Đại Chúa Tể

Chương 149 - Hắc Viêm

Hắc viêm từ đôi mắt Mục Trần tỏa ra, khiến đôi mắt hắn có vẻ quỷ dị. Linh lực hắc ám lượn lờ trên người dường như cũng có thêm hắc viêm.

Mục Trần chân đạp không trung, song chưởng chậm rãi nắm chặt, dao động kỳ lạ khiến kẻ khác kinh hãi từ cơ thể hắn toát ra, linh lực cuồn cuộn hội tụ sau lưng hắn lại không bình thường như Thạch Kinh Thiên huyễn hóa ra hình ảnh linh thú bị luyện hóa.

Bởi vì hắn vốn không luyện hóa tinh phách linh thú, mà kết nối huyết mạch hắn đã thực hiện còn cao cấp hơn luyện hóa tinh phách, khiến hắn có được nhiều năng lực của Cửu U Tước một cách mượt mà tự nhiên. Lại còn vì kết nối huyết mạch khiến cho Cửu U Tước trong người có linh trí đầy đủ, hơn hẳn linh thú bị xóa thần trí của Thạch Kinh Thiên.

Vô số người trợn mắt nhìn chăm chăm Mục Trần, vì họ cảm thấy rõ linh lực của hắn mạnh hơn rất nhiều.

- Linh lực của Mục Trần sao mạnh như thế, so với mấy cường giả Thần Phách cảnh hậu kỳ ở đây còn mạnh hơn, vì linh thú mà hắn luyện hóa tinh phách ư?

Diệp Khinh Linh kinh ngạc.

Lạc Li chăm chú quan sát Mục Trần, đôi mắt khẽ kinh ngạc, người khác khó phát hiện thấy nhưng nàng có thể cảm nhận được linh lực lượn lờ bên ngoài cơ thể Mục Trần bá đạo ra sao, hơn nữa còn có ẩn chứa dao động khiến tim người ta đập thình thịch. - Hắn có lẽ có một linh thú rất lợi hại, nhưng không phải Băng Huyền Linh Giao và Địa Tâm Viêm Long Tích.

Lạc Li thì thào, chợt mỉm cười nhàn nhạt. Nàng biết, mặc dù mất đi cơ duyên trong Linh Lộ nhưng hắn vẫn nhanh chóng đuổi kịp thực lực của nàng. Đôi khi nàng tin hắn còn hơn hắn tin chính mình.

Trong Linh Lộ kia một năm, bọn họ nhiều lần lâm vào hiểm cảnh, nhưng cuối cùng hắn đều thong dong tươi cười dẫn nàng thoát ra. Lạc Li không chú ý nhiều việc bên ngoài, dần dần sinh ra thói quen kiêu ngạo, dầu vậy đến khi chạm trán Mục Trần thì vô phương kiêu ngạo.

Nửa năm nàng đuổi giết hắn, nàng biết có nhiều cơ hội hắn có thể giết chết nàng, nhưng hắn vẫn buông tay không giết.

Khi đó Lạc Li cảm thấy hắn không biết tận dụng cơ hội thì thật ngu xuẩn, để cuối cùng nàng lật ngược tình thế kề trường kiếm vào cổ hắn, thì đến phiên nàng không thể giết hắn được...

Tên kia như một con nhện khổng lồ, giăng ra một cái lưới cực lớn, còn mình như con chim non bị lọt vào lưới, đến khi nàng tỉnh lại thì biết rằng cái lưới nhện kia đã quấn chặt lấy mình, khiến nàng càng giãy càng dính chặt, không thể thoát khỏi hắn.

Mục Trần, hắn thật sự rất lợi hại.

Đôi mắt lưu ly sáng rực của Lạc Li vẫn không rời khỏi hắn, mỉm cười dịu dàng.

....

- Khó trách dám ló đầu ra, không ngờ cũng còn giấu vài thủ đoạn.

Thạch Kinh Thiên đã nhận ra Mục Trần đột ngột thực lực tăng cường và dao động kỳ lạ kia, nhớ lúc trước phải ăn khổ, hắn càng cảnh giác hơn với Mục Trần. Hiện tại hắn thúc giục Đại Địa Linh Thạch Mãng, thực lực đã trở thành Dung Thiên cảnh, mà Mục Trần dù có mạnh hơn, cũng mới chỉ Thần Phách cảnh hậu kỳ.

Chênh lệch cũng rất lớn.

- Để ta xem là ai đắc ý vênh váo!

Thạch Kinh Thiên nắm chặt tay, một tiếng rít hung dữ phun ra, dao động linh lực kỳ ảo lan ra từ dưới chân.

Đất đá như rung chuyển nhè nhẹ, chân giẫm xuống đất, thân hình bắn ra, hai tay khép lại, linh khí xám trắng càn quét ngưng tụ thành nhiều tảng đá to lơ lửng trong không trung.

Dao động linh lực đầy trọng lực.

Không ít người cảm thấy được mỗi tảng đá xung quanh Thạch Kinh Thiên đều có uy lực đủ để trọng thương một cường giả Thần Phách cảnh.

Hiển nhiên, thúc giục tinh phách lực, chiến lực của hắn đã tăng vọt không ít.

- Thạch Hoàng quyết, Vẫn Thạch Thiên Lạc!

Hai mắt Thạch Kinh Thiên khóa chặt mục tiêu Mục Trần, ấn pháp biến đổi, những tảng đá trên không trung lần lượt vang lên những tiếng "vù vù" rồi lao xuống phủ bóng Mục Trần, hầu như chặn hết mọi còn đường lui.

Mục Trần nhìn lên những khỏa thiên thạch cũng hít sâu một hơi, Đại Phù Đồ quyết cấp tốc vận chuyển, sâu trong cơ thể, vô số đốm đen bất thình lình lóe ra.

Linh lực hắc ám bên ngoài cơ thể Mục Trần chuyển động, hình thành một hư ảnh hắc tháp, còn có hắc viêm lượn lờ trên đó.

Ngay khi hắc tháp thành hình, vô số thiên thạch ào ào công kích, oanh tạc dữ dội lên hắc tháp.

"Đùng Đùng!"

Đại địa rung chuyển, nơi nơi nhìn vào chỗ thiên thạch oanh tạc chấn động trời đất. Bên đó bụi mù tràn ngập, che khuất tầm nhìn, bọn họ vẫn nhận thấy rõ uy lực oanh kích khủng bố.

Công kích dữ dội như thế, e rằng mấy tên Thần Phách cảnh hậu kỳ ở đây chỉ nháy mắt sẽ ra bã.

Diệp Khinh Linh lo lắng nhìn vào chỗ bụi mù mờ mịt, nghiến răng nắm chặt tay, Duẫn nhi thì che mắt không dám nhìn.

Chỉ có Lạc Li vẫn bình tĩnh, thế công của Thạch Kinh Thiên đúng là lợi hại, nhưng muốn hại chết Mục Trần thì chừng đó vẫn chưa đủ.

Đòn công kích đã kết thúc, bụi bặm dần dần tan đi, mọi ánh mắt đều hội tụ về một điểm, rồi vô số tiếng kinh thán vang lên.

Bên chỗ đất đá sụp đổ, một bóng người vẫn yên tĩnh lơ lửng trên không, hắc tháp quanh người không chút sứt mẻ, thế công kinh thiên không thương tổn được hắn chút nào! - Không thể tin được?

Trên cao, Thạch Kinh Thiên hoảng sợ thất thanh.

"Phốc!"

Ngay lúc đó, Mục Trần như ma quỷ xuất hiện trước mặt, quyền phong gào thét, linh lực hắc ám bọc lấy bàn tay, tung ra công kích theo một quỹ đạo kỳ lạ.

Thạch Kinh Thiên vội vàng thúc giục linh lực, song chưởng như đá cứng mạnh mẽ cản lại. Công pháp hắn tu luyện là Thạch Hoàng quyết, có thể khiến bản thân có lực phòng ngự cường đại, hắn chẳng sợ đánh tay không với đối thủ. "Đùng! Đùng! Đùng!"

Mục Trần chẳng hề quan tâm, nắm tay có linh lực hắc ám bao phủ đều đều tấn công lên hai tay Thạch Kinh Thiên, mà càng lúc sắc mặt tên kia càng khó coi, vì mỗi lần quyền kình của Mục Trần công kích tới, liền có nhiệt khí cực nóng quỷ dị quấn lấy cánh tay hắn, rồi từ đó tiến vào kinh mạch mang đến đau nhức vô cùng. - Linh lực của hắn thật quái đản!

Thạch Kinh Thiên chấn kinh, lúc này mới quan sát kỹ hơn, mỗi khi Mục Trần công kích thì bên trong linh lực hắc ám có một tia hắc viêm thật nhỏ.

- Không thể ngạnh đấu với hắn!

Thạch Kinh Thiên vội vàng rút lui, hắc viêm kia quá mức bá đạo, nếu để nó xâm nhập cơ thể quá nhiều, e rằng kinh mạch tổn thương, hắn sẽ thiệt hại nghiêm trọng. - Không thể kéo dài nữa.

Thạch Kinh Thiên càng lúc càng bất an, thủ đoạn quỷ dị hết lần này đến lần khác của Mục Trần khiến hắn vô cùng căng thẳng.

- Một chiêu giải quyết hắn!

Thạch Kinh Thiên hai mắt lóe hung quang, cắn răng run rẩy, linh lực xám trắng càng lúc càng tối đi, cánh tay, bàn tay, ngón tay như được điêu khắc từ đá cứng.

Một cỗ dao động khiến kẻ khác tim đập thình thịch, quang mang xám trắng bộc phát trong tay hắn.

"Uuuuông!"

Thạch Kinh Thiên mãnh hét to, một chưởng đánh ra.

- Thạch Phá Kinh Thiên Thủ!

Hào quang xám trắng rời tay lao ra, nháy mắt hóa thành một bàn tay đá to hơn 10 trượng có hoa văn phủ kín, cứng rắn vô cùng.

Hắc ám trong tay Mục Trần cũng mạnh mẽ tuôn ra, sắc mặt hờ hững, lật tay cũng đánh ra một chưởng, mơ hồ nghe thấy tiếng sấm rung, không trung như tối đi một chút. - Kim Cang Phù Đồ thủ!

Hắc ám hóa thành chưởng ấn đen ngòm, mang theo hoa văn hình tháp, khí thế trấn áp vạn vật tỏa ra.

"Ầm!"

Hai cự chưởng xé rách không khí, như hai viên thiên thạch xuyên qua bầu trời công kích lẫn nhau, một tiếng nổ rền vang lên, khí lãng bùng nổ tạo thành phong áp dữ dội. - Trấn áp!

Mục Trần ánh mắt lãnh liệt, chưởng ấn đột ngột nắm lại, che giấu kim tháp văn. Thạch Kinh Thiên hoảng sợ nhìn thấy thạch chưởng văng tung tóe, linh lực trong đó bị đánh vỡ nát! - Ta không tin!

Hắn hoảng sợ thất thanh.

"Viu!"

Mục Trần không hề quan tâm trả lời, hắn động tâm thần, quyền ấn cũng xuất hiện trước mặt Thạch Kinh Thiên liền đổi thành chưởng vỗ lên người hắn.

Thạch Kinh Thiên vội vàng vận chuyển linh lực bảo vệ toàn thân.

"Uỳnh!"

Chưởng ấn không lưu tình, một tiếng vang nặng nề xuất hiện, Thạch Kinh Thiên bị đánh từ trên không rơi thẳng xuống lòng đất.

Đất đá sụp đổ, những khe nứt như mạng nhện lan tràn.

Thạch Kinh Thiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái mét, ánh mắt kinh hãi, không thể tưởng tượng được công kích do Mục Trần thi triển lại đáng sợ như thế, ngay cả hắn vượt hạn tiếp cận thực lực Dung Thiên cảnh cũng tiếp không nổi! "Viu!"

Hai mắt lóe sáng, vội vã muốn lui gấp, nhưng một cái bóng đầy hắc viêm xuất hiện trước mặt, song chỉ của Mục Trần bập bùng hắc viêm, như lưỡi hái tử thần chặn ngay cổ.

Thân thể hắn cứng đờ, không dám nhúc nhích, toát mồ hôi.

- Ta nói rồi...

Mục Trần hờ hững nhìn Thạch Kinh Thiên:

- Đắc ý vênh váo, sẽ trả giá lớn. Bây giờ... trả giá của ngươi đi, nếu không ta không ngại đá ngươi ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment