Dịch bởi: truyenyy.vn
"Véo! Véo!"
Trong sơn mạch, những tiếng gió xẹt qua liên tiếp dồn dập, hồng quang lóe sáng, một lượng người đông đảo phóng ngang qua, những tiếng la hét, tiếng quát giận dữ, lời nói đe dọa thi nhau vang lên.
Phía trước đám người không xa lắm, Mục Trần gương mặt u ám, đám người kia đuổi giết hắn liên tục cả một ngày mà không hề có dấu hiệu dừng lại.
Đã vậy càng đuổi xa bao nhiêu lượng người càng đông hơn bấy nhiêu, lực hấp dẫn của tinh phách linh thú thiên giai thật sự lớn quá, thêm nữa Mục Trần chỉ cớ thực lực Thần Phách cảnh sơ kỳ, căn bản không có khả năng thoát khỏi vòng vây này.
Tất cả mọi người đều muốn bắt hắn, cướp lấy tinh phách linh thú thiên giai.
- Phải nghĩ biện pháp thoát khỏi bọn kia.
Mục Trần cau mày, hai mắt sáng rực.
"Đùng!"
Thình linh trong cơ thể vang lên một tiếng nổ, chấn động lan tỏa trong người.
"Phụut."
Biến cố bất ngờ khiến thân thể Mục Trần run lên, gương mặt tái mét, hộc máu, bước chân đang bỏ chạy cũng lảo đảo.
- Nhanh, hắn sắp chịu hết nổi rồi, bắt lấy hắn!
- Đừng cho hắn thoát!
...
Đám người phía sau nhìn thấy sự việc vừa xảy ra cũng mừng rỡ, Mục Trần ngoan cố lại có tốc độ vượt xa dự đoán của họ, đuổi theo cả ngày mà chẳng bắt được cái bóng của hắn, nhưng lúc này dường như hắn chịu hết nổi. - Sao lại thế này?
Mục Trần hoảng sợ, tinh thần vừa động liền chui vào khí hải, nhất thời cảm giác luồng dao động linh lực như sóng thần biển khơi hung bạo dữ dội.
Mà nguồn gốc của nó chính là Cửu U Tước!
Lúc này cơ thể Cửu U Tước đã to hơn gấp đôi, hắc viêm càng lúc càng dày đặc, hừng hực thiêu đốt, khí thế bức người.
Bất quá, Mục Trần thấy rõ linh lự trong cơ thể Cửu U Tước vô cùng hỗn loạn, mà hai mắt nó rất đau đớn thống khổ.
- Ngươi đang làm cái gì đó?
Mục Trần phẫn nộ quát lên, cái con gà giò, đã chôm hai cái tinh phách linh thú thiên giai nuốt hết, còn muốn tra tấn ta nữa sao, muốn hại chết ta à!
Cửu U Tước nằm đó, trong hắc viêm dường như còn có hồng viêm và lam băng.
Mục Trần nhất thời hiểu ra, Cửu U Tước ăn nhiều quá mắc nghẹn, muốn luyện hóa hai khỏa tinh phách nhưng nuốt không hết được bị phản phệ, dù sao nó cũng đang bị yếu đi nhiều, thật ra so với Băng Giao và Viêm Tích còn bị thương nặng hơn. Bình thường nếu luyện hóa từ từ từng khỏa một thì có lẽ không có chuyện gì, nhưng mà cái con này vốn tham lam quá Băng Huyền Linh Giao và Địa Tâm Viêm Long Tích có thể khống chế tuyết phong và dung nham, nhưng hai thứ đó có tính bài xích nhau rất mạnh, Cửu U Tước lại nuốt chúng nó cùng một lúc, khiến cho khả năng phản phệ càng tăng cao. - Đáng kiếp!
Mục Trần nghiến răng mắng mỏ, cho đáng chém gió trúng bão.
Bất quá mắng thì mắng, hắn lại lo lắng vô cùng. Cửu U Tước đang tá túc trong khí hải của hắn, nếu nó bị phản phệ mà nổ tung, e rằng cả bản thể của mình cũng tan thành mây khói, tình hình này không thể ngồi yên xem phim hài được rồi. - Ta phải làm gì đây?
Mục Trần bất đắc dĩ hỏi nó, thật là 'phúc vô song chí họa vô đơn chí', hắn bị đuổi giết đã gay cấn lắm rồi, trong người lại còn cái biến cố này.
- Luyện....lu.. luyện hóa chúng nó!
Cửu U Tước đau đớn cà lăm nói chuyện.
- Trước hết ta phải thoát khỏi đám đỉa đói sau lưng đã, ta mặc xác ngươi có đau đớn thế nào cũng phải thêm lực giúp ta, còn không cả hai chết chùm!
Mục Trần đổ quạu gắt gỏng.
Hắn nói xong tinh thần cũng rời khỏi khí hải, đám người kia đã nhân dịp hắn lảo đảo thoáng chốc mà kéo ngắn được một khoảng cách. Thình lình hắn hít sâu một hơi, lực lượng cường đại trong khí hải trào ra ào ạt. "Đùng! Đùng!"
Lực lượng truyền ra, Mục Trần lại nghe thêm những tiếng nổ và dấu hiệu linh lực hỗn loạn trong khí hải, hẳn nhiên Cửu U Tước sau khi truyền lực lượng cho hắn cũng gặp họa.
Bất quá lúc này cũng đành phải vậy thôi.
"Phừng!"
Hắc viêm từ trong người Mục Trần cuồn cuộn tuôn ra, ngưng tụ thành đôi cánh hắc viêm to hơn mười trượng. Hai cánh vỗ mạnh, một tiếng nổ vang trời đẩy hắn hóa thành cái bóng đen bay vút đi với tốc độ ánh sáng, biến mất ở chân trời.
Đám người truy sát chưng hửng nhìn theo, tên kia bất ngờ bày ra thực lực và tốc độ như thế cũng khiến sắc mặt họ tái mét.
- Đuổi theo, dựa vào dao động linh lực lưu lại mà dò đường!
- Hắn liều mạng bỏ chạy rồi, đuổi kịp nhất định hắn trốn không thoát!
....
Những tiếng hô vang trời dậy đất, đám người lại điều động linh lực đẩy nhanh tốc độ truy đuổi.
Mục Trần nhờ có sức mạnh Cửu U Tước tạm cho hắn, chỉ vài phút đã cắt đuôi đám người truy sát, vọt vào một quả núi, chui tọt vào một thác nước.
Mục Trần vừa hạ xuống, lập tức ngồi xếp bằng, hắn phải tranh thủ thời gian, tuy tạm thời thoát khỏi mấy kẻ kia, nhưng dấu vết linh lực không thể nào tan biến nhanh được, cũng không có thời gian xóa đi, nên sớm muộn cũng bị bắt kịp.
Tâm thần Mục Trần lại chui vào khí hải, hắc viêm trên thân thể Cửu U Tước lúc này đã mơ hồ có những dấu hiệu méo mó, cơ thể nó cũng đang liên hồi phình ra rồi co lại.
Đó chính là hiện tượng linh lực bất ổn.
Mục Trần hòa vào Thần Phách đang xếp bằng trên quang luân linh lực, cái bóng tí hon phóng ra đứng trước hoa lung Mandala, bàn tay tí ti thay đổi ấn pháp. Nhưng bất ngờ, linh lực của hắn chạm vào cơ thể Cửu U Tước liền bị sự hỗn loạn đó đập nát.
Mục Trần ngẩn người, thực lực Thần Phách cảnh sơ kỳ quá yếu, không thể khống chế, Cửu U Tước hiện tại không chỉ có linh lực của chính nó trong cơ thể, còn có tinh phách Băng Huyền Linh Giao, Địa Tâm Viêm Long Tích. Nhất thiết không được hấp tấp. - Dùng cái hoa lung Mandala đó! Cái đầu heo nhà ngươi nghĩ Thần Phách cảnh sơ kỳ có tác dụng gì chứ?
Cửu U Tước đau đớn nói với hắn.
- Ta có thể điều khiển cái đồ chơi này ngươi còn có thể kiêu ngạo trước mặt ta được sao?
Mục Trần cáu giận, nếu hắn có thể tự do điều khiển hoa lung Mandala, có lẽ đã luyện hóa Cửu U Tước từ lâu.
Tuy cáu nhưng Mục Trần vẫn dần tĩnh tâm lại, Thần Phách hạ xuống, đến gần hoa lung Mandala, hơi do dự, rồi vươn bàn tay mờ ảo nhẹ nhàng chạm vào.
Ngay lúc tiếp xúc, Mục Trần phát hiện tinh thần của mình không gặp một trở ngại nào liền dung hòa vào hoa lung Mandala thần bí. Một dao động cực kỳ bí ẩn truyền vào trái tim hắn.
Cảm giác rất kỳ lạ, dường như tờ giấy đen phát động ra hoa lung Mandala dường như có linh tính.
- Giúp ta một chút được không?
Mục Trần biết bản thân hiện tại không đủ sức khống chế hoa lung Mandala khó lường này, do đó hắn truyền một ý niệm vào nó thử xem sao.
"Oooong."
Chính lúc đó, hoa lung Mandala bộc phát ra vô số tử quang, đóa hoa tím xinh đẹp nở lớn khoe sắc rực rỡ.
Hoa văn tử kim xuất hiện phía trên đóa hoa, những đường vân bắn ra hình thành một cái lưới to lớn, phủ lấy Cửu U Tước.
"Phực phực!"
Lưới tử kim bao phủ, hắc viêm trên cơ thể Cửu U Tước đột nhiên tắt ngúm thành những làn khói đen ngòm, nó đau đớn giãy giụa kịch liệt, phẫn nộ gào lên
- Ngươi làm gì đó!
Nó cảm thấy khi lưới tử kim bao phủ, hai khỏa tinh phách trong cơ thể nó cũng kêu la thảm thiết, nhưng chính nó cũng bị vây trong đó, hoa lung Mandala kia dường như muốn hủy diệt tất cả. - Sao ta biết được!
Mục Trần cũng bị kinh ngạc, phiền não cất tiếng, hắn không biết cách nào điều khiển hoa lung Mandala.
- Đừng làm hại con chim kia!
Mục Trần cắn răng truyền ý niệm vào hoa lung Mandala.
Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện nó chẳng chút hiệu quả, hoa lung Mandala mặc dù có linh tính, nhưng không có trí tuệ. Mục Trần gọi nó hỗ trợ, nó liền hành động muốn hủy diệt hết mọi thứ nguy hiểm. Hai khỏa tinh phách bị Cửu U Tước nuốt trọng kia, nó phải diệt, mà ngay cả Cửu U Tước cũng vậy. - Phun hai khỏa tinh phách kia ra, không thì nó xử đẹp ngươi bây giờ!
Mục Trần nhanh chóng nghĩ ra giải phóng, quát lên.
- Linh lực của chúng nó đã dung hòa vào cơ thể ta, làm sao mà phun ra!
Cửu U Tước ảo não trả lời.
- Ngươi...
Mục Trần đỏ mắt gầm gừ, con gà mắc dịch, có cần phải hấp tấp ăn cho nghẹn họng vậy không chứ?
- Ta sớm muộn cũng bị ngươi hại chết!
Mục Trần nghiến chặt ken két, Thần Phách xuyên vào trong hoa lung Mandala, ngồi trên lưng Cửu U Tước, hai tay giơ cao ra thế chống đỡ cái lưới tử kim kia. Nói gì thì nói, hắn cũng là chủ nhân của nó, có lẽ hoa lung Mandala không tổn thương hắn được.
Cửu U Tước cũng kinh ngạc nhìn hành động này của Mục Trần, hắc viêm trong con ngươi rung động một vẻ phức tạp. Thật ngu xuẩn, trước hết phải thử coi cái lưới kia có thể tổn thương hắn không chứ? Châu chấu đá xe khùng khùng lên trước.
Lưới tím chạm vào Thần Phách, hơi rung lên một chút, rồi hoàn toàn xuyên thấu qua Thần Phách của hắn, tiếp tục đè xuống Cửu U Tước.
- Nó căn bản không thèm đếm xỉa tới ta.
Mục Trần sờ soạng Thần Phách không chút hao tổn, bất đắc dĩ nói.
- Nó chỉ hủy diệt những thứ có tính uy hiếp tới ngươi.
Cửu U Tước đã bình tình hơn, không còn giãy giụa nữa, mặc kệ cái lưới đang hạ xuống.
- Ngươi đáng kiếp lắm mà!
Mục Trần to miệng mắng nó, tham thì thâm.
- Ngươi dám mắng ta!
Cửu U Tước nhất thời đổ quạu, hắc viêm tung cánh, quăng Thần Phách rời khỏi lưng, nhưng không quá dùng sức nên chỉ khiến hắn lơ lửng phía trước mặt.
Mục Trần hạ xuống, bất đắc dĩ nói:
- Bây giờ làm gì được đây?
Cửu U Tước nhìn hắn, im lặng nói:
- Cũng không phải không có biện pháp, nó ra tay xử lý ta hẳn là cho rằng ta có uy hiếp tới ngươi, nếu ta không còn uy hiếp tới ngươi, thì nó sẽ ngừng lại.
- Không còn uy hiếp?
Mục Trần sửng sốt:
- Trừ phi luyện hóa ngươi.
- Nằm mơ đi, Cửu U Tước chúng ta có huyết mạch bất tử điểu, thà rằng tự thiêu tinh phách cũng không để con người luyện hóa!
Cửu U Tước cả giận.
Mục Trần gượng gạo cất tiếng:
- Đùa thôi!
Cửu U Tước hung hăng liếc hắn, cả hai im lặng. Một lúc sau, nó gian nan nói:
- Không luyện hóa, vẫn còn một cách...
- Cách gì?
Mục Trần vội vàng hỏi.
Cửu U Tước tỏ ra ngần ngừ, dường như vừa quyết định việc gì đó trọng đại, hai mắt nhắm lại.
- Nối tiếp huyết mạch.