Đại Chúa Tể

Chương 1466 - Thắng Bại

Ong ong!

Phù Đồ Tháp cổ xưa lẳng lặng trôi lơ lửng, quanh thân nó, tám pho ma thần dữ tợn trôi nổi, tàn ra hung sát khí ngập trời, sự hung sát ẩy trực tiếp làm cho hư không trở nên vặn vẹo.

"Đó là bát bộ phù đồ trong truyền thuyết?!"

Nhìn tám pho ma tượng dữ tợn này, xung quanh hóa thần trì cũng truyền ra một vài thanh âm khiếp sợ, hiển nhiên là đã nhận ra nó.

"Mục Trần này không chỉ tu thành nhất khí hóa tam thanh, hơn nữa còn có bát bộ phù đồ, trong số ba6 tuyệt thế thần thông, hắn lại tu luyện được tới hai đạo.". Đông đảo cường giả âm thầm chắt lưỡi, trên toàn đại thiên thế giới, thần thông vô số, nhưng đỉnh tiêm nhất lại chỉ có ba6 đạo, như vậy đủ nhìn ra sự cường đại cùng hiếm có của chúng.

Hoàng Huyền Chi có năng lực nghịch thiên như vậy, đơn giản chính là vì hắn tu thành cửu chuyển thành thánh quyết, đó cũng là 1 trong ba6 tuyệt thế thần thông, thế nhưng hiện giờ, Mục Trần lại tu thành những hai đạo!

vậy làm sao không khiến người ta khiếp sợ.

Hoàng vương hoàng kim ngưng mắt nhìn thủy kính, sắc mặt cũng hơi chút khó coi, hai mắt thâm trầm, hắn cũng không ngờ tới, Mục Trần không chỉ chống đỡ được sát chiêu của Hoàng Huyền Chi, ngược lại bắt đầu triển khai phản công vô cùng hung hãn.

Phía sau lưng hắn, những trưởng lão hoàng tộc sắc mặt cũng biến ảo, trong mắt toát ra vẻ lo âu, bởi vì, tranh đấu tới bây giờ, bọn họ làm sao còn không nhận ra, ưu thế của Hoàng Huyền Chi đã bắt đầu trở nên yếu dần.

hiện tại thực lực của Mục Trần đã tăng vọt lẽn tiên phẩm sơ kỳ, không kém Hoàng Huyền Chi chút nào, hơn nữa còn thần thông kinh khủng như bát bộ phù đồ, nếu hắn thi triển sát chiêu chí mạng thì sẽ đáng sợ bực nào?

"Hy vọng thiếu tộc trưởng có thể chống đỡ, Mục Trần thực lực tăng vọt cũng có giới hạn, chỉ cần sống sót qua một lượt thế công này thì bản thân hắn cũng sẽ nhanh chóng suy yếu, đến lúc đó chính là cơ hội tốt nhất"

"Chỉ cần sống sót qua, Mục Trần kia nhất định thảm bại!"

Trong lúc bên ngoài hóa thần trì nghị luận ầm ĩ, Hoàng Huyền Chi vững vàng đứng trên kim hoàng, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm tám tòa ma tượng, suy nghĩ trong lòng hắn cũng không khác những trưởng lão kia chút nào.

hiện tại khí thế của Mục Trần đúng là đánh đâu thắng đó, nhưng chỉ cần hắn có thể chống đỡ qua thời gian ngắn ngủi này, Mục Trần cũng tất sẽ bị đánh về nguyên hình.

"Nếu ngươi đã muốn chơi hết mình, vậy hôm nay ta cũng sẽ tiếp tới cùng!"

Trong mắt Hoàng Huyền Chi cũng có tơ máu lan ra, thân là thiếu tộc trưởng hoàng tộc, bản thân hắn cũng là người tâm cao khí ngạo, Mục Trần đúng là khí thế ngập trời, nhưng hắn cũng không tin nếu hắn dốc hết sức phòng thủ, Mục Trần này có thể làm gì được hắn.

Nơi xa, Mục Trần cũng không để ý tới ánh mắt âm hàn cùa Hoàng Huyền Chi, hắn ngẩng đầu ngưng mắt nhìn tám tòa ma tượng trôi lơ lửng bên ngoài Phù Đồ Tháp, một tay kết ấn, nhất thời trên đỉnh đầu có một quang trụ kình thiên phóng lên cao, trong đó ẩn chưa linh lực vô tận, khuấy động cả đại dương, hống!

kình thiên quang trụ vọt lên, chỉ thấy tám tòa ma tượng kia chợt phát ra tiếng gầm nhẹ, tựa như lúc này đang sống lại, đều mở ra cái miệng to như chậu máu, hút thật mạnh,toàn cột sáng mênh mông linh lực kia bị bọn chúng hút vào.

Mà sau khi nuốt vào linh lực hùng hồn như vậy, hung sát khí vốn đã kinh người của tám tòa ma tượng bắt đầu điên cuồng tăng vọt, cho dù là những cường giả xung quanh hóa thần trì cũng cảm thấy khắp người phát rét, cảm giác ấy, tựa như những pho ma tượng này sẽ thật sự sống lại vậy.

Dù sao, những pho ma tượng này thế mà là luyện chế từ trăm thân thể ma đế, nếu đổi lại ở đại thiên thế giới, thì chính là dùng trăm thân thể thiên chí tôn luyện chế, chỉ nghe thôi đã kinh người rồi.

Mục Trần mặt không biểu cảm nhìn Hoàng Huyền Chi một chút, sau đó hai tay đột nhiên kết ấn.

Theo việc ấn pháp biến ảo, chỉ thấy lúc này tám pho ma tượng kia cũng kết ra những ấn pháp tương tự, chớp mắt sau đó, tám luồng sáng màu đỏ từ bàn tay chúng lan ra, liên kết với nhau, tạo thành một tòa bát giác quang trận vô cùng phức tạp.

bên trong quang trận, hung sát khí điên cuồng khuấy động, sau đó bắt đầu không ngừng bị nén lại, cuối cùng tạo thành một quang cầu đỏ sậm chừng một trượng.

bên trên quang cầu, hiện đầy huyết văn pha tạp, lệ khí ngập trời, chỉ nhìn qua một chút cũng đủ khiến một vị linh phẩm thiên chí tôn chấn động linh lực, trở nên mất khống chế.

Hoàng Huyền Chi cũng cảm thấy cỗ dao động kinh khủng kia, lúc này con ngươi chợt co rụt lại, khuôn mặt ánh tuấn hơi chút vặn vẹo, trong mắt có sự hoảng sợ.

hiển nhiên, hắn đã phát hiện ra nguy cơ trí mạng từ trên quang cầu đỏ sậm này.

Nhưng mà, Mục Trần cũng không cho hắn nhiều thời gian suy nghĩ, hít sâu một hơi, sau đó thanh âm trầm thấp từ trong miệng hắn chậm rãi vang lên"

"Bát bộ phù đồ - Phù Đồ Ma Ngọc!"

ầm!

khi thanh âm của hắn vừa dứt, trong thiên địa hung sát khí tăng mạnh, tám tòa ma tượng kia cũng phát ra tiếng gầm thét, rung động thiên địa, mà viên quang cầu đỏ sậm kia thì đột nhiên bắn ra, nhắm thẳng vào Hoàng Huyền Chi.

rắc rắc rắc!

Nơi quang cầu đi qua, không gian điên cuồng sụp đổ, uy thế hủy diệt ấy trực tiếp khiến cho đông đảo cường giả bẽn ngoài hóa thần trì trợn mắt há mồm, ánh mắt hoảng sợ.

Mà sâu trong đáy biển, Hoàng Huyền Chi nhìn quang cầu đỏ sậm nghiền nát cả không gian kia, càng cảm thấy sự lạnh lẽo xộc lên từ lòng bàn chân, bởi vì giờ phút này, ngay cả hắn cũng nhận thấy một cỗ khí tức tử vong.

Nếu để mặc cho quang cầu kia đánh trúng, chỉ sợ dù là hắn, hôm nay cũng phải bỏ mạng tại đây.

"Đây chính là uy lực của bát bộ phù đồ sao? Quả nhiên kinh khủng!"

Trong mắt Hoàng Huyền Chi lóe lên hung quang, lúc này đã không còn kịp lui nữa rồi, đã như vậy cũng chỉ có thể liều mạng ngăn cản, Mục Trần này tuy thủ đoạn kinh người, nhưng nếu muốn coi hắn là cá nằm trên thớt thì chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy!

hừ!

Trong cổ họng Hoàng Huyền Chi cũng bộc phát ra tiếng gầm nhẹ, hai tay kết ấn nhanh như chớp, cắn đầu lưỡi một cái, phun ra một ngụm máu tươi.

Ngụm máu tươi này hiện ra màu kim quang, vừa phun ra thì sắc mặt Hoàng Huyền Chi đã tái nhợt một chút, nhưng hắn cũng không kịp quản những thứ này, sau gáy một vầng kim sắc quang luân xoay tròn, hấp thu lấy ngụm máu tươi này.

ầm ầm!

hấp thu tiên huyết của Hoàng Huyền Chi, kim sắc quang luân cũng đột nhiên bành trướng, một cỗ uy năng khó lường tản ra, ngay sau đó từng tia kim quang bắn ra.

vù vù vù!

Lần này, tám đạo kim quang đồng thời bắn ra, trôi lơ lửng xung quanh Hoàng Huyền Chi, rõ ràng là thúc giục đồng thời tám đạo thần thông hàng đầu. Nhưng mà, sau khi thúc giục tám đạo thần thông, kim sắc quang luân sau gáy Hoàng Huyền Chi vẫn không dừng, mà trong lúc chật vật xoay, đạo kim quang thứ 9 tối nghĩa đang được ép ra từng chút một.

bằng thực lực hiện tại của Hoàng Huyền Chi, vốn không thể nào thi triển ra thần thông thứ 9, nhưng đối mặt với cục diện hiện tại, hắn cũng chỉ có thể mạnh mẽ làm liều.

Phụt!

Hoàng Huyền Chi nhìn đạo kim quang thứ 9 chậm chạp hiện ra, trong mắt hung quang lóe lên, lại một ngụm máu hoàng kim phun ra, dung nhập vào trong quang luân, lần này, đạo kim quang thứ 9 tối nghĩa kia rốt cục cũng ngưng kết ra.

Có điều, cưỡng ép làm như vậy cũng khiến kim sắc quang luân xuất hiện một vài vết nứt rất nhỏ.

Điều này khiến cho Hoàng Huyền Chi cực kỳ đau lòng, hắn biết, cho dù hôm nay thắng lợi, nhưng nếu muốn khỏi hẳn thì cũng cần một thời gian dài tu dưỡng.

"Mục Trần đáng chết!"

Hoàng Huyền Chi cắn răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy sát ý lạnh buốt: "Ngươi muốn dùng một sát chiêu duy nhất đánh bại ta, ta sẽ cho ngươi biết, ý nghĩ của ngươi ngây thơ thế nào!"

"Cửu Chuyển Nhập Thánh Quyết, Cửu Chuyển Hoàng Bát!"

Tiếng gầm nhẹ vang lên, chỉ thấy 9 đạo kim quang chợt hội tụ cùng nhau, kim quang điên cuồng xoay tròn, cuối cùng biến thành một chiếc kim bát to lớn, bên trên kim bát có phượng hoàng bay lượn, phát ra tiếng kêu lảnh lót, đồng thời miệng phun hoàng viêm, tựa như có thể hủy thiên diệt địa.

Hoàng bát xoay tròn, trực tiếp bao phủ Hoàng Huyền Chi vào trong. Đây là thần thông cường đại nhất của cửu chuyển nhập thánh quyết, mặc dù hiện tại chỉ miễn cưỡng thi triển, nhưng uy năng của nó vẫn là sâu không lường được.

Hoàng Huyền Chi ánh mắt đỏ bừng, hắn nhìn chòng chọc vào Mục Trần, hắn cũng không tin, Mục Trần có thể đánh vỡ phòng ngự của hắn!

Chỉ cần hắn có thể sống sót qua thế công lần này, tiếp đó, sinh tử của Mục Trần sẽ nằm trong lòng bàn tay hắn!

"Đến đây đi!"

khi tiếng gầm nhẹ của Hoàng Huyền Chi vang lên, đông đảo ánh mắt bên ngoài hóa thần trì biến sắc, huyết cầu đỏ sậm từ trên trời giáng xuống, nặng nề đánh lên kim hoàng bát.

ầm!

Trong khoảnh khắc đó, dường như thiên địa rung động, toàn bộ đáy biển xanh biếc đều dâng lên sóng lớn vạn trượng, thậm chi thậm chí chấn động đó cũng truyền lên tới mặt hồ, khiến cho mặt hồ bắn lên vô số thủy pháo, hóa thành mưa sa, ào ào bao phủ mảnh núi rừng này.

Đông đảo cường giả thần thú chủng tộc hoảng sợ thất sắc, phải biết bên trong hóa thần trì này cũng là không gian tự thành, bên trong bát ngát vô tận, nhưng dù là thế, va chạm giữa Mục Trần và Hoàng Huyền Chi vẫn truyền được dư âm ra ngoài.

Đây là va chạm kinh khủng đến mức nào?!

Mưa sa ào ào, nhưng mà mọi ánh mắt đều gắt gao nhìn chằm chằm vào thủy kính, bên trong đó, ánh sáng chói lóa điên cuồng bắn ngược ra, ước chừng mấy phút thời gian mới dần dần tiêu tán.

Mà đông đảo ánh mắt, bao gồm hoàng vương hoàng kim, đám người thiên hoang tộc trưởng đều nín thở, gắt gao nhìn.

Trong thủy kính, ánh sáng dần dần tiêu tán, cảnh tượng một lần nữa trờ nên rõ ràng, sau đó con ngươi cùa mọi người hơi co lại khi nhìn thấy, bên trong đó, kim hoàng bát lóe lên kim quang, bên trên kim hoàng bát, một viên quang cầu đỏ sậm đang xoay tròn, hơn nữa không ngừng thu nhỏ lại.

"Chặn được?!"

Thấy cảnh này, những trưởng lão hoàng tộc nhất thời lộ vẻ mừng như điên, bởi vì họ cảm giác được, sức mạnh trong quang cầu đang dẩn dần tiêu tán.

Ngắn ngủi vài hơi thở, quang cầu đỏ sậm đã thu nhỏ lại bằng đầu người.

Trên mặt Hoàng Huyền Chi cũng toát ra vẻ mừng rỡ như điên, thắng lợi của hắn đã sắp tới tay!

rắc rắc!

Nhưng mà, cũng chính lúc này, một tiếng nứt vỡ chói tai vang lên, Hoàng Huyền Chi đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi đột nhiên co lại nhìn thấy, tại điểm rơi của quang cầu kia, một vết nứt rất nhỏ lẳng lặng nứt ra trên kim bát.

rắc rắc rắc rắc!

vết nứt nhỏ này tựa như lở đê, khi vết thứ nhất xuất hiện, tiếp theo khe nứt điên cuồng lan ra, ngắn ngủi một hơi thờ, mỗi góc trên kim bát đều đã bị nứt.

Mà lúc này, quang cầu đỏ sậm chỉ còn lớn bằng bàn tay.

"Ngươi thua"

Nơi xa, Mục Trần mặt không biểu cảm, chậm rãi nói.

bùm!

khi Mục Trần nói ra chữ cuối cùng, kim hoàng bát rốt cục cũng tới cực hạn, trong chớp mắt ầm ầm nổ tung ra.

Hoàng Huyền Chi ánh mắt hoảng sợ, hoàng dực sau lưng đột nhiên mờ ra, sắp vọt trở lui.

vù!

Nhưng lúc này, viên quang cầu to bằng bàn tay kia rơi xuống, không chút khách khí đánh lên lồng ngực của hắn.

Lúc này, cả nửa người của Hoàng Huyền Chi nổ tung ra, cự ảnh kim hoàng của hắn cũng theo đó cứng ngắc lại, một khắc sau nổ thành điểm sáng vàng kim đầy trời.

Dưới kim quang đầy trời, thân thể của Hoàng Huyền Chi vô lực rơi xuống, bên ngoài hóa thần trì, không khí cũng đọng lại ngay khoảnh khắc này.

Dịch: zero

Bình Luận (0)
Comment