẩm thiên chí tôn"

"Công khai?". Mục Trần nhíu mày, tin tức quý giá như thế mà có người cam lòng công khai ?

"Dĩ nhiên không phải miễn phí"

Ổn thanh tuyền cười một tiếng, sau đó giơ ra 5 ngón tay ngọn thon dài trước mặt Mục Trần.

"Vé vào cửa, 5000 vạn chí tôn linh dịch"

Bình Luận (0)
Comment